Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 6: Sự lố bịch của Hoàng tộc

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Sự lố bịch của Hoàng tộc


Những tên đứng xung quanh tôi cũng cất lên tiếng nói chói tai.

Hiểu rồi, đây chắc cũng là một trong những đặc quyền của hoàng tộc. Tôi đoán bọn chúng luôn sử dụng cách thức này để có thể qua bài thi trong trường hợp không đủ sức mạnh.

“Tên khốn..."

“Cái miệng hại cái thân ngươi rồi."

Sau lời của Lion, bốn trong số những quỷ nhân ở ghế khán giả đứng dậy và nhảy vào đấu trường.

“Cá... cái gì đây! Ma lực của ta đang tự ý..."

Đôi mắt của tên quỷ nhân tóc dài ngập tràn sát khí, có vẻ hắn cảm thấy bị xúc phạm bởi điệu bộ nói hơi có chút mất dịch của tôi thì phải.

Dù sao thì tôi vẫn còn tận 4 đối thủ cần phải hạ nữa. Cầu mong sao cho chúng không phải thứ tôm tép búng cái là c·hết như tên vừa rồi.

"Sau 5 phút nghỉ giải lao, cậu sẽ tiếp tục chiến đấu với đối thủ tiếp theo của mình."

Lion hét lên khi hắn ta đã vượt quá giới hạn của sự kiên nhẫn.

Phần lông mày trên trán hắn nheo lại tạo thành những nếp nhăn. Khuôn mặt trông có vẻ khá giống một tên mang tính cách cầu toàn trong tất thảy mọi thứ. Ngay lúc này, hắn đang một tay túm lấy cổ của Kevin mà kéo hắn lê lết trở lại chỗ đấu trường.

Vốn dĩ ngay từ đầu, cái logic thuần huyết là mạnh mẽ còn hỗn huyết là yếu ớt thì nó đã quá sức vô lý rồi. Máu của Ma vương thì chỉ cần một giọt là quá đủ, không hơn không kém.

Trận đấu kết thúc rồi thì cả hai cần gì phải giữ ân oán với nhau nữa chứ, rốt cuộc là hắn vẫn đang phẫn uất cái gì không biết nữa.

Con đại bàng bay trên bầu trời với vai trò như một trọng tài, nhưng có vẻ nó không có ý định chỉ điểm đây là một hành vi phạm luật.

“Sao cũng được, lên mà t·ấn c·ông đi. Ta sẽ dùng chính thân xác của ngươi để chứng minh thân phận Ma vương thủy tổ của mình."

“Cái gì cơ? Chuyện ta là ta ấy hà?"

Sau khi được cảnh báo, Lion cuối cùng cũng đã thử cảm nhận dòng chảy ma lực của bản thân khi hắn ta nén ma lực vào mắt mình và sử dụng ma nhãn. Ngay lập tức, hắn giật nảy người lên.

“Hah, số lượng đồng minh vừa mới tăng lên một cái là điệu bộ đã lớn lối lên hẳn rồi. Đúng là một tên kém cỏi.”

“Aaaaaahhhhhhhhhh.”

Này này. Ai là người ngây thơ ở đây nhỉ? Cho dù hắn có yếu đến đâu thì cũng không có lý do gì phải g·iết hắn cả, thật vô nghĩa. Kẻ yếu thì sẽ có đất dụng của kẻ yếu. Mấy cái tự kiêu làm mình giảm bớt đi đồng minh bên cạnh một cách vô nghĩa như thế kia thì còn lâu mới tồn tại được trong Thời đại thần thoại.

Chương 6: Sự lố bịch của Hoàng tộc

Lion thậm chí không cần phải ra lệnh, những tên quỷ nhân trên hàng ghế khán giả bắt đầu nhảy xuống từng người một và đối mặt với tôi. Có lẽ tất cả đều là lũ thuần huyết cả. Đứa nào đứa nấy khuôn mặt đều mang một vẻ khó chịu hướng về phía ta.

“Ngu ngốc sao!?"

“Tên khốn kiếp! Dám biến ta thành trò cười! Nhớ mặt ta đấy!"

“Sao ta lại phải xem thường thành tựu của mình khi đang nói về chính ta hửm?"

“Mới thế mà đã sợ sệt như vậy à? Đây vẫn được tính là bài dự thi thực chiến đấy. Hạ từng đứa một thì đến bao giờ mới xong, quá sức phiền toái. Việc ta làm chẳng qua chỉ là tiết kiệm công sức và thời gian lại thôi. Để chứng minh thân phận là thủy tổ thì cỡ này là đương nhiên rồi phải không?"

Khuôn mặt của tên quỷ nhân tóc dài méo mó trước sự chế giễu của tôi. Hắn ta có thể là hậu duệ trực tiếp của tôi nhưng niềm tự hào của hắn ta thật sự ngu ngốc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đúng là một tên chậm hiểu thật đấy. Ta đang nói mình chính là tổ tiên của các ngươi đây.”

“Kevin Augustus đã chấp nhận đầu hàng. Người thắng cuộc là Isaac Reinharth."

Lion trả lời như một lẽ tự nhiên.

Khuôn mặt của những tên quỷ nhân bao quanh tôi tái xanh. Bọn chúng đang cố gắng hết sức để kiểm soát ma lực của mình nhưng đã quá muộn.

Cùng với lời của con đại bàng, lá chắn ma pháp ở lối vào đấu trường cũng dần biến mất.

Này này, chỉ mới có chừng này thôi mà đã ầm ĩ hết cả lên rồi à.

“Không thể nào... Ta còn chẳng thấy hắn thi triển bất cứ một ma pháp trận nào mà. Dừng lại mau!"

“Ta không hiểu. Theo lối suy nghĩ của ngươi thì chẳng phải Ma vương giống như một thằng ngốc, rằng sau khi chuyển sinh thì không nhớ mình là ai hay sao?"

Mặc dù hắn ta đã nổi cơn thịnh nộ một lúc trước, Lion giờ đang cười. Có phải bởi vì hẳn ta tự tin vì có ưu thế hơn về số lượng chăng?

“Hãy cho tên ngông cuồng này biết kết cục của kẻ dám chống đối hoàng tộc."

Nếu việc này đi quá xa thì cũng khá là rắc rồi đấy. Cơ mà, tôi chỉ cần chứng minh bằng thực lực bản thân là ổn thôi.

Thái dương tên quỷ tóc dài co giật.

“Ng... ngươi đã làm gì? Ngươi đã làm cái quái gì thế!"

Ngũ ma thánh hoàng à. Lại một cái danh xưng chả hiểu từ đâu lại xuất hiện nữa rồi. Thôi thì để sau tìm hiểu vậy.

“Thế giờ ngươi đã hiểu được vị trí của mình chưa?"

“Đúng thế đấy, thật sự quá ngu ngốc. Ma vương ấy nhé, vì hắn mạnh mẽ nên mới được người ta tôn thờ như vậy. Thuần huyết? Vị trí? Ha, đừng có làm ta phải cười như vậy chứ.”

Nghe những lời của tên này nói, tôi khá là tò mò và đánh tầm nhìn lên phía hàng ghế khán giả.

“Ta nghĩ đã là anh em thì nên giúp đỡ lẫn nhau mới phải chứ nhỉ?"

“Có gì mà đáng cười à? Ngươi đang bị ngáo vì quá sợ hãi à?"

“Không cần thiết."

Tôi đâu có ý như vậy đâu chứ. Thật đúng là một tên phiên phức mà.

Nó chẳng khác gì khi mà hai anh em ruột thịt cãi nhau, mà thằng này lại đi chửi tổ tiên của thằng kia cả, thật đúng là trò hề.

Đến chuyện đơn giản thế này mà cũng không nhận ra được thì tôi chỉ có thể dùng một câu là cùng cực của sự ngu ngốc để miêu tả bọn ngu ngốc này mà thôi.

“Các ngươi sẽ ngủm ngay đấy."

“Tốt nhất các ngươi nên nhanh chóng lấy lại quyền kiểm soát ma lực của mình đi. Còn nếu không..."

“Ngươi dường như không hiểu được ý nghĩa của sức mạnh nhỉ?"

“Không, ta không nghĩ rằng ngươi lại quan tâm đến những điều ngu ngốc như vậy.”

Những con số được in trên tấm thiệp mời. Thì ra bọn chúng đã phân biệt và sắp xếp có ý đồ cả dựa trên dòng máu của tôi rồi nhỉ. Tuy chả biết tên nào nghĩ ra cái trò này nhưng nó thực sự rất ngu ngốc và nực cười đấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Xem ra hắn đã nhận ra rằng ma lực chảy trong cơ thể đang dần dần trở nên hỗn loạn và tự xung khắc rồi nhỉ.

“Hahahahaha"

Kevin biến thành cục than đen xì trong nháy mắt.

"Cái gì?"

“Mặc dù ngươi là một kẻ vô danh, một kẻ to gan dám mạo danh thủy tổ, nhưng nếu chúng ta dùng 100 người chỉ để tiêu diệt ngươi, danh tiếng của hoàng tộc sẽ bị ô uế. Chúng ta sẽ không làm bất cứ điều gì trong 10 giây vì vậy ngươi hãy tận dụng thời gian đó một cách khôn ngoan và chuẩn bị một ma pháp nào đó mạnh mẽ đi."

Mấy cái trận chiến còn chẳng thể khiến tôi khởi động chân tay thế này mà mỗi lần một lại phải đợi 5 phút thì chắc đến cả tôi cũng phải c·hết vì chán mất.

Tên quỷ nhân tóc dài ném hắn ta đi như ném một đống rác, sau đó lặng lẽ bước đi về phía tôi.

“Riêng cái thái độ bất kính khi dám tuyên bố mình là tổ tiên như thế. Người xứng đáng phải c·hết 1 vạn lần!"

“Bị đánh bại bởi một tên tạp chủng như ngươi, nó đã mang vết nhơ về cho gia tộc. G·i·ế·t nó bằng chính đôi tay này chính là sự cảm thông duy nhất mà ta có thể dành cho nó."

Thuần huyết hay hỗn huyết cũng chả liên quan gì đến việc bọn chúng kế thừa được bao nhiêu sức mạnh của tôi cả. Chả khác gì kiểu trước khi chuyển sinh lại đi bào, người g·iết ta luôn đi.

Quả thật là vì tôi nên hẳn b·ị đ·ánh trượt khỏi kỳ thi, nhưng cũng đâu phải tôi lấy mạng của hắn hay gì đâu. Chỉ cần năm sau thi lại là được mà ha.

“Thật đúng như ngươi nói đó. Nếu không vì ngươi toàn buông những lời ngu ngốc thì 100 người ở đây đã không nhất thiết phải hy sinh một cách vô ích rồi."

“Ta không quan tâm các ngươi tự tạo ra đặc quyền cho chính bản thân mình như thế nào, bọn như thế thì ở thời đại nào cũng có. Tuy nhiên, Ma vương là kẻ sở hữu dùng sức mạnh của chính mình để phá vỡ mọi thứ quyền lực, mọi thứ luật lệ trên thế gian này. Vậy mà giờ đám con cháu lại tự dưng có trong tay được cái thứ đặc quyền ấy cơ đấy.”

“Không biết xấu hổ." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Nhưng mà có năm người thôi sao, thế thì có hơi..."

“Một trận đấu cũng khá thú vị đấy."

Cũng có khả năng là đã có quá nhiều kẻ ngu ngốc dùng tên của tôi để đi l·ừa đ·ảo, và kết quả là bây giờ chả có ai quan tâm đến cái tên này nữa.

“Tên khốn. Ngươi có biết mình đang nói gì không?"

Ma nhãn là đôi mắt có thể nhìn thấy được ma lực. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

À ha. Tôi hiểu rồi, tên này là anh trai của Kevin. Hắn ta có vẻ là khá khẩm hơn một chút, nhưng tôi không thích tên này lắm.

"Anh... anh trai... em xin lỗi... Xin hãy tha thứ cho em... Lần sau em chắc chắn sẽ..."

“Ngươi đang hiểu nhầm gì thế? Ta nói số lượng như thế này là quá ít ỏi rồi đấy."

“Việc này ổn chứ? Ta chắc bây giờ vẫn còn đang trong thời gian bài thi tuyển sinh trước khi nhập học mà nhỉ?"

“Câm miệng! Ngươi dám nghi ngờ lời của Ngũ ma thánh hoàng à, đây là tội không thể dung thứ!"

Biểu cảm của Lion như bị đơ lại.

Tiếng thét vang vọng từ hành lang, sau đó một tên quỷ nhân tóc dài xuất hiện.

“Những gì ngươi đang nói quá thiếu căn cứ, mà thôi thì ta cũng chẳng trách đâu. Dù gì thì Ma vương cũng đâu phải kẻ dùng lời nói để chứng minh thứ mình muốn.”

Số lượng nhẩm tính khoảng 100 tên.

Kevin bắn ra mấy cái lời thoại hệt như bọn thất bại và phản diện nửa mùa sẽ nói, sau đó xách đít lên chạy vào trong khu vực phòng chờ.

Ngược lại, hắn còn lành lặn toàn thây mà trở về dù đã chiến đấu với tôi ấy chứ. Nếu đây là chuyện xảy ra trong Thời đại thần thoại thì hẳn tên quỷ nhân đó phải được sử sách biên soạn lại thành một trang vỡ chứa chan đầy sự may mắn và cảm động rồi ấy chứ.

“Theo lời đề nghị của thí sinh Isaac Reinharth, giờ giải lao sẽ bị bỏ qua."

“Cái gì cơ?"

“Tên này, thi triển ma pháp lên 100 người đến từ hoàng tộc cùng một lúc?"

“Bây giờ thì quá trễ rồi. Người sẽ phải hối hận bởi phát ngôn ngông cuồng của mình và đi c·hết đi."

Tên quỷ nhân tóc dài nghiền nát cổ họng của Kevin. Các hạt phân tử ma lực hình thành và tập hợp lại. Một tia sét đen bùng lên t·hiêu r·ụi toàn bộ cơ thể của Kevin.

“Ngươi chăm sóc em trai ta tốt đây nhỉ." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tôi cứ nghĩ rằng khiêu khích một chút thì hắn sẽ lao tới t·ấn c·ông ngay, nhưng bất ngờ thay, ánh nhìn của hắn lại hướng về phía khán đài.

Sự tức giận bùng lên mạnh mẽ trong mắt Lion và hắn ta trừng to mắt nhìn tôi.

“Ngươi vẫn còn ngây thơ lắm. Sức mạnh chính là tất cả đối với các gia tộc trực thuộc huyết thống Ma vương."

“Ta đang nói rằng 5 tên các ngươi không đủ để chứng minh ta là thủy tổ, ngươi vui lòng gọi hết tất cả người của ngươi xuống đây cùng lúc được chứ.”

“Đó sẽ là một câu nói hay nếu như ngươi có ý định báo thù cho em trai mình đấy, nhưng mà..."

Thì ra là thế, ở chỗ đó à. Tẩm đoạn hàng ghế thứ 3, nơi có những quỷ nhân không mặc đồng phục của học viện. Có lẽ bọn chúng là những thí sinh dự thi, ngồi đó để có thể quan sát trận đánh của kẻ có thể sẽ trở thành đối thủ của mình chăng?

Tên tạp chủng, ý là nói tôi ấy hà?

Thế nhưng khi trông thấy vậy, hắn ta lại thu mình vào rồi run lên như cây sấy.

“Những lời ngươi vừa nói được xem là lời phỉ báng hoàng tộc, là sự xem thường những thành tựu của ngài Ma vương vĩ đại. Bấy nhiêu đó là đủ để ta – Ma tướng Lion Augustus - tuyên án tử hình cho kẻ ngông cuồng như nhà ngươi."

"Ngươi!... Ngươi dám nhạo báng Ngũ ma thánh hoàng thêm một lần nữa à!”

Chỉ trong khoảnh khắc, một âm thanh đinh tai chói óc vang lên. Tất cả 100 tên quỷ nhân vừa lao xuống từ hàng ghế khán giả đã luân phiên p·hát n·ổ như khi tôi đã châm một ngọn lửa vào cả kho thuốc s·ú·n·g vậy.

Cơ mà có chuyện này hơi lạ, tên của tôi đã được tuyên bố, và nó giống hệt như tên của Ma vương Isaac, nhưng không có ai phản ứng gì cả.

“Đúng là cái tinh thần chính nghĩa vớ vẫn. Ngươi chỉ cần g·iết kẻ địch đi, vậy là xong rồi, thế mà còn cố tình sử dụng đến cả đại ma pháp như Phục sinh để ép đối phương bỏ cuộc nữa chứ.”

Ngay đúng lúc đó, tôi cảm nhận được một luồng ma lực phát ra từ hành lang nơi mà Kevin đã bỏ chạy.

“Ngươi còn thời gian để nói chuyện đó ư? Vài giây quý giá của ngươi đã trôi qua rồi đấy.”

Lion cau mày khó chịu, nhưng hắn ngay lập tức sửa lại biểu cảm và trưng ra một nụ cười.

Mà, tôi thì chẳng để ý đến mấy cái chuyện vớ vẩn, vốn bé xé ra to như vậy làm gì cả. Nhưng hẳn bảo tôi là tạp chủng thì có nghĩa bản thân hẳn là con cháu của thằng tạp chúng này đấy, vậy có ổn không nhỉ.

Lion đã nói như thể hắn ta đã thắng. Tôi đã cố gắng nhịn cười nhưng bất thành.

“Có vẻ như ngươi không biết điều này. Chúng ta thuộc gia tộc Ma vương thuần huyết. Chúng ta được xem là hoàng tộc, và như thế, hoàng tộc có thể tự chọn đối thủ của mình. Còn bọn tạp chủng thì tất nhiên là cách đối xử phải khác đi rồi."

“Aaaaaahhhhhhhh.”

“Ngươi chưa nhận thấy gì sao? Thử dùng Ma nhãn mà nhìn sâu hơn nữa xem nào.”

Cơ mà có gì đó sai sai, trong hàng số 4 mà tôi đã đứng, mọi người đều đi một mạch vào trong đấu trường này, bài kiểm tra thực chiến cũng được diễn ra gần như ngay lập tức, đối thủ sao lại có thời gian lên trên hàng ghế khán giả mà xem được.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Sự lố bịch của Hoàng tộc