Ma Việt
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 5: Rời đi
Trương Điền dạy cho hắn các thế võ cơ bản.
Rừng thông bạt ngàn, hắn cũng không biết tìm chỗ ngủ đêm nay ở đâu.
"Không mong báo đáp chỉ mong ngươi mã đáo thành công, vạn sự hanh thông. Chúng ta hẹn ngày tái ngộ."
Đây là một quán trọ, dù hơi nhỏ lại có chút tồi tàn. Nhưng trong rừng rậm như này cũng không thể đòi hỏi gì hơn.
"Huynh giúp ta lúc hoạn nạn, đời này xin ghi nhớ."
Con đường này đi xuyên qua cánh rừng. Trời thì đã chập tối, lại còn có cơn mưa.
Trần An lấy cơ sở gì để đi đánh với họ đây?
Thỉnh thoảng Trần An cũng cùng Trương Điền đối chiến. Hắn phát hiện Trương Điền thể chất mặc dù vượt trội nhưng võ nghệ lại vụng về nếu không muốn nói là kém rất nhiều
Lại đã qua nhiều đời chỉnh sửa cải tiến, nên quyền cước thời đó của quân đã đơn giản hơn nhiều, có thể nói là có tính hiệu quả rất cao.
Thế giới này quả thật vô cùng thần kỳ, hắn càng chỉ là “ếch ngồi đáy giếng” quá nhỏ bé so với thế giới rộng lớn này.
Nhìn toàn bộ vùng Thượng du Hồng giang Việt quốc trên bản đồ, Trần An có thể xác định đây chính là vùng núi Tây Bắc của Việt Nam.
Vậy nên, hiện tại hắn dự định sẽ ở lại dược điền này khoảng nửa tháng để tập luyện võ nghệ.
Chính là nói hắn mặc dù khỏe nhưng không biết phải phát lực như thế nào cho đúng.
Quyền cước thì đã dần trở nên quen thuộc hơn, đã đủ khả năng tự vệ cơ bản.
Cho nên nói hắn trở về Cổ Dung thành võ viện là nơi an toàn nhất hiện tại.
Vậy tựu chung lại, Việt quốc chính là Việt Nam.
Mà quan hệ của triều đình với các thế gia giang hồ cũng chẳng tốt được đến đâu.
Trương Điền cũng có chút buồn bã, bịn rịn nói với Trần An: "Trần đệ, ta ở đây cả năm trời, buồn chán vô cùng, có đệ bầu bạn ta rất vui."
Vì thế trước khi đủ thực lực và hiểu biết về thế giới này, Trần An cần phải vô cùng cẩn thận, mỗi bước đều phải tính toán trước sau.
Sau khi lên bờ, hắn liền dừng lại đi bộ đường đất từ bến sông đến Cổ Dung thành.
++++++++++++++++++++
Vậy nên Trần An quyết định để tránh tai mắt của Bạch gia tại Thủy Giang thành, hắn chỉ đành đi đường thủy trở về võ viện.
Vị trí hắn đang ở chính là vùng Lạng Sơn, ở thế giới này gọi là Long Uyên châu.
Sau bữa cơm trưa hắn nói với Trương Điền: "Trương huynh, thời gian qua ở cùng với huynh, huynh giúp đỡ ta rất nhiều. Ta vô cùng cảm kích."
Hắn xem bản đồ thấy Thủy Giang thành nằm trên một nhánh của Hồng giang nên mới có tên như vậy.
Nhìn xung quanh muốn tìm ánh sáng, xa xa ở phía trước có một ánh sáng vàng lập lòe. Trần An liền quyết định đánh cược đến đó xem sao.
Lấy tấm bản đồ của Trương Điền ra xem, Trần An xác định con sông này nằm cách thành chính vài dặm đường đất.
Cổ Dung thành cũng nằm trên nhánh sông này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nên bây giờ hắn tập quyền cước cơ bản này chỉ thêm chắc căn cơ, rèn luyện cơ bắp cho thân thể này mà thôi. Đối với hắn cũng không có nhiều tác dụng.
Hơn nữa chẳng nhẽ triều đình lại sợ các thế gia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có chuyện gì chưa từng thử qua chứ? Chặt tre làm bè với hắn chỉ là chuyện nhỏ.
Gần nửa tháng trôi qua, Trần An kiếm pháp đã bước đầu thành hình, đã có thể nói nắm chắc cơ bản.
Cứ như vậy, Trần An tập võ ở dược điền hàng ngày sống cùng Trương Điền.
Một lúc sau, mưa đã bắt đầu trút xuống khiến trời càng trở nên tối hơn.
Nhưng cơn mưa này cũng khiến hắn cả người ướt như chuột lột. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mặc dù, Trần An có chắc tới 7 thành nếu hắn chủ động nói với Trương Điền, y cũng sẽ không nói ra ngoài.
Không nói phản phệ của Triệu hồn thuật có thật sự hiệu nghiệm hay không. Nhưng chít ít hắn không muốn lấy mạng của hắn đi đánh cược.
"Lại noid, ta võ nghệ bị mọi người trong tộc cười chê, không ai chịu cùng ta luyện võ."
Hai là Trấn Ninh châu năm xưa từng là vùng đất loạn lạc khó bình định.
"Mặc dù chỉ mới quen người chưa đến một tháng, nhưng ta đã sớm coi ngươi là huynh đệ."
Nói thật, hắn từng là người của quân đội, quyền cước thiên về hướng thực dụng, đánh các chỗ hiểm yếu, nhanh, gọn và chuẩn.
Nhưng hắn dù sao mới chỉ quen Trương Điền chưa tới một tháng, lại nghe Trương Điền nói có một nãi nãi tại Trương gia.
Dựa theo lời Trương Điền, tất cả các Võ viện đều thuộc về triều đình.
Đi trong rừng buổi đêm không nói đến mãnh thú, trời mưa còn có thể kéo đến nhiều thứ đáng sợ hơn.
"Nhưng không dấu gì huynh, ta còn đại sự tại thân không thể tiếp tục ở đây với huynh bầu bạn."
Một là Hợp Châu, chính là tỉnh Vân Nam của Trung Quốc hiện nay.
Trần An hắn cũng hiểu. Hiện tại tập võ mới là cách tốt nhất để sống sót trong thế giới này. Nhưng nơi này không thể khiến hắn phát triển.
Vì thế, Trần An trước tiên muốn tìm một chỗ để nghỉ ngơi sáng mai thì tiếp tục.
"Đệ lại giúp Võ đạo của ta khai thông, tịnh tiến thêm một bước trên Khai Huyệt cảnh."
Cũng may hắn đang đi trong rừng nên mưa cũng được che chắn bớt phần nào.
Trần An còn cảm thán thì Trương Điền đi vào gọi hắn ra ngoài tập võ.
Hơn nữa, Trần An tập võ từ nhỏ, thể chất cơ thể vốn đã không kém, những võ nghệ mà Trương Điền dạy hắn này chỉ đơn giản là dệt hoa trên gấm, không quá quan trọng.
Mỗi châu phủ này có tới 2 tòa thành.
Trần An gật đầu nói một tiếng đa tạ rồi đi vào trong xem.
Mặc dù Trương Điền không mạnh, nhưng nếu y đã là cảnh giới thấp nhất, tức những người khác còn mạnh hơn y rất nhiều.
Dù sao kháng chiến lâu như vậy, hắn cũng đã một đoạn thời gian dài không tập lại võ cơ bản.
Nhưng hắn đang phải điệu thấp vô cùng nên cũng chỉ đành xin lỗi Trương Điền.
Vậy nãi nãi hắn mà hỏi liệu Trương Điền có nói hay không?
Trần An kiếp trước đã kết thù với Bạch gia, hắn lại đang mang trong mình "một quả bom nổ chậm" và phải hoàn thành tâm nguyện của y. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng hắn vẫn vô cùng cảm kích Trương Điền. Hắn thì lòng mang ý khác vậy mà Trương Điền từ đầu đều hết lòng hết dạ với hắn. Nên Trần An cũng không muốn để y phải thất vọng.
Ba ngày sau, Trần An đã thuận lới đến bến đò Cổ Dung thành.
Hắn nhớ lại, trong lời Trần An trước khi rời đi từng nói hắn là người của Cổ Dung thành võ viện, là đệ tử Kí danh.
Cầm theo ít tiền Trương Điền đưa cho hắn, Trần An rời đi dược điền tiến về Cổ Dung thành.
Trở về Cổ Dung thành Võ viện, hắn sẽ an toàn.
Chương 5: Rời đi
Nhưng hắn quả thật không ngờ tới, hắn c·h·ế·t ở đất Lạng Sơn, nay lại được sống lại ở Long Uyên châu này.
Trần An chào tạm biệt Trương Điền.
Hắn cũng không còn gì lưu luyến ở lại dược điền này.
Chưa kể không nói đến gia chủ, chỉ tính số lượng người hầu và võ giả trong Bạch phủ cũng đã lên tới vài nghìn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cuối cùng, trước khi đêm xuống, hắn cũng kịp tới nơi, ít nhất lần cược này hắn đã đúng.
Xem lại bản đồ hắn không ngờ rằng Việt quốc thời này lại rộng hơn Việt Nam tới 2 châu phủ lớn.
Trần An đi đến bờ sông, lấy kiếm chặt tre làm thành một chiếc bè xuôi dòng về Cổ Dung thành.
Trần An hắn mặc dù biết cách để giúp Trương Điền sửa lỗi này vì ở lúc trong quân đội hắn đã từng được huấn luyện.
Mà hắn hiện tại chỉ biết chút công phu quyền cước, thêm tí kiếm pháp cơ bản.
Hắn cũng đã hiểu thế giới này rộng lớn.
Võ trong quân đội vốn là tập hợp của nhiều loại võ tại Việt Nam những năm đó.
Gia chủ Bạch gia, Bạch Phi lục phẩm Nội phủ cảnh.
"Nay ta dự định rời đi, sau này còn sống chắc chắn sẽ hết lòng báo đáp."
Sau khi tìm hiểu từ Trương Điền, hắn biết đối phó với Bạch gia lúc này chính là lấy trứng chọi đá.
Sau vì ngoại giao chính trị được vua Gia Long cắt cho Lào nay vẫn thuộc về Việt quốc này.
Hắn từng tòng quân, đào hào đắp lũy khắp nơi. Hành quân cũng không không phát ra một tiếng động trong rừng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.