Coviz
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 58: Tâm thức
Vũ nhăn mặt
Vũ hỏi.
“Tại sao mạng hắn lại cao vậy?”
Giác Thanh hỏi.
Tám đăm chiêu nhìn Vũ rồi tiết lộ
Chương 58: Tâm thức
“Chúng ta đưa hắn đi thôi”
Tám cho xe dứng lại trước khúc cây to một lúc để quan sát xung quanh. Chừng nửa giờ đồng hồ, Tám nhẹ nhàng mở cửa xe, thận trọng đi xuống, khẩu tiểu liên vẫn nắm chặt, sẵn sàng b·ắn h·ạ bất cứ mối nguy nào xuất hiện.
Tám vừa nói vừa cùng vợ nhấc Giác Thanh lên rồi kéo ra ngoài. Giác Thanh càng giãy mạnh nhưng không ăn thua vì đã bị trói gô lại. Y chỉ nguyền rủa được người bạn lâu năm này mà thôi.
“Các ngươi định làm gì?”
Gã thận trọng bước, hai mắt mở to, tay chân dò dẫm như sợ chẳng may đụng phải vật gì phía trước hoặc rơi xuống một cái hố nào đó.
“Đưa về Song Giang lĩnh thưởng chứ còn đi đâu?”
“Vì tiền mà anh sẵn sàng bán rẻ mối quan hệ của chúng ta bao nhiêu năm nay?”
“Tôi đang ở đâu đây?”
Vũ sợ hãi hỏi.
“Câu hỏi này khó, bản thân ngươi chưa thể nhớ được toàn bộ ký ức thực sự. Nhưng mà bọn ký sinh ấy gọi ngươi à ta, ý là hai chúng ta. Bọn chúng gọi là sinh vật tối thượng”
“Sau hôm nay, bọn ta sẽ dọn vào khu 2 thành Song Giang. Với số tiền thưởng này, vợ chồng ta sẽ sống một cuộc đời an nhàn”
Giác Thanh bình tĩnh lại, bèn hỏi.
“Tám đâu?”
Vũ lẩm bẩm một mình.
“Đoàng!” một tiếng khô khốc vang lên, ả đàn bà mắt còn trợn ngược nhưng cơ thể đã ngã ngửa ra, rơi bịch xuống đất, chỉ còn là một cái xác không hồn.
Ở bên cạnh, Thành Vũ mắt vẫn đang nhắm nghiền, dây trói quấn quanh người, thê thảm hơn cả Giác Thanh
Ả đàn bà cười cười, quay người lại lấy con dao, mài quèn quẹt.
Giác Thanh chất vấn.
Vũ nhún vai.
Giác Thanh tức giận, cố cựa quậy cơ thể để ngồi lên.
“Quỷ!”
“Ta? Ngươi gọi ta là ngài?”
Ngay lập tức, tiếng người truyền tới từ cửa, y bước vào, khuôn mặt vui vẻ, miệng huýt sáo một bản nhạc gì đó.
“Cuộc đời này là thế thầy ạ. Mình phải thương bản thân mình, không ai thương đâu. Thầy có tin là sau khi nhận được số tiền thưởng kia, vợ tôi sẽ trở thành một góa phụ giàu có hay không?”
Vũ run rẩy tự nói với mình.
Chỉ trong chớp mắt, khoảng cách giữa Vũ và con quỷ thay đổi nghiêng trời lệch đất, hai người đã đứng đối diện nhau, gã không hiểu mình bước đến hay một thế lực nào đẩy bản thân đi.
“Chú em! Này này…”
Chiếc xe được Tám điều khiển rời khỏi nơi hắn ở, lắc lư đi trên đường mòn xuyên qua những tầng cây cối rậm rạp, rồi rẽ lên đường lớn.
“Máu!”
“Các người làm cái gì vậy?”
Tám nhìn Giác Thanh nằm dưới đất, bên cạnh là Thành Vũ đang mê man.
“Tám đây!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tỉnh rồi đấy à?”
Khi đất trời bừng sáng bởi tia sét kia, con quỷ nét mặt đột nhiên thay đổi. Nó cực kỳ phấn khích nhìn về phía Vũ, reo lên: “Tốt lắm, ngươi đã lấy lại được một phần sức mạnh vốn có. Hãy cố lên, cố để nhớ ra toàn bộ ký ức. Khi ngươi nhớ ra, chúng ta mới chân chính trở lại”
Giác Thanh thở dài, không ngờ mạng mình cũng đáng giá được mấy trăm đồng bạc. Y là người vận chuyển, đổi tính mạng để chuyên chở hàng hóa mỗi chuyến cũng chẳng lãi được đến một trăm đồng. Nay người ta treo giải tận mấy trăm.
Tám thở dài, cất khẩu s·ú·n·g lục rồi nhoài người đóng cửa phụ. Y khởi động xe, bật công tắc hệ thống giải trí, bài hát vui tươi vang lên, Tám huýt sáo theo điệu nhạc, vào số. Chiếc xe từ từ lăn bánh.
“Vâng, là ngài!”
Tám ú ớ không nên lời rồi đôi mắt cứ mở trừng trừng như vậy mà c·hết đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Gã sát thủ cởi bỏ chiếc áo khoác làm bằng lông ma sói, trên tay hắn là đoản kiếm sáng và bóng loáng. Đoản kiếm này vừa lấy đầu Tám nhưng không để lại bất cứ vệt máu nào trên lưỡi.
Hóa ra là vậy. Thằng Tám và con vợ nó đã giăng bẫy để bắt Giác Thanh và Vũ. Giác Thanh cảm thấy hối hận vì tìm đến nơi này. Tìm đến người mà y coi là bạn tâm giao bao nhiêu năm nay.
Con quỷ phẩy tay, điệu bộ có vẻ chán nản.
“Vậy còn ai khác ở đây sao thưa ngài?”
Tám nói một hồi rồi mỉm cười nhìn vợ: “Nói về đánh thuốc mê thì không ai vượt qua vợ ta. Dù là tỉnh thức giả cấp cao, chỉ cần trúng mê thảo của vợ ta đều sẽ gục hết”.
“Nghĩa là sao? Tôi không hiểu?” Vũ tỏ ra khó hiểu.
Nhưng khi y vừa gần như ngồi được dậy thì ả đàn bà đã tặng cho một cú đạp. Giác Thanh lại lăn quay ra, đè lên Vũ.
“Ngài?”
Tám giục vợ.
Xong xuôi, y nhẹ nhàng quay người tiến đến chiếc xe. Giác Thanh nằm trong thùng xe, cảm nhận được một loại sát khí đáng sợ đang bốc lên liền im lặng chờ đợi rồi khẽ nhìn sang phía Vũ. Gã vẫn nằm đó, mắt nhắm nghiền.
Càng tiến tới gần, chấm sáng kia càng to lên. Sau một hồi chạy đến, chấm sáng dần dần rõ hình hài, đó là một cái ghế và có một ai đó đang ngồi bên trên, một thứ ánh sáng tỏa ra từ cơ thể của hắn.
Một giọng nữ chua loét vang lên. Đó là ả đàn bà với nước da xanh xao, vợ của Tám
Con quỷ nhăn mặt nhìn Vũ.
Asin tra đoản kiếm vào vỏ, co chân sút đầu lâu và thân thể Tám bay sang bên đường, biến mất trong bụi rậm rồi nhấc khúc cây, ném qua một bên.
Con quỷ tiếp tục.
Cô ả nghe chồng tán dương liền cười lên khành khạch, rất đắc ý.
“Vô ích thôi, thằng đấy còn lâu mới tỉnh. Lúc nãy tao cho hơi nhiều mê thảo vào cốc nước của nó”
Vũ hô to, không còn cảm giác sợ con quỷ như ban đầu. Nhưng không gian xung quanh nhanh chóng chìm vào màn tối bất tận. Một tia sét thô to, điên cuồng phóng xuống giữa đỉnh đầu Vũ khiến gã gào lên, bật giậy….
“Đây là đâu? Tại sao lại tối như vậy?”
“Vậy tôi là ai?” Vũ hỏi.
Tiếng dao quét qua quét lại trên hòn đá mài khiến cho Giác Thanh có cảm giác ớn lạnh nơi cổ họng.
Y tiến tới khúc cây, cầm s·ú·n·g chĩa quanh tìm kiếm. Tám an tâm rằng không có ai mới quàng khẩu s·ú·n·g sau lưng, cố sức nhấc bổng khúc cây.
“A”!
Nghe con quỷ nói vậy, Vũ cảm thấy trong người tràn ngập một thứ năng lượng kỳ lạ. Nó như một con ngựa bất kham, đang lồng lộn muốn thoát ra ngoài.
“Tại sao lại như thế?”
Sau một khoảng thời gian mò mẫm và mất phương hướng trong màn đêm, Vũ thấy đằng xa có một chấm sáng nhỏ li ti. Gã theo hướng đó mà dò dẫm đi đến, vừa đi vừa gào to: “Có ai ở đây không?”
Vũ nhìn quanh.
“Tất nhiên rồi em yêu!”
Toàn thân gã chợt nổi gai gốc. Ngay thời điểm ánh sét lóe lên, hình ảnh đập vào mắt hắn là một vùng không gian mênh mông rộng lớn với tầng tầng lớp lớp thứ gì đó mà không đủ thời gian để Vũ nhìn rõ.
Ả đàn bà cười lên sung sướng.
“Ngài nói với tôi điều này để làm gì? Tôi chỉ là một tỉnh thức giả cấp 2 bình thường”
“Ta cũng hỏi một số nguồn tin thân thiết. Cái con quỷ gây loạn ở Song Giang chính là thằng này. Không hiểu hắn biến thành quỷ như thế nào vì vậy mới dùng nhiều mê thảo để hạ hắn. Chẳng ngờ nó lại yếu xìu như vậy. Chắc người ta thêu dệt nhiều quá”
“Ồ! Mối quan hệ à? Chúng ta chỉ là bạn bè khi thầy chẳng đáng cắc bạc nào cả. Còn bây giờ, thầy cũng được giá. Cái tên đi cùng thầy lại càng được giá hơn. Song Giang trả cho người bắt được nó bao nhiêu, thầy có biết không?”
“Tới đây, đừng sợ! Ta không ăn thịt ngươi đâu”
Nhưng thanh âm của Vũ như bị màn tối xung quanh nuốt chửng. Không một tiếng vọng lại, tất cả đều phát ra và im lìm sau đó.
Con quỷ nhìn Vũ, mỉm cười nói.
“Tâm thức của tôi?”
“Đây là tâm thức của ngươi”
Nhưng cũng phải, vì một món lợi mà người ta có thể bất chấp hết. Xã hội hiện tại đâu còn chỗ cho đạo đức, tình người?
“Ngài là quỷ à?”
“Chú em, dậy đi!”
“Thôi, bỏ đi!”
“Chúng ta mới được gọi là “con người” ngươi có biết không? Còn những kẻ mà ngươi thấy, chúng là loài ký sinh, là kẻ phá hủy thế giới này của chúng ta”
“Ngươi tỉnh rồi!”
Con quỷ tự nhìn mình rồi thấy thái độ của Vũ liền ngượng nghịu: “À thì khi nào ngươi ở hình dạng con người, chúng gọi ngươi là thần. Khi nào ngươi ở dạng chiến đấu, chúng gọi ngươi là quỷ. Quỷ và thần đều là 2 cách gọi khác nhau”
Giác Thanh và Thành Vũ sau khi bị ném lên thùng xe, Tám liền đóng cửa lại rồi leo lên xe. Ả đàn bà vợ y cũng sửa soạn hành lý rồi trèo lên ghế phụ.
Con quỷ nhìn xung quanh với ánh mắt lơ đãng, đoạn nói
Phía sau, Giác Thanh nhắm mắt, thở dài rồi lẩm bẩm hô lên phật hiệu: “A di đà phật!”.
Hắn kêu lên rồi đột nhiên không còn cảm giác gì xuất hiện, chỉ thấy trời đất quay cuồng. Tám thấy mình như lộn tùng phèo, ngã xuống đất, quay vòng vòng. Đôi mắt gã trừng trừng nhìn, bàng hoàng nhận ra cái thân thể không có đầu đang đứng kia là của…mình.
Vũ đột nhiên nhận ra sự việc không hay, hét lên váng trời.
Vũ như thấy tim mình đập thình thịch, bàn chân không điều khiển nổi, chầm chậm bước về phía con quỷ.
“Năm triệu đồng vàng! Là 5 triệu đấy. Với số tiền này, tôi có thể sống an nhàn suốt phần đời còn lại mà chẳng cần phải làm gì cả”
Tám cười lớn, giải thích cho hành động của mình còn Giác Thanh im lặng. Có thể lắm chứ, ở cái xã hội hỗn loạn này, điều gì cũng có thể xảy ra. Người ta phải ăn thịt lẫn nhau để chiếm lấy vật tư để mà sinh tồn.
Những điều con quỷ nói khiến Vũ rơi vào một mê cung mơ hồ. Gã không hiểu con quỷ đang luyên thuyên cái gì nữa.
“Thầy ơi, là vì tiền thầy ạ!”
“Bọn ký sinh?”
Thấy Vũ gào thét và bật giậy như kiểu bị chích điện, Asin ngồi bên cạnh nhếch mép cười. Vũ đưa ánh mắt nhìn xung quanh, thấy cơ thể mình bị trói chặt. Ở bên cạnh, sư Giác Thanh cũng nằm im thít trong một vũng máu loang lổ ra nền xe.
“Bao nhiêu?”
“Ngươi định đưa đi đâu?”
Khi mở cánh cửa bên phụ, ả ném túi đồ lên rồi đưa tay nắm lấy thanh giằng, vừa đu người lên thì mắt đã trợn tròn. Từ bên ghế lái, Tám lạnh lẽo nhìn ả, trên tay là một khẩu s·ú·n·g lục chĩa thẳng vào đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thầy thì rẻ hơn, hình như có mấy trăm đồng bạc”
Ả đàn bà bĩu môi, lườm Tám.
Giác Thanh mở mắt, thấy toàn thân căng cứng như bị trói. Mà đúng là bị trói thật. Y thấy mình nằm trên đất, tay bị trói ra đằng sau, chân cũng chịu chung số phận.
“Thầy!”
Khi tới lối rẽ, Tám thấy trước mặt có một khúc cây to chặn ngang đường. Linh tính báo cho gã có điều gì đó không ổn liền chạy chậm lại, vươn tay nắm lấy khẩu s·ú·n·g tiểu liên.
“Ngươi không phải tỉnh thức giả. Tỉnh thức giả là để nói về bọn ký sinh”
Khi đạt được khoảng cách để có thể nhìn rõ, Vũ bàng hoàng dừng lại, không tiến thêm. Người đang ngồi trên chiếc ghế, là một con quỷ.
“Đúng, tâm thức của ta và của ngươi”
Giác Thanh gọi.
Giác Thanh giãy dụa.
“Nhưng không sao, câu chuyện có thể là giả nhưng tiền thưởng là thật”.
Con quỷ nheo đôi mắt đen như màn đêm, hỏi lại.
Khi thân thể của gã đổ ập xuống ngay bên cạnh cái đầu, từ bên cạnh, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện, giống như ai đó xé rách không gian để chui ra.
“Có họa thì cùng hưởng. Có phục thì tự anh chịu!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Con quỷ kia chợt ngước mắt nhìn về phía Vũ khiến gã như đông đặc lại, chân tay luống cuống.
“Chúng ta chứ!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tám ngượng ngịu.
Vũ nghe đến cái danh xưng này chợt thấy quen quen, hình như có nghe ở đâu đó rồi thì phải. Ngay khi cái danh xưng được nhắc đến, tâm thức đen kịt của Vũ bỗng lóe lên một thứ ánh sáng giống như một tia sét. Nó bừng lên làm không gian chợt bừng sáng mãnh liệt rồi lại chìm vào màn đêm.
“Rồi dần dần ngươi sẽ nhớ ra tất cả, hồi phục lại tất cả. Ngươi sẽ nhớ rằng thế giới này là của loài người chúng ta và lũ ký sinh gọi chúng ta là thần”
“Sinh vật tối thượng?”
“Nói như thế nào để dễ hiểu nhỉ? Đại loại là chúng ta có 2 phần sức mạnh. Một loại gọi là sức mạnh thể chất còn một loại gọi là sức mạnh tâm thức. Sức mạnh thể chất thì bị giới hạn bởi cơ bắp, xương và các bộ phận cấu thành nên cơ thể. Còn sức mạnh của tâm thức thì không có giới hạn. Ngươi có thể dùng tâm thức để điều khiển vạn vật trên thế giới này theo ý nghĩ của mình. Tâm thức càng cường đại, sức mạnh của ngươi càng lớn”
“Đến lúc rồi, ta phải đi ngủ đây. Ngươi đi đi, hãy cố gắng nhớ ra tất cả”
Con quỷ cất tiếng, thanh âm như bao trùm lấy không gian xung quanh Vũ. Tiếng nó trầm đục, ẩn chứa một khí thế bức người.
***
“Còn ta thì sao? Song Giang trả bao nhiêu cho mạng của ta?”
Con quỷ đột nhiên trợn mắt nhìn Vũ rồi như hiểu được điều gì, nó lại bình thường trở lại, nói
Giác Thanh tròn mắt hỏi.
“Khoan đã, tôi còn nhiều việc muốn hỏi”
Khi y vừa nâng khúc cây lên, đột nhiên thấy một cảm giác lạnh lẽo chạy ngang qua cổ họng. Y thả nhanh khúc cây xuống làm nó phát ra âm thanh trầm đục khi đập xuống mặt đường. Tám đưa tay lên sờ trên cổ, thấy ươn ướt.
“Thần à?” Vũ dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía con quỷ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.