Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 27: Vén Màn Lịch Sử Thời Đại Cũ
“Tao hỏi. Mày trả lời. Không thì...” Hắn không cần nói hết câu, gã kia liền tự hiểu, và gật đầu như gà mổ thóc.
Một cú đá vào vai khiến tên đó choàng tỉnh.
Để tránh cho người bên ngoài bị ngộ thương, do quá trình tẩy luyện của hắn, đồng thời để tránh cho người khác, phát hiện bí mật về năng lực siêu phàm của mình, hắn lựa chọn lột da cắt thịt, lấy ra 500 tiền vàng dùng để mua một không gian chuyên dùng để cho hắn tẩy luyện, từ hệ thống.
Sau khi hắn thu thập đủ lượng tinh hoa từ Phong Bạo Lôi Chủng, hắn đã đạt tới điều kiện để tiến hành tẩy luyện, và bây giờ, chính là thời điểm để hắn tiến hành cuộc tẩy luyện này.
Khi mọi người chìm trong giấc ngủ, Vương Long Anh một mình bước vào Không Gian Tẩy Luyện, khu vực phụ trợ đặc biệt được mở ra từ hệ thống bằng cách tiêu tốn của hắn 500 vàng.
"Ta muốn thử xem, một đòn này có đủ để tiễn từng người các ngươi, về gặp cái thứ tà thần mà các ngươi tôn thờ không?"
“Là vật phẩm, là tàn dư hiếm hoi của thời đại cũ. Ai đạt được vật phẩm cấp độ Thiên Địa Tạo Vật - Sử Thi… có thể điều khiển năng lực của tự nhiên làm sức mạnh của mình”.
"Không không thở được..."
Đi vào trong không gian, với tâm trạng tràn đầy hồi hộp, Vương Long Anh chính thức bắt đầu quá trình tẩy luyện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bảy mạng người, hóa tro chỉ trong vài chiêu.
Sau đó, liền không có sau đó nữa.
“Tỉnh lại.”
Rất lâu, rất lâu sau đó.
Đôi mắt hắn nhìn về nơi tro bụi chưa tan, mùi khét của lôi điện và thịt cháy vẫn vương vất trong không khí, mà ngây dại.
“Hộc”. Vương Long Anh thở ra một hơi nặng nề.
“Rất nhiều năm trước… không rõ là bao lâu… có một sinh vật phi nhân loại, bọn tôi gọi nó là Đại Tử Thần đã giáng lâm tại Vực Đen phía Bắc. Sau khi nó c·hết… máu, linh hồn, khí tức của nó… ngấm vào đất, vào trời… và một số vật phẩm, cùng người bắt đầu có năng lực siêu phàm.”
7 tên, c·hết ngay lật tức, tên còn lại, đứt một cánh tay, tại chỗ hôn mê bất
"72 điểm tinh hoa…"
Chương 27: Vén Màn Lịch Sử Thời Đại Cũ
Một đoàn năng lượng hình thành từ lôi điện từ gió và sấm sét xuất hiện, bay thẳng về phía, tên cầm sách c·hết tiệt mà hắn ghét nhất trong đám này
Nhưng lúc này, hắn có thể trả lời câu hỏi của bọn tín đồ này sao?
"Chẳng phải chỉ có những kẻ sở hữu Thiên Địa Tạo Vật - Sử Thi mới có thể điều khiển sức mạnh nguyên tố hỗn hợp sao?! Hắn là ai, hắn rốt cuộc là ai?!?"
“Không biết tại sao, nhiều năm trở lại đây, năng lực của siêu phàm giả dần biến mất. Để giữ lại sức mạnh cùng quyền lực của mình, bọn tôi… đang tìm cách khôi phục sức mạnh… bằng tế lễ, bằng nghi thức, bằng những mọi thứ còn sót lại từ thời đại ấy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng Vương Long Anh, chỉ nâng nhẹ tay phải, nơi từng đợt ánh lôi tím lam bắt đầu tụ lại quanh cổ tay, gió gào thét không nguồn gốc.
[Phong Bạo Lôi Chủng đã hoàn toàn mở ra cho Player, hiện tại, Player có thể vận dụng hầu hết sức mạnh của Phong Bạo Lôi Chủng]
Đối diện với hắn là tám kẻ mặc áo choàng đen, miệng lẩm bẩm lời chú của tà thần, ánh mắt tràn ngập khinh miệt và điên cuồng.
Long Anh nheo mắt, nhìn gã hồi lâu, rồi thầm thì:
Trong không gian tẩy luyện, toàn thân hắn bị bao phủ bởi một c·ơn l·ốc x·oáy cao tới mười trượng, gió gào thét, lôi điện rạch ngang trời đất.
“Tổ chức Hắc Mộng thật ra là gì?”
ẦM! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi tiếp nhận tia sét cuối cùng, cả cơ thể hắn cháy đen một mảnh, toàn bộ cơ thể nhìn không ra được hình hài ban đau nữa, nhưng khi ánh sáng cuối cùng của lôi đình rút về, toàn thân hắn lại bừng sáng như được tái sinh.
Ba ngày trước.
Quay trở lại thực tế, nếu đã không biết thông tin gì, thì phải hỏi đúng không.
Nhưng đồng thời, mỗi lần hắn tiếp nhận được tia năng lượng là một lần hắn mạnh thêm một chút.
"Các ngươi phải c·hết." Hắn lẩm bẩm, đôi mắt sắc lạnh hơn bao giờ hết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ánh mắt gã hiện lên sự hoảng loạn, cùng sự sợ hãi đến cực độ, toàn thân hắn run lẩy bẩy.
Nếu hắn có thể quan sát được thông tin chi tiết của kẻ này thì tốt, nhưng ngoại trừ thông tin cơ bản như cấp độ, sức mạnh... ra thì hắn không thể quan sát được vận mệnh, vì tên này đang mang địch ý của hắn.
---
Hít một hơi thật sâu, hắn gằn giọng.
“Từ đó, ‘Thời đại Siêu Phàm’ mở ra.”
“Thiên Địa Tạo Vật - Sử Thi rốt cuộc là thứ gì?.”
Hắn không thể để cảm xúc kéo mình khỏi hiện thực.
Hắn sẽ không trả lời, bọn tín đồ cũng không có quyền hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mỗi tia sét trúng người, liền đồng nghĩa với một lần hắn bước qua một lần quỷ môn quan.
Vương Long Anh im lặng.
Xem ra sau này hắn phải cẩn thận hơn rất nhiều mới được.
Tại lúc này, hắn cũng nhận ra một vấn đề, xem ra Vận Mệnh Chi Nhãn dùng rất tốt, nhưng là chỉ đối với những kẻ có thiện ý với hắn.
Hắn đứng im ở đó, toàn thân phủ một lớp bụi mỏng.
Theo bản năng, cơ thể hắn lảo đảo, ngã về phía bức tường gần đó.
Bọn áo đen sững sờ.
Hắn không thấy hối hận, nhưng không phải vì vậy mà hắn không có cảm giác gì.
Một lúc lâu sau, hắn mới gượng gạo đứng thẳng, quay lại nhìn tên cuối cùng còn sống đang b·ất t·ỉnh dưới đất.
Mỗi lần sét đánh xuống người, cơ thể hắn co rút, thịt nứt da toạc, máu trào ra từng lỗ chân lông.
“Hiện giờ chỉ còn vài người… sở hữu vật phẩm này. Một trong số đó là giáo chủ của bọn tôi.”
Cảm giác của hắn lúc này, tưởng như thể toàn bộ tế bào bị xé nát rồi hàn gắn lại, xé nát rồi lại hàn gắn tiếp.
Không có tiếng la, không có giãy dụa.
[Toàn thuộc tính +10]
Hắn vừa dứt lời.
Gã kia run như cầy sấy mà đáp:
"Không… không thể nào… sao hắn lại mạnh như vậy được, hắn hắn vậy mà có thể sử dụng nguyên tố hỗn hợp”.
Tay hắn đã dính máu, thứ mùi tanh lạnh đó không phải từ v·ết t·hương của người khác, mà là từ sự lựa chọn của chính hắn.
Chỉ có một thân xác bị t·hiêu r·ụi giữa không khí, tan biến như tro bụi trong ánh chớp, để lại một vệt cháy dài trên nền xi măng.
“Tao không quan tâm Tử Thần gì cả. Tao chỉ cần biết, nếu bọn mày còn dám đem người bên cạnh tao ra làm vật tế... thì tao sẽ tự tay chôn hết cái thời đại siêu phàm của bọn mày xuống tận tâm trái đất.”
Bởi lúc này đây, hắn chính là hoá thân của sự thẩm phán tối cao, là hoá thân của lôi đình chi lực, là thứ vô cùng ngầu lòi (theo hắn nghĩ) thì hắn sao phải đối với bọn phàm nhân này trả lời cơ chứ.
Giọng tên kia dần yếu đi.
Dạ dày hắn quặn lên, cơn ghê tởm dâng trào, không vì máu, mà vì chính bản thân hắn.
Vương Long Anh điên cuồng oanh sát, khói bụi mù mịt, tất cả chỉ trong một khoảng khắc rơi vào im lặng.
"Đau quá..."
Tổng cộng 200 tia lôi điện, tương ứng với 200 điểm tinh hoa mà hắn thu thập, giáng xuống toàn bộ cơ thể hắn với tốc độ dồn dập.
Một tên khác run rẩy:
Quay lại hiện tại.
“Nhưng một vấn đề lớn đã xảy ra.”
Gió thổi qua khu đất hoang, lạnh và khô như một lời nhắc nhở: Hắn đã g·iết người.
Tay hắn nhẹ điểm vào giữa không trung.
Lần đầu g·iết người! Cái cảm giác đó, như khiến toàn bộ thân thể của hắn đảo ngược.
Một mảnh sự thật được hé lộ, không phải là bí mật của tận thế, cũng không phải bí mật hệ thống, mà là một thứ hoàn toàn khác, thứ chỉ thuộc về thời đại trước, một di sản còn sót lại từ thời đại đã diệt vong.
Long Anh nhíu mày: “Thực thể nào?”
Một lúc sau.
Hắn đã g·iết người, cảm giác thực sự khó tả.
Và cách tốt nhất, chính là làm như này.
[Tẩy luyện thành công]
Đúng lúc này, thông báo từ hệ thống hiện lên trong đầu hắn:
Tiếng tim hắn đập vang dội như trống trận, từng giọt mồ hôi rơi xuống liền bốc hơi, để lại mùi khét lẹt như thịt bị thiêu.
“Là… một tổ chức dị giáo còn sót lại từ thời đại Siêu Phàm cũ… Tổ chức hình thành sau khi Thực Thể giáng lâm… biến mất…”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.