Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 28: Tâm sự của Nhã Phi
“Sao?”
“C·hết!!!” Nhã Phi kh·iếp đảm kêu lên một tiếng, chạy ra cửa sổ nhìn xuống, lập tức thấy Tiêu Man Vũ đang nằm lăn quay trên mặt đất, ngã vỡ một sạp hàng của một vị trung niên mập phía dưới.
Trong khi hắn đối đáp con rùa đen, Nhã Phi lại sững người vì lời tỏ tình trực tiếp của Tiêu Man Vũ. Sau đó, khuôn mặt nàng đỏ lên, nhịp tim càng gia tốc.
“Ta chợt nhớ ra ta phải về tu luyện rồi…hẹn gặp ngươi sau a, Nhã Phi tỷ.”
“Thật đáng yêu!”
“Ta thích bộ dáng đó của ngươi…”
“Hóa ra lần trước vẻ mặt ngươi như vậy là do ghen với đám nam nhân trong phòng đấu giá thật sao?”
“Di? Ngươi…ngươi lại chảy máu mũi…” Nhã Phi giật mình, vừa buồn cười vừa giận. Làm sao Tiêu Man Vũ đối mặt với nàng lại hay chảy máu mũi như vậy? Có phải nàng quá gợi cảm, hay do hắn nghĩ tới sự tình không trong sáng?
Nhã Phi khẽ lẩm nhẩm. Hai mắt nàng lúc này tràn ngập nhu tình.
“Tuổi tác của ta cũng không còn nhỏ, trong vài năm tới nếu không thể tự mình đánh mở ra sự nghiệp, Mễ Đặc Nhĩ gia tộc sẽ gả ta ra ngoài, lợi dụng cuộc hôn nhân đó để hợp tác với các gia tộc khác.”
“Không…không hề…”
Nhìn bộ dáng chật vật đang phải xin lỗi chủ hàng của hắn, Nhã Phi cười đến híp cả mắt, cảm thấy hắn thật đáng yêu.
“Khách khách khách…Tiểu quỷ, tính chiếm hữu của ngươi thật cao a. Ta còn chưa đồng ý lời tỏ tình của ngươi mà.” Nhã Phi cười khúc khích, khiến cho ngực sữa run rẩy, người đi đường được một phen bổ mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong lòng Tiêu Man Vũ đột nhiên sinh ra ý nghĩ bạo dạn. Hắn vươn tới, muốn đặt lên đôi môi mọng đỏ kia một nụ hôn. Chỉ là ý định chưa thành thì đã bị một ngón tay trắng nõn như ngọc đặt lên miệng mà chặn lại.
“Thứ hai, không nên câu dẫn kẻ khác, ta không thích điều đó.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ting! Hoàn thành nhiệm vụ tỏ tình Nhã Phi, phần thưởng: Năm mươi điểm hệ thống, một hộp quà bí ẩn, chủ nhân có muốn sử dụng ngay không?”
“Thứ ba, tránh xa Tiêu Viêm ra…”
“Khách khách khách!!!” Nhã Phi cười trêu chọc, nhưng trong lòng như có mật ngọt chảy qua. Đây là lần đầu tiên nàng nghe được lời tỏ tình chân thành đến vậy, nội tâm nữ tử như nàng đương nhiên có cảm giác như con nai nhảy loạn.
Nhã Phi đi đến, muốn giúp Tiêu Man Vũ lau đi máu cam, nhưng bên kia, Tiêu Man Vũ chợt cảm thấy choáng váng, trước mắt đầy sao, thân mình không tự chủ ngã về sau, lăn trên mái nhà lầu, rơi thẳng xuống dưới.
Tiêu Man Vũ nói đoạn liền ba chân bốn cẳng chạy thẳng về Tiêu gia, để lại sau lưng một làn khói bụi um tùm.
“Nữ nhân ta yêu, không ai có thể c·ướp mất.”
Tiêu Man Vũ trầm mặc, nhíu mày một chập, sau đó nói:
“A a a…”
“Ta từng nói bộ dáng nhút nhát của ngươi sẽ khiến cho các nữ tử xung quanh thấy ngươi nhu nhược. Nhưng ta biết một nam nhân chỉ thể hiện bộ dáng đó với người mình yêu mà thôi, đó không phải là nhu nhược…”
Rõ ràng nàng lúc đối diện với muôn vàn nam nhân, đối diện với bao ánh mắt như sài lang, đối diện với hàng vạn lời tỏ tình của đám nam nhân trong phòng đấu giá, nhưng nhịp tim chưa bao giờ gia tốc như lúc này.
Ánh mắt không tự chủ nhìn xuống, thưởng thức dáng người đẫy đà thành thục của giai nhân trước mắt. Nhìn khe ngực ẩn hiện, mảng ngực trần trắng nõn hiện ra trước mặt, hai mũi Tiêu Man Vũ xuất hiện một cỗ mùi tanh.
Nhã Phi cười cười, bởi vì nàng cao hơn Tiêu Man Vũ nên hiện tại hơi cúi xuống, ghé vào tai hắn, khẽ thổi một làn gió thơm trêu chọc, rồi nói:
“Nếu như tại gia tộc, ta không thể khiến cho quyền lực của mình tăng lên, vậy thì số phận của ta sẽ rất bi thảm. Vốn không có thiên phú tu luyện, ta chỉ có thể học làm một nữ tử thương nghiệp với mong muốn có thể làm chủ được số phận của mình…”
“Ngươi…” Tiêu Man Vũ khựng người, khuôn mặt lạnh lùng trấn tĩnh không thể giữ được nữa, chậm rãi đỏ lên, nhịp tim tăng nhanh tới hai lần, muốn phá tung ngực trái mà bay ra.
Nhã Phi nhìn theo bóng lưng chật vật của hắn, che miệng cười khách khách:
“Khách khách khách!!! Một lời tỏ tình thật ngọt ngào. Tỷ tỷ thưởng cho sự can đảm của ngươi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nói rồi, hắn nhảy lên, trực tiếp ngồi lên thành cửa sổ, mắt đối mắt với Nhã Phi.
Nhã Phi cười khẽ, dáng cười quyến rũ động lòng người. Môi anh đào hé mở, một luồng gió thơm phả ra, khiến cho Tiêu Man Vũ lâm vào mê say.
“Nhã Phi tỷ, ngươi đáp ứng ta ba điều.”
Chương 28: Tâm sự của Nhã Phi
“Thật…xin lỗi. Là ta do ta thất thố.”
Hắn hít thật sâu một hơi, thanh âm mang theo vẻ kiên định, vang lên:
Hắn mở lớn hai mắt, con ngươi đảo lên xuống, hết nhìn đôi mắt câu hồn đoạt phách, lại nhìn xuống cánh mũi tinh xảo, rồi đôi môi căng mọng.
Nhìn thấy dáng vẻ yêu kiều của Nhã Phi, Tiêu Man Vũ mới gồng lên được một phút, lập tức như quả bóng xì hơi, khuôn mặt lại đỏ bừng lên vì ngượng ngùng.
Nhã Phi chợt đứng dậy, nhoài người về phía Tiêu Man Vũ, chậm rãi đặt lên trán hắn một nụ hôn nhẹ. Sau đó giữ nguyên tư thế, khiến cho khuôn mặt quyến rũ của nàng chỉ cách mặt hắn một gang tay.
“Thứ nhất, có thể ăn mặc kín đáo một chút không? Ta không muốn kẻ khác nhìn ngắm ngươi với ánh mắt thèm muốn.”
“Không lâu nữa, thời gian lịch luyện tại Ô Thản thành sẽ kết thúc, ta sẽ trở lại Mễ Đặc Nhĩ gia tộc.”
Ở vị trí này, hai người có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của nhau.
“Đúng thế! Ta ưa thích ngươi.”
“Khách khách khách!!! Man Vũ đệ đệ, nụ hôn đầu của tỷ tỷ không dễ c·ướp vậy đâu, ngươi quá vội vàng rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trên đường trở về, Tiêu Man Vũ bầm tím mặt mày, hai lỗ mũi nhét hai miếng giấy để cầm máu, vẻ mặt hiện lên buồn bực.
Nhã Phi nói đoạn, giống như rất ủy khuất, khuôn mặt trầm xuống. Thật hiếm khi mới thấy nữ tử luôn tươi cười liếc mắt đưa tình với nam nhân lại có một mặt đa sầu đa cảm như vậy.
Tiêu Man Vũ thở ra một hơi thật dài, mục đồng hiện lên một tia lôi điện sau đó biến mất, hắn chậm rãi nói:
Tiêu Man Vũ chớp mắt liên hồi, sau đó chợt ngả về sau, khuôn mặt hiện vẻ mất tự nhiên.
Thanh âm của nàng chợt chùng xuống:
“Được rồi được rồi…không sao. Ngươi không b·ị t·hương là tốt rồi.” Nhã Phi nhìn dáng vẻ buồn bực của hắn, lập tức nhẹ giọng an ủi.
“Muốn theo đuổi tỷ tỷ không phải là không thể, bất quá, đệ còn phải cố gắng rất nhiều. Tầm mắt của ta rất cao đấy.” Nhã Phi nói.
Tiêu Man Vũ run run, khuôn mặt buồn bực lập tức đỏ lên.
“Chuyện này ta cũng chỉ nói cho mình đệ biết mà thôi.”
Tiêu Man Vũ trầm ngâm đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, nắm tay siết chặt lấy thành gỗ cửa sổ, khiến cho trên đó in dấu năm ngón tay. Ánh mắt hắn nhìn xa xăm, ở thế giới này, chỉ có lực lượng mới có thể tự do.
“Tạm thời chưa cần sử dụng!” Tiêu Man Vũ câu thông với con rùa đen.
Sau đó, nàng nhìn Tiêu Man Vũ với vẻ mặt nghiêm túc. Mà bên kia, Tiêu Man Vũ cũng đồng dạng nhìn lại. Không gian bên trong tầng lầu này đột nhiên lâm vào tĩnh lặng, chỉ nghe được tiếng thở của hai người. Tiếng thở đồng nhịp, nhịp tim lúc này cũng giống như cộng hưởng.
“Yêu sao? Từ ngữ xa xỉ thế này…thật lâu rồi ta mới được nghe thấy…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.