Ma Việt
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4: Sơ suất
“Cạch!”
Rất nhanh, một kế sách hiện ra trong đầu hắn.
Trương Điền còn nói, sao phải tìm lên tận chuồng ngựa, ở dưới dược điền có nhà xí.
Trương Điền liền hăm hở: "Đúng vậy a. Trương gia bọn ta về phương diện khác không nói. Nhưng riêng Luyện thể không dám xưng thể tu mạnh nhất Việt quốc. Cũng dám nói là đứng trước Năm vị trí đầu."
Trần An lúc này mắt nhìn Trương Điền chớp chớp liên hồi. Hắn cảm giác tại sao chỉ sau một giấc ngủ mọi thứ đã thay đổi rồi.
Trần An kiếp trước lại tìm tới tận chuồng ngựa ở bên ngoài Bạch gia gấp gáp dùng Triệu Hồn thuật. Như vậy chứng tỏ, người của Bạch gia có thể vẫn còn ở gần đây.
(3) 1 tấc = 4cm.
Hắn tiến tới cái giếng, kéo một gầu nước lên. Xách nước vào trong một căn phòng để đồ của Trương Điền định giúp hắn pha nước tưới thuốc.
Trần An cười cười, vị tiểu huynh đệ đây đúng thật dễ lừa: "Trương huynh đệ, không biết huynh định dạy ta võ gì? Có phải là cái Đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm kia không?"
Trước tiên, cảnh vật của dược điền trước mắt trong đêm vậy mà làm hắn lóa cả mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần An nhẹ cười, cũng thật lâu rồi hắn mới thấy có người đối tốt với hắn không chút so đo tính toán như vậy.
Bên trong căn phòng vẫn không có gì lạ thường.
(2) 1 quân = 302,25 kg.
"Nhưng dù sao cảnh giới mới là quan trọng nhất."
Hắn vén rơm ở dưới đất ra, trận đồ kia vẫn ở đó.
Thứ hai, hắn cảm giác Trần An nếu đã gây thù với Bạch gia, bị bọn họ t·ruy s·át.
Hôm đó, thật sự có người dẫn ngựa quay về.
Một suy nghĩ chợt lóe ra trong đầu hắn, ngẫm nghĩ một lát liền vứt cả gầu cả nước chạy ngược lên núi.
Người ta là con nhà thế gia lại còn có "hậu trường". Chính mình không biết sống c·hết định lừa hắn.
Trần An gật gật đầu dò la: "Vậy là đây là bí kỹ độc môn của Trương gia?"
Vậy cho dù người kia có biết đến huyết đồ đã bị xóa, Trương Điền biết hắn là Trần An.
Ăn xong, hắn liền ra ngoài hít thở không khí buổi sáng vùng núi cao.
Vậy mà một mình Trương Điền có thể nâng nó lên trên đầu, vẻ mặt chỉ gọi là có chút gắng gượng mà thôi.
Xong xuôi đâu đấy. Trương Điền nói: "Lần này, ta vào thành đầu tiên là đi tìm cho ngươi mấy cuốn võ công cơ bản để nhập môn."
"Ta vốn dĩ cũng có thể mượn cho ngươi, nhưng Cao Sơn thành Võ viện cách đây quá xa. Ta không về được."
Vì người đang dắt ngựa vào trong không ai khác lại là Trương Điền.
Trương Điền dẫn Trần An ra ngoài sân ở gần dược điền.
"Được, mai ta sẽ dạy Trần huynh đệ ngươi, nhập võ đạo."
Trước tiên, hắn sẽ xóa huyết đồ, sau đó rời đi nơi này, cũng dời đi dược điền.
Trương Điền liền gật gật đầu: "Cũng đúng, chúng ta gặp nhau dù sao cũng là duyên. Ta còn phải trông dược điền này đến hết năm nay mới được trở về Trương gia."
Cho dù Trương Điền thực sự bị lừa thì sớm muộn cũng sẽ bị vị Dược phòng trưởng lão kia phát giác. Đến lúc đó, hắn chính là c·hết không nhắm mắt.
Vừa chạy vừa nghĩ, tâm trí r·ối l·oạn.
Thứ nhất, hắn đã có thể khẳng định căn nhà đó thực sự là một cái chuồng ngựa. Hắn lúc đó không hiểu tại sao, nhưng hắn nhớ nơi đó có một cái tải để cỏ, vậy chứng tỏ nơi đó thực sự nuôi ngựa.
Hắn nhớ tới những người đồng chí cũ của mình. Bọn họ cũng từng coi nhau như một gia đình.
Nhưng lúc này, đột nhiên hắn có chút ngờ ngợ. Căn phòng để đồ này có chút giống với cái “chuồng ngựa” cũ trên đồi.
Nghĩ thế, Trần An mới nảy ra một ý định: "Trương tiểu huynh đệ, không biết sao huynh lại khỏe vậy?"
Một lúc sau liền tạm thời có thể chắc chắn huyết đồ đã bị xóa hết.
May là Trương Điền tính tình còn đôn hậu, chất phác. Nếu không với cái sức mạnh này của Trương Điền sợ rằng hắn sớm đã bị người ta đ·ánh c·hết từ lâu.
Nhưng Trần An vậy mà không ngờ Trương Điền lại tin lời nói dối lố bịch này của hắn.
Hắn quyết định tiên hạ thủ vi cường.
Trần An liền vứt con dao kia xuống đất, ngắc ngứ mãi mới nghĩ ra một lý do vô cùng lố bịch: "Ta, ta, ta muốn đi nhà xí. Không tìm được chỗ nên chạy lên đây."
Hắn đổ nước cho ngựa uống trong cái máng ra ngoài, lấy rơm cọ cọ.
Nếu đem so với cảnh đẹp đầy sắc màu này cũng chỉ có thể nói là "một chín một mười".
Vừa tới nơi, mệt không kịp thở nhưng Trần An vẫn cố nén lại hơi thở, không phát ra tiếng động tiến gần cánh cửa.
Hắn chưa từng được thấy thứ gì đẹp như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quay trở lại, Trương Điền còn dẫn Trần An đi quanh khắp dược điền giới thiệu một lần cho hắn.
Thấy ở góc có một chiếc dao rừng cắt cỏ cho ngựa. Hắn liền nhặt lên, nấp vào sau cửa.
Nhưng hắn phát hiện, chuồng ngựa này có cỏ mới, tức hắn đoán đúng.
Cho dù là "Milky Way" buổi đêm mùa hè nơi rừng núi Việt Bắc mà kiếp trước hắn từng cho là độc nhất vô nhị.
Trương Điền tự nhiên thấy Trần An ở đây bèn hỏi: "Ấy, Trần huynh đệ sao ngươi lại ở đây. Ngươi không ở dưới dược điền còn mò lên đây làm gì? Tay ngươi đang cầm cái gì kia?"
Lại nói, dù sao hắn với Trương Điền bèo nước gặp nhau, hắn một thân một mình.
Trần An liền lập tức im bặt. Hắn đúng là đùa với lửa rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Hơn nữa cũng là do ta đã tu luyện qua công pháp thể tu của Trương gia."
"Còn nội công tốt là đồ hiếm rất khó tìm, ngươi chỉ có thể xin vào Võ viện để mượn."
Trương Điền đặt tảng đá xuống, thở phì phò nói chữ được chữ không: "Ta cũng không biết. Tỷ tỷ nói có lẽ là do ta trời sinh thần lực tốt hơn người thường."
Trần An thấy, chính mình hồi nãy châm biếm câu chuyện của Trương Điền mới chính là trò cười.
Lúc hắn tới là trời buổi trưa. Có thể có người đã dắt ngựa ra ngoài. Nhưng sau đó hắn rời đi, có thể tới chiều người kia dắt ngựa trở về.
Trương Điền dáng người ước chừng như người Việt cổ ở độ tuổi 16 này, chỉ khoảng cao gần tới 4 thước 3 tấc(3) mà thôi.
"Ta vốn dĩ là bàng hệ, nhưng nãi nãi ta là Dược phòng trưởng lão, nên ta mới được ngoại lệ tu luyện." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe thấy tiếng gọi của Trương Điền, Trần An liền giật mình. Trương Điền đang một mình vác một tảng đá lớn, cao một thước(1) dài hai thước. Ước chừng nó phải nặng tới gần hai quân (2).
Sáng hôm sau, Trần An mới ngủ dậy. Gọi khắp nơi không thấy Trương Điền đâu, hắn liền thấy bánh bao trên bàn và một tờ giấy nói.
Nhưng ít nhất nơi này hẻo lánh, cho dù Trương Điền thấy lạ tìm người của gia tộc tới, thì Trần An ít nhất vẫn an toàn được một thời gian.
Lần này, hắn thật sự bị dọa sợ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người kia vừa mở cửa, Trần An lao ra.
Nhưng Trần An vừa lao ra bèn đứng khựng lại, trượt chân ngã nhào xuống đất.
(1): 1 thước = 40cm = 10 tấc.
Nhưng cái sức khỏe này của Trương Điền, hắn chỉ biết câm nín không còn gì để nói.
Hắn lấy tay dụi dụi tưởng như đang mơ. Toàn bộ dược điền, vậy mà lúc này đang phát sáng đủ sắc màu, lung linh rực rỡ.
Hơn nữa, hắn phải tìm tới nơi bẩn thỉu như chuồng ngựa. Tức hắn sợ người của Bạch gia tìm tới, nếu chẳng may Bạch gia tìm tới nơi này, hoặc tìm thấy chuồng ngựa kia.
"Gia tộc bọn ta công pháp còn theo một hệ thống hỗ trợ luyện thể, đạt đến cảnh giới nhất định. Đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm."
"Ta cảnh giới thấp, ưu thế về trời sinh thần lực của ta sớm muộn cũng sẽ bị cảnh giới cao hơn chiếm mất thôi."
"Còn bản đồ ta để trong nhà, ngươi vào trong xem. Ta đi tưới thảo dược."
Trần An nhẹ cười dáng vẻ nịnh nọt khác xa với gương mặt lạnh lùng kiếp trước của hắn: "Trương huynh, chúng ta gặp nhau tại nơi núi rừng này chính là duyên."
Chương 4: Sơ suất
"Trần huynh đệ, dậy ăn bánh bao đi. Ta xuống núi về nhà lấy cho ngươi bản đồ, tiện thể lấy chút dụng cụ dạy võ cho ngươi. Rảnh rỗi ra ngoài pha giúp ta nước thuốc tưới thảo dược. Công thức ta đã để sẵn dưới nhà ngang rồi."
Sau khi xác định bên trong không có tiếng động, hắn mở cửa ra.
Nói thật, dược điền này mỗi sáng tỏa ra hương thơm rất dễ chịu, hít vào tinh thần sảng khoái, khí huyết lưu thông.
Quan trọng, người đó nhìn thấy huyết đồ dưới đất rất có thể sẽ đoán ra được đó là Triệu Hồn thuật. Khi đó, thân phận Trần An hiện tại sẽ bại lộ.
Nhưng đúng lúc này, có tiếng ngựa hí ở bên ngoài. Trần An hoảng hốt, sờ sờ trên người không có thứ gì phòng thân.
Trương Điền không cần nghĩ ngợi nói: "Đương nhiên là không rồi. Môn võ đó là bí truyền của Trương gia, chỉ Trương gia đích hệ mới được tu luyện."
"Ta lại một thân thư sinh, không chút võ nghệ. Huynh xem, huynh có thể dạy ta chút võ phòng thân không?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.