Coviz
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 30: Tính kế
Ngồi bên cạnh Long là cô nàng tên Uyển Hương. Cô ta là một gái điếm nổi tiếng tại Tân Hoa Hạ, được lão béo mua lại và đưa về. Đi cùng với Uyển Hương còn có Linh Châu, Giai Kỳ và cô nàng da đen tên Zina. Tất cả bọn họ đều là gái điếm được mua về phục vụ cho lão béo.
Sư Quang Minh nhìn sang tú bà, cả hai liếc nhau rồi nở một nụ cười bỉ ổi.
Ánh đèn nhiều màu, chớp tắt liên tục theo tiếng nhạc chát chúa. Vinh mặc mỗi chiếc quần bơi ngắn cũn. Dưới chân y, mấy cô gái đều không mặc bất cứ thứ gì trên người, cứ thế cọ 2 trái đào tiên vào chân và đùi Vinh.
Thành Vinh lấy ánh mắt khó hiểu nhìn người phụ nữ. Bà ta chính là chủ của động gái nổi tiếng nhất Song Giang này. Các nhân vật có máu mặt ở Song Giang đều biết đến nơi này. Một chỗ ăn chơi hưởng lạc có số má.
Long đáp.
“Chưa có bất cứ một người đàn ông nào nói với em rằng hãy đi theo anh”
Thành Vinh như bị ong đốt đít, vội vàng kéo Jiya vào phòng bên cạnh. Khi cả 2 đi khỏi, Quang Minh và tú bà cùng ngồi xuống ghế. Vị sư gật đầu cảm tạ
Mụ nói.
Sư Quang Minh cười nói, liếc mắt nhìn cô gái. Jiya lập tức bước tới phía Thành Vinh. Mùi hương hoa cỏ thiên nhiên từ thân thể cô gái vương trong không gian khiến Thành Vinh cảm thấy thư thái, nhịp tim y đập mạnh.
Thành Vinh chỉ về phía cô gái.
Thành Vinh nhìn nhà sư, hỏi, ánh mắt vẫn dán chặt vào cô gái kia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Y đi vào một căn phòng riêng, bên trong phòng có 2 người. Một người phụ nữ đậm người, khuôn mặt trang điểm lòe loẹt, quần áo trên người đều là hàng đắt tiền. Bên cạnh bà ta là một trung niên đầu trọc, môi mỏng dính như tờ giấy.
***
Uyển Hương tò mò.
“Còn…cô gái này…!”
Long nhìn Uyển Hương, đưa tay vén mái tóc của cô vừa bị gió thổi tung xuống che đi đôi mắt đẹp, nói:
“Anh đưa bọn em đi đâu?”
“Lên phía bắc”
Uyển Hương hỏi.
Trên miệng Long ngậm một cọng cỏ, một tay y tựa vào bên cánh cửa, tay còn lại cầm vô lăng. Gió bên ngoài thổi vào khiến cọng cỏ và mái tóc của y bay lất phất. Tiếng nhạc léo nhéo bên cạnh, chân y nhịp nhịp theo giai điệu bài hát.
“Thành chủ có vẻ c·h·ế·t mê c·h·ế·t mệt rồi. Ta là người hiểu thành chủ. Chỉ cần Jiya chiếm được trái tim của thành chủ thì việc của Linh Sơn cũng như của ngài sẽ dễ dàng thôi”
“Phải, lên phía bắc, tới lãnh thổ của Những kẻ lang thang. Các em đều là những tỉnh thức giả cấp 2 nhỉ”
“Phía bắc ư?”
Thành Vinh đờ người ra, bị hút vào điệu nhẩy. Cô gái lấy y làm trung tâm, bắt đầu lượn xung quanh, hờ hững lướt qua rồi lại nhẹ nhàng chạm vào cơ thể. Tiếng nhạc ngày càng thúc giục, điệu nhẩy ngày càng man dại, Thành Vinh như đang lắc lư theo điệu nhạc.
Thành Vinh đang vui vẻ tận hưởng bữa tiệc thì từ ngoài, một thuộc hạ chạy vào, nói nhỏ với y điều gì đó. Thành Vinh bèn vỗ mông mấy cô em rồi khoác chiếc áo choàng vào, đoạn theo người đó đi ra bên ngoài.
Chương 30: Tính kế
Nhìn thấy Thành Vinh bước vào, trung niên trọc đầu liền xum xoe lại gần, vươn tay nắm lấy tay Thành Vinh.
“Được giúp cho thành Linh Sơn là phúc phận của ta, xin ngài chớ nói vậy.”
“À…ơ…đúng rồi, ngươi muốn gì?”
Lãnh thổ này có cờ hiệu là một bông hoa tuyết màu xanh trên nền trắng. Đây là một lãnh thổ thuộc top cuối trong 12 thành tại Minh Địa.
Uyển Hương trầm mặc. Cô đã tiếp rất nhiều khách. Có cả những nhân vật phong vân, chỉ một cái liếc mắt là người khác toi đời nhưng không hề cảm nhận được sự tử tế trong đó.
“Hôm nay là tiệc chúc mừng thiếu gia, sao ông lại chúc mừng ta?”
Phía sau, Zina và Linh Châu chạy trên một chiếc xe tải khác, cứ bám theo đuôi. Long dẫn theo 4 cô gái tiến về phía bắc, y lấy những đồ quý giá nhất và chất lên 2 chiếc xe rồi tiếp tục hành trình của mình.
Trịnh Vĩnh, từ một tay chuyên đòi nợ thuê hồi trước Đại Hủy Diệt, qua vài chục năm đã trở thành nhân vật không thể coi thường ở Song Giang. Ai nuối tiếc tận thế thì nuối tiếc chứ y thì không. Xác sống, quái vật, pháp luật sụp đổ, đạo đức xã hội băng hoại đã đem lại cho y một món quà không thể tuyệt vời hơn.
“Anh định làm gì?”
“Vậy ta không khách sáo.”
Kaluga là một trong 2 pháo đài thuộc lãnh thổ Băng Thành do Thành chủ Petrovic Vasilyevich nắm quyền.
“Tỉnh thức giả cấp 3?”
Cô gái kết thúc điệu múa, cúi đầu lùi xa Thành Vinh, khép nép về đứng sau nhà sư kia. Phải mất một lúc, Thành Vinh mới hoàn hồn. Y nhìn cô gái, nuốt nước bọt ừng ực. Từ khi biết mùi đàn bà đến bây giờ, Thành Vinh chưa gặp người phụ nữ nào như vậy.
Giai Kỳ uể oải vươn vai, ngáp một cái rồi nhìn lên phía trước, hỏi.
Sẽ chẳng ai đi bồi dưỡng những ả gái điếm trở thành tỉnh thức giả cấp 3 cả.
Thành Vinh cầm ly rượu, đưa lên cao, mặt đỏ phường. Xung quanh y là nhiều người trong trang phục mát mẻ đang uốn éo quanh một chiếc bể bơi khoáng nóng.
“Thành chủ có thể kiểm chứng ngay bây giờ” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Long cười cười, đáp.
Uyển Hương ngạc nhiên, đôi mắt tròn xoe nhìn Long. Cô không tin vào đôi tai mình. Với những người như các cô, tiêm mũi thứ 2 mà không c·h·ế·t đó là một loại ưu đãi lớn.
Chợt một khúc nhạc Ấn Độ vang lên, cô gái bắt đầu uốn éo theo điệu nhạc. Cô ta mặc một trang phục múa truyền thống của Ấn Độ với những đồ trang trí trên người, chúng kêu leng keng trước những cái hẩy mông và lắc ngực đầy khiêu khích.
Sư Quang Minh đáp.
“Vâng! Bọn em đều là cấp 2.”
Long đưa tay gãi gãi cằm, đánh vô lăng chuyển hướng chiếc xe chạy về phía Đông Bắc.
Thế mà trong lời thanh niên này nói ra, nó lại giống như một việc dễ dàng, như lấy một món đồ chơi trong túi vậy.
“Bần tăng hôm nay chỉ muốn làm quen với thành chủ!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bần tăng hôm nay trước là đến chúc mừng tân thành chủ, sau là có chút lễ mọn, gọi là làm quen.”
Sư Quang Minh nói đến Thành Nam, ánh mắt hằn học nhưng vẫn chắp tay nói.
Nhà sư vừa nói vừa nhấc chiếc cặp từ dưới chân, đặt lên bàn. Tú bà cười rồi mở cặp ra nhìn, khuôn mặt vui vẻ rồi đoạn đóng cặp lại, nói
“Jiya không chỉ múa hay mà kỹ năng của cô ấy cũng không ai có thể bì được”
Tỉnh thức giả cấp 3, nghe như một loại thần thánh trong mắt các cô bởi để có thể thức tỉnh lần thứ 3, phải có cả một núi vật tư khổng lồ.
“Thánh chủ có hài lòng hay không?”
“Bọn em đều là những cô gái không sạch sẽ, vì sao anh lại muốn bọn em theo anh?”
Phía phòng bên trong chợt truyền ra những tiếng rên rỉ ướt át của Jiya, cùng với đó là những tiếng kêu của Thành Vinh. Có vẻ y đang cực kỳ thỏa mãn.
“Chúng ta đi đâu đây?”
“Bà cảm thấy thành chủ đối với Jiya thế nào?”
Long im lặng, không đáp lại câu nói của Uyển Hương.
“Bần tăng xin cảm ơn bà đã sắp xếp cuộc gặp này. Ở đây có chút lễ vật được gửi từ tận thành Linh Sơn sang. Mong bà nhận cho”
“Jiya từ nay sẽ là người của thành chủ”
“Thành chủ, đây là ngài Thích Quang Minh, người đứng đầu các tăng ni, phật tử tại Song Giang chúng ta”
Vị sư nói rồi nhìn sang phía người phụ nữ. Bà ta liền đó tiến đến góc phòng, kéo tấm rèm che làm lộ ra một tủ kính. Bên trong tủ kính này có một cô gái khiến cho Thành Vinh đứng hình mất mấy giây.
Trịnh Vĩnh nghe những lời này hết sức vui tai, bèn cười lên ha hả, đoạn nốc hết ly rượu rồi nhấc bổng cô gái tóc vàng, ném ùm xuống bể. Y cũng nhao theo, nước bắn tung tóe lên.
Tú bà gật đầu.
“Đoàn trưởng! Chúc mừng ngài”
Trịnh Vĩnh cũng chỉ mặc một chiếc quần hoa, tay phải ôm một cô gái có mái tóc vàng, đôi mắt đẹp màu xanh nước biển, tay trái cầm ly rượu dâng lên, hét lớn.
Một người khác không biết từ đâu, thò mặt ra, góp vui.
Uyển Hương tiếp tục.
“Trước hết phải đưa các em lên thành tỉnh thức giả cấp 3 đã!”
Còn Long, cô thấy hắn g·i·ế·t người như g·i·ế·t kiến hóa ra lại có sự tử tế bên trong. Cuộc đời cô là một chuỗi những ngày bị đàn ông khinh bỉ, chà đạp, chỉ mong kiếm được cái ăn cho qua ngày, chưa bao giờ cô hy vọng mình có được tự do hay nếm trải một thứ hạnh phúc của phụ nữ, dù là nhỏ nhất. Ngồi bên cạnh kẻ máu lạnh này, tự nhiên Uyển Hương lại thấy trong lòng rất lạ, hình như đây là thứ hạnh phúc xa xỉ mà những người như các cô chưa bao giờ có được.
“Bây giờ các em là người của anh thì về sau này sẽ mãi là người của anh”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một tên tham gia bữa tiệc tiến đến, chúc mừng.
Thành Vinh chau mày nhìn trung niên này, có vẻ khó hiểu. Là một vị sư, lại đến nơi này làm gì?
“Được rồi, vậy thì chúng ta phải làm chút chuyện trước khi đến lãnh thổ của những kẻ lang thang”
Uyển Hương vuốt ve Long, nói.
Gã bật cười khiến cho Uyển Hương lườm một cái rồi nói: “Có gì mà đáng cười!”
“Đúng vậy, so với các vị lãnh chúa, địa vị của đoàn trưởng chỉ có hơn, không có kém”
“Mọi người cùng nâng ly chúc mừng thành chủ tương lai của chúng ta”
Người phụ nữ nhẹ nhàng hỏi, kéo y về thực tại.
“Chúc mừng, chúc mừng thành chủ tương lai.”
Ả tú bà giới thiệu làm Quang Minh đứng bên cạnh cũng mỉm cười.
“Chúng ta đến pháo đài Kaluga để các em thức tỉnh lần thứ 3”
“Cũng mong vậy. Bao nhiêu năm qua Thành Nam làm cho chúng ta khó mà phát triển cũng như chấn hưng lại phật giáo. Cái c·h·ế·t của ông ta chắc cũng là vì gây nên tội nghiệp không tôn trọng phật pháp, phỉ báng chư tăng. Thiện tai, thiện tai!”
Long vẫn im lặng, gã chỉ khẽ cười một cái càng khiến mình trở nên bí ẩn. Nếu y nói ra rằng 4 cô gái kia đã lấy đi sự trinh trắng của hắn, có lẽ bọn họ sẽ phá lên mà cười. “Cảm giác thật tuyệt” Long nghĩ trong lòng. “Biết thế không nhịn lâu như vậy” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đoàn trưởng thăng tiến thần tốc, lại thêm thiếu gia sắp ngồi vào cái ghế thành chủ. Ở Song Giang này, ngài sắp trở thành nhân vật lớn rồi”
Là một “máy dập siêu hạng” nhưng giờ đây Thành Vinh giống như chú thỏ nhút nhát đứng trước Jiya.
Uyền Hương đưa tay xoa xoa lên bắp tay của Long, ánh mắt cô ta trìu mến nhìn y. Long liếc sang nhếch miệng cười với cô nàng rồi ngoái ra sau nhìn Giai Kỳ đang cuộn tròn lại như con mèo, ngủ ngon.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.