Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 26: Nhiệm vụ liên tục
Sau khi Tiêu Man Vũ rời đi, Tiêu Viêm cũng theo phương hướng khác mà rời khỏi đại sảnh.
Dáng cười như có như không của Tiêu Viêm, cộng thêm vẻ mặt tự tin cùng chắc chắn của hắn khiến cho mọi người giật mình. Đồng loạt nhìn sang Tiêu Man Vũ, thấy hắn đỏ mặt xấu hổ, có chút bẽn lẽn thì liền cười cười.
Tiêu Viêm gật đầu, khóe miệng lộ ra một tia hài hước nói:
“Được rồi.” Tiêu Chiến gật đầu, cười cười, cảm thấy Tiêu Man Vũ rất thuận mắt.
Lắc đầu cười, Tiêu Chiến hiển nhiên tâm tình vô cùng tốt, lại lần nữa hỏi Tiêu Viêm về vấn đề Dược Lão, nhưng đều bị hắn làm cho hồ đồ, cuối cùng một chút chuyện cũng không hỏi được.
Nhìn dáng vẻ nhu thuận ngoan ngoãn của Tiêu Man Vũ, người trong sảnh đều hiện lên một vệt thưởng thức. Không hề có sự kiêu ngạo, hơn nữa lại giỏi ẩn nhẫn, giấu mình, người như thế này quả thật là mầm mồng rất tốt. Thậm chí đến cả Huân Nhi, thường xuyên đề phòng nhiều vấn đề kỳ lạ xảy đến trong Tiêu gia cũng thầm cảm thấy cốt cách làm người của Tiêu Man Vũ rất được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe vậy, Tiêu Ngọc liền ngửa cổ một góc bốn mươi lăm độ, kiêu ngạo hệt như thiên nga, nói:
Lại nói, Tiêu Man Vũ đi tới khu nhà ở gia nhân, chỉ đích danh hai vị trung niên nữ nhân tới dọn dẹp khu nhà ở cho mình. Chỉ trong nửa buổi, khu nhà ở nhếch nhác của hắn lập tức sạch bóng.
Hai vị trung niên nữ nhân kia vui mừng tiếp nhận túi kim tệ, nhưng các nàng có lẽ không biết rằng hai túi kim tệ đó chính là đồ đao treo sẵn trên cổ, đưa các nàng tới cửa tử.
“Man Vũ thiếu gia, hiện tại ngươi còn cần gì không?”
“Ngươi nói gì đó?” Tiêu Ngọc ở gần đó, thỉnh thoảng liếc nhìn Tiêu Man Vũ với dáng vẻ kỳ quặc, thấy hắn lẩm nhẩm liền tò mò hỏi.
“Nói đi, ngươi muốn gì, Tiêu bá bá thưởng cho ngươi.”
Mưa liên tục trong năm sáu ngày, sấm sét liên miên không ngớt. Mà sấm sét bằng một cách kỳ quái nào đó liên tục đánh thẳng lên ngọn núi gần Ô Thản thành. Mỗi lần như vậy, người trong Ô Thản thành đều nghe được những tiếng hét kinh người, cảm giác vô cùng rùng rợn.
Bắt gặp ánh mắt này, Tiêu Viêm không khỏi rùng mình, có cảm giác nội tâm bị xem thấu.
“Ta cũng mới quen biết không lâu, làm sao biết được lai lịch của hắn.” Tiêu Viêm lời này phát ra từ trong lòng, hắn hoàn toàn vẫn không biết được lai lịch của Dược Lão.
Mọi người bởi vì e sợ cho nên không có ai dám đi sâu vào ngọn núi đó nữa. Muốn kiếm củi đốt chỉ có thể lai vãng ở xung quanh. Điều này gián tiếp khiến cho quá trình tu luyện của Tiêu Man Vũ không bị quấy rầy.
“Các vị làm việc rất tốt.” Tiêu Man Vũ mỉm cười, lộ ra bộ dáng hiền từ vô hại.
Chương 26: Nhiệm vụ liên tục
Hai túi kim tệ kia chẳng có gì đặc biệt, nhưng bên ngoài túi có bôi một loại c·hất đ·ộc. Loại độc này khi tiếp xúc với da thịt sẽ gây nên hiệu ứng ăn mòn, khiến cho người dính phải sẽ l·ở l·oét, cuối cùng da thịt bong tróc dẫn đến vong mạng.
Theo Tiêu Man Vũ nhẩm tính, hai người kia nếu như không phát hiện bệnh trạng, không có thuốc xử lý kịp thời thì chỉ trong một tháng sẽ c·hết không toàn thây.
“Vâng, đa tạ thúc thúc. Nếu như không có chuyện gì, ta trở về tu luyện.”
Tiêu Viêm nhún vai không thừa nhận cũng không phản đối.
Khi Tiêu Man Vũ còn đang suy tính bước kế tiếp trong kế hoạch tán đổ Nhã Phi thì chợt một tiếng sét vang lên. Sau đó một cơn mưa nhanh chóng xuất hiện, trời đất tối đen, bao phủ khắp Ô Thản thành.
Mấy trưởng lão cùng Tiêu Chiến cười cười, cùng nhìn về phía Huân Nhi. Rõ ràng tiểu cô nương này mới là kẻ thâm tàng bất lộ. Đột phá đấu giả từ cách đây mấy tháng rồi.
…
“Ngươi đúng là ưa nhìn hơn một số kẻ a. Tiêu Man Vũ đúng không? Không lâu nữa Già Nam học viện sẽ tới đây chiêu sinh, ta sẽ nói với đạo sư của mình ưu ái ngươi một chút.”
“Ting! Nhiệm vụ mới: Đột phá đấu giả. Phần thưởng: Năm điểm hệ thống.”
Tiêu Man Vũ vui mừng kêu lên. Hắn lập tức đội mưa chạy ra khỏi Tiêu gia, một đường đi tới ngọn núi ngoài thành Ô Thản.
Nghe vậy, nhị trưởng lão cùng Tam trưởng lão khóe miệng co lại, bất khả tư nghị nhìn chằm chằm vào thiếu niên trước mắt.
Lời nói của hắn làm cho Tiêu Chiến trợn trắng mắt, nửa buồn bực nửa vui mừng. Mà những thiếu niên Tiêu gia ở trong sảnh thì không ngừng liếc nhìn hắn, có hâm mộ, có ghen ghét.
“Ồ…bản hệ thống ngủ quên mất, khiến cho nhiệm vụ dồn đống mất rồi.”
“Ách...” Gãi gãi đầu, Tiêu Viêm vô tội nói: “Hình như là thế đi, luyện a, luyện a, luyện như thế nào đã đột phá rồi...”
“Tên này…thích làm ra vẻ vậy sao?” Tiêu Man Vũ khẽ lẩm nhẩm.
“Man Vũ, những gì Viêm nhi nói là thật sao?” Tiêu Chiến mỉm cười, vui mừng hỏi. Tộc nhân trẻ tuổi càng có thiên phú, gia tộc càng cường thịnh, hắn vui mừng là đương nhiên.
“Trước mắt cứ chờ xem thế nào…ta luôn có linh cảm hắn không tầm thường, vì thế chúng ta muốn hành động cũng không nên khinh suất.”
Chỉ thấy hắn giơ ra hai tay, hai túi nhỏ xuất hiện, bên trong chứa không ít kim tệ: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nói nhảm.” Trợn mắt lên, Tiêu Chiến cười mắng.
“Ngươi hẳn là đã gặp qua vị lão tiên sinh kia sao?”
Bên kia, Tiêu Man Vũ hơi giật mình, sau đó như hiểu ra, khuôn mặt trầm lắng của hắn giãn ra, trở về vẻ mặt hiền lành vô hại cùng có chút ngây thơ như trước.
Sau khi hai trung niên nữ nhân này rời đi, ánh mắt Tiêu Man Vũ lộ ra sắc bén, trên người bộc phát sát khí. Nhưng hắn rất nhanh thu liễm hết lại.
Tiêu Man Vũ mỉm cười, hết sức thân thiện nói:
“Ồ, chuyện này đơn giản.” Tiêu Chiến gật đầu: “Chút nữa ngươi tới chỗ ở của gia nhân tùy tiện chọn tới hai vị.”
Nghe đại trưởng lão nói vậy, Tiêu Chiến cũng ngẩn ra, ánh mắt ngưng lại, chậm rãi đảo trên người Tiêu Viêm, một lát sau, miệng từ từ há to, kinh ngạc nói:
“Sư phụ, có cần điều tra hắn không?”
Khóe mắt dồn dập nhảy lên, Tiêu Chiến càng kinh ngạc hơn cũng có chút dở khóc dở cười, ngươi bình thường luyện cái gì?
“Chỗ ở của ta hiện tại không được sạch sẽ lắm. Hi vọng bá bá có thể cho hai vị gia nhân giúp ta dọn dẹp lại.”
“Tốt.” Tiêu Chiến vỗ tay, liên tục ngợi khen: “Thật là một hài tử hiểu chuyện.”
“Con rùa đen, sao lâu rồi không thấy ngươi phát nhiệm vụ?” Tiêu Man Vũ vừa hoàn thành chuỗi năm ngày tu luyện, chuẩn bị hồi tộc liền nhớ ra chuyện gì, khẽ hỏi.
“Ting! Nhiệm vụ mới: Tỷ võ với Tiêu Viêm. Phần thưởng: Mười điểm hệ thống, một khỏa Minh Mẫn Đan.”
“Ting! Nhiệm vụ mới: Tỏ tình Nhã Phi. Phần thưởng: Năm mươi điểm hệ thống, một hộp quà bí ẩn.”
Một đồn mười, mười đồn trăm, từ vụ bị sét đánh liên tục trở thành ngọn núi đó có một ác quỷ hút máu người, bất kể ai tới đó đều bị nó hút máu, ăn thịt đến xương cũng chẳng còn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ầm ầm ầm!!!
“Ngươi cái tên tiểu tử này, không biết có phải đang giả bộ không nữa. Hỏi gì cũng không biết.” Tiêu Chiến bất đắc dĩ lắc đầu, phất tay nói: “Đi làm việc của ngươi đi, sau này nếu có gặp lại vị lão tiên sinh kia, cũng đừng có chọc giận hắn, tiền trình của Tiêu gia còn phải trông cậy vào hắn a.”
“A…không có gì. Ta nói rằng Tiêu Ngọc biểu tỷ ngươi thật xinh đẹp. Chắc chắn ở Già Nam học viện có nhiều nam sinh ưa thích ngươi.” Tiêu Man Vũ mỉm cười, hơi cúi đầu, rất lễ phép nói.
Ý cười trên môi Tiêu Viêm khựng lại, ánh mắt hiện lên chút kinh hãi, nhìn về phía Tiêu Man Vũ. Mà Tiêu Man Vũ lúc này vừa nhâm nhi xong chén trà nóng, cũng ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Viêm, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Phải! Lần trước ngươi chẳng bảo đột phá đấu giả, nhiệm vụ hệ thống sẽ xuất hiện tần suất nhiều hơn sao?”
Đương nhiên tiêu tốn nhiều, hắn nhận lại cũng được không ít chỗ tốt. Dù sao việc tu luyện thông qua hấp thu sấm sét có thể gia tăng cấp bậc công pháp. Loại sấm sét cùi bắp như mấy ngày qua thì sẽ không tăng được cấp bậc công pháp, nhưng đối với đấu khí của hắn thì cũng cường hãn hơn nhiều. Thậm chí thân thể hắn cũng mạnh mẽ lên không ít.
Tiêu Man Vũ liên tục gật đầu, bộ dáng hệt như một bé ngoan. Nhưng trong lòng thì thầm khinh bỉ bản thân có thể nói ra được những lời như vậy.
“Ting! Nhiệm vụ với: Nhận một trăm lần sét đánh liên tục. Phần thưởng: Gia tăng một tinh thực lực.”
“Tiểu tử này quả thật không đơn giản tý nào. Diễn kỹ cũng là nhuần nhuyễn đến thế, không chừng còn có bí mật.” Tiếng Dược lão vang lên trong não hải Tiêu Viêm.
Năm xưa, Bạch Quân Nghi bị ám hại, hắn đã âm thầm điều tra, thủ phạm chính là hai trung niên nữ nhân kia.
Không thấy con rùa đen đáp lời, Tiêu Man Vũ lập tức kêu lên mấy lần, mới trông thấy nó từ mi tâm mình thoát ra. Hư ảnh con rùa đen hiện lên, bộ dáng như vừa ngủ dậy.
“Ngươi... Ngươi đột phá đấu giả sao?”
Khi lão nhân thần bí rời đi, Tiêu Chiến liền cho người đi tìm Tiêu Viêm. Thẳng đến một thời gian sau Tiêu Mị mới tìm được Tiêu Viêm trở về.
“Tiểu tử, đừng tự mãn, không chỉ mình ngươi đột phá đấu giả đâu, tên Tiêu Man Vũ kia cũng đã đột phá rồi.” Thanh âm dược lão đột nhiên vang lên trong đầu Tiêu Viêm.
“Đa tạ hai vị đã giúp ta giải quyết đống bộn bề đó. Không có chuyện gì nữa, các ngươi có thể rời đi được rồi. Đây là phần thưởng cho hai vị.”
Kẻ g·iết mẹ hắn năm xưa, hắn làm sao có thể cho đối phương c·hết một cách dễ dàng. Nhưng vì không muốn khiến cho người ta nghi ngờ, chỉ có thể dùng cách g·iết từ từ này mà thôi.
“Bất quá ta biết hắn là một tên luyện dược sư.” Tiêu Viêm gãi đầu cười nói.
“Ân.” Tiêu Viêm gật đầu, hắn biết Tiêu Chiến nói đến ai.
Sau đó khắp thành Ô Thản truyền ra tin tức ngọn núi đó có ma, dẫn đến bị trời phạt.
“Khái...Tiêu Viêm a, ta xem hơi thở của ngươi bây giờ tựa hồ có chút mạnh hơn a...” Đại trưởng lão ở bên nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm, đột nhiên có chút chần chờ nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ta chỉ là cố gắng làm hết sức mình mà thôi. Có như vậy, nương ta ở trên trời mới thấy yên lòng.”
Ngoài ra còn có vợ của tên chủ nhà bế, nhưng g·iết nàng cũng không khó, vì Tiêu Man Vũ hắn đã nắm được lịch di chuyển thường ngày của nàng ta rồi, âm thầm hạ độc cũng không khó. Hắn muốn t·ra t·ấn hai trung niên nữ nhân này, bởi vì chính hai người này mới là h·ung t·hủ thực sự vì ghen ăn tức ở mà đẩy ngã c·hết Bạch Quân Nghi, mẹ hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Con rùa đen!”
Tiêu Man Vũ mua một trăm lọ thuốc chữa thương ở chỗ Nhã Phi. Tu luyện hai tháng mới dùng hết mười lăm bình, nhưng hiện tại chỉ có năm ngày ăn sét đánh liên tục, hắn đã dùng một hơi hết tám mươi lăm bình còn lại. Tiêu phí mức này quả thật túi tiền hắn khó lòng có thể thỏa mãn được.
Tiêu Man Vũ lộ ra bộ dáng ngoan ngoãn, gật đầu nói:
“Không phải sao Man Vũ biểu đệ? Nếu ta đoán không nhầm thì ngươi cũng đột phá đấu giả rồi đúng không.”
“Ồ! Chủ nhân cho gọi ta sao?”
“Cha! Các vị trưởng lão, cũng không chỉ mình ta là đấu giả trẻ tuổi a.”
Thấy Tiêu Viêm đi vào, Tiêu Chiến cùng ba vị trưởng lão liếc nhau một cái, thấp giọng nói:
Để che giấu cỗ cảm giác run sợ trong lòng, Tiêu Viêm chợt bật cười, sau đó nói:
“Không! Ta không nói nàng.” Tiêu Viêm cười nói.
“Đột phá thì tốt rồi, có thời gian thì đi kiểm tra cấp bậc tại công hội, làm huy chương cấp bậc đi.”
“Tốt!!! Là lúc tu luyện Lôi Thần Quyết.”
Trong khoảng thời gian này, Tiêu Viêm đã sáng tạo nên kỳ tích cơ hồ làm Tiêu Chiến c·hết lặng, Tiêu Chiến đành phất phất tay cười khổ nói:
“Ngươi biết lai lịch của hắn sao?” Tiêu Chiến trầm ngâm nói.
“Ta có thể đi? Thật sự ra ta đúng là không biết luyện thế nào mà trực tiếp đột phá...”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.