Ma Việt
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 91: Không bằng cầm thú.
“Sản nghiệp này là của Bạch gia, vãn bối nói chung cũng chỉ là một chân quản sự.”
Hắn hiện tại, chỉ hi vọng người chèo thuyền kia sẽ không bị phát hiện. Nếu không, chính mình trừ khử hắn là càng tốt.
“Sợ gì chứ?”
Rồi miệng nhếch lên một điệu cười biến thái. Giống như đây cũng không phải lần đầu tiên làm chuyện này của hắn.
“Việc này, ta không thể tự ý thay đổi quy củ. Vẫn mong tiền bối bỏ qua cho.”
Tên quản sự vừa ra ngoài liền quỳ một chân xuống chắp tay chào: “Nhị công tử.”
Bạch Phi liền ngẫm nghĩ rồi nói: “Bạch Thông, ngươi tính tình trầm ổn. Làm việc này là thích nhất.”
Một lúc sau, khi Bạch Quảng từ từ bình tĩnh trở lại. Bên dưới hạ bộ hắn đang đè lên là một nữ nhân, thân thể lõa lồ, trang phục tả tơi.
Nhưng thực ra trong lòng hắn thì đang nóng như lửa đốt. Đám người mặc đồ đen đi cùng một bé gái chẳng phải đám người hồi nãy hay sao.
“Bọn họ đều có thể đâm sau lưng ngươi. Đâm sau lưng ta.”
Bạch Quảng trong lòng chửi thầm. Lão già điên!
“Thì không được để bọn họ thuê thuyền, bất kể giá cả.”
“Đi đi.”
“Người không chung một dòng máu, không là cái gì cả.”
Chương 91: Không bằng cầm thú.
Nhưng đúng lúc này, người chèo thuyền kia từ bên ngoài chạy lên bờ hớn hở. Cả người ướt như chuột lột.
Lúc sau, một người từ trên xuống dưới mập mạp không chịu nổi ục ịch đi tới dáng vẻ tươi cười, xoa xoa tay nói: “Tiền bối, người muốn thuê thuyền sao?”
Mạc Phong liền khoát tay nói: “Đi ngay đi.”
Mạc Phong không trả lời ném ra một túi chứa hơn hai ngàn đồng Thiên Đức nói: “Một con thuyền nhỏ bốn người.”
“Hơn nữa, thuê thuyền cũng cần phải có thứ tự trước sau.”
Nhưng nếu không nói, sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện. Tại vì sao? Vì đơn giản, bọn họ đã mất đi một thuyền nhỏ. Việc này là không thể giấu.
Nhưng đối với loại người này thì...
Bạch Phi giống như chưa hả cơn giận nói: “Ngươi, đừng có suốt ngày đến thanh lâu vui đùa nữa.”
Có lẽ, việc không động đến Linh Chi sau khi Ngọc Linh c·hết, là việc làm duy nhất có tình có nghĩa của hắn đối với nàng.
Người chèo thuyền liền tươi cười nói: “Dạ được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu có người nhìn thấy, người ta chỉ có thể lắc đầu mà nói: Không bằng cầm thú.
Bạch Thông liền cúi đầu nói: “Tuân mệnh.”
Gọi nữ tỳ lấy một chậu nước ấm, nàng liền ngồi xuống chậm rãi cởi giày lụa ngâm Linh Chi rời đi, để lại trong căn nhà của nàng một sự trống vắng. Mỗi sự cô đơn, lạnh lẽo căn phòng mùa tuyết
Cho đến khi Bạch Phi quát lớn hắn mới giật mình nói: “Dạ, phụ thân có gì căn dặn.”
Hắn ném ra một túi tiền ước chừng có một trăm đồng rồi nói: “Thuê thuyền đến Cổ Dung thành.”
Bạch Quảng lúc này đứng dậy khỏi giường nhìn cảnh này liền lấy khăn lau tay của mình.
Trần An bên cạnh cau mày. Tên quản sự này, nhìn cái thân thể tròn quay như con lợn kia, chắc chắn là một tên tham tiền háo sắc.
Mạc Phong gật đầu rồi ra hiệu bọn họ lên thuyền.
Thái độ chính là việc này cũng không phải việc to tát gì.
Kết quả, đi được một đoạn Mạc Phong liền ném ra một túi tiền về phía tên chèo thuyền.
Ở bên kia, tên quản sự đang ngồi ung dung đếm từng đồng thông bảo. Đột nhiên có người chạy tới báo: “Quản sự, Bạch nhị thiếu gia đến.”
Lúc này, Mạc Phong dẫn theo ba người Trần An, A Hổ, Linh Chi tức tốc đi thẳng tới bến sông.
C·hết tiệt! Trước tiên cứ phải ra ngoài trước. Nước đến đất chặn, binh đến tướng ngăn.
Bạch Phi lúc này nhìn hắn nói: “Quảng nhi.”
“Câm mồm lại và nghe chỉ thị của ta.”
“Chuyện hôm nay lại thêm truyền ra ngoài ngươi cả ngày lẫn đêm đều ở trong thanh lâu.”
Phần miệng há rộng hết cỡ như cố gắng hít lấy không khí. Nhưng trong cổ họng, khoang miệng đã nhộn nhạo là răng.
Nhìn cảnh tượng này, thậm chí nó còn ghê tởm hơn cảnh g·iết người luyện công của đám ma giáo.
Bạch Phi liền cắn răng nói: “Ngu xuẩn.”
Chính nàng nghĩ lại về tẩu tẩu Trương Ngọc Linh mà tự hỏi.
Tội này mà nói ra, chắc chắn hắn sẽ mất đi chức vụ quản sự này, bị đuổi khỏi Bạch gia.
“Cải trang, đem theo hai trưởng lão thất phẩm. Hai người bát phẩm t·ruy s·át bọn họ. Cùng bốn Linh Khiếu cảnh. Truy sát bọn họ.”
Sau đó, y liền tiến đến đánh một chưởng vào lưng khiến người kia rơi xuống sông.
Bọn họ đã đi rồi, chính mình còn tiếp tay. Việc này mình nên nói, hay vẫn là không nên nói đây?
Bạch Ngưng lúc này từ sau khi trở về trong lòng liền thao láo. Đôi tay thon gầy nhẹ nhàng phủi đi tuyết trên người.
Người chèo thuyền hô lớn: “Quản sự, ta về rồi đây...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Việc này hắn đã làm qua vô số lần. Tại sao lần này liền nhanh như vậy đã thất bại? Không lẽ đám người kia là tay chân của quản sự khác muốn tranh giảnh với mình? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Gương mặt của nàng khiến người ta nhìn mà buồn nôn. Nó thâm tím do c·hết máu, biến dạng do bị tác động mạnh.
Cổ hằn tím một vết tay thô bạo bị máu che lấp. Khắp giường đều là máu văng tung tóe.
Bạch Thông không quan tâm liền nói: “ Ngươi lập tức siết chặt bến sông, nếu thấy một đám người mặc đồ đen mang theo một nha đầu ước chừng năm sáu tuổi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mạc Phong trực tiếp bước vào trong sản nghiệp chủ thuyền ở bến sông của Bạch gia.
“Người trong thanh lâu cũng là người của ta.”
Người chủ thuyền này liền nói: “Tiền bối, thuyền này vốn là của Bạch gia. Ta chỉ là người làm thuê.”
Ái tình thật sự đáng để người ta đánh đổi nhiều đến thế sao?
Tên quản sự liền sợ hãi, sao lại là lúc này? Không nhẽ việc hắn vừa làm đã bị bại lộ?
“Thanh danh của ta xem như ném cho c·h·ó gặm.”
“Bạch Quảng!”
Những người làm quản sự như hắn, trò vặt luôn luôn là không ít.
Vừa lên thuyền, Mạc Phong liền nói: “Dọc theo sông Lục Liễu, tới Cổ Dung thành.”
Cứ như vậy, bọn họ liền tự tức tốc chèo thuyền về phía Cổ Dung thành.
“Trước tiên đến bến sông, dò hỏi quản sự ở đó tìm tình báo.”
Nhớ lại cảnh tượng đêm hôm đó, Bạch Quảng lúc này ngồi trên ghê cười khinh thường lẩm bẩm: “Tiện nhân. Phiền phức.”
Toàn bộ cảnh tượng máu me ghê rợn, cho dù là Ma giáo cũng không tàn ác được đến như vậy.
“Nếu người gấp gáp muốn đi ngay lập tức. Ta có thể thử bẩm báo.”
Bạch Quảng liền khó chịu lên tiếng: “Phụ thân, thanh lâu đó là ta mở.”
Tên quản sự kia liền cười hề hề tiến tới thì thầm với Mạc Phong.
Nhưng Bạch Quảng giống như đang không chút chú ý. Hắn chính mình đang nghĩ đêm nay nên tìm cô nương nào vui đùa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.