Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 28: Lớp Trưởng Nhờ Giúp Đỡ
Con bé này, thật đúng là khiến hắn muốn chửi, cũng chả biết chửi đằng nào.
“Thật ra, chuyện là như thế này... Em có quen một người bạn online, trên một diễn đàn học thuật kín. Anh ấy là người chuyên nghiên cứu về vật liệu thông minh và điều hướng năng lượng vi mô, còn em thì anh biết rồi đấy, em giỏi mảng hóa sinh và dược phẩm.”
“Lại là mày à?”
“Trước đó, nếu ông Quang có điều gì muốn tôi chuẩn bị, có thể nói ra trước để tôi còn biết đường.”
Cả lớp ngoái đầu nhìn qua.
Hắn khựng lại, ánh mắt hơi nheo lại, quay sang nhìn em gái mình với vẻ nghi hoặc:
“Nhưng mà đi đâu?”
Hắn nhìn tin nhắn, không một gợn sóng cảm xúc.
Vừa nói vừa có vẻ hứng thú, và rồi thằng này nó quên bẵng chuyện b·ị đ·ánh luôn.
Long Anh nghe xong, dở khóc dở cười.
“Được.”
Sau đó, cô bé quay sang hắn rồi cười với vẻ rất ngây thơ:
Giáo viên bước vào, học sinh ngồi ngay ngắn, những trang vở mở ra, tiếng giảng bài vang đều đều.
"Á!"
“Tao thề với mày lần này cũng là phản xạ thôi.”
"Trò chơi mới chỉ bắt đầu."
Lòng hắn dần dần lắng lại.
Thế là, thằng bạn hơi đần đần của hắn, cũng thật thà kể ra đủ thứ chuyện bên lề trong lớp: Như là ai đang crush lớp trưởng, ai mới bị từ chối, ai sắp tỏ tình.
“Được rồi, được rồi, em nói, em nói!” Cô đưa hai tay ra đầu hàng, rồi ngồi xuống bên cạnh hắn, chống cằm nhìn lên trần nhà như nhớ lại.
Mà điều đó, trong mắt Vương Long Anh, liền tương đương với một ý nghĩa.
Thế là xong, mọi chuyện diễn ra y như kịch bản.
Hắn đỡ thằng bạn dậy, vỗ vỗ vai như kiểu “xin lỗi nhẹ” nhưng mặt thì vẫn tỉnh bơ.
“…”
Mọi thứ trôi qua như một buổi diễn bình thường của một thế giới “bình thường”.
Một phút, rồi hai phút trôi qua.
Thằng bạn nhăn mặt:
Vừa nghe, thời gian liền cứ vậy trôi đi trong tĩnh lặng.
“Bộp!”
“Tự dưng mày hỏi cái này làm gì, chẳng lẽ?” Thằng bạn cười đểu nhìn hắn.
“Anh yên tâm đi, em chỉ gửi dữ liệu cơ học thôi, không có ADN, không có tên, không có tọa độ sinh học đâu. Với lại để tránh cho anh ta có thể nghiên cứu ra thứ gì, em đã chế ra một loại thuốc gây ảo giác đến ba tầng, chắc chắc sẽ khiến anh ta làm cách nào cũng không thể tìm được bí mật trong đó. Anh phải hiểu, chuyện của anh đối với em rất quan trong, nên em không có ngu mà cái gì cũng cho người ta”.
“Cuối tuần, tôi sẽ đến.”
Sau một hồi nghe thằng bạn lải nhải mấy câu kiểu như “mày là bạn hay sát thủ vậy hả” “gãy xương là chuyện nhỏ với mày à” Vương Long Anh chỉ dám cười cười, rồi bất ngờ đánh lạc hướng mà hỏi:
Mọi thứ đều gọn gàng, sạch sẽ.
Hắn không bất ngờ, cũng không khó chịu.
“Má mày.”
Rèn luyện xong, hắn vào phòng tắm, tắm nhanh bằng nước lạnh cho tỉnh táo, rồi thay đồng phục học sinh như thường lệ.
Sáng hôm sau, ánh nắng mờ nhạt lùa qua khe cửa, hắt lên gương mặt của Vương Long Anh đang nằm nghiêng trên giường.
Một đêm cứ vậy trôi qua một cách nhẹ nhàng
Bởi hắn hiểu, tin nhắn hắn gửi quá muộn, lúc hắn gửi tin cũng là lúc mà một người bình thường đã sớm ngủ, còn những người không bình thường thì thôi, kệ họ đi.
Lớp trưởng.
“Không, tao học hệ pha trộn. Một ít Vịnh Xuân, một chút Judo, thêm tí Krav Maga. Một khoá huấn luyện ba tháng cấp tốc.”
Người con gái mang danh học bá lạnh lùng của lớp hắn, đang đứng đó khoanh tay trước ngực, dáng đứng nghiêm trang nhưng ánh mắt lại có chút do dự, xen lẫn khẩn cầu?
“Mà khoan, rốt cuộc thì mày làm gì mà mạnh dữ vậy hả?”
“Ừ, em đã gửi bản mô tả cấu trúc thần kinh của anh, lúc anh dùng năng lực, cho anh ấy, còn anh ấy thì gửi cho em bản thiết kế lớp sợi carbon, điều hướng lực xung. Sau đó, dựa vào bản thiết kế kia, em tạo ra một đôi găng tay, trong quá trình này, em chế thêm vào nó thuốc phục hồi và. Và kết quả là... đôi găng thần kì của anh ra đời!”
Hắn nghe, nhưng thứ hắn chú ý không phải là sự thiên tài của em gái khi kết hợp hai thứ lại với nhau, mà là một chuyện khác.
Nhưng mà, mọi chuyện chả bao giờ được suôn sẻ như ý muốn, như thể bị ông trời đánh thức, nó chợt cau mày, quay sang nghiêm mặt:
Long Anh nhếch môi, lần trước hắn bó tay chịu trận, nhưng lần này thì khác, hắn đã chuẩn bị sẵn một kịch bản trong lòng rồi, đảm bảo trả lời sẽ khiến nó khó lòng mà nghi ngờ.
“À thì… nó không hẳn là thuốc, nhưng cũng không hẳn là không liên quan đến thuốc…”
Hai anh em vẫy tay chào nhau, rồi ai đi đường lấy.
Tên liên lạc: Nguyễn Quỳnh Nga. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Suy nghĩ vụt qua như tên bắn, nhưng hắn giữ vẻ mặt bình tĩnh, chậm rãi lên tiếng:
“Không ai tắm hai lần trên một dòng sông cả…” Hắn lẩm bẩm.
“Không lẽ lời đồn mình đang để ý lớp trưởng bắt đầu lan?”
Đến trường, hai anh em như thường lệ tách ra tại cổng trường, anh về lớp anh, em về lớp em.
Một bàn tay vỗ mạnh lên vai hắn từ phía sau.
Ngón tay hắn lướt trên màn hình, gõ vài dòng rồi dừng lại nhìn thật lâu, rồi hắn mới nhấn gửi:
Chương 28: Lớp Trưởng Nhờ Giúp Đỡ
Lớp trưởng mím môi, nhìn quanh một chút rồi thấp giọng:
“Em chia sẻ thông tin cơ thể anh với người khác?!” Vương Long Anh lớn tiếng, trong đôi mắt hiện lên sự lo lắng.
"Nếu họ không phản hồi ngay lập tức, thì ta cũng không cần phải phản hồi ngay lập tức."
Màn hình hiển thị “Đã gửi”.
Những giờ học trôi qua yên bình đến lạ thường.
“Không lẽ vụ mình hỏi về lớp trưởng với thằng bạn bị lọt tới tai cổ rồi?”
Một cú đánh, một câu hỏi lạc đề, một màn chuyển hướng tài tình, một câu trả lời chuẩn bị trước, Vương Long Anh thành công cho thằng bạn ra đảo với cái IQ hơi thấp của nó.
“Ờ thì… tạm tin.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“nhưng mày thì tắm đúng hai lần, cùng một kiểu.”
“Phản xạ cái đầu mày!” Thằng bạn rít lên, nhưng rõ ràng cũng không giận thật, chỉ là tức vì b·ị đ·au mà thôi.
Hắn thở dài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đây không phải trả đũa, cũng không phải do hắn kiêu ngạo, mà là một thủ đoạ, là một cách để thể hiện: Ta không vội, vì ta không cần vội, là một cách để khiến người khác hiểu: Ta cũng là người biết đánh giá giá trị bản thân mình.
Không phải áy náy, cũng không hẳn là hối hận mà nó là kiểu như pha trộn giữa bó tay, bất đắc dĩ và một chút buồn cười.
Hắn mở mắt, hơi khựng lại vài giây để đưa ý thức trở về hiện thực.
Lớp học dần trở lại yên tĩnh.
“Lớp trưởng đứng đây có chuyện gì sao?”
Vương Long Anh chớp mắt, quay đầu lại, mất một giây để nhận ra ai là "n·ạn n·hân."
Vương Long Anh sững người trong một thoáng.
“Thật không thể tin nổi…” Hắn thì thào.
Hắn không nói nhiều, nhưng ánh mắt thì sắc bén như đang soi rọi cả lớp học.
“Tao học võ.” Hắn đáp với giọng tỉnh bơ.
“Mày tin không?”
Sau đó, chuông vào tiết vang lên.
Hắn bước xuống giường, khởi động cơ thể bằng một loạt động tác rèn luyện quen thuộc: Hít đất, gập bụng, vận động khớp, ép gân.
Sau đó, Vương Long Anh lại phải trải nghiệm một hồi lắng nghe những âm thanh bất đắc dĩ.
“Cô có thể sắp xếp một lịch hẹn cho tôi không?”
Dù chỉ là một chút.
“Hợp tác?!” Vương Long Anh cau mày lại.
Và trong khi chuông vào tiết lại vang lên, những học sinh khác vội vã quay về lớp, thì Vương Long Anh vẫn ngồi yên tại chỗ, chống cằm nhìn ra cửa sổ.
“Trang này.”
Nhưng ánh mắt cô lại đầy tha thiết và khẩn cầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau đó, là một địa chỉ cụ thể được gửi qua định vị Gốc Gô đến trong tinh nhắn.
Sau một đêm không mộng mị, không ác cảm, không đau đáu, hắn cảm thấy nhẹ hơn.
Ánh nắng xiên qua tán cây, rọi xuống bàn tay đang siết nhẹ của hắn.
Cảm giác u tối ban đầu, nhờ có em gái mà vơi đi không ít.
Ngay khi hắn đeo cặp lên vai, chuẩn bị cùng em gái ra ngoài, thì tiếng chuông tin nhắn vang lên.
Và ở đó, là thằng bạn thân của hắn lại nằm lăn quay dưới đất, hai tay ôm vai, mắt trợn ngược.
Cả hai ngồi trò chuyện thêm một lúc, chủ yếu là Trang thao thao bất tuyệt về những mẫu phản ứng mới mà cô đang thử nghiệm, nhiều cái Trang nói, hắn còn không hiểu nổi, nhưng hắn vẫn nghe một cách chăm chú.
Nhưng chỉ vừa bước qua bậc thềm, bóng người quen thuộc xuất hiện trước mặt hắn.
“Võ? Võ gì mà đụng cái là gục? Mày luyện Thiết Sa Chưởng à?”
“Em đây?” Cô vừa cười hí hửng, vừa cầm lấy chiếc bát súp trống không chuẩn bị mang đi rửa.
Dù vậy, sự thực vẫn là sự thực: Quỳnh Nga vẫn phải mất vài tiếng mới phản hồi hắn.
Thằng bạn nhìn bộ dáng này của hắn, cũng thực sự tin thằng này đang hỏi thật, tưởng nó vô tình phát hiện chuyện gì lên mới hỏi như vậy.
“Không, nhưng giáo viên tao hơi dị. Ổng dạy tao bằng cách lấy mạng sống ra mà học, mỗi lần sai động tác là phải ăn gậy. Cấp tốc theo kiểu không học được thì ra viện ấy.”
“Tôi dẫn đường. Sẽ không mất nhiều thời gian của cậu đâu.”
Long Anh thu dọn đồ đạc, vươn vai lười biếng như bao nam sinh khác, rồi thong thả đi ra cổng trường.
“Tôi cần gặp ông Quang để thương lượng một vài chuyện.”
“Anh nhớ không nhầm thì em chỉ có thể điều chế thuốc mà thôi… đúng không?”
“Vậy cái găng tay kia… là thuốc dạng đeo à?”
“Thì giờ tin rồi đấy.” Trang mỉm cười rạng rỡ, đưa ngón tay ra chọc nhẹ vào trán hắn.
Trang thì quay về phòng thí nghiệm nhỏ dưới tầng hầm, nơi các ống nghiệm, máy ly tâm và tủ hóa chất bừa bộn chồng chất lên nhau như mê cung.
Không ai b·ị đ·ánh gục bất ngờ, không có giáo viên nào đặt câu hỏi khó, không có ánh mắt dò xét của những kẻ lạ mặt, không có sát khí âm u nào len lỏi qua cửa sổ lớp học.
“Hả?” Thằng bạn sững lại, não lag mất vài giây.
Câu hỏi của cô không hề có chút ý mệnh lệnh, giọng nói cũng không hề gượng gạo.
“Mày bị hack à?”
Đến lớp, vẫn là gương mặt quen thuộc ấy, hắn nở nụ cười xã giao với vài người quen, một cái gật đầu với thầy giám thị, và một cú vỗ vai với thằng bạn thân vẫn chưa hết cay vụ b·ị đ·ánh nhầm mấy hôm trước.
Cho đến khi tiếng chuông giải lao giữa tiết vang lên, hắn mới lấy điện thoại ra, ngón tay nhẹ nhàng bấm trả lời:
Không ai nhìn vào có thể nghĩ rằng người thiếu niên đang sửa cổ áo trước gương, tối qua vừa khiến bảy mạng người hóa thành tro bụi.
Còn Long Anh trở lại phòng mình.
Trong khi ánh mắt Vương Long Anh còn đang lặng lẽ dõi qua khung cửa sổ, giữa mớ suy nghĩ về những nước cờ tương lai, thì...
Sau đó, mọi chuyện diễn ra y như kịch bản hắn muốn.
“Tôi muốn nhờ cậu giúp một việc, nhưng không phải ở đây.”
Nhưng những cảnh tượng tưởng trừng như bình thường ấy, lại cho Vương Long Anh một cảm giác khó mà miêu tả bằng lời.
Trên đường đến trường, hắn trầm mặc, tâm trí vẫn như một mặt hồ tĩnh lặng, không để lộ ra chút cảm xúc nào, đến cả em gái đi bên cạnh cũng không nhận ra điều gì khác thường từ hắn.
Ảo tưởng thế là đủ rồi, sau khi nhận được tin nhắn từ Quỳnh Nga. hắn không hề trả lời mà nhét điện thoại vào túi áo, bước ra khỏi nhà, vừa đi học vừa tranh thủ ăn sáng nhẹ nhàng do Trang chuẩn bị.
Trong đầu hắn lập tức tua nhanh:
“Hay cổ nghe được đoạn mình bịa chuyện luyện võ cấp tốc?”
“Trang?” Giọng Long Anh trầm xuống.
Mỗi nhịp thở hắn đều đều, có tiết tấu, hắn rèn luyện không chỉ là thể xác mà còn cả tinh thần.
Ngồi trên ghế, hắn lấy điện thoại ra, chậm rãi mở tin nhắn.
“Và thế là… hai đứa bọn em hợp tác.”
“Cậu có thể... đi với tôi một lát không?”
Nội dung tin nhắn không quá dài, cũng không quá ngắn, không quá thân mật, cũng không quá lạnh lùng, mà nó là dòng tin đại diện cho sự chính xác đến từng nhịp thở của một kẻ muốn giữ thế chủ động trong một ván cờ lớn, và người đó, không ai khác ngoài hắn.
Và rồi, tiếng chuông tan trường vang lên, học sinh ùa ra như nước vỡ bờ.
Dù vẫn còn nhiều nghi hoặc, nhưng nhìn đôi mắt ấy, hắn thở ra một hơi, khẽ gật đầu:
“Thì tò mò chút thôi.” Hắn giả vờ nhìn lên bảng, dáng vẻ đầy mơ hồ.
“Anh có thể đến biệt thự nhà em vào cuối tuần. Ba em sẽ chờ anh tại đó.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn dựa lưng vào ghế, mắt nhìn ra cửa sổ.
Một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng hắn.
“Đúng rồi.” Cô bé đáp nhanh.
Thằng bạn há hốc mồm.
Long Anh hơi khựng lại, lông mày nhíu nhẹ.
Nhưng trong lúc tiếng cười còn chưa dứt hẳn, một suy nghĩ bỗng vụt qua đầu Vương Long Anh.
Buổi học hôm đó cứ trôi qua lặng lẽ như vậy.
Màn hình hiện lên cái tên quen thuộc: Nguyễn Quỳnh Nga.
Cô bé đứng khựng lại, ánh mắt đảo vòng vòng, rồi chớp lia lịa.
Một tiếng hét ngắn, tiếp theo là tiếng “rụp” rồi một tiếng “rầm”.
“Ê, dạo này lớp mình có ai đang tán con lớp trưởng không?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.