Ma Việt
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 46: Xuất phát
Gần một canh giờ sau, mặt trời đã lên đến quá nửa mới thấy đám người Lâm gia uể oải xuất hiện.
Mạc Phong gật đầu nói: “Nếu vậy trước tiên trở vào thành nghỉ ngơi một ngày, cũng tiện tìm kiếm vị trí. Cô nương thấy sao?”
Sáng hôm sau, bọn họ tập trung ở trước cổng Vị Long thành. Mặc dù nhìn một đám mặc đồ đen như bọn họ tụ tập lại trông có vẻ rất khả nghi. Nhưng dù sao, ở thành trì lớn có người lạ tới cũng là bình thường.
“Đừng tưởng ngươi được gia chủ ban cho dẫn đội liền ngồi lên đầu chúng ta. An phận và câm mồm lại cho lão phu.”
Trần An cảm thấy dáng người nữ tử này có chút quen mắt. Nhưng nhất thời không thể nhớ ra.
Mạc Phong liền cau mày. Ban đầu ba người bọn họ đã nhắc tới việc Mạc Phong sẽ dẫn đội. Nhưng hiện tại Lâm Đình Quyết lại mang một nữ tử đến, đây rõ ràng là hắn cố tình làm như không biết.
Chỉ trong chốc lát, y liền nhảy từ trên tường thành cao chục trượng mà xuống. Cùng khi đó, bên trong cổng thành, người của thành vệ quân thả ra một con ngựa chạy thẳng ra ngoài.
Cứ như vậy, ba ngày trôi qua. Đám người Trần An lúc này đang ở trong một căn phòng tại Phường đấu giá Lâm gia.
Lâm Đình Quyết ngồi ở chủ vị nói: “Ngọc Huyền cô nương, dẫn đội lần này đành dựa vào cô rồi.”
Nhưng Mạc Phong sớm đã xuất hiện, nắm chặt lấy cổ tay cô ta nói: “Ngọc Huyền cô nương, người càng già lòng tự trọng càng cao. Tha cho ông ta đi.”
Ngọc Huyền liền gạt đi nói: “Không cần phiền phức như vậy. Lập tức vào rừng tìm kiếm.”
Mạc Phong lắc đầu giả vờ nói: “Không biết. Ta tưởng cô nương đi cùng bọn họ.”
Ngọc Huyền liền đứng ra nói: “Các vị, tại hạ là một tán tu giang hồ. Tháng trước được Lâm gia chủ nhờ vả chuyến đi lần này. Tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh, vẫn mong chư vị phối hợp.”
Mạc Phong để đỡ phí công, đã đi tìm một phong môi trong thành hỏi về dãy núi kia. Ít nhất có thể thu hẹp phạm vi tìm kiếm cho bọn họ.
Đám người Lâm gia đã sớm vô cùng mệt mỏi, ai nấy đều một dáng vẻ khổ sở, hoàn toàn kiệt sức. Nửa tháng này đối với đám người sinh ra đã sống trong nhung lụa như bọn họ nào có khác gì cực hình.
Trần An lúc này nhìn thấy Ngọc Huyền muốn trở vào trong thành tìm đám người Lâm gia liền chạy tới nói: “Cô nương, kiên nhẫn một chút. Bọn họ đi đường xa mệt, ngủ dậy có thể hơi muộn.”
Mạc Phong thì cùng Trần An và A Hổ chậm rãi tiến vào trong thành.
Tối hôm đó, ba người Mạc Phong tách ra riêng khỏi đám người Lâm gia. Nữ tử kia sau khi vào thành cũng lập tức biến mất không chút tung tích.
Chuyện đã vậy, đám người Mạc Phong cũng không thể làm gì.
Đám người Lâm gia giống như được ân xá, vui mừng phi vào trong Vị Long thành. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ta thấy, ngươi nên chui trở lại chỗ đó của mẫu thân ngươi, đừng nên sinh ra làm gì nữa.”
Mạc Phong thấy thế cũng liền khuyên nhủ. Cuối cùng cũng thuyết phục được nữ tử cứng đầu này.
Xong rồi liền thúc ngựa chậm rãi đi vào trong thành nói: “Vậy thì nghỉ ngơi một đêm tại Vị Long thành. Sáng mai tất cả tập hợp tại đây.”
Y cau mày nói với người bên cạnh: “Chuẩn bị ngựa.”
Vẻ mặt người này kiên định, ánh mắt sắc bén nhìn theo đám người vừa ra khỏi thành. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngày hôm sau, đám người Trần An lúc này đang phi ngựa rầm rập trên con đường đất nhỏ. Mỗi khi võ ngựa của bọn họ đi qua, đất bụi lại bay mù trời. Sắc trời lập đông khiến bầu trời và cảnh vật càng trở nên ảm đạm.
Một trưởng lão Lâm gia thấy cảnh này liền ngơ ngác, sau đó cười khẩy nói: “Tại sao lại không thể bây giờ mới tới? Cô đâu có nói mấy giờ tới?”
Thậm chí không chỉ Mạc Phong mà đám người Lâm gia dường như cũng vô cùng bất mãn với quyết định này.
Sau nửa tháng, chỉ có ba người Trần An cùng với nữ tử Ngọc Huyền kia trạng thái vẫn ổn định. Trần An xuất thân quân đội, cảnh này vốn không lạ với hắn. Mạc Phong cùng A Hổ đi xa tìm mộ, ngủ trốn rừng rú, dã lộ đã sớm quen. Duy chỉ có Ngọc Huyền, không hiểu vì sao nàng ta tinh thần vẫn tốt nhưu vậy.
Mặc dù đi theo đường vào các châu phủ có thể dễ đi hơn nhưng đổi lại tốc độ sẽ bị kéo dài rất nhiều.
Bọn họ đi liên tục không ngừng nghỉ cả ngày. Chỉ nghỉ lại khoảng ba canh giờ vào buổi đêm khi trong đường đã trở nên khó di chuyển.
Ngọc Huyền nghĩ tới đám người kia liền tức giận chửi: “Một đám phế vật.”
Một lúc sau, Lâm Đình Quyết liền dẫn theo một nữ tử mặc một bộ hán phục màu đen kín người, trên mặt đeo hắc sa. Nhưng bộ hắc y cũng không thể che được sự lồi lõm mê người của cô ta.
Lúc này, nữ tử kia không ngừng nhìn ngang ngó dọc khung quảnh xung quanh giống như đang tìm kiếm gì đó.
Ba người Mạc Phong, Trần An, A Hổ là đến sớm nhất. Lúc sau, Ngọc Huyền đến không thấy đám người Lâm gia liền tiến tới hỏi: “Đám người Lâm gia đâu?”
Hiện tại người Lâm gia tại đây có bốn trưởng lão, tất cả đều đạt tới Bát phẩm Quy Nguyên cảnh. Cùng với năm người Cửu phẩm hậu kỳ Linh Khiếu cảnh.
Mạc Phong cau mày, hắn cảm thấy nữ tử này với đám người Lâm gia quan hệ dường như không giống với Lâm Đình Quyết nói. Ít nhất, thái độ của cô ta rất không phù hợp.
Người trên tường thành chuẩn xác rơi vào lưng ngựa, lực đạo cũng vừa đủ. Giật dây cương một cái, một người một ngựa cấp tốc đuổi theo sau đám người phía trước.
Chương 46: Xuất phát (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đám trưởng lão Lâm gia bị một nữ tử nhỏ tuổi nói như vậy, hỏa khí sớm đã xung thiên nói: “A đầu láo toét, ngươi sinh ra không có phụ mẫu à mà ăn nói không có chút nào kính trên nhường dưới.”
Theo thông tin đến từ Lâm gia, mộ này nằm ở Vị Long châu sát biên giới Việt-Lý. Bọn họ đi theo đường đất, xuyên qua các đồi núi.
Cứ như vậy, gần nửa tháng trôi qua, đoàn người Lâm gia cũng tới cổng Vị Long thành ở Vị Long châu.
Nhưng bọn họ nhìn sắc mặt của Lâm Đình Quyết liền lập tức không ai dám lên tiếng chỉ đành chấp nhận.
Ngọc Huyền liền nói: “Trong tàn thư chỉ nói nằm ở một dãy núi lớn, một nửa dãy núi nằm bên Việt quốc, một nửa nằm bên Lý quốc.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Hiện tại cô muốn đi tìm bọn họ, đến khi đám người Lâm gia tới, bọn ta đi đâu tìm cô? Chưa kể Vị Long thành rộng như vậy, cô đi đâu tìm bọn họ?”
Lúc này Ngọc Huyền mới quay đầu lại nhìn đám người Lâm gia đang vô cùng kiệt quệ, mồm lẩm nhẩm nói: “Phế vật.”
Mạc Phong liền gượng cười nói: “Cô nương, ta thấy nghỉ ngơi là cần thiết. Người của Lâm gia sớm đã không chịu nổi cường độ đi đường như vậy.”
Cứ như vậy, khi tiếng chiêng canh ba ở phủ thành chủ vang lên, hơn chục người mặc áo choàng đen cưỡi ngựa phi ra từ cổng thành Đông.
Đại Việt có rất nhiều sông, vì thế mỗi khi gặp sông bọn họ lại phải dừng ngựa thuê thuyền phu. Khi sang sông sẽ lại thuê ngựa khác.
Trưởng lão Lâm gia mặt mày tím tái do khó thở, thậm chí mở miệng xin tha mạng cũng không thể.
Mạc Phong liền trước tiên tiến tới hỏi: “Ngọc Huyền cô nương, hiện tại đã tới Vị Long thành. Cô có biết chính xác vị trí mộ không?”
Ngọc Huyền là người trước tiên tiến tới nói: “Tại sao bây giờ mới tới?”
Nhưng tất cả bọn họ đều không để ý lúc này phía trên tường thành, một người thân mặc hắc y viên lĩnh được thêu hoa văn thanh long, đầu đội mũ phốc. Đặc biệt ở phía ngực là hình đao kiếm đan chéo với nhau ẩn ẩn phía sau hình rồng.
Lời nói vừa dứt, Trần An đã cảm nhận được một cỗ sát khí kinh người tỏa ra từ người nữa tử, phút chốc xuất hiện trước mặt của trưởng lão Lâm gia, một tay bóp cổ hắn nhấc bổng lên trời.
Nhưng nữ tử kia dường như không nghe Trần An nói: “Ta tự có cách.”
Ngọc Huyền tức giận nói: “Ta không nói giờ các ngươi liền đợi đến bây giờ mới tới? Các ngươi cả đường đi ngoại trừ than thở, chỉ biết ăn và ngủ còn có thể làm gì? Một đám già đầu phế vật.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.