Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 24: Tiêu Man Vũ diễn lạnh lùng
Tiêu Viêm khẽ gật đầu, trong lòng thầm lưu ý Tiêu Man Vũ.
Tiểu quỷ này thay đổi sao?
Tiêu Man Vũ đọc qua tiểu thuyết vô số lần, đương nhiên biết vì tiếp xúc nhiều lần, khiến cho Nhã Phi đối với Tiêu Viêm sinh ra một tia tình cảm. Không phải mãi sau này khi Tiêu Viêm cường thế trở về, mà khi hắn rời khỏi Tiêu gia, hai người đã nhen nhóm một tia lửa tình rồi.
Chỉ là sau khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng đạm mạc của Tiêu Man Vũ, nàng rùng mình một cái, giống như là nhìn thấy một con người khác vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Như vậy a, ta vào trước.” Cốc Ni nhìn Tiêu Man Vũ một lần nữa, sau đó mới quay trở vào trong.
“Ồ…nói vậy là đệ đệ có người ưa thích trong lòng sao? Thật khiến ta bất ngờ a.”
Nhã Phi cẩn thận nghĩ lại, rõ ràng là trong lúc đấu giá, nàng mắt đưa mày lại với nhiều người, điều đó khiến Tiêu Man Vũ ghen tức rồi.
“Cốc Ni đại sư, Nhã Phi tiểu thư.” Tiêu Man Vũ khẽ gật đầu.
“Khách khách khách! Tiểu quỷ, ngươi nghĩ gì đừng tưởng tỷ tỷ không biết.” Nhã Phi che miệng cười khẽ.
“Được. Vậy trước hết ngươi chờ một lát.”
“Số lượng nhiều như thế, muốn một lần huy động sẽ tốn không ít thời gian. Trước mắt phòng đấu giá chỉ có thể cung cấp cho đệ năm mươi bình mà thôi.”
Nhã Phi nói đoạn liền dẫn Tiêu Man Vũ vào căn phòng giao dịch lần trước, sau đó liền cử người đi lấy thuốc chữa thương.
“Ồ, Man Vũ đệ đệ, có chuyện gì sao?”
“Ngươi biến lạnh lùng. Khiến cho tỷ tỷ có chỗ không quen a.”
“Ngoài phường thị có không ít cửa hàng bán thứ đồ này, vì sao lại tìm tới tỷ tỷ.” Nhã Phi mỉm cười, giống như có thể trông thấu nội tâm của Tiêu Man Vũ.
Tiêu Man Vũ khẽ nở một nụ cười bí hiểm. Hắn nhìn thẳng vào mắt Nhã Phi, nói:
Tiêu Man Vũ nói đoạn liền một đường rời di, không hề ngoảnh đầu lại.
Bên ngoài cửa phòng đấu giá chỉ còn Tiêu Man Vũ cùng Nhã Phi, nàng cao hơn Tiêu Man Vũ nửa cái đầu, lúc này bày ra bộ dáng ngạo nhân, cười nhìn hắn:
“Đáng tiếc, ta hiện tại rất bận.”
“Hừ, Tiêu gia các ngươi là cái gì vậy…bên cạnh ngươi có một tiểu ny tử thần bí khó dò. Hiện tại một tên tộc nhân chi mạch xuất thân từ gia nhân cũng có cảm giác thâm tàng bất lộ như thế.” Tiếng Dược lão vang lên: “Xem ra tiểu tử ngươi còn cần hành sự cẩn mật hơn.”
“Man Vũ đệ đệ, ngươi có chuyện gì sao?”
“Tại sao ta phải nói cho ngươi?”
“Trong lúc tập luyện, bản thân không tránh khỏi thương thế, vì vậy mua nhiều một chút, miễn cho phải đi đi lại lại.” Tiêu Man Vũ đáp.
“Hừ, tiểu quỷ, ngươi diễn đi. Nếu ngươi muốn diễn, tỷ tỷ diễn với ngươi.”
Tiêu Man Vũ khẽ gật đầu, cảm thấy rất vừa ý.
Thanh âm Dược lão vang lên:
Nhã Phi khẽ gật đầu.
“Đúng vậy.”
Trong gian phòng chỉ có hai người, hương nước hoa quyến rũ của nàng nhất thời lan tỏa, khiến cho Tiêu Man Vũ không khỏi lâm vào một trận mê luyến. Chỉ là hắn cố gắng kiềm giữ bản thân, không mắt đưa mày lại, khiến cho Nhã Phi đúng thật là lau mắt mà nhìn.
“Năm vạn, toàn bộ đều mua thuốc chữa thương. Giúp ta lấy loại tốt nhất, có thể phục hồi nhanh nhất.”
Trong lòng Nhã Phi thầm thấy lạ. Tiêu Man Vũ lúc nãy ở trong đấu giá trường nhìn thấy nàng còn xấu hổ một trận, giống như tình cảnh ở Tiêu gia trước đây. Hiện tại làm sao lại như một con người khác như thế.
Nhã Phi hơi giật mình trong lòng. Từ khi nàng làm thủ tịch đấu giá sư, hai chữ ưa thích này đối với nàng đã quá xa xỉ rồi. Trong miệng người khác, nghề của nàng chính là bán nhan sắc. Tuy rằng nhiều người ngưỡng vọng, nhiều người nói rằng thích nàng, nhưng đó là thích thân xác mĩ miều của nàng.
Nhã Phi có lẽ không biết, bình thường tình cách của Tiêu Man Vũ rất nhút nhát. Đối mặt với người mình thích, thường là bày ra vẻ xấu hổ, có cảm giác không biết nói gì. Nhưng một khi hắn không để ý tới một người, vậy thì sẽ là cực độ âm trầm, cực độ lạnh lẽo, giống như là không quen biết.
“Có phải ta từng nói tên tiểu tử Tiêu Man Vũ kia là một kẻ không đơn giản phải không?”
Lúc Nhã Phi cùng Cốc Ni đại sư định trở vào trong thì liền thấy Tiêu Man Vũ quay lại. Khuôn mặt Nhã Phi hiện lên ý cười, ánh mắt câu hồn đoạt phách chớp chớp mấy cái, khẽ hỏi.
Nàng cẩn thận nghĩ lại, vừa rồi hắc bào nhân mà nàng tôn kính có đối mặt với Tiêu Man Vũ. Nhưng hắc bào thần bí thậm chí còn né tránh ánh mắt thong dong đạm mạc kia, quả thật là kỳ quái.
“Không sao. Còn lại nếu như thu gom được thì cho người gọi ta.” Tiêu Man Vũ đáp.
Tiêu Man Vũ trù tính một hồi liền tách ra khỏi đoàn người Tiêu gia, quay trở lại phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ.
Tiêu Man Vũ khẽ gật đầu, vung tay một cái, năm mươi bình thuốc chữa thương kia liền thu vào. Hắn không có nhẫn trữ vật, nhưng hắn có không gian hệ thống. Không gian hệ thống rất rộng, so với nhẫn trữ vật rộng hơn rất nhiều, lại tuyệt đối an toàn, vì thế hắn không cần phải sử dụng nhẫn trữ vật.
Hai người đi khỏi phòng đấu giá, tới một góc khuất, Tiêu Viêm mới hiện ra vẻ mặt ngạc nhiên, nói:
Nhã Phi che miệng cười, khiến cho song phong đầy đặn của nàng run rẩy. Nhưng là khi nàng nhìn về phía Tiêu Man Vũ, không giống như dự đoán, vẻ mặt hắn hết sức điềm tĩnh, không có tràng cảnh đỏ mặt xấu hổ hay chảy máu cam. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 24: Tiêu Man Vũ diễn lạnh lùng (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ngươi luyện tập chăm chỉ như thế, khó trách có thể âm thầm đạt được tám đoạn đấu khí mà không ai biết.” Nhã Phi mỉm cười, nhắc lại càng cảm thấy Tiêu Man Vũ thú vị. Loại tính cách ẩn nhẫn của hắn này, nàng rất thích.
Ánh mắt hắn nhìn nàng, nhưng hoàn toàn không có một tia cảm xúc, điều này làm cho nàng chợt thấy tò mò. Đã có chuyện gì xảy ra với hắn? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chẳng lẽ tên này ưa thích mình?
Đến lượt Nhã Phi giật mình. Năm vạn kim tệ mua thuốc chữa thương, con số này quả thật không nhỏ. Nếu như dùng loại tốt nhất ở phòng đấu giá bọn hắn thì cũng lên tới một trăm bình. Tiêu Man Vũ thật cần nhiều thế sao?
“Chuyện gì là sao?”
“Xem ra ta cũng cần phải hành động thôi.”
Đương lúc hắn định rời đi thì Nhã Phi gọi giật lại. Thanh âm trong trẻo mà tràn ngập cảm giác mê hoặc vang lên:
Bên này, Nhã Phi cùng Cốc Ni nói đôi lời khách khí với Tiêu Chiến, xem như móc nối thêm quan hệ. Sau đó, ánh mắt nàng không biết vô tình hay hữu ý nhìn về phía Tiêu Man Vũ.
“Đến mua chút thuốc chữa thương.”
“Khách khách! Thật không biết cô nương nhà ai có phúc như thế?”
Tiêu Viêm đương nhiên không tin, nhưng thấy trạng thái của Dược lão như vậy, hắn cũng phải dè chừng mấy phần.
“Nếu để cho Tiêu Viêm tiếp xúc với Nhã Phi, e rằng với hào quang của hắn, Nhã Phi sẽ động lòng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tiêu Man Vũ đệ đệ, hỏi một chút, ngươi cần dùng nhiều thuốc chữa thương như vậy làm gì?”
“Chẳng phải Nhã Phi tỷ tỷ nói rằng nam nhân phải mạnh mẽ, lạnh lùng, không được nhút nhát sao? Bằng không gặp phải nữ hài tử mình ưa thích, các nàng sẽ nói ta nhu nhược.”
“Hai người các ngươi quen nhau sao?”
Cốc Ni có chút ngạc nhiên. Tính cách Nhã Phi ra sao hắn biết. Tuy rằng lả lơi, ai cũng có thể thân cận, nhưng kỳ thực rất bài xích nam tử. Hắn không hề biết Nhã Phi lại còn quen biết Tiêu Man Vũ.
“Vừa rồi, ta thế mà cảm giác hắn có thể phát giác ra thân phận của ngươi. Ánh mắt của hắn rất độc…”
Nàng lịch luyện nhiều nơi, hiện tại tuổi tác không nhỏ, so với Tiêu Man Vũ hiện tại lớn hơn tới tám tuổi, làm sao không đoán được hắn nghĩ gì. Thái độ tên này thay đổi một trăm tám mươi độ như thế này, hẳn là hắn đang giận dỗi chuyện gì rồi.
“Thế nào? Man Vũ, tìm tỷ tỷ có chuyện gì sao?”
“Ta thích thế! Có được không?”
Tiêu Man Vũ khẽ gật đầu, nói:
Lại nói, hắc bào nhân kia không ai khác chính là Tiêu Viêm, mà làm ra được giọng nói già nua đó chính là Dược lão.
Tiêu Viêm nghe thấy vậy liền kinh hãi. Hắn không biết Dược lão là luyện dược sư cấp bậc thế nào. Nhưng bình thường nghe hắn không coi Đan vương Cổ Hà ra gì, cấp bậc hẳn là hơn người kia rất nhiều. Có linh hồn lực của luyện dược sư cấp bậc này che chở, thế mà còn bị một tên thiếu niên như Tiêu Man Vũ nhìn thấu sao?
“Khách khách khách!”
Tiêu Man Vũ gật đầu. Thấy hắn không có hứng thú nói chuyện, Nhã Phi liền phải tự động gợi lên câu chuyện, vừa để moi tin tức từ hắn, vừa để giải đáp cảm giác tò mò trong lòng:
“Hiện tại tỷ tỷ đang rảnh rỗi, có muốn đi dạo một chút không.”
Tiêu Man Vũ bị lời nói của tiểu ô quy khai sáng, vì thế thu liễm cảm giác ưa thích Nhã Phi lại. Hắn có lẽ nên giữ phần tình cảm này, chờ khi bản thân có thực lực, có thể được nàng nhìn bằng cặp mắt khác, bấy giờ hắn sẽ bày tỏ với nàng.
“Năm vạn có thể mua được một trăm bình. Nhưng hiện tại chúng ta chỉ có thể huy động được năm mươi bình. Số còn lại đợi có đủ ta sẽ cho người gọi đệ.”
“Được rồi. Đa tạ Nhã Phi tỷ tỷ.”
“Sư phụ, có chuyện gì sao?”
Cùng lúc này, năm thị nữ xinh đẹp lần lượt đi vào, trên tay mỗi người là một cái khay. Tổng cộng có năm mươi bình thuốc chữa thương loại tốt nhất mà chỗ Nhã Phi hiện bán.
Tiêu Man Vũ im lặng không nói gì, vẻ mặt vẫn giữ sự bình đạm kèm theo chút bí hiểm. Hắn giơ ra một cái kim tạp, nói:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.