Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 3: Đấu khí đại lục

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Đấu khí đại lục


“Bốn tuổi luyện khí, mười tuổi có chín đoạn đấu khí, mười một tuổi đột phá mười đoạn đấu khí, ngưng tụ thành công đấu khí toàn, trở thành đấu giả trẻ nhất trong vòng trăm năm của gia tộc!”

Ở thế giới kia, hắn gọi là Man Vũ, tới nơi này, hắn thế mà không cần phải đổi tên, vì hắn gọi là Tiêu Man Vũ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Vũ nhi ngoan, có nương ở đây rồi. Không cần sợ, không cần sợ!”

Dựa theo kinh nghiệm đọc truyện mười năm, nhập vai vào vô số nhân vật chính, hắn không phải là không có được kinh nghiệm cùng lịch duyệt ở các thế giới này. Hắn có đủ tự tin có thể làm nên đại sự, nhưng Tiêu Viêm còn đó, hắn thực sự có cảm giác chùn bước.

Nhưng sự xuất hiện của Tiêu Viêm đã đạp đổ ý nghĩ đó. Đây là thế giới Đấu Phá Thương Khung, Tiêu Viêm mới là nhân vật chính.

Tiêu Man Vũ còn đang chăm chú nhìn thì một đạo thanh âm hiền dịu vang lên phía sau:

Man Vũ cười cười mấy tiếng, nhưng mà hắn đang trong thân hình một tiểu hài tử, vì thế nụ cười lộ ra ngu ngốc.

Man Vũ cười tự giễu. Bản thân thế mà lại sinh cùng thời với nhân vật chính, như thế thì còn chơi bời gì? Hào quang nhân vật chính của Tiêu Viêm quá mạnh, hắn dù là người xuyên không thì cũng không thể tranh giành được rồi.

Man Vũ vội vàng mở mắt, đập vào mắt hắn lúc này là một khuôn mặt xinh đẹp hiền dịu đang lộ ra lo lắng. Đôi mắt đỏ hoe, đã xuất hiện nước mắt rơi xuống mặt hắn.

Tiêu Man Vũ đi tới ôm lấy hông người kia. Nàng chính là mẫu thân kiếp này của hắn, gọi là Bạch Quân Nghi.

“Ài…cũng không hẳn sẽ đi theo sáo lộ cũ.” Man Vũ khẽ lẩm nhẩm.

Dáng đi của Bạch Quân Nghi có chút khó khăn, chẳng lẽ là bị ngã sao?

Tiêu Man Vũ nhìn theo bóng lưng gầy yếu của nàng, mày nhíu lại, như nghĩ tới điều gì.

“A…Vũ nhi, con còn sống sao?”

“Ài…xem ra bị hai tên đầu trâu mặt ngựa l·ừa đ·ảo rồi.” Tiêu Man Vũ thở dài.

“Thật không biết điều này có xảy ra tiếp không.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ha ha…hắn là thiên tài của gia tộc đấy.” Bạch Quân Nghi cười cười, đặt chậu quần áo sau đó xoa xoa đầu Tiêu Man Vũ, nói: “Vũ nhi trong lòng nương cũng chính là thiên tài đó nha.”

Tiêu Man Vũ không phải không có khát vọng. Ở tiền kiếp, hắn là một người bình thường, dung mạo tầm thường, không có một ai nguyện ý yêu dương với hắn. Vì thế đầu thai sang kiếp này, hắn càng mong bản thân có thể đánh ra một phương thiên địa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tuy tiền kiếp đã đọc qua nhiều tiểu thuyết xuyên không nhưng chính mình xuyên qua, tự mình trải nghiệm thì lại là một chuyện khác. Đó là một cảm giác rất khó diễn tả.

“Mà thôi…cố gắng trở thành một người tốt, có thể báo hiếu nương, khiến cho ngài vui vẻ là được. Đâu nhất thiết phải trở thành nhân vật chính.”

Bạch Quân Nghi vội vàng che lại cánh tay, cười nói:

Dù sao thân phận của hắn có chút đặc thù, vì hắn là tồn tại không có ở trong tiểu thuyết. Xuyên qua khi tiểu thuyết đã cố định bố cục. Sự xuất hiện của hắn rất có thể dẫn đến hiệu ứng cánh bướm, khiến cho cốt truyện này thay đổi.

Tiêu Man Vũ mang theo ý thức trưởng thành, là hài tử hết sức hiểu chuyện, việc nhẹ đều sẽ đỡ đần Bạch Quân Nghi, khiến cho nàng vui vẻ vô cùng. Thiên tài trong lòng nàng, cũng vì lẽ đó.

“Nương.”

Sau khi tự sướng với ý nghĩ một phen, dựa theo dòng suy nghĩ của một nhà văn nghiệp dư, Man Vũ rất nhanh biết được nếu như can dự vào trong tiểu thuyết thì sẽ có chuyện gì xảy ra.

Mỹ phụ nhân thấy Man Vũ mở mắt thì lập tức khóc lớn lên:

Man Vũ bật khóc:

Man Vũ cảm nhận trời đất trêu mình. Sau đó, giống như lâm vào cú sốc, trước mắt tối sầm, lại ngất tiếp.

Gần đây, nhân sự kiện Tiêu Viêm có thể luyện khí, Tiêu gia vui mừng cho nên mới cho phép các tộc nhân chi mạch bị đẩy ra ngoài được hồi tộc sinh sống. Mà Man Vũ cùng mẹ hắn chính là được hưởng phúc nhân sự kiện đó.

“Vũ nhi, mau tỉnh lại, con mà c·hết, nương biết sống thế nào...”

“Vũ nhi…Vũ nhi…”

Cái gọi là hồi tộc sinh sống, chẳng qua là được ở trong trang viên gia tộc, còn mẹ hắn vẫn làm một tạp vụ, so với gia nhân chẳng khác là bao.

Nghe được thanh âm này, vẻ mặt Tiêu Man Vũ liền trở về bình thường, hóa thành hài tử ngây thơ, lộ ra vui vẻ hào hứng, chạy tới:

Thấy Man Vũ khóc lớn, mỹ phụ nhân vội vàng ôm lấy hắn:

“Hừ, hắn có Dược lão trợ giúp, ta cũng có hệ thống.”

Cách đây mấy năm, thời khắc b·ị đ·âm c·hết, hắn rốt cuộc cảm nhận được tình thân chính là thứ quý giá nhất. Bản thân c·hết đi, chỉ có cha mẹ là người đau thương nhất. Ở kiếp này, hắn vì vậy mà càng trân trọng tình cảm gia đình.

Tiêu Man Vũ ở một góc nhìn tới, sau đó khẽ lẩm nhẩm:

“Thôi, ngươi ở lại đây chơi tiếp đi, nương cần phải làm xong việc đã. Nhớ kỹ trở về sớm.”

“Biết đâu ta sẽ viết nên một câu chuyện đồng nhân về Đấu Phá Thương Khung. Trái ôm phải ấp mỹ nữ, chân đá Tiêu Viêm đây…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 3: Đấu khí đại lục

“Xem ra phải lớn thật nhanh, đỡ đần người.”

Xét về tuổi tác thực sự, Bạch Quân Nghi có lẽ chỉ nhỉnh hơn hắn một chút, nhưng nàng quả thật cho hắn cảm nhận được tình mẫu tử chân thật sau khi lịch duyệt sinh tử. Tiêu Man Vũ càng quý trọng mối quan hệ này hơn bao giờ hết.

Người trước mặt hắn là một mỹ phụ nhân xinh đẹp, nhưng bề ngoài có vẻ gầy yếu tiều tụy, khiến cho nhan sắc nàng cũng theo đó mà phai mờ.

Chuyện vừa rồi xảy đến quá nhanh, hắn không thể tiếp thu được hết. Ánh sáng bắn đến, hắn liền ngất xỉu.

Bạch Quân Nghi lúc này đang bê theo một thau quần áo đầy, đoán chừng là chuẩn bị đi giặt. Vì nàng chỉ là vợ của một tộc nhân chi mạch, hơn nữa từng bị đẩy ra ngoài. Giờ nhận lại thì cũng chỉ như gia nhân mà thôi. Số phận Tiêu Man Vũ hắn trong tương lai cũng không khác thế là bao.

“Vâng!” Tiêu Man Vũ gật đầu thật mạnh, sau đó nở một nụ cười tươi, khiến cho Bạch Quân Nghi phì cười, nựng má hắn một lúc nữa mới vui vẻ rời đi.

Man Vũ nhìn lên, thấy được mỹ phụ kia vui mừng, lập tức cảm nhận được dòng nước ấm chảy qua. Rõ ràng là tình mẫu tử, huyết mạch tương thông thì mới có được cảm giác như thế này.

“Bốn tuổi luyện khí, nghe nói ở khắp Ô Thản thành này, chưa có ai đạt được thành tựu này cả. Thật đúng là thiên tài trong thiên tài.”

Tiêu Man Vũ áp má lên bụng Bạch Quân Nghi, cảm nhận hơi ấm của nàng.

Man Vũ đọc qua nhiều tiểu thuyết xuyên không, thường người xuyên không sẽ là nhân vật chính trong bộ truyện đó. Hắn cũng là người xuyên không, vì thế hắn cũng nghĩ bản thân là nhân vật chính.

Nhắc đến hệ thống, Tiêu Man Vũ lại nhăn mày, buồn bã. Hắn không cảm nhận được bản thân có hệ thống, cũng chẳng biết được nó có tồn tại thật hay không. Bởi từ lúc tới thế giới này đến giờ cũng đã năm năm, hắn chưa gặp qua hệ thống xuất hiện lần nào.

“Vũ nhi, con đang làm gì đó?”

Bên kia vang lên một mảnh ồn ào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đời trước chưa thể báo hiếu cha mẹ, một lần sống lại này nhất định phải cho nương một cuộc sống khoái hoạt.”


Man Vũ lúc này đứng nép sau một tán cây, nhìn về phía đông đảo tộc nhân nhỏ tuổi của Tiêu gia đang vây quanh một tiểu nam hài. Tiểu nam hài kia tầm bốn năm tuổi, ngũ quan thanh tú, làn da trắng trẻo như nữ nhân. Hắn gọi là Tiêu Viêm, chính là nhân vật chính trong tiểu thuyết này.

“Đúng thế, đúng thế.”

Man Vũ tỉnh.

Thời gian vài năm trôi qua, khi Man Vũ đã có ý thức về bản thân ở thế giới hiện tại, hắn rốt cuộc biết được mình đã xuyên tới Đấu Khí Đại Lục, chính là thế giới trong tiểu thuyết Đấu Phá Thương Khung mà hắn vẫn thường đọc.

Người vây quanh Tiêu Viêm không chỉ có tiểu hài tử đồng trang lứa mà còn có không ít những gia nhân, những tộc nhân lớn tuổi khác. Tất cả đều hướng về phía Tiêu Viêm nịnh nọt, mà Tiêu Viêm tuy rằng cảm thấy có chút hư vinh, nhưng hắn vốn là một linh hồn lão luyện, cũng không đem những hư vinh này thể hiện ra mặt.

“Tình huống gì đây, tình huống gì đây? Ta vừa sống dậy, chẳng lẽ lại c·hết tiếp sao?”

Khi nghe tiếng khóc của mình, hắn chợt khựng lại, nhận ra có điểm kỳ lạ. Sao tiếng khóc lại lạ thế này?

Vài năm sau…

“Nương, ngươi b·ị t·hương sao?”

Man Vũ cẩn thận ngẫm lại, lúc xuyên qua, hắn lỡ đánh rắm mấy cái, có khi nào thời gian sai lệch, sống lại ở thời xưa không đây.

Lúc Bạch Quân Nghi ôm lấy đầu Tiêu Man Vũ, hắn chợt để ý tới trên tay nàng có rất nhiều vết bầm đỏ. Thấy lạ, hắn liền nói:

Đúng thế. Mặc dù hắn c·hết rồi, mẹ hắn hẳn rất thương tâm. Nhưng không sao, đợi hắn lớn lên, nhất định quay về báo hiếu. Còn nữa, báo hiếu cả người mẹ mới này nữa. Nàng mặc dù là mẹ cỗ thân thể này, nhưng hắn xuyên tới, nhờ đó mà sống lại, hắn cũng phải báo hiếu nàng, vì nàng đã cho hắn sự sống.

Lại nói, Man Vũ trùng sinh, vậy mà lại là một tộc nhân của Tiêu gia. Nói tới cũng thật là trùng hợp. Cha hắn là tộc nhân Tiêu gia, gọi là Tiêu Lăng, là tộc nhân chi mạch của Tiêu gia. Nhưng trong một lần áp tiêu đã bị kẻ địch đánh g·iết. Bởi vậy mẹ hắn liền bị Tiêu gia đẩy ra ngoài từ lúc hắn mới lọt lòng.

“Ồ, đó chẳng phải là Tiêu Viêm thiếu gia sao? Vũ nhi, ngươi hâm mộ hắn sao?”

Man Vũ nhìn lên, hắn thế mà sống lại trên thân mình một đứa trẻ. Nhưng mà điều này cũng hợp lý, nếu như trùng sinh sống lại, vậy thì xuyên vào trẻ nhỏ là dễ nhất rồi.

“Oa oa oa!!!”

Man Vũ nhắm mắt cảm nhận hơi ấm tình thương từ mỹ phụ kia, nhưng khi hắn mở mắt ra thì hoảng hồn. Chuyện gì thế này? Địa phương này sao xa lạ đến thế? Còn nữa, y phục mỹ phụ nhân cũng lạ quá, là y phục cổ xưa.

Khoan đã!!! Có gì không đúng!!!

Trong đầu hắn không khỏi nghĩ tới mẹ hắn. Nhất thời nước mắt chảy dài. Hắn c·hết rồi, mẹ hẳn là rất đau khổ. Giống như người mẹ trước mắt hắn này, hẳn là con nàng cũng đ·ã c·hết cho nên mới thương tâm như vậy.

“Hắn cũng là xuyên việt giả giống như ta…nếu như bố cục không có gì thay đổi, hẳn là vài năm nữa sẽ tán công, mất hết tu vi, sau đó được một người gọi là Dược Trần nhận làm đệ tử, dẫn lên con đường tu luyện.” Tiêu Man Vũ khẽ lẩm nhẩm: “Hào quang nhân vật chính của hắn quá mạnh…xem ra muốn có được hào quang cho riêng mình, cần phải tận lực tránh né mà thôi.”

Còn đang mơ màng hồn xác lẫn lộn thì hắn nghe tiếng ai đó khóc than:

Hắn ý thức được mình xuyên tới thế giới Đấu Phá Thương Khung, mà thời gian không phải sau khi Tiêu Viêm đăng lâm Đấu Đế, cũng không phải thời điểm viễn cổ bát tộc chưa khai sinh. Thời gian hắn xuyên, thế mà lại trùng khớp với thời điểm Tiêu Viêm cũng xuyên qua thế giới này.

Tiêu Man Vũ gật đầu như gà mổ thóc:

“Chỉ là chút v·ết t·hương nhỏ, vừa rồi sơ ý gây nên, Vũ nhi không cần để ý.”

Cảm nhận được hơi ấm từ tình mẫu tử, Man Vũ đột nhiên dịu lại.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Đấu khí đại lục