Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6: Thiên tài vẫn lạc
Sau khi Bạch Quân Nghi c·hết, Tiêu Man Vũ càng bị đối xử tệ bạc. Vì hắn còn quá nhỏ, không thể làm được công việc nặng nhọc, có thể coi là vô dụng, vì vậy không được ai quan tâm để ý. Thậm chí nhà của hai người cũng bị gia nhân khác chiếm dụng mất, Tiêu Man Vũ xem như không có chỗ để ở, mặc dù sống ở một địa phương giàu có bậc nhất thành Ô Thản.
Thường ngày, Tiêu Man Vũ đều âm thầm điều tra về c·ái c·hết của Bạch Quân Nghi, buổi tối lại chạy tới bên phần mộ của nàng, nằm ngủ, nghĩ về thời điểm mẫu tử hai người ở cạnh nhau, tận hưởng hơi ấm cuối cùng từ những kỷ niệm đem lại.
Vài năm nữa trôi qua, một tin tức truyền ra gây chấn động cả Ô Thản thành. Tiêu Viêm mười một tuổi ngưng tụ thành công đấu khí, trở thành đấu giả.
Tin tức tam thiếu gia của Tiêu gia tuổi trẻ tiềm lực cực mạnh truyền đi khắp Ô Thản thành, trong thành không ai không biết về Tiêu Viêm, ai cũng cảm khái Tiêu gia có lẽ sẽ trở thành gia tộc đứng đầu trong chục năm tới.
Ở một căn phòng nhỏ của Tiêu gia…
Một thiếu niên da trắng, dáng người nhỏ gầy đang ngồi xếp bằng tu luyện. Xung quanh ẩn hiện những tia lam sắc nhìn như lôi điện.
Những tia lam sắc đấu khí đó lúc thì nhẹ nhàng quẩn quanh, lúc thì như hổ đói điên cuồng tiến nhập thân thể thiếu niên, khiến cho thân thể hắn nổ những tiếng lốp bốp như pháo rang.
Hai canh giờ sau, tiếng động dừng lại, đấu khí màu lam lượn lờ quanh người Tiêu Man Vũ đã được thu lại. Hắn thở ra một ngụm trọc khí, nhìn sắc trời đã không còn sớm, vì thế liền đình chỉ tu luyện, ngủ nghỉ để đợi ngày làm việc mới.
Tiêu Man Vũ bằng tuổi Tiêu Viêm, hiện tại cũng mười một tuổi. Không lớn cũng chẳng nhỏ, nhưng đã có thể làm được việc, vì thế ở Tiêu gia này cũng coi như có chỗ trú chân, ở chung với những gia nhân khác.
Mấy năm qua, hắn một mực ẩn nhẫn tu luyện, hiện tại đã đạt tới sáu đoạn đấu khí, xem như rất không tệ. Mà hệ thống đã nhiều lần xuất hiện ban phát nhiệm vụ, nhờ có phần thưởng mà hắn tu luyện cũng rất nhanh.
Đương nhiên, loại phần thưởng đó không đáng chú ý, cái hắn quan tâm là điểm thưởng đạt được. Có điểm thưởng hắn mới có thể hối đoái được đồ tốt. Nhưng con rùa đen này thế mà l·ừa đ·ảo hắn. Điểm thưởng đạt được ít tới thảm thương, một nhiệm vụ cùng lắm đạt được hai ba điểm, hắn còn đang trả nợ một vạn điểm cách đây mấy năm. Lãi mẹ đẻ lãi con, thậm chí hắn còn không trả nổi số lãi phát sinh.
Khó trách gọi là hệ thống cho vay nặng lãi.
Cuộc sống ẩn nhẫn của Tiêu Man Vũ tại Tiêu gia cứ bình đạm thế mà trôi đi, không v·a c·hạm ai, không nịnh nọt ai, cùng lắm thỉnh thoảng bị đám tộc nhân Tiêu gia bắt nạt mà thôi.
Lại một ngày, Tiêu gia sảy ra đại sự lớn…
“Tiêu Viêm tam thiếu gia thiên tài của Tiêu gia mất hết đấu khí, thiên tài hóa thân thành phế vật.”
Tin này lan truyền cả thành Ô Thản, người người đều biết. Từ tuyệt thế thiên tài biết thành phế vật, trở thành trò cười cho mọi người.
…
Lại ba năm thời gian qua đi, Tiêu Viêm truyền kì của Tiêu gia chớp mắt từ thiên tài rơi xuống thành phế vật, đấu khí trong ba năm thụt lùi liên tiếp, cảnh giới liên tục rơi xuống, thành trò cười của cả thành Ô Thản.
Tiêu Man Vũ là người chứng kiến tận mắt quá trình nổi tiếng của Tiêu Viêm, sau đó lại chứng kiến hắn rơi rụng. Nhìn từng người năm xưa nịnh nọt Tiêu Viêm, giờ đây quay lưng với hắn, trong lòng cũng có điểm thương cảm.
“Ài…quả là bi ai.”
Hắn đọc tiểu thuyết, đã biết có tình huống này, nhưng tận mắt trông thấy thì lại là một loại trải nghiệm khác a.
“Cũng đã không ít năm trôi qua, xem ra vị Dược lão kia chuẩn bị tỉnh lại rồi.”
Tiêu Man Vũ nay đã trở thành thiếu niên mười lăm tuổi, dáng người bình phàm, khuôn mặt bình phàm, nhưng sở hữu đôi mắt đẹp như mẫu thân hắn vậy. Một đôi mắt long lanh, đen láy, nhìn giống như lúc nào cũng biết cười.
Từ khi Bach Quân Nghi mất đi, Tiêu Man Vũ mất đi thân nhân duy nhất, suy nghĩ rốt cuộc chỉ có tu luyện, tu luyện và tu luyện. Hắn chưa bao giờ ngừng nghỉ luyện tập, không chỉ tu luyện đấu khí mà còn rèn luyện thể chất nữa, tuy rằng hiện tại bộ dáng nhỏ bé nhưng khả năng chịu đòn phải gọi là thượng thừa. Đám đệ tử Tiêu gia hiện tại đấm hắn đã không có cảm giác.
“Khoan đã…Tiêu Viêm kia hẳn không biết tồn tại của Dược lão…có khi nào trước khi Dược lão tỉnh lại, ta đem cái hắc sắc giới chỉ của hắn trộm mất…khi đó cuộc gặp của hai người đó không xảy ra, Đấu Phá Thương Khung rẽ hướng, ta sẽ dựa vào hệ thống mà đoạt hào quang của hắn không đây?”
Tiêu Man Vũ thầm nghĩ, nhưng sau đó lắc đầu bỏ qua ý nghĩ này của mình. Tiêu Viêm dù rơi rụng nhưng bên cạnh luôn có Tiêu Huân Nhi cùng cha hắn là Tiêu Chiến. Nếu như có ý đồ xấu với Tiêu Viêm, chắc chắn hắn sẽ không có quả ngon để ăn.
Thêm nữa Tiêu Viêm chú định là nhân vật chính, khí vận gia thân, hào quang rất mạnh, Tiêu Man Vũ hắn gây bất lợi cho đối phương, chỉ sợ chính mình mới gặp vận rủi.
“Thôi thì tận lực né tránh, tự mình đánh ra một phương thiên địa cho mình là được.”
Ở kiếp trước, Tiêu Man Vũ vốn là người thích nhàn hạ, không tranh với đời, có chút lười biếng. Giờ đầu thai sang kiếp này, cũng mang theo loại cảm giác không muốn tranh giành.
Hôm nay, Tiêu gia tổ chức cuộc trắc thí thực lực, chính là cảnh tượng đầu tiên xuất hiện trong tiểu thuyết, Tiêu Man Vũ không khỏi kích động trong lòng. Bởi vì cảnh tượng này chỉ xuất hiện trong sách, hắn chỉ có thể tưởng tượng, hiện tại lại được tận mắt trông thấy.
“Đấu lực, ba đoạn.”
Trên thạch bi trắc thí hiện lên dòng chữ lớn, theo đó, trưởng lão phụ trách trắc thí cũng cao giọng đọc to. Trong giọng nói có một chút chế giễu.
Nhìn năm chữ to lớn có chút chói mắt trên trắc nghiệm ma thạch, Tiêu Viêm mặt không chút thay đổi, thần sắc có hơi chút chán nản, nắm chặt tay, bởi vì dùng lực quá mạnh làm móng tay đâm thật sâu vào trong lòng bàn tay, mang đến từng trận trận đau đớn từ thể xác lẫn tâm hồn.
Sau khi thực lực Tiêu Viêm được công bố, không có gì ngoài ý muốn, đám người trên quảng trường lại nổi lên trận trận châm chọc.
“Ba đoạn? Hắc hắc, quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, “thiên tài” này một năm rồi vẫn dậm chân tại chỗ a!”
“Ai, phế vật này thật sự làm mất hết cả mặt mũi gia tộc.”
“Nếu tộc trưởng không phải phụ thân của hắn. Loại phế vật này sớm đã bị đuổi khỏi gia tộc, tự sinh tự diệt rồi, làm gì còn có cơ hội ở gia tộc ăn không uống không.”
“Ai...thiên tài thiếu niên năm đó của Ô Thản thành, tại sao hôm nay lại lạc phách thành bộ dáng này cơ chứ?”
“Ai mà biết được? Có lẽ do làm việc gì đó trái với lương tâm, làm thần linh nổi giận đó mà…”
Xung quanh truyền đến cười nhạo cùng thanh âm tiếc hận, dừng ở trong tai của Tiêu Viêm, tựa như một chiếc dao nhọn hung hăng đâm vào tim hắn, khiến hô hấp của hắn trở nên có chút dồn dập.
Tiêu Viêm chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt thanh tú non nớt, con ngươi đen nhánh nhẹ nhàng đảo qua đám bạn cùng lứa tuổi đang trào phúng chung quanh, khóe miệng Tiêu Viêm tự giễu, tựa hồ trở nên càng thêm chua xót.
“Những người này, đều thừa hơi như vậy sao? Có lẽ vì ba năm trước bọn họ từng trước mặt mình lộ ra bộ mặt tươi cười nhún nhường, cho nên hiện tại muốn đòi trở về đây mà…” Mỉm cười chua xót, Tiêu Viêm chán nản xoay người, im lặng đi tới cuối hàng, thân ảnh cô đơn cùng thế giới xung quanh trở nên có chút lạc lõng.
Phía trước Tiêu Viêm xuất hiện một bóng dáng nhỏ gầy, hai người cơ hồ tương đương. Hắn không ngẩng đầu, chỉ chậm rãi nói:
“Phiền phức, cho ta qua.”
Người đối diện né mình sang một bên. Tiêu Viêm thuận thế mà lách qua. Nhưng còn chưa đi được vài bước, một đạo thanh âm nhẹ nhàng, mang theo vẻ non nớt vang lên:
“Tam thiếu gia, ngươi không cần buồn bã. Chỉ cần tâm ngươi không phế, ngươi nhất định không phế.”
Thanh âm vang lên khiến cho Tiêu Viêm giật mình. Quay lại nhìn tới, đó là một người chạc tuổi, mang theo dáng cười vui vẻ, nói chuyện với hắn thập phần nhã nhặn.
Tiêu Viêm hơi ngạc nhiên. Hiện tại ở Tiêu gia vậy mà còn có người không khinh thường hắn, cười với hắn bằng nụ cười hòa nhã tới vậy sao?
Tiêu Viêm thật sâu nhìn người trẻ tuổi đó, sau đó chắp tay nói:
“Đa tạ đã khích lệ!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.