Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 30: Thắng hiểm

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 30: Thắng hiểm


Bát Cực Băng của Tiêu Viêm chú trọng lực lượng lớn, oanh kích lên người khác có thể làm cho xương cốt gãy vụn, thường thương thế là ngoại thương. Nhưng Lôi Kích của Tiêu Man Vũ lại thiên về hủy diệt bên trong. Tuy có âm nhu nhưng phần nhiều là cương mãnh, đánh ra khiến cho đối thủ bị nội thương nghiêm trọng. Hơn nữa lôi thuộc tính là một loại thuộc tính có khả năng gây tê liệt đối thủ, vì thế Tiêu Viêm có thể đứng im trên đài một lúc lâu, đó là vì hắn bị làm tê liệt, nhất thời chưa cảm nhận được thương thế trong người.

Không ít người thầm lẩm nhẩm, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Man Vũ càng thêm kính nể. Bọn họ nhìn ra, một đợt giao thủ này, Tiêu Man Vũ đã thắng, dù cho là thắng hiểm, nhưng thắng là thắng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Việc này náo động cả phố phường, dẫn tới Gia Liệt tộc trưởng xuất hiện, muốn nhân cơ hội trấn sát Tiêu Viêm. Đáng tiếc mưu kế âm hiểm của hắn không thành, Tiêu Chiến xuất hiện kịp thời, trò vui liền hạ màn.

Một trận chiến đồn ra Ô Thản thành, khiến cho cả Ô Thản thành sôi trào. Ngọc giản thu hình kia được Tiêu gia nhân rộng, bán ra số lượng lớn.

Đám người phía dưới kia nhìn không rõ Tiêu Man Vũ còn sống hay đã c·h·ế·t, toàn tràng lại một lần nữa yên tĩnh.

Một chiêu phóng xuất, không khí rít gào rợn người. Bên này, Tiêu Man Vũ cũng ngưng trọng. Một chiêu Bát Cực Băng không chỉ là huyền giai đấu kỹ, mà dưới tay Tiêu Viêm, lực lượng của nó đánh ra còn mạnh hơn hẳn một cấp bậc. Đồng giai đối thủ, chưa có ai ngăn được chiêu này.

Tiêu Viêm siết chặt nắm tay, đấu khí hỏa thuộc tính cuộn trào sau đó như thủy triều ùa tới quyền đầu.

Đối với sự cố gắng của Tiêu Man Vũ, Nhã Phi đương nhiên là công nhận. Chỉ là nàng càng để ý hơn cảnh cuối của đoạn quay này, đó là tràng cảnh mọi người kéo lên bủa vây Tiêu Viêm, nhưng không một ai hỏi thăm Tiêu Man Vũ một lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiếng Tiêu Huân Nhi vang lên, chỉ có nàng là nhận ra được dị trạng của Tiêu Viêm. Khi nàng lao lên đài, sắc mặt Tiêu Viêm cũng cấp tốc tái xanh, máu từ miệng, mũi đổ ra không ngừng. Thân hình như không còn sức lực, trực tiếp khuỵ xuống, quỳ trên mặt đất.

“Kẻ này…không ngờ so với lần trước lại mạnh hơn nhiều đến thế…”

“Lôi Kích!!!”

Con đường ở đấu giá trường đã không đi được, Gia Liệt gia tộc bất đắc dĩ phải dùng giá cao hơn mấy lần giá thị trường, thu mua tất cả dược liệu trong các dược liệu điếm ở Ô Thản thành, dù vậy, đây cũng chỉ là kế sách tạm thời, dù sao những dược liệu điếm này cũng không có thực lực cung ứng lâu dài số lượng dược liệu khổng lồ như vậy.

Chặn đường Tiêu Huân Nhi cùng đám thiếu nữ Tiêu gia là Gia Liệt Áo cùng với một nam tử lạ mặt. Mà khi hắn trưng ra thân phận, đó hóa ra là một vị nhất phẩm luyện dược sư, gọi là Liễu Tịch. Người này là người luyện chế ra Hồi Xuân Tán, áp chế Tiêu gia suốt hai tháng.

Chỉ trong chốc lát, những ánh mắt như nhìn thấy yêu quái, đầu hướng lên đài cao nhìn thiếu niên mặc hắc y phục vẫn chưa lui một bước chân nào sau cú va chạm kinh hồn kia.

“Bát! Cực! Băng!!!”

Hơn nữa, điểm trọng yếu nhất, tất cả mọi người ở Ô Thản thành đều nhìn ra Gia Liệt gia tộc cũng Tiêu gia hỏa khí cùng sát ý, trợ giúp Gia Liệt gia tộc lúc này, không thể nghi ngờ là đắc tội với Tiêu gia, cho nên sau lần đầu cung cấp cho Gia Liệt gia tộc, rất nhiều dược liệu điếm, cũng không dám cung cấp một số lượng lớn như vậy nữa, mà hành động như thế, càng làm cho Gia Liệt gia tộc như thêm sương trên tuyết.

Hai tay Tiêu Viêm chống đất, đầu gục xuống, máu từ miệng chảy ra không ngừng.

Ai nấy liếc nhìn Tiêu Viêm vẫn chưa tỉnh hồn, khuôn mặt hiện lên lo lắng, lập tức ùa lên vây quanh hắn mà hỏi han.

Địa phương cung cấp dược liệu lớn nhất trong thành: Phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ đã cự tuyệt hợp tác cùng họ, đối với loại phong tỏa dược liệu này, Gia Liệt gia tộc cũng giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng dù họ có giận thế nào đi nữa, họ cũng không dám bắt lỗi phòng đấu giá. Phải biết rằng, thế lực đằng sau phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ là một trong những thế lực cường đại đứng đầu ở Gia Mã đế quốc, một cái tiểu gia tộc ở Ô Thản thành, còn không có lá gan lớn đến mức chọc đến bọn họ.

Tràng cảnh tỷ võ kia, Nhã Phi xem không dưới trăm lần, mà mỗi lần, sóng mắt đều ẩn hiện nhu tình, nụ cười trên môi càng nồng đậm.

“Không ổn rồi…”

Đám đông vây quanh Tiêu Viêm cùng Tiêu Huân Nhi. Mà bên ngoài, Tiêu Man Vũ cũng là người bị thương nặng nhưng không một ai hỏi han.

“Tiểu quỷ này…hoàn cảnh cũng thật đáng thương…” Nhã Phi khẽ lắc đầu, thở dài.

Kể từ đó, nguồn cung cấp dược liệu cho Gia Liệt gia tộc, gần như đã bị chặt đứt tám phần, hai phần còn lại, đã không đủ thỏa mãn nhu cầu luyện chế thuốc chữa thương, vì vậy, Gia Liệt gia tộc vạn ngàn bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể lấy giá cao, từ các thành thị khác mua dược liệu, như thế, mới miễn cưỡng giải trừ nguy cơ dược liệu không đủ, nhưng chính vì thế, lợi nhuận của Gia Liệt gia tộc lại một lần nữa kém đi, nếu không có số lãi trước đó chống đỡ, Gia Liệt gia tộc, sợ rằng đã sớm phá sản.

“Phanh!”

Ô Thản thành bây giờ, Tiêu gia mượn gió đông của thuốc chữa thương, địa vị tăng cao, thậm chí có biểu hiện vượt mặt hai đại gia tộc khác.

Mấy ngày sau, thương thế của Tiêu Viêm khỏi hẳn, hắn cũng không vì trận thua hiểm đó mà sinh ra nản lòng thoái chí. Lúc này, hắn đang đi dạo quanh phường thị, bất chợt nhận được tin tức đám người Tiêu Huân Nhi bị Gia Liệt gia tộc bắt nạt, vì thế liền tức tốc phi tới giải vây.

Cùng lúc này, một tiếng nổ vang lên, đống đổ nát nổ tung, Tiêu Man Vũ từ đó nhảy ra. Bộ dáng của hắn so với Tiêu Viêm cũng chẳng kém bao nhiêu, toàn thân rách rưới, tràn đầy máu tươi. Hắn khá hơn Tiêu Viêm ở một điểm, đó là hắn còn đứng được.

Nhã Phi vươn tay, khẽ gõ gõ lên một tập giấy, trên đó có ghi chú rất nhiều tin tức, mà cái tên đầu tiên ghi trên tập giấy chính là Tiêu Man Vũ.

Tiêu Man Vũ quát lên, đồng dạng phóng tới, trảo kình đánh ra, hung hăng lấy cứng đối cứng, nện thẳng lên quyền đầu của Tiêu Viêm.


“Đám người này đúng là bên trọng bên khinh!” Tiêu Man Vũ khẽ cười tự giễu, nhưng cũng không sinh ra chán ghét gia tộc. Dù sao hắn là tộc nhân chi mạch, dù cho được nâng lên chủ mạch thì cũng chả thay đổi gì nhiều, chủ mạch này có mình hắn, so với chi mạch thì không khác gì, bị người khác không để ý cũng là bình thường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trận đấu này hôm nay được thu hình vào một cái ngọc giản, nhân ra nhiều bản sau đó phân phát cho đám thanh thiếu niên Tiêu gia làm tư liệu học tập. Dù sao rất hiếm khi mới có một trận đấu nảy lửa đến vậy.

Khi Tiêu Man Vũ trở về đến phòng của mình, hắn liền kéo ra thùng nước, đổ vào đó không ít thuốc chữa thương, hòa loãng cùng với nước sau đó trèo vào, tự mình trị ngoại thương.

So sánh với Tiêu gia, Gia Liệt gia tộc lại là một mảnh âm trầm, bởi vì hành vi bạo lợi trước kia, làm phần lớn dong binh ghét bỏ, hơn nữa Ngưng Huyết Tán của Tiêu gia, công hiệu so với Hồi Xuân Tán, cũng mạnh hơn không ít, cho nên, sản nghiệp thuốc chữa thương của Gia Liệt gia tộc vẫn bị Tiêu gia chèn ép đến mức không thể động đậy, nếu không phải thuốc chữa thương của Tiêu gia là cung ứng có hạn lượng, sợ rằng Gia Liệt gia tộc chỉ có thể húp cháo.

Bùm!!!

Cùng thời gian này, một vị thị nữ của phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ chạy từ bên ngoài về, y lệnh Nhã Phi, mua một cái ngọc giản quay lại trận đấu giữa Tiêu Man Vũ cùng Tiêu Viêm.

Khi Tiêu Viêm tới, Gia Liệt Áo liền đưa ra lời khích tướng, cuối cùng là khiêu chiến Tiêu Viêm. Hắn dùng thực lực tam tinh đấu giả của mình áp chế Tiêu Viêm từ đầu đến cuối. Chỉ là Tiêu Viêm cũng không phải tay vừa, cuối cùng một chiêu Bát Cực Băng đánh ra, khiến cho Gia Liệt Áo bị phế đi một cánh tay.

Nắm tay va chạm với thủ trảo giữa không trung, thoáng một chút yên tĩnh, khuôn mặt nghiêm trọng của Tiêu Man Vũ chợt trở nên trắng bệch, vết máu không ngừng từ khóe miệng tràn ra.

Khuôn mặt không biểu cảm, ánh mắt thất lạc, sau cùng là nụ cười tự giễu đó đã khắc sâu trong đầu Nhã Phi, nó tự động tái hiện vô số lần trong đầu nàng, khiến cho nàng có cảm giác khó chịu, không hề vui vẻ.

Tuy sản nghiệp thuốc chữa thương có bị chèn ép, nhưng lợi nhuận vẫn không nhỏ, thứ Gia Liệt gia tộc đau đầu nhất, vẫn là lượng lớn dược liệu cần thiết để luyện dược.

Tiêu Man Vũ giơ tay lên trời, một trảo co lại, đấu khí lôi thuộc tính cũng cuộn xoáy, sau đó tụ tập trên tay hắn, biến bàn tay hắn thành một cái đầu hổ hung hãn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 30: Thắng hiểm

Sắc mặt tái xám, cánh tay mạnh mẽ run rẩy, quần áo lúc này tựa như phát ra tiếng kêu phần phật, nắm tay phía trước đẩy mạnh tới, thân hình Tiêu Man Vũ giống như một mảnh lá vụn trong cuồng phong, dưới vô số ánh mắt kinh hãi trực tiếp bắn ra khỏi đài cao, rơi về một phía, đụng hỏng không ít đồ đạc, cuối cùng là bị chôn vùi trong đống đổ nát.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Tiêu Man Vũ hiện lên vẻ thất lạc. Khẽ nở một nụ cười tự giễu, Tiêu Man Vũ ôm theo cánh tay đã bị đánh gãy, mang theo vệt máu dài rời khỏi đấu trường.

So với lần trắc thí cách đây mấy tháng, Tiêu Man Vũ đã có sự tiến bộ vượt bậc. Lần đó, hắn dính một hút một đẩy của Tiêu Viêm liền phải chịu thua, nhưng hiện tại đã có thể thắng hiểm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhìn một màn này, sắc mặt mọi người không khỏi co lại, không nhịn được hút một ngụm lương khí. Cách đó không xa, bóng lưng của thiếu niên mặc y phục đen đó, trong giờ phút này tựa hồ trở nên thần bí hơn.

Hai luồng ánh sáng chói mắt từ hai phía trực tiếp va chạm!

Việc bán ngọc giản ghi lại trận chiến nảy lửa giữa hai thiên tài Tiêu gia bán được rất nhiều. Kết hợp với việc bán Ngưng Huyết Tán do Tiêu Viêm đóng giả thần bí nhân cung cấp cho Tiêu gia hơn nghìn lọ, Tiêu gia đã chiếm lĩnh bảy mươi phần trăm thị trường, lợi nhuận cực lớn, làm cho Tiêu gia vui mừng một mảnh, số lượng người thưa thớt ở phường thị trước kia, bây giờ lại liên miên không dứt, náo nhiệt như một cái thị trấn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 30: Thắng hiểm