Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 5: Bi kịch đến sớm

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 5: Bi kịch đến sớm


“Nương, ngươi gặp phải chuyện gì sao?”

Ngưu Đầu rất nhanh hiểu ra. Nếu là Man Vũ, nắm giữ trong tay hệ thống thì có thể câu thông được với địa phủ.

Con rùa đen lập tức khua chân múa tay, vẽ lên trước mặt một cái phù văn huyền diệu. Mà đây là lần đầu tiên Tiêu Man Vũ tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng không khỏi kích động.

“Chủ nhân, thế giới này thực kỳ quái, câu thông với địa phủ cũng tốn nhiều năng lượng, bản hệ thống tính toán không kỹ, tưởng rằng có thể nói chuyện được mấy canh giờ, ai dè mười phút đã hết rồi.” Con rùa đen đảo mắt nhìn quanh, lộ ra giảo hoạt, nhưng hơi xấu hổ, nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Bạch Quân Nghi sao? Trùng tên nhiều lắm, Man lão đệ có thể miêu tả nàng một chút không?”

“Ngưu đại ca yên tâm. Vậy ta đa tạ Ngưu đại ca…”

Mấy ngày sau…

Trong những ngày này, Tiêu Man Vũ thường xuyên âm thầm bám theo Bạch Quân Nghi tới khu vực nhà bếp sau đó nghe trộm tin tức có được từ những gia nhân khác.

“Chủ nhân xác định?” Con rùa đen mừng khấp khởi trong lòng, mới vừa tỉnh dậy chưa lâu lại có vụ làm ăn lớn rồi sao?

Tiêu Man Vũ nói xong, hai mắt hơi đỏ lên, có chút xúc động:

Con rùa đen đảo mắt vòng quanh, lộ ra một cỗ giảo hoạt. Ngẫm một lúc, nó mới nói:

“Vãi chưởng! Chủ nhân đây là đánh đố bản hệ thống sao? Người c·hết rồi sao có thể hồi sinh.” Con rùa đen giật mình, kinh sợ.

Rốt cuộc, hắn đã biết được tại sao nương của mình lại b·ị t·hương. Hóa ra tên chủ nhà bếp là một tộc nhân chi mạch Tiêu gia, hắn là một tên tương đối vô sỉ, vì tham luyến tư sắc của Bạch Quân Nghi cho nên thường xuyên tán tỉnh nàng, chỉ ngặt nỗi tên này đã có vợ, vì thế chỉ có thể âm thầm bày tỏ tình cảm.

“Ai kia? Làm sao biết tên ta? Làm sao có thể câu thông được với địa phủ?”

“Ngưu đại ca, trong lúc dịch chuyển, sai xót xảy ra, ta bị dịch chuyển tới một địa phương xa lạ rồi.”

“Tốt!”

Tiêu Man Vũ vội vàng chạy tới, nhưng Bạch Quân Nghi khi thấy bóng dáng của hắn thì đã vội vàng kéo áo xuống che đi những v·ết t·hương trên tay.

“Ngưu đại ca, ngươi nhìn xem trong hai ngày trở lại đây, có nữ nhân nào tên là Bạch Quân Nghi bị đưa tới đó không?” Tiêu Man Vũ vui mừng nói.

“Nếu ngươi gặp lại nàng, giúp ta chuyển lời tới nàng, nói rằng Man Vũ luôn luôn nhớ tới nàng. Man Vũ nhất định sẽ lớn lên, trở thành người tốt. Xin ngươi bảo nàng hãy an tâm mà rời đi.”

Tiêu Man Vũ cũng không nói chuyện tầm phào nữa, vội vàng nói tiếp: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tốt. Một lần câu thông duy nhất, một vạn điểm. Chủ nhân cần câu thông ngay bây giờ không?” Tiểu ô quy đáp.

Tiêu Man Vũ khi đã biết tường tận sự việc thì lập tức rời đi, dự định ngày mai sẽ đi tố giác.

Tiêu Man Vũ lập tức đem khuôn mặt của Bạch Quân Nghi miêu tả một cách kỹ càng. Bên kia, Ngưu Đầu lập tức nói:

“Nói đi cũng phải nói lại, chủ nhân thật ngưu bức, thế mà thực quen biết với Ngưu Đầu Mã Diện. Lại còn được đích thân Diêm La đại vương che giấu.”

“Vũ nhi, ngươi đi chơi về rồi sao? Đến, chúng ta chuẩn bị ăn cơm nào.”

Chương 5: Bi kịch đến sớm

“Ngày mai ta sẽ đem chuyện này đi tố giác.”

“Ngưu Đại ca, ta là Man Vũ đây.” Tiêu Man Vũ nói.


“Nếu như có thể, thời điểm nàng luân hồi đầu thai, xin Ngưu đại ca chọn giúp nàng một nhà tốt đẹp một chút. Kiếp này nàng sống đã quá khổ rồi.”

Quang ảnh lóe lên, sau đó một cái màn hình lớn hiện ra. Trên màn hình lớn hiện ra khuôn mặt của Ngưu Đầu, lúc này Ngưu Đầu dường như đang chuẩn bị đi uống rượu với Mã Diện thì phải.

Đáng tiếc Bạch Quân Nghi không ưa tên này, thẳng thừng từ chối. Kẻ này tức giận, trong một lần nhốt nàng vào trong phòng sau đó định giở trò đ·ồi b·ại. Nhưng sau đó vợ tên chủ nhà bếp này đã chạy tới đ·ánh g·hen, đánh không chỉ có tên chủ nhà bếp mà Bạch Quân Nghi cũng bị một trận vạ lây. Sau đó nàng ở nhà bếp thường xuyên bị ức h·iếp. Những v·ết t·hương kia cũng từ đó mà ra.

Tiêu Man Vũ không để ý lời nó nói, chỉ khẽ nỉ non:

Véo!!!

Lúc Tiêu Man Vũ trở về nhà thì nhìn thấy Bạch Quân Nghi ngồi cạnh bàn, tay đang chấm nước thuốc xoa lên những chỗ tím bầm trên chân tay, thỉnh thoảng lại xuýt xoa những tiếng đau đớn.

“Hóa ra là thế. Ngươi có thể câu thông với địa phủ, đoán chừng là làm chủ được hệ thống rồi đúng không? Nhưng mỗi lần hệ thống khởi động, chỉ được câu thông một lần duy nhất, làm sao ngươi lại dùng nó vào lúc này? Hệ thống của ngươi là gì thế?”

Con rùa đen không khỏi không bội phục Tiêu Man Vũ, càng là kính hắn như thần nhân.

“Chủ nhân, năng lượng của bản hệ thống đã tiêu hao hết rồi.”

Hai mẹ con hắn tại Tiêu gia này trải qua cũng không tốt, nhưng cũng không quá tệ. Chủ yếu cha hắn đ·ã c·hết, mẹ hắn không thể được liệt vào tộc nhân dòng chính, mà hắn cũng gián tiếp không được công nhận, vì thế chỉ có thể làm gia nhân. Mẹ hắn là gia nhân, hắn nếu như sống ở Tiêu gia chỉ là một người bình thường thì cũng chỉ có thể là một gia nhân mà thôi.

“Bao nhiêu điểm cũng được, ngươi là hệ thống cho vay nặng lãi a, ta muốn vay nợ điểm, đổi một lần câu thông với Ngưu Đầu Mã Diện.

Tiêu Man Vũ áp chế được con rùa đen, không sợ nó làm việc không có quy củ, vì thế tâm trạng cũng có chút vui vẻ. Sau khi đi chơi một vòng thì mới trở về. Lúc này trời cũng đã muộn.

“Ồ, Man lão đệ nói thử xem.” Ngưu Đầu có vẻ tốt bụng, cũng không từ chối Tiêu Man Vũ.

“Vậy ngươi có thể câu thông được với Ngưu Đầu Mã Diện không?” Tiêu Man Vũ lại hỏi.

Tiêu Man Vũ gào lên trong đau đớn. Bốn năm qua, Bạch Quân Nghi chăm sóc hắn từng chút một, đối với hắn, nàng chính là người mẹ thứ hai, có vị trí cực kỳ quan trọng. Hắn thầm nhủ phải lớn thật nhanh để có thể chiếu cố nàng, nhưng còn chưa qua bao lâu, nàng đã thành một cái xác không hồn nằm ở đó rồi.

Tiêu Man Vũ khẽ gật đầu. Hắn chỉ thử hỏi qua một chút thôi, vì hắn biết sự tình n·gười c·hết hồi sinh thật hoang đường, hệ thống làm sao có thể can dự. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Không, Ngưu đại ca, ta biết n·gười c·hết không thể hồi sinh. Ta chỉ nhờ ngươi giúp một chuyện.”

Trên giường, Bạch Quân Nghi ướt sũng, toàn thân tái nhợt, bụng trương lên như quả bóng, hô hấp đã không còn.

Biết được điều này, Tiêu Man Vũ rất tức giận, nhưng hắn không thể làm gì được.

Ngưu Đầu chưa nói xong, màn hình phía trước liền mờ mờ, cuối cùng biến mất. Mà con rùa đen ngồi bên cạnh hắn cũng nằm lăn ra, mệt thở không ra hơi.

Nàng rõ ràng là bị c·hết đ·uối rồi!

“Chủ nhân, có chuyện gì cần bản hệ thống giúp đỡ sao?” Con rùa đen chợt hiện ra, dùng ánh mắt tò mò hỏi Tiêu Man Vũ.

“Man Vũ? Man lão đệ sao? Ồ, ngươi đầu thai chuyển kiếp rồi a? Làm sao? Nhớ lão ca này, vì thế liền câu thông sao?”

Ngưu Đầu ở dưới địa phủ ngẩng lên, liền thấy khuôn mặt hài tử non nớt của Tiêu Man Vũ. Hắn giật mình suýt ngã, có chút kinh nghi bất định, nói:

Tiêu Man Vũ quỳ lạy trước mộ phần Bạch Quân Nghi, nói:

Sau c·ái c·hết của Bạch Quân Nghi thì Tiêu Man Vũ cũng không đem chuyện nàng bị ức h·iếp trong nhà bếp tố giác nữa. Hắn biết h·ung t·hủ là ai, vì thế hắn muốn tự mình báo thủ, muốn cho những kẻ đó chịu t·ra t·ấn nặng nề. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiêu Man Vũ không để ý tới điểm số. Bình thường hắn thấy các hệ thống khi ban bố nhiệm vụ thì kèm theo số điểm không nhỏ. Một vạn xem ra cũng không quá lớn.

Chiều muộn hôm đó, khi vừa về đến sân nhà, Tiêu Man Vũ đã thấy có rất nhiều người tập trung ở trước cửa. Mà khi thấy hắn trở về, ai nấy đều nhìn hắn với vẻ đáng thương, dường như là có chuyện xảy ra rồi.

“Ngưu đại ca!” Tiêu Man Vũ vội vàng lên tiếng.

“Ngươi có thể hồi sinh n·gười c·hết không?”

“Có thể. Nhưng được một lần duy nhất. Chỉ là cần không ít điểm.”

“Man lão đệ, chuyện này e rằng không giúp được ngươi a. Không thể hồi sinh người đ·ã c·hết được. Ngươi là ngoại lệ duy nhất rồi, sự tình đó điện hạ phải che chắn lắm mới có thể trót lọt a.” Ngưu Đầu vội vàng từ chối.

“Ngươi…?” Tiêu Man Vũ có chút không vừa ý. Rõ ràng con rùa đen này cố ý ngắt kết nối, không cho Ngưu Đầu nói hết.

Khi mọi người đã về hết, Tiêu Man Vũ ngồi cạnh phần mộ của Bạch Quân Nghi, lên tiếng gọi con rùa đen.

Tiêu Man Vũ trợn trừng mắt, nhào tới giường, giống như không thể tin được sự thật này. Hắn lập tức khóc rống lên. Thân mẫu buổi sáng lúc rời đi còn đang vuốt ve yêu thương hắn, hiện tại vậy mà xảy ra đại sự, c·hết rồi.

“Ôi, chủ nhân khóc qua sao? Nhìn ngươi thật thảm hại.” Con rùa đen nhìn thấy bộ dáng thương tâm của Tiêu Man Vũ, không một lời an ủi, ngược lại miệng tiện liền chê bai.

“Ồ, chuyện này thì không khó. Được rồi, Man lão đệ, Ngưu ca sẽ giúp ngươi. Nhưng trở lại, ngươi đốt thêm chút tiền cho Ngưu ca được không? Ta cùng Mã Diện bốn năm qua ăn chơi hơi quá đà, hiện tại đã nghèo quá nghèo rồi.”

“Có một vị Bạch Quân Nghi như vậy. Trong sổ tử có tên, nhưng không hiểu sao tra nguồn gốc thì không rõ nàng ở đâu chạy tới. Ta cùng Mã Diện còn đang đau đầu một phen đây.”

“Man lão đệ, hai chúng ta thỉnh thoảng vẫn thu thập tin tức của lão đệ, nhưng sao lại không thấy lão đệ trên dương thế?”

Thời điểm Tiêu Man Vũ ôm lấy thân thể lạnh ngắt của Bạch Quân Nghi, từ thất khiếu của nàng liền trào ra máu tươi. Điều này càng khiến cho Tiêu Man Vũ đau đớn. Mẫu thân hẳn là trước khi c·hết đã tuyệt vọng lắm, đã mong đợi hắn xuất hiện lắm. Hiện tại khi hắn xuất hiện rồi, thất khiếu mới chảy máu như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Được rồi, Ngưu ca cũng nhắc nhở ngươi, hệ thống của ngươi rất hắc ám, con rùa đen đó rất vô sỉ, cẩn thận kẻo nó lừa cho đến một xu cũng không…”

Tiêu Man Vũ nhìn bộ dáng giấu diếm của Bạch Quân Nghi, cũng không gặng hỏi nữa, nhưng trong lòng dường như đã có tính toán riêng.

Tiêu Man Vũ khẽ gật đầu, hơi trầm sắc mặt. Lần này tuy rằng đã dấn thân vào việc vay nặng lãi với con rùa đen, nhưng mà có thể nhắn nhủ tới Bạch Quân Nghi, giúp nàng tìm một nhà tốt để đầu thai, đó cũng xem như không tồi. Lòng hắn cũng nhẹ đi một chút.

Hắn cùng Bạch Quân Nghi sống ở trong một khu nhà nhỏ, có phần tồi tàn, nằm ở một góc của Tiêu gia.

Mắt trái giật giật mấy cái, linh cảm như có chuyện chẳng lành, Tiêu Man Vũ chen qua đám người, xông vào trong nhà.

Tiêu Man Vũ thầm nhủ. Tiêu gia trong tưởng tượng của hắn là một gia tộc không có nhiều sóng gió tranh đấu trong tộc, các tộc nhân ôn hòa, tộc trưởng Tiêu Chiến công tư phân minh, vì thế nếu chuyện này có thể phát đến tai Tiêu Chiến thì chắc chắn sẽ đòi được công đạo cho mẹ hắn.

“Ngay bây giờ.”

“Con rùa đen, ngươi còn ở đó không?”

“Ngưu đại ca, nàng là thân mẫu kiếp này của ta, mới c·hết cách đây chưa lâu. Ta tận dụng một lần câu thông duy nhất với Ngưu đại ca để mong ngươi giúp một chuyện.”

Tang lễ rất nhanh diễn ra. Nhưng vì thân phận của hai người thấp kém cho nên cũng chỉ là một lễ đưa tang đơn giản. Bạch Quân Nghi không được chôn cất ở nghĩa địa của Tiêu gia mà được chôn ở nghĩa địa chung của thường nhân ở Ô Thản thành.

“Ừm.”

Tiêu Man Vũ vui mừng, tuy nàng ở một thế giới không có thật, nhưng hắn đoán có lẽ vì liên quan tới bản thân mình, dính dáng tới nhân quả cho nên Bạch Quân Nghi khi c·hết mới chạy tới địa phủ. Nhưng như thế ngược lại là may mắn.

“Hệ thống cho vay nặng lãi.”

“Nương! Vũ nhi mãi mãi là con của ngài, ta nhất định, nhất định sẽ sống tốt. Xin ngài an nghỉ.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 5: Bi kịch đến sớm