Coviz
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 57: Mê Thảo
Chỉ 20 năm trôi qua, thiên nhiên đã giành lại lãnh thổ mà con người đã xâm lược từ bao nhiêu đời nay.
Tám vừa nói, vừa thận trọng liếc nhìn Vũ.
Giác Thanh bất ngờ về thông tin này nhưng nghĩ lại thì cũng đúng. Gây chuyện với cao tầng Song Giang, điều đó chẳng phải là chuyện đùa cợt.
“Vậy là Mộc Trà vẫn sống?”
Giác Thanh dừng xe, đưa tay lên ấn còi theo một nhịp điệu nào đó. Nó giống như một loại mật mã.
Xe chạy chừng 2 giờ đồng hồ xuyên qua khu rừng rậm rạp, một thung lũng nhỏ xuất hiện trong tầm mắt. Thung lũng được bao quanh bởi những ngọn núi nhỏ. Trên ngọn núi cao nhất, một dòng thác trắng xóa đổ xuống bên dưới rồi theo một dòng suối chảy đi. Bên cạnh chân thác nước, Vũ nhìn thấy thấp thoáng một tòa nhà được bao bọc bởi những sợi dây leo.
“Đi đường chính về phía Tây khoảng 40 km nữa là qua lãnh thổ thành Ayutthaya”
Vũ trầm tư. Những gì Tám nói quả đúng thế. Xã hội đã thay đổi, những luân lý thường tình cũng chẳng còn mấy ai nhớ đến. Trong cái xã hội mới này, chỉ có kẻ mạnh mới có quyền lên tiếng.
“Vâng!” người phụ nữ gật đầu, quay người đi nhanh vào bếp.
“À, không sao!” Vũ cười cười, lắc đầu ra điều không có gì.
Tám gọi lớn, giọng gã hào sảng, vang khắp trong phòng.
Nghĩ rồi, gã chỉ biết thở dài. Làm sao để trở thành một kẻ mạnh đây? Trong khi bản thân phải chạy trốn, bị truy nã? Nếu không được bồi dưỡng, không có vật tư thì hãy quên đi việc trở thành một kẻ mạnh mẽ.
Giác Thanh kể.
Vũ xúc động nhớ lại.
“Trước đây anh ấy cũng sống tại Song Giang nhưng sau đó quyết định sẽ dọn ra ngoài. Anh ấy khi xưa cũng là “Người vận chuyển” nhưng không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt trong thành vì vậy đã ra ngoài được 6 năm rồi”
“Cũng bận bịu nên chẳng có thời gian qua đây”
Vũ nhớ lại trước đây phải sống trong căn hộ chung cư, xung quanh có rất ít cây cối. Vào mùa hè thì nóng như đổ lửa bởi những khối bê tông xung quanh bị mặt trời thiêu đốt, hết sức ngột ngạt.
Điều này hoàn toàn hợp lý bởi hắn đã vạch ra kế hoạch giải cứu đại tiểu thư, đưa ra những tính toán chuẩn xác vì vậy không khó để Vũ có thể lấy được một vị trí trong đội quân của Mộc Trà. Giúp sức cho cháu mình, điều đó là lẽ thường tình của cuộc đời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mình chuẩn bị cơm nước, tý nữa tôi liên hoan với thầy. Lâu rồi thầy mới đến chơi. Có luống rau đã có thể thu hoạch, mình lấy làm đồ chay cho thầy”
“Truy nã?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Anh bạn ơi, ai dám đứng lên chứ? Bây giờ là thời nào rồi mà còn nghĩ như vậy? Giờ người ta chỉ theo kẻ mạnh, kẻ có quyền trong tay. Làm gì có đạo đức nữa?
Giác Thanh ngạc nhiên nhưng Vũ thì khựng lại mấy giây, gã cảm thấy có điều gì đó nguy hiểm.
Giác Thanh chỉ Vũ, nói.
“Vẫn sống. Nghe tin đồn là có một con quỷ đã cứu thoát bọn họ”
Tám hào sảng nói, đưa tay mời 2 người vào bên trong.
Tòa nhà có 3 tầng, kiến trúc của nó gợi nhớ đến một cơ sở quân sự hơn là một công trình dân sinh. Phía bên ngoài tòa nhà, một hàng rào dây thép gai được giăng chằng chịt, thỉnh thoảng có thể bắt gặp vài bộ xương khô hoặc những cái xác với quần áo rách nát bị vướng vào. Lối dẫn vào là một cánh cổng sắt khá cao và chắc chắn.
Giác Thanh thở dài. Khi hắn chạy khỏi Song Giang, có nhìn thấy những khẩu pháo laser điên cuồng bắn lên trời theo một chấm đen. Có thể là con quỷ chăng?
Vũ chợt cảm thấy một cơn buồn ngủ kéo đến, đôi mắt gã như bị ai đó kéo xuồng. Gã quay sang nhìn Giác Thanh, nhà sư đã nằm lăn quay ra đó từ lúc nào.
“Mình ơi, mang dây trói ra đây, bọn chúng ngất hết rồi”.
Giác Thanh cho xe chạy chầm chậm rồi rẽ vào một con đường khác, nối với con đường chính. Chiếc xe tải quân sự chầm chậm đi qua những ổ voi, ổ gà, vượt qua những chướng ngại vật trên đường.
Từ trong bếp, ả đàn bà bước ra, khuôn mặt xanh xao xuất hiện một nụ cười độc ác
“Quỷ à? Lại có cả quỷ xuất hiện. Thế giới này còn thiếu chuyện gì không thể nữa?”
Giác Thanh thở dài, trong lòng buồn bực còn Vũ thì dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía người đàn ông kia. Sao ông ta lại biết được lệnh truy nã?
Chương 57: Mê Thảo
Một người phụ nữ với khuôn mặt u uất đem theo cái khay có 2 cốc nước, bước ra từ phòng bên trong. Chị ta trông hết sức giản dị với bộ quần áo bạc màu, mái tóc được buộc cao lên, lộ rõ cần cổ dài và trắng. Vũ liếc mắt quan sát, người phụ nữ khá gầy gò với nước da trắng, có phần xanh xao.
“Mọi người đều biết Yên Hòa g·iết thành chủ, vậy sao không ai đứng lên?” Vũ nghiến răng.
“Thầy và anh bạn này đã có tên trên bảng truy nã rồi”
Tám nhìn Vũ, nở một nụ cười bí ẩn.
Anh ta kéo chiếc mũ choàng xuống, đeo khẩu s·ú·n·g lên vai, nói lớn.
“Trà…trà…này….mày…!”
Vũ hỏi.
Khi Vũ thấy Giác Thanh cho xe đi khỏi đường lớn, cảm giác về đêm mưa gió hôm nào lại tràn về.
Người phụ nữ đặt 2 cốc nước xuống, đầu không ngẩng lên, lãnh đạm nói.
Tám cười ranh mãnh, chầm chậm đứng lên, bước tới chỗ Vũ và Giác Thanh, lay lay mấy cái. Không thấy cả hai có động tĩnh, Tám hô lớn:
“Cái này là thú vui cá nhân. Ở trong thành làm gì được rộng rãi mà bày biện như vậy thầy nhỉ?” Tám nói với Vũ rồi nhìn sang Giác Thanh, cười tươi.
“Còn phó thành chủ thì sao?”
Giác Thanh gật gật đầu. Đúng là nơi này trước đây là một cơ sở quân sự bí mật.
Chưa kịp nói hết câu, Vũ đã lăn đùng ra, đè lên người Giác Thanh.
Nghĩ đến đây, trong lòng Vũ chợt thấy vui vẻ, gã vươn tay lấy cốc nước và uống cạn.
“Đây gọi là mê thảo!”
Nhìn tòa nhà so với cảnh vật thiên nhiên xung quanh thì cảm thấy chẳng có gì là ăn nhập, thậm chí hình ảnh của tòa nhà còn phá hỏng cảnh quan. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vũ chợt thấy con đường phía trước quá mờ mịt. Tương lai đầy mây đen và sấm sét đang chờ đợi hắn.
“Xin giới thiệu đây là…”
“Bạn thầy không sống ở trong thành sao?”
“Vợ tôi ít nói thế đấy chú An”
“Tình hình mấy ngày qua ra sao, anh có nắm được gì không?”
“Cũng có thể gọi là trà. Cái này dùng hoa cỏ trồng phía sau vườn để đun nước uống”
“Vẫn còn cách, đó là gia nhập đội quân của Mộc Trà. Đúng rồi, cháu gái vẫn còn sống và hiện giờ nó đang xây dựng một đội quân để giành lại Song Giang. Chỉ còn cách gia nhập chiến tuyến của nó.” Vũ nghĩ đến việc này.
“Chỗ này là vùng biên giới giữa lãnh thổ Song Giang và Ayutthaya đúng không nhỉ?”
Vũ bước vào bên trong, hồi ức về những năm tháng ở đây tràn đến trong não bộ. Nhưng bên trong chỉ có không gian là quen thuộc còn cách bài trí đã khác xưa. Sảnh tầng 1 bày đầy những món đồ vật mà Tám thu thập được, chủ yếu là những chiếc bình bằng gốm sứ, đủ các kích cỡ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ấy, đừng nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ như thế”
Giác Thanh quay ra nhìn Vũ, thấy hắn chằm chặp nhìn về công trình kia, có vẻ rất quen mắt.
Vũ quan sát bản đồ rồi ngước sang hỏi.
Vũ nhìn Tám, mong chờ câu trả lời.
Tám cười mỉa mai.
“Cạch” cánh cổng kêu lên một tiếng, từ bên trong, một người cầm s·ú·n·g tiểu liên bước ra. Anh ta cao to, trùm lên người chiếc áo ngụy trang làm bằng cây cỏ mà nếu nằm xuống đất, sẽ không ai phát hiện được.
Giác Thanh biết Vũ đang đắn đo điều gì, liền lên tiếng giải thích. Nghe vậy, Vũ cũng cảm thấy hơi yên tâm một chút.
Đặt cốc xuống, Vũ nhìn Tám, cười nói.
“Cậu là Lưu An phải không?
“Ồ, ra là vậy!”
“Chúng ta đi đâu?”
Vũ khuôn mặt chợt trở nên vui vẻ.
“Nước này ngon thật, hình như nó là một loại trà?”
“Đây là trường đặc nhiệm số 9. Ngày xưa tôi đã từng dạy ở đây!”
“Chào thầy! Lâu rồi mới thấy thầy ghé qua đây”
Vũ cùng Giác Thanh xuống xe, bước ra ngoài sân. Anh kia đóng cổng lại rồi đi về phía 2 người.
“Ồ! Sao anh biết?”
“Ghé thăm một người bạn”
“Đại tiểu thư chính thức phất cờ khởi nghĩa. Trong tay cô ấy bây giờ là pháo đài Chu Tước, Huyền Vũ và Thanh Long. Chính quyền ở Song Giang bây giờ do phu nhân và cha cô ta điều hành. Thành chủ Vinh thì chỉ như bù nhìn.”
Giác Thanh cười cười, mở cửa xe, định trèo xuống.
Giác Thanh lại ngồi lại, đóng cửa xe rồi lái vào bên trong, đỗ gọn vào trong nhà để xe được ngụy trang phía ngoài toàn là cây cỏ, hoa lá.
Tám nhìn gã, giải thích.
“Giác Thanh đáp lại
“Ông ta ư? Ông ta đã trở thành con c·h·ó của Yên Hòa rồi. Nghĩ cũng tức thay cho đại tiểu thư, bố bị g·iết mà bác ruột lại hầu hạ kẻ thù.”
“Mời thầy, mời anh”
Chiếc xe dừng trước cánh cổng, bên cạnh là một khối đá đã cũ mòn, bị dây leo, rong rêu và nấm mốc bao phủ nhưng vẫn lờ mờ vài chữ “Đặc nhiệm số 9” khắc bên trên.
“Nơi này khá biệt lập, ít người biết đến”
Anh ta khua tay ra hiệu.
“Mang nước lên để anh mời thầy Thanh mình ơi!”
Người đàn ông nhìn Vũ, xua tay và mỉm cười khi thấy thái độ hắn khác lạ.
Nơi ngày trước là quầy thông tin, liên hệ làm việc giờ đây được Tám bố trí một bộ bàn ghế lớn, không hiểu y lấy về từ đâu nhưng nếu ngồi đây, có thể ngắm nhìn bộ sưu tậm bình gốm bày xung quanh.
“Thầy đánh xe vào bên trong đi”
Cốc nước có vị thơm của hoa cỏ khiến Vũ cảm thấy rất dễ chịu.
“Cũng vì thế mà tôi mới phải đi đến Linh Sơn đây”
“Vào nhà đi, sáng nay tôi vừa kiếm được chút đồ ăn. Hôm nay phải liên hoan một bữa”
Chiếc xe lăn bánh chầm chậm, xuyên qua những rặng dây leo khổng lồ, đi qua một thung lũng rộng lớn. Vũ thấy xung quanh tràn ngập một màu xanh biếc của thực vật. Không còn bóng dáng của con người, của những tòa nhà cao tầng hay những nhà máy. Gã mở cửa sổ, hít thở bầu không khí này, ngắm nhìn những vạt rừng trải dài miên man, bất tận.
Anh ta nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giác Thanh trả lời.
Giác Thanh hỏi.
Vũ nghi hoặc. Thường thì nhân loại sẽ chọn cách sống trong thành vì sự an toàn của mình nhưng cũng có một số ít người không chọn cách này. Mặc dù không phải “Kẻ lang thang” nhưng họ lựa chọn cuộc sống tự do, bên ngoài những tòa thành.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.