Ma Việt
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 92: Kế sách
Vì thế tốc độ thuyền của bọn họ băng băng trên mặt nước.
Mạc Phong liền nói: “Nếu không thì, từ đây về Cỏ Dung thành hết khoảng hai ngày đường sông.”
A Hổ lúc này mới hiểu ra. Hắn đánh nhau thì có thể, còn mấy thứ này chính là mù tịt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bạch Thông nghe thấy động tĩnh bên ngoài, nhìn sắc mặt của quản sự liền cau mày. Hắn chậm rãi trước tiên đi ra ngoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mạc Phong chỉ dạy bọn họ, chính xác khi nào thì chèo nước, khi nào thì rướn người về phía trước, khi nào thì ngả người về phía sau.
Chớp mắt chân khí bùng nổ, xung quanh không khí liền bị cô đọng thành nước. Một bàn tay bằng nước liền bóp chặt lấy cổ quản sự nhấc bổng lên không trung.
Một người phụ nữ khuôn mặt lạnh lùng liền rút ra chủy thủ, vẩy máu xuống sàn nhà rồi rời đi.
Hắn cũng không hiểu tại sao bản thân lại có thể gọi nàng một cách thân thiết bằng cái tên A Chi.
A Hổ cảm thấy có chút nhàm chán liền hỏi Mạc Phong: “Đại ca, ngươi sao thân thủ lại tệ vậy chứ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Việc hôm nay, chúng ta đã biết quá nhiều. Để an toàn, chắc chắn cần phải có một hồi kết. Mà c·h·ế·t, là một hồi kết không thể bí mật hơn.”
Trần An liền lắc đầu nói: “Không được. Đại ca, chúng ta sẽ đi cùng nhau.”
Mạc Phong liền lắc đầu nói: “Khả năng bọn chúng đuổi theo là rất cao. Bạch Phi là một người trọng thanh danh.”
Sau đó, Bạch Quảng quay người lại, gương mặt không biết từ lúc nào đã chuyển sang tức giận.
Bạch Thông tiến tới vỗ vai hắn khẽ cười. Sau đó liền đi tới cửa sông chuẩn bị lên thuyền.
“Ngươi trước tiên trở về, bọn ta sẽ chặn hậu.”
Quản sự mặt mày liền hoảng sợ. C·hết tiệt! Tại sao lại là lúc này?
Người quản sự vẫn chưa biết chính mình phạm sai lầm ở đâu. Hắn liền quyết định đánh cược. Người Bạch gia đều là chính đạo, làm việc đều sợ thanh danh. Nhất định sẽ không g·i·ế·t hắn.
Tất cả đều phối hợp một cách nhịp nhàng, uyển chuyển.
Người kia liền chớp mắt khó hiểu. Bạch Thông trước nay chưa từng nghe qua hắn có tấm lòng thiện lương như vậy a.
Linh Chi liền có chút không an tâm nói: “Có thật ca sẽ đưa ta đi tìm mẫu thân chứ?”
Lúc này, trên chiếc thuyền nhỏ trên sông Lục Liễu từ Thủy Giang thành về Cổ Dung thành, ba người An, Phong, Hổ đang chèo thuyền với một sự phối hợp vô cùng ăn ý.
Thực lực của Mạc Phong, hắn là người nắm rõ. Hai kẻ không tu luyện qua chút võ nào cũng muốn qua mặt của hắn. Đơn giản làm mơ tưởng.
Trần An chua xót gật đầu nói: “Chúng ta trước tiên trở về nhà đã. Được không?”
Người chèo thuyền kia đang mặt mày hớn hở. Nhìn thấy Bạch Thông từ bên trong đường khẩu đi ra khuôn mặt liền tái mét.
“Chiếc thuyền gỗ nhỏ này vốn dĩ chỉ chưa tới một ngàn đồng. Ta đưa cho hắn hơn hai ngàn. Với một kẻ tham tiền, chắc chắn hắn sẽ đồng ý thôi.”
Lý do là vì A Hổ và Trần An chưa từng chèo thuyền chuyên nghiệp, nên bọn họ không có kỹ thuật chèo cơ bản.
Mạc Phong liền nói: “Chỉ là để che mắt bàn dân thiên hạ thôi.”
Người chèo thuyền kia miệng há to, chính là sợ hãi không thốt lên lời.
“Ông ấy chắc chắn sẽ nhận ra được chân khí hộ thân của ta. Như vậy có được không?”
Kết quả, hắn chưa kịp đứng dậy, một chiếc chủy thủ liền từ bên phải đâm vào cổ họng hắn xuyên xuống đến qua xương quai xanh.
Chương 92: Kế sách
Hắn thậm chí còn không kịp nói lên lời, đến cuối cùng mắt vẫn mở thao láo mà ngã gục xuống đất.
Không hiểu vì sao, nhưng Mạc Phong nắm được cả cách chèo thuyền của thủy quân Đại Việt. Thậm chí còn có thể nói là hiểu khá rõ.
Bạch Thông liền nói: “Đám người mặc đồ đen?”
Mạc Phong liền nói: “Có khả năng là ngay sau khi chúng ta đi. Bọn họ phát hiện chúng ta rời đi sẽ lập tức đuổi theo.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bạch Thông liền gằn giọng: “Ngươi chỉ có một cơ hội. Nói!”
Thấy Linh Chi có vẻ lo lắng, Trần An liền tạm buông mái chèo vuốt nhẹ tóc nàng nói: “A Chi, đừng lo lắng.”
Bạch Thông lập tức liền giả vờ thở dài: “Ngươi có bị thương ở đâu không? Mau cởi áo ra ta chữa trị vết thương cho.”
“Ta bị ngã xuống sông. Bọn họ đã cướp thuyền đi rồi.”
Quản sự lúc này chính là tim đập nhanh, chân run rẩy cảm giác sắp không đứng nổi nữa.
Người chèo thuyền còn không hiểu chuyện gì, tưởng mình được tha mạng chuẩn bị đứng dậy rời khỏi đây.
Nhưng từ khi hắn gặp nàng, tâm ma trong đầu đã thôi thúc hắn. Khiến hắn không kìm được mà tự gọi thành như vậy.
Vì Trần An là ca ca của nàng, cho nên Linh Chi cũng có phần tin tưởng gật đầu.
Bạch Thông nhìn vết thương liền cười khinh thường. Hắn là người luyện võ, cũng đã nhận qua một kiếm của Mạc Phong. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người chèo thuyền liền liếc qua quản sự rồi gật đầu.
Ngay sau đấy, có một người nam nhân áo đen đến gần hai cái xác rắc lên một chút nước thuốc. Lập tức hai các xác liền từ từ bốc hơi không một dấu vết còn sót lại.
Trần An lúc này liền đi lên nhỏ giọng nói với Mạc Phong: “Phong ca, Bạch gia sẽ không đuổi theo chứ?”
Trần An đắn đo suy nghĩ một hồi rồi gật đầu nói: “Được. Để nàng đi trước.”
“Còn người chèo thuyền kia là ta và tên quản sự đã bàn giao trước.”
Trần An có chút lo lắng nói: “Chúng ta trên thuyền có A Chi.”
Câu hỏi của Bạch Thông làm người chèo thuyền giật mình. Lắp bắp một lúc mới nói: “Bẩm nhị công tử, hồi nãy có một đám người đến thuê thuyền về Cổ Dung thành.”
Người chèo thuyền liền lưỡng lự lên, sau cùng cũng không thể cự tuyệt mà cởi ra áo ngoài. Để lộ một vết bầm tím ở mạn sườn.
Trần An liền nói: “Phong ca, ngươi đoán ước chừng bao lâu thì bọn họ đuổi tới.”
“Đánh tráo thành một vụ cướp thuyền để hắn có cái ăn nói với Bạch gia. Sau đó, bọn họ sẽ đến Cổ Dung thành lấy lại thuyền về.”
Mạc Phong gật đầu: “Trước tiên an toàn của Tiểu Chi là quan trọng nhất.”
“Khi ta đang tập trung chèo thuyền thì bị một người từ phía sau đánh lén.”
Bọn họ, chèo thuyền không dùng quá nhiều sức, cũng không hùng hục hùng hục. Như vậy chỉ tổ khiến sức lực giảm nhanh hơn.
Bạch Thông cảm thấy không đúng liền hỏi: “Có chuyện gì?”
Nhưng lời hắn chưa nói hết, một tiếc rắc ghê rợn dựng tóc gáy vang lên. Đầu của quản sự liền lăn lông lốc xuống sàn. Máu phun văng lên tới trần nhà.
Nói thẳng, nếu Mạc Phong ra tay đến hắn còn không chắc có thể sống qua được một chiêu. Huống chi là một tên chèo thuyền?
“Đánh một tên chèo thuyền, cũng để hắn chạy thoát.”
Quản sự liền muốn thử thăm dò: “Ta quả thật không...”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.