Coviz
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 73: Mụ béo
Chiếc xe nổ máy, chầm chậm tiến ra phía cổng. Mấy tên canh cổng bu lại xung quanh xe.
Đôi mắt Long rực sáng, cả người chồm lên, như lao về phía mụ béo:
“Ta…ta ở đây!” người phụ nữ ngồi trên giường lắp bắp.
“Điều khiển linh hồn ư? Chưa nghe bao giờ…”
Bà ta lắp bắp.
Bên trên lầu 2, đám thuộc hạ của mụ béo bây giờ mới vùng được giậy, nhất tề xông vào bên trong phòng, tìm kiếm.
“Cứ để hắn đi như vậy sao trưởng làng?”
Người phụ nữ nhấc thanh kiếm lên ngắm nghĩa, khuôn mặt hồi tưởng lại một quá khứ huy hoàng: “Ta đã bỏ quên các ngươi bao nhiêu lâu rồi?” cô ta thì thào với thanh kiếm và bộ chiến giáp.
Long vẫn kiên nhẫn ngồi trên ghế, chờ đợi.
“Đi theo anh ta!”
“Tôi muốn biết về những kẻ biết phép thuật”
Người phụ nữ nói rồi nhẩy phắt xuống giường, tiến tới một cái tủ ở góc phòng. Cái tủ bị khóa bởi một ổ khóa đã cũ mèm, rỉ sét.
“Trưởng làng! Là bà ư?” một thuộc hạ khác há hốc mồm nhìn thân thể nuột nà kia. Toàn bộ nhận ra giọng nói kia là của mụ béo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Long liếc nhìn mụ béo, chờ câu trả lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mở cửa! Mau mở cửa!”
Mụ béo kể rồi kê điều thuốc lá lên miệng, rít vào. Đầu điếu thuốc đỏ rực, đốm lửa rực lên, men theo giấy cuốn mà cháy. Rồi mụ lại nhả khỏi ra trước mặt, căn phòng mờ ảo bởi khói thuốc lá.
Bước ra khỏi cửa, Long thu lại uy áp, toàn bộ những người bên trong mới thở phào một cái.
“Những người này không rõ từ đầu xuất hiện nhưng nghe nói là họ không được tiêm thuốc thức tỉnh”
“Trưởng làng định đi đâu?”
Loại uy áp này, giống như một vị thần hạ phàm khiến chúng sinh nhất tề quỳ xuống cúng bái.
Không thấy bóng dáng của mụ béo đâu, trên giường là một người phụ nữ trần truồng, khuôn mặt đang đầy vẻ kinh hoàng. Cơ thể cô ta thon gọn, cực kỳ bắt mắt. Xung quanh cô ta, tràn ngập một thứ chất lỏng nhầy nhầy màu trắng đục.
“Như thế này phải không?”
“Ồ!” đám thuộc hạ ồ lên, hai mắt dán chặt vào vùng tam giác quỷ quái. Nó hiện ra rõ ràng và mạch lạc, tựa như hòn đảo xinh đẹp xuất hiện sau cơn bão lớn…
“Đúng vậy! Hình như nếu tiêm thuốc thì họ sẽ không có khả năng phép thuật mà phát triển về mặt sức mạnh. Tôi nghe thành chủ nói vậy”
Long búng tay một cái, ngọn lửa xanh lét xuất hiện trên đầu ngón tay hắn. Mụ béo mắt trợn ngược, há hốc mồm: “Sao! Cưng cũng là một phù thủy à?”
Gương mặt của mụ hết sức thỏa mãn, nhìn Long ngồi ở ghế đối diện chiếc giường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mụ phần khích nói còn Long vẫn ngồi vắt chân, mỉm cười. Tất cả màn l·àm t·ình cuồng nhiệt vừa qua là một ảo ảnh mà tâm thức của Long chi phối trí óc của mụ béo, khiến mụ tưởng được chìm trong biển tình dạt dào từ thanh niên kia.
“Họ không phải là tỉnh thức giả?”
“Chuẩn bị đi, ta sẽ lên đường!”
“Ai? Cái tên vừa nãy à?
“Phải! Hắn…chắc chắn hắn là một vị thần!”
Chương 73: Mụ béo (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mụ béo nhíu mày nhìn Long: “Ta cũng chỉ nghe trưởng làng đó kể lại hồi gặp gỡ tại Hoang Thành. Cũng chẳng phải việc của ta nên không có hỏi kỹ”
“Hỏi nhiều như vậy thì thù lao phải trả thêm!”
Long nói rồi đứng phắt giậy, xoay người bước ra phía cửa. Mụ béo thấy thế, chồm người lên, vươn tay nắm lấy tay hắn, bĩu môi:
“Người chữa đó ở đâu? Có thông tin gì về họ không”
“Cưng muốn biết gì?”
Tấm chăn ướt nhẹp một thứ nước nhầy nhầy, mỡ mỡ. Mụ nhíu mắt nhìn xuống, lẩm bẩm: “Nhiều mỡ thế!” rồi đột nhiên nhìn thấy cánh tay thon thả trước mắt.
“Thật là kinh khủng, cảm giác như trời sập”
Long lạnh lẽo nhìn mụ béo, khóe miệng nhếch lên: “Muốn thêm thù lao chứ gì? Hôm nay ta đang vui, coi như số cô may mắn đi”.
Người phụ nữ nhìn hắn, đôi mắt đẹp trợn lên: “Để anh ta đi đi, nếu ngươi không muốn cái làng này chìm trong biển máu”
Rít một hơi thuốc rồi phả khói đặc quánh vào không gian trước mặt, mụ béo lơ đãng nhìn vào hư vô, chậm rãi nói:
“Cách đây khoảng hơn 500 cây số về hướng Tây Bắc, có một làng mà chúng tôi gọi là Làng Hắc Ám, ở đây tụ tập toàn những phù thủy rất mạnh. Trưởng làng là một người khá thân với thành chủ”
“Nào, giờ thì chúng ta trò chuyện được chứ?”
Toàn bộ những người dưới tầng 1 bỗng nghe một tiếng thét thảm vang lên, giống như lợn bị chọc tiết.
“Cưng thật tuyệt” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Long hỏi.
“Loại quái vật gì đây?”
“Ở đây gọi là phù thủy. Họ là những người có thể điều khiển nước, lửa, đồ vật hoặc bất cứ thứ gì họ muốn”
Long chầm chậm bước xuống tầng 1, những gã hung hãn khi nãy được cảm nhận uy áp của hắn thì đều không còn sức phản kháng. Kẻ đứng thì quỵ xuống, người ngồi thì run lên cầm cập.
Từ ô cửa sổ phòng riêng của trưởng làng, người phụ nữ nhìn theo chiếc xe từ từ thoát khỏi cánh cổng rồi đột nhiên đứng phắt lên, cơ thể vẫn trần truồng như nhộng, khoe ra trước mặt thuộc hạ bờ mông cong vút cùng cặp v·ú đồ sộ, thân thể ngọc ngà.
Mụ béo nói rồi chợt đăm chiêu một lúc, đoạn nói thêm:
“Vị trưởng làng đó tên là gì?” Long gấp gáp hỏi.
“Gia Cát Lâm, đó là tên của hắn”.
“Cảm ơn bà, thông tin rất hữu ích cho ta”
Một thuộc hạ của mụ béo hốt hoảng hỏi người phụ nữ kia.
Mụ béo hốt hoảng đưa cả hai cánh tay ra trước mặt nhìn rồi vứt luôn tấm chăn, xem lại cơ thể. Mụ run rẩy nói không nên lời. Cái thân thể này, đã bao nhiêu lâu rồi mụ chưa được nhìn thấy…Mụ nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng lưng Long in trên nền tuyết trắng, tiến tới mở cửa chiếc SUV.
“Là…ta! Hắn…hắn không phải con người…!”
“Păng” một tiếng, chỉ bằng một cú chặt bằng tay không, ổ khóa đã tung ra. Người phụ nữ mở cửa, bên trong là một bộ chiến giáp dành cho nữ giới được chế tác cực kỳ tinh xảo. Bên cạnh, một thanh trường kiếm màu đen nằm im lìm ở đó.
“Cũng có thể nói như vậy” Long không phủ nhận, vẩy tay một cái nhẹ nhàng, ngọn lửa biến mất nhanh như cách nó hiện ra.
Mụ béo ngồi tựa vào thành giường, một chiếc chăn mỏng vắt ngang qua người, che đi cặp v·ú khổng lồ cùng hạ thân, chỉ hở ra cặp đùi khổng lồ.
Tên thuộc hạ lập tức bóp bộ đàm, giọng thúc giục: “Để anh ta đi!”
Một thuộc hạ cầm bộ đàm, nhìn người phụ nữ mà chỉ mới lúc trước thôi còn là một mụ béo ục ịch.
Cạch một tiếng, cánh cửa từ từ mở ra, Long nhàn nhã bước ra, uy áp của hắn phóng ra tứ phía khía những kẻ đứng bên ngoài tự nhiên cảm thấy chân tay bủn rủn, mất hết ý chí chiến đấu. Toàn bộ cứ như thế quỵ xuống.
Những thuộc hạ của mụ béo nhận ra tiếng thét này là của chủ nhân, lập tức lăm lăm binh khí, ồ ạt kéo nhau chạy lên tầng 2, vọt nhanh qua hành lang, đập cửa rầm rầm:
“Ngoài những phép thuật điều khiển các nguyên tố, cô có bao giờ nghe đến việc điều khiển linh hồn con người chưa?
Những tiếng xì xầm vang lên.
“Cô biết những gì về phù thủy, hãy kể cho tôi!”
Long nhíu mày.
“Nhưng mà có nghe một câu chuyện, đại loại là có người bị mất hồn, sau khi được phù thủy chữa thì lại bình thường như cũ”
“Tao ẻ ra quần mất rồi, hic hic”
Mụ béo lấy hết bình tĩnh, kinh hoàng nói ra rồi ngạc nhiên khi thấy đám thuộc hạ đang há hốc mồm nhìn về phía mình. Mụ bất giác đưa tay kéo tấm chăn lên che lại thân thể.
“Trưởng làng! Người có thấy trưởng làng đâu không?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.