Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Coviz

Unknown

Chương 62: Phù thủy phương bắc

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 62: Phù thủy phương bắc


“Chỉ là một cái áo, không sao cả. Anh hãy điều tra cho tôi, kẻ lấy cắp là người của ai. Tôi cần biết ai đang đứng phía sau”

“Vâng!” Andrew lắp bắp.

“A!” Uyển Hương hét lên, khuôn mặt trở nên sợ hãi, giãy khỏi vòng tay Long khiến hắn ngỡ ngàng.

“Chiếc áo choàng làm sao?” Long nheo mắt.

Chương 62: Phù thủy phương bắc

Long nhìn Andrew, thái độ bày ra tỏ rõ quyết tâm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Nó đã bị đánh cắp sau khi được may xong!”

Ánh mắt của Uyển Hương vô hồn, khuôn mặt trắng bệch như người bệnh. Long đứng bên cạnh, trầm ngâm không nói lời nào, nhìn về phía cô. Giai Kỳ, Zina và Linh Châu cũng im lặng phía sau, tất cả đều bày ra một trạng thái ân hận

“Có cách gì để điều trị cho cô ấy không?” Long nhìn bác sỹ, ánh mắt hắn giống như đang cầu xin và hy vọng.

Vị bác sỹ già nhìn hắn, thở dài rồi lắc đầu: “Cái này thuộc về tâm bệnh, y học có hiện đại đến mấy cũng không thể giải quyết được. Hiện giờ cô ta đang ở trong trạng thái mất ý thức” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Nhất định phải có cách gì chứ?” Giai Kỳ ở phía sau, nói chen vào.

“Là lựa chọn của cô ấy!”

Uyển Hương vừa tỉnh lại sau khi chìm vào một giấc ngủ kéo dài mấy ngày liền. Trong trận đại chiến với thây ma vừa rồi, Uyển Hương vừa thức tỉnh lần 3 đã liều mạng dùng hết sức mạnh của tâm thức nhằm biến đổi Long nên tâm thức của bản thân bị tổn thương nghiêm trọng.

“Mất linh hồn à? Mất linh hồn thì khác gì c·h·ế·t, sao cô ấy vẫn sống?”

Nhưng sau khi thức tỉnh lần thứ 5, Long hiểu ra, thế giới của tâm thức, của những cái mà gã cho là trò lừa bịp là có thật. Chính Long là bằng chứng không thể chối cãi về khả năng này. Thời điểm hiện tại, Long đoán chắc những kẻ được gọi là phù thủy kia, có thể là những người thức tỉnh về mặt tâm thức.

Andrew lúng túng thông báo.

“Anh có thể tránh mặt để cô ấy bình tĩnh lại được không?” bác sỹ già đề nghị.

Andrew nhìn Long, nhắc lại về lý tưởng mà hắn đã lựa chọn.

“Tôi đã xem báo cáo y tế…”

Rồi chợt như nhớ ra điều gì, Long bất ngờ xoay người lại, nhìn về phía Uyển Hương. Tâm thức hắn trải ra mênh mông, bao trùm cả căn phòng. Long thấy những người xung quanh đều ẩn hiện những vùng ánh sáng bên trong não bộ. Đó là tâm thức hay là linh hồn của họ?

Uyển Hương sợ hãi, lùi vào phía bên trong, ngồi thu lu một góc khiến Long run lên.

Tuyết rơi trắng trời, gió rít lên từng cơn như tiếng ai oán của hàng triệu oan hồn. Uyển Hương ngồi im lìm trên giường, lặng lẽ nhìn ra ngoài trời, ngắm cơn bão tuyết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Long nhìn vị bác sỹ già, ánh mắt như cầu cứu.

Uyển Hương nhìn hắn, ánh mắt vô hồn, cứ chằm chặp nhìn như thể đang chiêm ngưỡng hư vô. Trong lòng Long tràn lên những cảm xúc tiêu cực, hắn đột nhiên ôm chầm lấy Uyển Hương, cố ôm thật chặt, những mong thông qua việc làm này khiến cô có thể lấy lại ý thức.

Andrew nghe Long nói như vậy liền trầm ngâm một lúc rồi như nhớ ra điều gì, bèn nói:

Long thúc giục rồi mở cửa phòng, nhìn về phía Uyển Hương, khẽ mỉm cười, thì thầm: “Anh sẽ đưa em trở về, nhất định như vậy”

“Tốt, vậy anh đi chuẩn bị mọi thứ cho tôi. Tôi sẽ đi ngay sau khi chuẩn bị xong”

Long đảo mắt, suy nghĩ về lời nói của Andrew. Trước đây khi tới lãnh thổ của những kẻ lang thang, Long cũng có nghe về những bí thuật của phù thủy. Chúng có thể điều khiển được tất cả vạn vật, bao gồm cả linh hồn con người. Lúc đó Long chỉ nghĩ đây là mấy trò lừa bịp vớ vẩn.

Andrew ấp úng.

“Vậy còn con đường mà anh đã lựa chọn?”

“Xin lỗi, tôi không có phương pháp gì. Có thể cô ấy sẽ tự phục hồi lại ý thức” vị bác sỹ già an ủi.

“Rốt cuộc thì cô ấy bị làm sao?”

“Không liên quan gì đến y tế. Sau khi dồn toàn lực để tôi thức tỉnh tâm thức, cô ấy đã bị mất đi linh hồn. Tôi có thể nhìn thấy điều đó”

“Tôi nghe nói bọn phù thủy ở phía bắc có phương pháp triệu hồi linh hồn, không biết liệu rằng có phù hợp với tình trạng này của Uyển Hương hay không?”

“Anh làm chị ấy đau” Giai Kỳ xông tới ôm lấy Uyển Hương. Cô ta như một đứa trẻ, nép vào lòng Giai Kỳ, lấm lét nhìn về phía Long.

Giọng nói từ trên không trung, xuyên qua tầng lớp bão tuyết, bao vây xung quanh Andrew khiến y khuôn mặt tái mét, chợt quỵ xuống, toàn thân run rẩy.

“Thôi được rồi, anh hãy đi chuẩn bị đi, tôi cần phải đi ngay”

“Như vậy là cô ấy đã đánh mất linh hồn!” Long đưa ra kết luận rồi xoay người bước ra bên ngoài.

Andrew thắc mắc.

Vị bác sỹ già đưa ra nhận định của mình. Long nghe rồi trầm mặc. Y đoán rằng Uyển Hương sau khi giúp mình đạt được trạng thái đột phá về tâm thức thì không chịu nổi nên mới lâm vào trạng thái này.

“Tôi rất tiếc về Uyển Hương!”

Andrew giật mình tỉnh táo lại, y thấy mình đang quỵ xuống còn Long sừng sững đứng trước mặt, đang nhìn y. Cái này, đó là chi phối tâm thức, tạo một ảo cảnh để cho đối phương chìm trong đó. Ngay giây phút này, Andrew biết, Long không còn là người bạn thân của mình nữa mà thay vào đó là một tồn tại không thể sánh được.

“Một người phụ nữ quan trọng hơn cả một sự nghiệp?”

Long chậm rãi đứng lên, hai nắm tay siết chặt vào nhau rồi không nói gì, quay người bước ra phía ngoài. Các cô gái ái ngại nhìn theo hắn.

Nhưng Uyển Hương thì trống rỗng, trong não bộ của cô không có vùng ánh sáng như những người khác. Nó chỉ là một màu xám xịt, mờ ảo.

“Vậy thì nhờ anh chăm sóc Uyển Hương. Cô ấy đi theo tôi lúc này không tiện. Tôi sẽ lên phía bắc để tìm hiểu về vấn đề này”

Long bước đến bên cạnh Uyển Hương, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh rồi đưa tay ra nắm lấy bàn tay cô.

“Anh đừng lo, con đường đó tôi sẽ vẫn đi nhưng không phải hiện tại. Điều quan trọng nhất hiện tại là phải đưa cô ấy trở lại”

“Cái này tôi đã cho người đi điều tra, kết quả sẽ có trong vài hôm nữa”

Long lạnh nhạt đáp.

“Còn một việc nữa!” Andrew thông báo.

Long nói.

“Sau khi làm xong, một thuộc hạ được giao nhiệm vụ đem đến cho anh nhưng gã đã biến mất sau đó, đem theo cái áo.”

“Người phụ nữ này với tôi quan trọng hơn mọi thứ. Anh phải hiểu rõ điều đó nếu còn muốn bước đi cùng tôi trên con đường này”

Long thu hồi lại tâm thức của mình, bây giờ hắn đã phát hiện ra thêm những khả năng của mình sau khi được Uyển Hương liều mạng nâng cấp khả năng bên trong. Hắn có thể dùng tâm thức để nhìn được vào bên trong người khác.

Long thông báo.

Phía bên ngoài, Andrew đang ngồi đợi trên một chiếc ghế băng dài. Y nhìn Long với ánh mắt cảm thông.

“Xin bác sỹ nghĩ cách dùm” Linh Châu như cầu xin. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cái này tôi cũng không rõ nhưng khi tôi nhìn sâu vào bên trong Uyển Hương, chỉ là một vùng mờ ảo. Hiện giờ tôi không biết làm cách nào để cô ấy phục hồi”

“Thể trạng của cô ấy hoàn toàn bình thường nhưng não bộ bị tổn thương mặc dù không có tác động của ngoại lực. Tôi nghĩ đây là vấn đề về tâm lý.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Chiếc áo choàng…”

Andrew mở lời.

Long phân phó.

Andrew lơ đãng nói khiến Long đột nhiên trừng mắt nhìn y làm vị lãnh chúa đột nhiên có cảm giác bị lạc giữa một cơn bão tuyết kinh hoàng. Phía trên nền trời, một đôi mắt rực lửa, hung dữ nhìn xuống.

“Còn việc gì?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 62: Phù thủy phương bắc