Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 34: Tuỷ Thuỷ Cổ
“...”
Lời cảm ơn thốt ra từ miệng ông trùm dễ dàng như thở, không mang theo cảm xúc, cũng chẳng có thành ý, mà nó cho hắn một loại cảm giác, nó giống như “đọc đúng kịch bản” hơn là bày tỏ lòng biết ơn.
Một người trong số đó chính là Nguyễn Thanh Quang, ông chủ hiện tại của nhà họ Nguyễn, cũng là cha của Quỳnh Nga, đưa mắt nhìn Long Anh từ trên xuống dưới như đang chọn giống c·h·ó để nuôi.
Nguyễn Thanh Quang khẽ nhướn mày, có vẻ như ông không quen bị người khác cắt lời mình ngay từ hiệp đầu.
“Đây là…” Nguyễn Thanh Quang thoáng cau mày.
Và rõ ràng, Vương Long Anh không hề phát hiện ra ánh mắt này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Xem ra thứ trong tay cậu, là bản hoàn chỉnh đi”.
“Ồ, cha không cần thử.” Quỳnh Nga lúc này mới lên tiếng, giọng nhẹ tênh
“Bao nhiêu tuổi?”
Vừa tiện lợi vừa hiệu quả, quá tốt rồi còn gì.
Long Anh khẽ nghiêng đầu.
Nhưng cũng có điều hắn không ngờ tới, là trong lúc hắn đang ngầm đánh giá Nguyễn Thanh Quang, thì hai người đàn ông ngồi bên cạnh, kẻ từ đầu đến giờ không nói một lời cũng đang đánh giá hắn.
Nguyễn Thanh Quang cười nhạt: “Cậu nghĩ tôi ngu đến mức thử thứ k·hông r·õ n·guồn g·ốc của kẻ xa lạ sao?”
Việc làm này trong mắt người khác có vẻ rất ác độc, nhưng mọi người phải hiểu, để đi đến vị trí như ngày hôm nay như của ông ta, không chỉ đơn giản là hai chữ dễ dàng có thể hình dung.
Nhưng đúng lúc đó, Long Anh kauh nhẹ nhàng rút từ túi ngực ra một chiếc lọ pha lê nhỏ, bên trong là thứ bột lấp lánh nhè nhẹ — Phấn Xuyên Lời, do Kim Trang điều chế.
“Hỏi nó thì lâu.” Long Anh nhún vai “Sao ông không... thử đi.”
Người bên phải Nguyễn Thanh Quang, người đàn ông tóc hoa râm, nãy giờ không nói lời nào, đột ngột lên tiếng.
“Tinh thể Tủy Thủy Cổ?”
Nó là một kiểu “cảnh cáo nhẹ” mà chỉ những người từng sống trong tầng lớp quyền lực mới hiểu rõ.
“Khi anh ấy gửi tôi một bản mẫu thí ngiệm hai hôm trước, tôi đã lén thử lên tài xế nhà mình.” Cô nhún vai.
“Thứ này là gì?” Ông trùm hỏi thẳng.
Giọng ông ta rất trầm, nhưng âm cuối như có âm sắc đặc biệt, giống như người đã quen với việc nói chuyện bằng một thủ đoạn thần kì nào đó.
"Nếu ông ta biết mình là người có thể g·iết c·hết ông ta trong nháy mắt thì ông ta sẽ còn nói nhẹ nhàng như vậy không?"
Họ đánh giá hắn, bằng ánh mắt của những kẻ cũng là cường giả.
Giọng điệu bình thản, không kèm theo bất kỳ đề nghị hợp tác sâu hơn hay điều kiện đặc biệt nào.
Bởi chính lần trước đây thôi, chính Vương Long Anh cũng cho ông bơ đẹp một cái, nếu không phải vì nể tình thằng nhóc trước mặt này có ơn hai lần với mình, thì lúc này đây, không chỉ đơn thuần là đồng ý sự hợp tác với thằng nhóc này đâu.
Long Anh đặt viên đá lên bàn, không nói gì, chỉ gõ nhẹ một cái vào mặt đá. Tức thì...
Trong nội tâm hắn lúc này đã cười như điên rồi, hắn thực sự đã đặt cược đúng.
“Mặt hàng của cậu rất tốt.” Ông ta gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, ánh mắt liếc qua lọ bột phấn vừa rồi.
“Không.” Long Anh lắc đầu “Em gái tôi làm.”
Giọng Quỳnh Nga vẫn giữ sự dịu dàng, nhưng lúc nói câu ấy, cô không nhìn lớp trưởng, mà chỉ nhìn Long Anh, như thể lớp trưởng là một phần ngoại lai không đáng để quá chú tâm.
“Lâu rồi không gặp cậu Vương Long Anh?”
"...!"
Và hắn đã thành công.
Hắn cần quan hệ, cần thông tin, và cần đặt từng quân cờ của mình vào ván cờ mà đến chính hắn không rõ này.
Nguyễn Thanh Quang trầm mặc.
Hắn không nói gì thêm, chỉ đặt lọ lên bàn.
Chương 34: Tuỷ Thuỷ Cổ
Hắn đã sớm quen với việc những người quyền thế thích đặt luật chơi ngầm lên bàn, và hắn cũng chẳng ngại, vì hắn chưa từng chơi theo luật của người khác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rồi ông khẽ gật đầu, như một cách thừa nhận: “Cậu, quả thật không phải là hạng người tầm thường.”
Nguyễn Thanh Quang ngả người ra sau ghế, ánh mắt đầy suy xét, không ai biết ông ta đang suy nghĩ gì, nhưng họ chỉ biết ông ta đang cười nhẹ, một nụ cười tràn đầy ẩn ý.
Câu hỏi mang theo chút thách thức của ông trùm vang lên.
“Hôm đó, anh ta vừa tự giác thú nhận đã bớt xén tiền xăng suốt ba năm nay.”
Sau đó, theo sự chỉ dẫn của Quỳnh Nga, họ được dẫn vào một căn phòng rộng, nội thất gỗ tối màu, ánh đèn vàng vừa đủ ấm áp nhưng vẫn duy trì được cảm giác trang nghiêm nhất định.
Trong nháy mắt, trong không khí thoáng một tia lạnh.
Một phần là do năng lực của họ quá cao.
Vương Long Anh không nói, chỉ nhẹ gật đầu.
Cứ vậy, mang theo niềm tin ngầm rằng mình là “Kẻ nguy hiểm duy nhất trong phòng” Long Anh thong thả rút ra món đồ thứ hai từ túi áo trong, mà thực chất là từ trong kho vật phẩm lấy đồ ra.
“Mười bốn.”
“Tôi sẽ cho cậu sự bảo hộ của nhà họ Nguyễn, nhưng... chỉ thế thôi.”
“Con thử rồi, thứ này khiến người ta... nói ra những gì bản thân thực sự nghĩ.”
“Tôi không cần cảm ơn.” Long Anh thản nhiên đáp. “Tôi chỉ muốn bàn chuyện thôi.”
Trong khi hắn đang tự sướng suy nghĩ, thì lúc này đây không khí trong phòng khựng lại một giây, cả căn phòng đột nhiên mất đi vẻ nề nếp lúc đầu, thay vào đó là một kiểu... cảm giác rất đời thường.
Một luồng khí mát tràn ra, nhẹ như hơi thở mùa đông, mang theo mùi kim loại dịu, lập tức lan tỏa khắp phòng.
“Lần trước... vẫn là cảm ơn cậu đã cứu con gái tôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai ngày trước, khi Mai Phương cùng em hắn vừa nghiên cứu ra vật này, tuy nó không hoàn chỉnh, nhưng hắn đã cầm nó đi cho Quỳnh Nga để thử đặt cược.
“Cậu... tự chế?”
Mà là một viên đá màu lam nhạt, bề mặt phủ tinh thể mờ, bên trong lấp ló ánh sáng như đang có dòng chất lỏng chuyển động.
Ở giữa phòng, ba người đàn ông mặc vest đang ngồi.
Ví dụ như bắt thằng nhóc cứ tỏ ra ngầu ngầu trước mặt vào ngục tối, sau đó lấy gia đình nó ra, đe doạ nó phải chế thuốc cho mình.
Thậm chí khi Long Anh liếc qua họ vài lần, hắn cũng không hề cảm giác được một chút sát khí hay dao động sức mạnh nào phát ra từ người họ.
Từng ánh mắt đổ dồn về cô, như thể đang hỏi làm sao cô biết.
Họ không lên tiếng, không động tay, thậm chí hơi thở cũng ổn định đến mức không thể cảm nhận. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Và cậu nghĩ mình đủ tư cách để ‘bàn chuyện’ với tôi sau khi không chấp nhận lời đề nghị của tôi lúc trước?”
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng chắc chắn hắn sẽ không ra tay, tất nhiên, đây không phải vì sợ, mà vì hắn đến đây không phải để khoe sức mạnh, mà là để tạo thế lực.
Lần này không phải lọ, cũng không phải v·ũ k·hí.
Vương Long Anh ngồi im, nụ cười nhẹ vẫn ở đó, nhưng trong đầu hắn lại trầm ngâm một suy nghĩ khác:
Một phần khác… có thể là vì họ muốn hắn thấy mình như người thường.
Tất cả đều phải trả giá bằng máu và nước mắt.
Vương Long Anh cũng không phản ứng gì nhiều.
Lớp trưởng bước sau nửa nhịp, cô hiểu ánh mắt kia.
Mà có khi còn là ngược lại,
Tựa như thể Long Anh là một kẻ "Đủ tốt để không bị tiêu diệt" nhưng vẫn chưa đủ tầm để ngồi ngang hàng với ông.
Ánh mắt đảo qua liền thu hồi, ông ta là một người thông minh, rất biết cách kiểm soát b·iểu t·ình trên khuôn mặt của mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khi Nguyễn Thanh Quang còn cho là mình đang đứng trên tất cả, thì ông không ta không hề hay biết rằng... người thiếu niên trước mặt ông ta, nếu muốn, có thể xé nát cả căn phòng này trong chưa đầy mười giây.
“Mới mấy ngày mà thôi, ông không cần phải quá khách khí làm gì đâu.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.