Ly Hôn - Thần Vụ Quang
Thần Vụ Quang
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 31
“đilàm.”
Chỉmộtlát, cả người Quý Văn Nghiêu hừng hực cháy bừng lên, nửa nằm nửa đè lên người Lâm An Nhàn, sờ vào ngựccô, cười hỏi: “Chỗ này giấu cái gì mà phồng to thế, đểanhkiểm tra mới được.”
"Có máy điều hòa mà nóng cái gì,anhnhớ em,anhchỉ muốn gặp em, lát nữaanhđưa emđiăn cơm, rồiđixem phim, nếu emkhôngthích xem phimthìchúng tađidạo phố cũng được, em thích mua gì mua.”
Chờ Quý Văn Nghiêu ngồi xuống, mày càng nhăn thêm: “Tìm tôi có chuyện gì?anhngồi bên kia đượckhông, nóng nực quá.”
Lâm An Nhàn nghekhôngnổi nữa, đứng lên bỏđi, lại bị Trần Mộng Khiết cố tình ngăn cản.
Chương 31
“Em hiểu, em chỉ khuyênanhmộtcâu,anhvàcôấy như thế cũngkhôngphải ý hay, hơn nữa cómộtsố việc chínhanhcũng từngnóimộtsố việckhôngthể miễn cưỡng, saoanhvẫn còn cố lao vào? Cho dù chúng takhôngthành đôi cũngkhôngsao, emkhôngmuốn thấyanhmù quáng lao đầu vào tường.” Trần Mộng Khiết cố làm ra vẻ thong dong.
“Em xin nghỉđi, ra ngoàiđidạo vớianh.”
“Mộng Khiết, có phảicôquản quá nhiều rồi haykhông? bạngáitôi tại sao phải chào hỏicô,côkhôngrõmình vừa quấy rầy chuyện gì hay sao?”
Trần Mộng Khiết là người thẳng tính lại mạnh mẽ, nào chấp nhận việc Quý Văn Nghiêukhôngcho mình mặt mũi như vậy.
Lâm An Nhàn chẳng quan tâm Quý Văn Nghiêu quấy rầy, lấy qua di động xem, đều là hình khi mìnhđangngủ, cũngkhôngcó gì quá đáng, nhưng vẫn muốn xóa hết
“Thấythìthấy,anhcùng bạngáithân thiết liên quan gì đến ai chứ, mỗi ngày chỉ được nhìn ảnh em thôi, thân thểanhcũngđangbị tổn thương đây, đểanhôm chút xíu thôi.”
“Quý Văn Nghiêu, tôiđanglàm việc, đừng cố tình gâysự, đượckhông!”
“Tôiđilàm,anhnghekhôngrõà? Công ty tôikhôngcho xin nghỉ.” Lâm An Nhànkhôngthèm để ý đến loạiyêucầu vô lý của Quý Văn Nghiêu.
“khôngcần,khôngcần, Quý tổng của cậu là em rể của tôi, chẳng lẽ cậu ấy lại gạt tôi sao?”
Lâm An Nhàn đâu thèm quan tâm lòng của Quý Văn Nghiêu có đau gì haykhông: "Đừngnóimấy chuyện đó nữa,anhđiđi."
Quý Văn Nghiêu chạy nhanh ra ngoài tiếp.
Sau đó cũng nhờ chính bản thânanhcố gắng, làm người luônnóiđến nghĩa khí, mới được mọi người thựcsựtán thành, kinh doanh ngày càng lớn. Kỳthậtviệc kinh doanh của Quý Văn Nghiêu đương nhiên sau khỏi có những mảng tối,khôngkết bạn vớimộtsố người,mộtsố vậtthìsao có thể tiến xa hơn. Cùng chỉ có công ty vận chuyển hàng hóahiệnnaythìmới có thể xem như trong sạchmộtchút.
"anhcònđitheo tôi làm gì?"
Lâm An Nhàn ra vẻ trấn tĩnh, trừng mắt nhìn Quý Văn Nghiêu, nhưng mặt lại đỏ bừng: “anhđứng đắn chútđi!”
Đến cửa khu chung cư nhà họ Phó, Lâm An Nhàn trực tiếp xuống xe, Quý Văn Nghiêu cũngđitheo ra.
Trần Mộng Khiết tức điên.thậtđúng là đồ đàn bàkhôngbiết xấu hổ, lại có thể có thể gian díu với bạn trai của em chồng mình, quá vô sỉ.
Đúng làmộtthángmộtvạn, chỉ cần ba năm có thể lấy lại tiền vốn. Lúc đó, mình lại mua thêmmộtchiếc, đem trực thuộc danh nghĩa công ty Quý Văn Nghiêu, chẳng những tiết kiệm nhiều phiền toái mà cònmộtvốn bốn lời, thoải mái hơn bán quần áo nhiều!
Lâm An Nhàn cũng tức giận, Trần Mộng Khiết nàythậtquá đáng, ngẩng đầunói: “Buông tôi ra.”
Lâm An Nhàn nhìn nhìn Quý Văn Nghiêu, cảm thấy tên này bệnhkhôngnhẹ, hai người bọn họ quan hệkhôngminh bạch,anhta lại làm như hai người là ngườiyêu, rêu rao khắp nơi, Quý Văn Nghiêuanhtakhôngbiết xấu hổthìmặcanhta,côkhôngthể làm thế được!
Phó Lệ Na thở hổn hển, vừa nôn nóng vừa nổi giận, đến trước mặt liền hỏi Quý Văn Nghiêu: "Văn Nghiêu, sao lại đưa An Nhàn về thế?"
Trần Mộng Khiết đương nhiênkhôngxa lạ gì con người Quý Văn Nghiêu.
Quý Văn Nghiêu trả lời rất thẳng thắn: “khôngcần, Dương Quân, chúng tađãchia tay rồi, em nên nhìn thẳng vàosựthậtnày.khôngcần biết em hay Mộng Khiết đềukhôngai có tư cách để tự nhận là bạngáicủaanh, em hiểu chưa?anhcó thể hiểu tâm tình của em nhưng em nênnóirõràng với mọi người trong nhàsựthậtnày, nếukhôngsẽchỉ làm chậm trễ chính bản thân em. Emkhôngthểnóithìcứ đểanhnói, mọi chuyện sai đều là lỗi doanh,khôngliên quan đến em.”
“Em là bạn củaanh. Giao tình bao nhiêu năm của chúng ta màanhlại vìmộtngười phụ nữ mới quen mắng mỏ em vậy sao?anhnóiem nghe thửcôta tốt ở chỗ nào đáng đểanhlàm như thế? Loại đàn bà có thể bắtanhkhóa cửa phòng làm chuyệnkhôngđứng đắn như thế, chỉ giỏi ởtrêngiường chờ đàn ông thôi.”
Lâm An Nhàn gần như bị nhấn chìm vào chiếc sô pha bằng da mềm,côhoàn toànkhôngngờ tên khốn Quý Văn Nghiêu lại dám giở trò ở tại văn phòng, liền liều mạng giữ chặt quần áokhôngbuông.
Quý Văn Nghiêu thấy Trần Mộng Khiết rờiđimới nới tay: "An Nhàn, em đừng buồn, sau nàysẽkhôngxảy ra những chuyện như thế này nữa đâu."
Quý Văn Nghiêu híp mắt lại, giọngnóibắt đầu trở nên lạnh lùng: "Dương Quân, Tôikhôngbiết mình tốt ở chỗ nào làm emkhôngthể buông tay, giữa chúng ta cơ bản chỉ có ăn cơm, xem phim, tôi chưa hề nợ em bất cứ thứ gì. Nhận sai về phần mình đó bởi vì tôi là đàn ông, tôikhôngđểmộtphụ nữ gánh vác trách nhiệm. Hơn nữa việc em c·h·ế·t hay sống, hoàn toànkhôngliên quan gì đến tôi, nếu em thựcsựsốngkhôngnổi nữa, tôi cũngsẽkhôngvì trách nhiệm và tội danh mà em ép lên đầu tôi, để tôi có chút đồng tình nào với em bị thương tổn cũng chỉ có ba mẹ em thôi.”nóixong lập tức ngắt di động.
Đầu bên kia điện thoại, giọng của Dương Quân rất dịu dàng: “Văn Nghiêu, em muốn xin lỗianhvề chuyện hôm đó, emkhôngnên nhất thời xúc động chạy đến công ty,khôngnên chất vấnanh,khôngnên tranh cãi ầm ĩ với bạn củaanh, em sai rồi,anhđừng giận đượckhông?”
“anhcách xa tôimộtchút.” Lâm An Nhà ném di động sangmộtbên, bắt đầu đẩy đẩy người Quý Văn Nghiêu.
Phó Lệ Nakhôngngừng cảm ơn, đưa người nọ xuống lầu mới trở về, vui mừng điện thoại cho Vương Thu Dung cùng Phó Lệ Giai, cổ động Phó Lệ Giai cũng mua xe, ba mẹ con khí thế bừng bừng thảo luận mấy tiếng đồng hồ.
Phó Lệ Na hớn hở ký tên, người nọ cònnói: “Ngài có muốn xem hợp đồngmộtlần nữakhông?”
Lâm An Nhàn đương nhiên biết Trần Mộng Khiết là ai nào dám ngẩng đầu đểcôta thấy mặt mình, đành vẫn cúi đầu.
Quý Văn Nghiêu đâu thèm để ý mấy chuyệnnhỏnày: “Công việc gì mà nghiêm túc đến thế? Em chỉ cầnnóilà em tới haykhông, nếu emkhôngđếnthìtan tầm em đến vớianhcũng được, nhưng như thếanhsẽkhôngcho em về đâu.”
Quý Văn Nghiêu ngồi trong văn phòng nhàm chán đùa nghịch ngắm Lâm An Nhàn trong ảnh, lòng bắt đầu nhớ nhung, định điện thoại chocô, di động lại vang lên, là Dương Quân gọi đến liền cau mày nghe máy.
Lâm An Nhàn cau có ngồitrênsô pha bằng dathật. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâm An Nhàn đành thỏa hiệp: “anhchờ, tôi xin phép tổ trưởng.”
"Tôikhôngsao,côấynóirất đúng, đây vốn chính là chuyện vô liêm sỉ nhấttrênđời, nếuanhthậtsựthương tôi, sau này đừng đến tìm tôi nữa." Dùng sức đẩy Quý Văn Nghiêu ra, Lâm An Nhàn cũngđira ngoài.
“côcó biết xấu hổkhông, bạn trai em chồng cũngkhôngtha, quyến rũ Văn Nghiêu chia tay Dương Quân để cướicôsao? Loại phụ nữ thiếu đạo đức này thế gianthậthiếm thấy, Dương Quân cùng nhà chồng có biếtcôlàm việc nàykhông?”
“Khoan, khoan, emkhôngđếnthìanhqua tìm em.”
Trần Mộng Khiết lập tức quay đầu, có chút khó chịu hỏi: "Bạngáicủaanhkhôngphảicôgiáo tiểu học Dương Quân kia sao,côgáinày ở đâu ra thế?”
Trần Mộng Khiết vốn ương ngạnh sao dễ dàng buông tha, dùng sức giữ chặt tay Lâm An Nhàn kéocôtrở về. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hiệu suất làm việc của Quý Văn Nghiêuthậttốt, chỉ mới mấy ngàyđãcho người đem hợp đồng đến chỗ Phó Lệ Na. Phó Lệ Na vừa lật xemmộttờ lập tứckhôngxem nổi nữa, trực tiếp hỏi người Quý Văn Nghiêu phái tới: " Tiền thuê viết ở đâu?”
“Cộp! Cộp!” Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.
Quý Văn Nghiêu đứng tại chỗ thẳng đến khi nhìnkhôngthấy bóng lưng Lâm An Nhàn nữa mới thở dài chuẩn bị lên xe.
Người nọ nghe xong cườinói: “đãnhư vậy, tôi đem hai bản hợp đồng này về công ty đóng dấu, xong lại mang qua cho ngàimộtbản, ngài hãy giữ kĩ bản hợp đồng nhé.”
“anhmuốn tôi bị bệnh à, tôikhôngbệnhthìxin nghỉ làm gì!”
Lâm An Nhàn lập tức cảnh giác: “Ảnh gì,anhchụp lén tôi?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mặc chocôcó kinh nghiệm xử lí tình huống giỏi đến đâu, cũngkhôngchịu nổi việc giữa thanh thiên bạch nhật người đàn ông mình thích lại thân thiết cùng phụ nữ khác: “Văn Nghiêu, vị tiểu thư này là ai thế? Sao ban ngày ban mặtmộtmình cùnganhkhóa cửa ở trong phòng?”
khônghổ là bạn bè của Quý Văn Nghiêu, đều là những người tự bổ não nghĩ quá nhiều, mình cónóicâu nào đâu mà bảo là châm ngòi? Lâm An Nhàn lách người bước sang bên cạnh.
Quý Văn Nghiêu vội vàngnói: “anhkhôngcó ý đó,anhchỉ suy luận thôi, em đừng giận nha. An Nhàn, em đến đây vớianhđi,anhđangở công ty buồn quá, qua ngồi vớianhmộtlát thôi.”
“Sao lại điện thoại choanh?”
Nữ thư ký đứng sau lưng Trần Mộng Khiết thở phàomộthơinhẹnhõm. May mà Quý tổng khóa cửa, nếukhôngmìnhthậtkhôngthể ngăn được vị Trần tiểu thư ương ngạnh này. Ban nãy nhìn thấy Quý tổng nôn nóng kéomộtphụ nữ vào phòng, bên trong chắc chắn có những hình ảnh cấm trẻ em.
“Em xóađi,anhlưu trong máy tính hết rồi.” Quý Văn Nghiêu nhìn động tác của Lâm An Nhàn,nóivới giọng thờ ơ.
Trần Mộng Khiết cảm thấy người phụ nữ này nhìnthậtquen mặt, trong đầu nhanh chóng lướt qua những người bạn và những người hợp tác làm ăn,thậtđúng làkhôngnhớđãgặp qua ở chỗ nào.
Hai tiếng trôi qua,khôngthấy Lâm An Nhàn gọi lại,đangđịnh cầm chìa khóa xe đến công ty củacô,thìnhận được điện thoạinóicôđãđến lầu 15.
Quý Văn Nghiêu kéo tay Lâm An Nhàn sờ sờ vào đ*ng q**n của mình: “anhcũng muốn cách xa em lắm chứ, nhưng ‘thằng em củaanh’ nókhôngnghe lời, làm sao bây giờ? Em sờ cái nàyđi, nó đángyêulắm ấy.”
Mộng Khiết,nóiđến đây tôi nghĩđãđủ rồi.nóiđến thứ tự trước sau,côvà Dương Quân đều đến sau. An Nhàn là mối tình đầu của tôi, nếukhôngvìmộtchút sai lầmthìcôấyđãsớm là vợ Quý Văn Nghiêu này. Những lờicônóihôm nay, nghĩ tìnhcôlà bạn bè của tôi, nênkhôngso đo, nhưng sau này nếu còn xảy ra những chuyện thế này, tôisẽkhôngkhách sáo,côbiết tôi mà, đâu cầnnóinhiều, đúngkhông?”
“Tôikhôngđi, về sauanhđừng nhàm chán như vậy đượckhông, công ty tôikhôngthể tùy tiện xin nghỉ, hơn nữa tìm người thay ca trực cũng rất khó khăn, tôi nghỉkhôngphảisẽtăng việc cho người khác sao, xin nghỉ phép thế nàythìphần thưởng chăm chỉ của quý này cũng mất luôn..”
nóixong lại nhìn Lâm An Nhàn: “Tôinóinècôgái, nếucôlà bạngáiVăn Nghiêu sao thấy tôi lạikhôngbiết chào hỏi, cũngkhôngngẩng đầu, có biết phép lịchsựhaykhông?”
Quý Văn Nghiêu ôm chặt Lâm An Nhàn vào lòng, úp mặtcôvào ngực mình, đưa lưng về phía Trần Mộng Khiết.
“khôngcó chuyện gì khác tôi gác máy đây.” Lâm An Nhànkhôngmuốn tranh cãi với người này.
“côấy là chị dâu của Dương Quân.” Quý Văn Nghiêu trả lời thay Lâm An Nhàn.
Đại khái qua hai ba phút, cửa từ bên trong mở ra, Trần Mộng Khiết nhìn bộ dángâmtrầm của Quý Văn Nghiêu càngkhônghiểu: “anhsao thế?khôngvui liền tự nhốt mình trong phòng, em biết có nhiều người muốn bàn chuyện làm ăn vớianh, nhưng có ai lại trốn tránh tiền bạc tự dâng tới miệng nhưanhkhông?”
Quý Văn Nghiêu thản nhiên đứngmộtbên,nói: “Bạngáianh, Lâm An Nhàn.”
Đúng vậy, lần trước người phụ nữ này cùng Dương Quân đến tìm Quý Văn Nghiêu.
Lâm An Nhànkhôngkiên nhẫn đẩy Quý Văn Nghiêu ra: “Chuyện của tôikhôngcầnanhquản,anhtránh ra, để người khác nhìn thấythìcoi sao được!”
Nghe tín hiệu nhấc máy, khóe miệng Quý Văn Nghiêu cong cong thành nụ cười: “thậtđúng là nhận điện thoại củaanh, emđangở đâu?”
Nhân viên lễ phép lật bốn năm trang phía sau, chỉ cho Phó Lệ Na: “Viết ở đây, mỗi thángmộtvạn, thanh toán nửa nămmộtlần.”
Trần Mộng Khiết quay lại nhìn hai ngườiđangôm nhaumộtlần nữa, vẫy tay chào tạm biệt Quý Văn Nghiêu rồi xoay người rờiđi.
"Văn Nghiêu, Văn Nghiêu!"
Quý Văn Nghiêu ôm ôm hôn hônkhôngngừng: “Em tới công tyanhlàmđi, muốn bao nhiêuanhđều trả, làm ở đó phải trực đêmkhôngtốt cho thân thể đâu.”
“Tôi từng gặpcôở đâu phảikhông?” Trần Mộng Khiết nghĩkhôngra, trực tiếp hỏi.
Quý Văn Nghiêukhôngvui: “Công ty gì màkhôngcho nghỉ, chẳng lẽ bệnh cũngkhôngcho nghỉ sao?”
Quý Văn Nghiêu vuốt tóc Lâm An Nhàn, rất nghiêm túc trả lời Trần Mộng Khiết“côcũngrõcon người của tôi,khôngcó gì mù quáng, của tôi chính là của tôi, ai cũngkhôngthể ngăn cản!”
Lâm An Nhànkhôngnóigì, trừng mắt ý bảo Trần Mộng Khiết buông tay.
Dương Quân nức nở khẩn cầu: “Văn Nghiêu, emkhôngbiết mình chỗ nàokhôngtốt làmanhphật ý, chỉ cầu xinanhcho emmộtcơ hội,mộttháng,không, nửa tháng cũng được. Chúng ta bắt đầu lại có đượckhông, nếu như thế này em phảinóivới người nhà em thế nào đây, tất cả đồng nghiệp ở trường đều biết chuyện chúng ta,anhlàm thế chẳng phảiđangbức em vào đường c·h·ế·t sao!”
"An Nhàn, em đừng bỏ mặcanhnhư thế đượckhông,anhbiết làanhkhôngtốt, nhưng em như thế này làm trong lònganhđau quá."
Lâm An Nhàn vẫn im lặngkhôngnóilời nào, sỉ nhục hôm nay màcôchịu cũng là do Quý Văn Nghiêu mang lại cũng do chínhcôtự tìm,khôngtrách được người khác.
Ai, xem như người đàn ông kia xui xẻo, bị Quý Văn Nghiêu coi trọng bà xã của mình, nhưng Trần Mộng Khiết cũngthậtsựhâm mộcôgáinày, Quý Văn Nghiêu làmộtngười đàn ông có trách nhiệm,côấy nhất địnhsẽrất hạnh phúc.
“côđiđâu vội thế, tôi còn chưa nhìnrõngười dám châm ngòi ly gián tôi và Văn Nghiêu mà.”
Vừa nghe như thế, Dương Quân lập tức lấy lại tinh thần: “Văn Nghiêu có thể bỏ chút thời gian cùng ăn bữa cơm, xem như em xin lỗianh.”
Nhìn ánh mắt cảnh cáo cùng uy h**p của Quý Văn Nghiêu, Trần Mộng Khiết cười khổ, vốn luôn tự tin mình có địa vị đặc thù trong lòng Quý Văn Nghiêu, nhưnghiệntại xem ra làđãsuy nghĩ nhiều, chỉ đơn phươngmộtphía mà thôi.
Quý Văn Nghiêu lại bị cái liếc mắt này làm bay mất cả linh hồn: Chịu nhìnanhrồi sao? Môi em thoa cái gì mà đẹp thế?’
“Văn Nghiêu, là em, saoanhlại khóa cửa?”
anhghét nhất loại thủ đoạn dùng cái c·h·ế·t để uy h**p thế này, hoàn toàn chán ngắt, chỉ làm người khác càng thêm chán ghét.
Quý Văn Nghiêu xoay người nhìn Phó Lệ Nađangbước về hướng mình, nhướng mày, trùng hợp thế!
khôngthèm suy nghĩ về Dương Quân nữa, Quý Văn Nghiêu gọi điện thoại cho Lâm An Nhàn.
Trần Mộng Khiết vừanóivừađivào phòng, mới đầu cònkhôngchú ý, nhưng khi đến bên sôpha định ngồi xuống, mới thấymộtngười phụ nữđangcúi đầu ngồi, nhìnkhôngrõdung mạo, liên tưởng đến cánh cửa khóa kín ban nãy, lập tức hiểurõ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc trước, khi nhận những hợp đồngtrêncông trường, Quý Văn Nghiêukhôngbiết bị bao nhiêu người cố tình làm khó, quan hệ trong môi trường này cực kì phức tạp,khôngphải người bình thường nào cũng có thể biết vào để chiamộtchén canh. Quý Văn Nghiêu bị người ta chặn đánhkhôngbiết bao nhiêu lần, sau đó thựcsựkhôngthể nhịn được nữa, cũng chỉ có thể đánh bừa, nhưng sau này giống nhưkhôngmuốn sống, liều mạng chém tàn phếkhôngbiết bào nhiêu kẻ dám đến gây chuyện mới có thể yên tĩnh. Về sau nữa cũng là Quý Văn Nghiêu biết làm người, co được dãn được, tự nhận sai đến bồi thường thuốc men cho những đànanhlớn mới có thể tiếp tục làm tiếp.
“Đừng khẩn trương, em nghĩanhtiểu nhân như vậy sao, em xemđi, chỉ chụp thế này thôi.”nóixong đưa di động cho Lâm An Nhàn xem, lại tranh thủ ômcô, hôn hôn lên cổ và vành taicô.
“anhkhônggiận, chuyệnnhỏmà.”
Mình có thoa cái gì đâu, Lâm An Nhàn vừa nghĩ, môiđãbị Quý Văn Nghiêu hôn, nụ hôn sâu và dày đặc, bàn tay củacôbị Quý Văn Nghiêu kiềm chặt, đặt ở nơi đó, bắt đầu di chuyển lên xuống.
khôngđúng! Chị dâu,khôngphải vợ củaanhhọ Dương Quân sao?! Tình huống này là thế nào?
Lâm An Nhànkhôngđồng ý, hai người dây dưađãgâysựchú ýkhôngít người, Lâm An Nhàn đành phải cùng Quý Văn Nghiêu lên xe. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quý Văn Nghiêu nghe xong tuy rằng tức giận, nhưng lạikhôngcó cách nào khuyên Lâm An Nhàn, đành phải theocôcùng nhau xuống lầu, nhất quyết phải đưacôvề tận nhà.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.