Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 30

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 30


“Có, còn ngủ trong phòng. Hôm qua trực đêmkhôngbiết nó về lúc nào, bố mẹ đều ngủ say, con có việc gì sao?”

“Bạn thânthìđúng rồi, nhưng tôikhôngcó nhiều tiền như bọn họ đâu, chỉ làmộtkỹ sư bình thường, nhờ phúc của Văn Nghiêu mới được vào đây đấy.côlà bạngáiVăn Nghiêu đúngkhông,đãnghe danhcôtừ lâu.”

“Thựcsựkhôngcó,anhkhôngtin tôi tôi cũngkhôngbiếtnóisao nữa.” Lâm An Nhàn gấp đến độ muốn khóc.

"Như vậy đượckhông, dù sao cũng là lần đầu tiên tôi đến đó."

Phó Lệ Na rất nhanh hoàn tất thủ tục mua xe xong, phấn khởi liên hệ Tào Chí Dũng tìm người thuê.

Vương Thu Dung đưa hai người vào nhà, vội xua taykhôngcho Phó Lệ Na lớn tiếng: “Đừng làm ồn, An Nhànđãsớm dậy từ lâu, lúc sáng mẹ thấy nó từ toiletđira. Do giữa trưa Minh Hạo trở về nên vợ chồng vẫn ở trong phòng, con đừngnóilung tung.”

“Tôi cũng quên mất chuyện này, nhưng dù sao cũngkhôngphải chuyện lớn.” Quý Văn Nghiêunhẹnhàng bâng quơ giải thích, đem trình tự thủ tục và hợp đồng cho thuênóicho Phó Lệ Na.

“Sao cậu cứ thích tạt nước lạnh vào mặt tôi thế? Nếucôấy ly hônthìđương nhiên tôisẽcướicôấy, nếukhôngtôi tốn công sức nhiều thế để làm gì!”

Quý Văn Nghiêu cườikhôngngừng: “Chỉ thuận tay thôi, tôi cho người đến cửa hàng lấy xe về công ty, tiền thuê tính từ hôm nay. Ngày mai tôi cho người soạn hợp đồng, chị xem kĩ rồi ký tên là xong.”

Đột nhiên, cảm thấy mông mình vừa bị ai đó véomộtcái, lập tức xoay người lại đúng lúc Quý Văn Nghiêuđiqua người mình, Lâm An Nhàn vừa tức vừa hận, tìm nơi cách xa Quý Văn Nghiêu ngồi xuống.

Đối phương bất đắc dĩ: “Bà chị, xe hơithìchạy đầytrênphố, nhưng đâu phải ai cũng tùy tiện làm taxi đúngkhông?khôngthể, đúngkhông, phải có bằng lái đúngkhông?côcho thuê xe phải có giấy phép chứng minh xe củacôhoạt động ổn định chứ, bằngkhôngthìlàm sao làm ăn đây, lúc muacôkhôngbiết sao? Sớm biếtkhôngcó soạn sẵn giấy tờ đầy đủthìtôiđãkhôngtới.”

Quý Văn Nghiêu thở dài: “Ainóiem cũng nghe, nhưng lạikhôngngheanhnói,anhđi, hôm khác ta lại bàn tiếp.”

“Tôinóiđược là được, chị haiđangđimua thức ăn đúngkhông, ăn cơm chiều xong chúng ta cùngđi, nếukhôngsẽlãng phí tâm ý của chị hai.”

Phó Minh Hạo như vừa pháthiệnbảo bối, tự hào nghĩ lát nữa ra ngoàisẽcókhôngít mặt mũi!

Quý Văn Nghiêu chỉnói: “Bạn cháu muốn nhập khẩumộtlượng lớn rượu ngoại, phỏng chừng thu lời khoảng năm sáu mươi vạn… Chuyện nàynóilúc nào cũng được,… Nhưng năm giờ chiều nay cậu ta phải lên máy bayđicông tác rồi,hiệntạikhôngbàn chắc phải đợi mấy tháng sau.”

Nghe mẹ con Vương Thu Dungnóichuyện, Quý Văn Nghiêu lập tức đứng ngồikhôngyên, ban ngày ban mặt hai người bọn họ ởmộtmình trong phòng lâu như thế là sao? Làm gì trong đó?

Quý Văn Nghiêu cao hứng ngắm Lâm An Nhàn, vừa nghe Phó Minh Hạonóinhư thế, tâm tình lập tức chìm xuống, đứng lên bỏ lạimộtcâu: “Tôiđilấy xe trước.”

“Tôiđiđược chưa, còn muốn gì nữa? Những dấu vếtanhđể lạitrênngười, tôi có gan làm gì!” Lâm An Nhàn đột nhiên nhớ chuyện này có thể làm Quý Văn Nghiêu tin, nhưng vừa tức vừa sợ nên thanhâmcó chút run run.

Phó Minh Hạo đứng bên cửa sổ điện thoại. Quý Văn Nghiêu cười híp mắt nhìn Lâm An Nhànkhônghề chớp mắt, dù cúi đầu làm ngơcôvẫn cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của Quý Văn Nghiêu dính chặt vào người mình.

“Ainóitôi trả thù Lâm An Nhàn? Tôi muốn thu thập là nhà họ Phó, An Nhàn là người phụ nữ của tôi.”

Phó Minh Hạo cũng nhanh chóng mang theo Lâm An Nhàn xuống lầu.

“Văn Nghiêu, chị muốn về chỗ của mẹ chị, nếu cậukhôngbận việc gìthìghé nhà mẹ chị ăn cơm tối rồi hẵng về!”

Đến nơi, mới pháthiệnđây là buổi tiệc buffect,hiệntrườngđãkhôngít người đến.

“Sao vậy, mới ngủmộtchútđãkêu, mẹanhbị gì thế!” Kỳthật, Phó Minh Hạo mơ màng nghe Vương Thu Dung kêu, nhưng vì quá buồn ngủ nênkhôngmuốn quan tâm.

“Em nào biết,anhra xem có chuyện gì.”

Lâm An Nhàn đành buông đũa đứng dậy về phòng.

Vương Thu Dung đau lòng con traiđicông tác mệt nhọc, muốn Phó Minh Hạo nghỉ ngơithậttốt, cười ha ha hỏi: “Chuyện gì? Nếukhôngquan trọng để tới giờ cơm rồinóiluôn.”

Phó Lệ Na vội vàng hỏi: “Giấy phép vận hành xe gì? Đều ở chỗ này, tôi cho thuê xe,anhtrả tiền thuê là được rồi, còn đòi giấy phép gì nữa?”

Phó Lệ Na trở về vừa nghe lịch trình của ba người tối nay, nghi ngờ liếc nhìn Lâm An Nhàn,khôngphảicôta giở trò quỷ đòiđitheo đó chứ, nhưng lạikhôngcó căn cứ đànhđixử lý hải sản mới mua về.

Lâm An Nhàn cười gượng gạo,khôngtrả lời, ngồimộthồithìđira ngoài nấu cơm.

Phó Lệ Na cònnói: “Em đó, đừng trách chịkhôngbáo trước, tri nhân tri diện bất tri tâm, cậu thường xuyênđicông tác nên phải đề phòng vợ mìnhmộtchút.”

Phó Lệ Na lại hỏi phí bao nhiêu.

Lúc này, Quý Văn Nghiêu đưa tay đến ngang ngược luồn vào bên trong q**n l*t của Lâm An Nhàn.

Quý Văn Nghiêu ra vẻ thờ ơkhôngquan tâm, nhưng trong lòng càng ghi hận Phó Lệ Na. Chỉmộtlần thấy mình nắm tay An Nhànđãvội quy chụp, chửi bới An Nhàn như vậy!

"Sau đóthìsao, cậu đemmộtgia đình hạnh phúc như thế làm tan nát, và rồi cậu tính sắp xếp Lâm An Nhàn thế nào? Văn Nghiêu, cậu cần phải hiểu, có những chuyện nên làm nhưng những chuyện vô nhân tính như thếthìtuyệt đốikhôngnên làm.”

“Thựcsựkhôngmuốn để emđichút nào, hay là đưaanhta cùng về nhà chúng ta,anhtiếp tục hầu hạ em.” Quý Văn Nghiêu vừanói, vừa l**m đôi môi hồng mềm mại của Lâm An Nhàn.

“A? Lâm An Nhàn ư, Lâm An Nhàn? Văn Nghiêu,khôngphải là Lâm An Nhàn đó chứ!” Đinh Triết giật mình. Tên Văn Nghiêu nàykhôngđicùng bạngáilại dẫn theo vợ người ta đến đây là có ý gì, lại còn là người phụ nữ màanhtađãtừng thích qua.

“Về sau có chuyện gì cần, cậu cứnói, chị tuyệt đốikhôngchối từ!”

nóiđến tận đây, Lâm An Nhànkhôngcòn lời nào phản đối, câm lặng đáp ứng.

“anhgiới thiệumộtsố bạn bè với em,anhta còn có thời gian rảnh để quan tâm em ở đâu sao?”

Sau lần Phó Minh Hạo say rượu vô tình tiết lộ tình trạng thân thể Lâm An Nhàn,anhlập tức để ý cẩn thận, thậm chí còn tìm bác sĩ để tư vấn,thìđược biết đa số do bị ảnh hưởng tâm lý, tốn biết bao công sức mới nghĩ ra biện pháp ý tưởng giúpcôchữa khỏi, lúc ấy,anhchỉkhôngmuốncôbị tội khikhôngđược thõa mãntrêngiường nên mới có ý định giúpcô. Nhưng bây giờ hai người bọn họ đóng cửa nhốt nhua trong phòng, mình hao hết công sức để chữa trị cho bảo bối nhà mình tốt lên, rồi lại để cho thằng đàn ông khác ngồi mát ăn bát vàng?

khônggiannhỏhẹp càng làm Lâm An Nhàn bất an, đẩy đẩy người Quý Văn Nghiêuđangdán sát vào mình, giọngnhỏđến mứckhôngcònnhỏhơn được nữa: “Mau để tôi ra ngoài,anhmuốn hủy hoại tôi phảikhông?”

Lâm An Nhàn thấp giọngnói: “Emkhôngđi,anhcũng đừngđi, mới về nên nghỉ ngơi nhiều.”

Lâm An Nhàn đứng bất động bên giường.

Phó Lệ Na nghe Vương Thu Dung trả lời, trong lòng nổi lên tính toán, nhân cơ hội hôm na,côta muốn dò xét thử xem Lâm An Nhàn có ý ngoại tình haykhông, vì thếnói: “Mấy giờ rồi còn ngủ, muốn ngủ cả ngày mới đủ à?”

Thay đổi quần áo, Phó Minh Hạo nhìn Lâm An Nhàn cười: “Bà xã, tối naykhôngđược từ chốianh, cơm nước xonganhtắm rửa, em dọn dẹp xongthìmau vào phòng.”

Mới ra khỏi phòng,đãbị Quý Văn Nghiêu đứng ở cửa toilet ngăn cản. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Suyđinghĩ lại, chỉ có thể tìm Quý Văn Nghiêu giúp đỡ.

Đinh Triết xấu hổ gật đầu cáo lỗi với Lâm An Nhàn. Thừa dịp Lâm An Nhànđitoilet, giữ chặt Quý Văn Nghiêu hỏi: “khôngphải cậu hận cả nhà bọn họ, sao còn lui tới thân thiết như thế” chẳng lẽ cậu muốn tìm cơ hội trả thù người ta? Thôi bỏ quađiVăn Nghiêu à, dù sao Lâm An Nhàn cũng đâu có làm gì cậu, huống chicôấy biết cậu giàu có thể này,côấy nhất định hối hậnkhôngít.”

“Minh Hạo, emđira ngoài xã giao sao lại còn mang theo An Nhàn làm gì, là tựcôta nằng nặc đòi theo à?” Phó Lệ Na thấy Lâm An Nhàn vào phòng, lập tức hỏi Phó Minh Hạo.

Quý Văn Nghiêu cườinói: “Có chút việc chậm trễ. Đinh Triết, bạn thân củaanh.”

“khôngcó, tại tiệc tối hôm nay ai cũng mang theo người nhà, Văn Nghiêu cũngnóikhôngsao, hơn nữa em vừa về lại ra ngoài xã giao vẫn nên mang An Nhàn theothìtốt hơn.”

“Hay chị đem xe trực thuộc danh nghĩa công ty tôi, như vậy có thể danh chính ngôn thuận cho thuê, tiền thuêthìchị giữ, chị thấy sao.”

“Dẫn tôi lại đây làm gì, Minh Hạo còn bên kia.”

Lại nghĩ đến mối quan hệ mập mờ giữa mình và Quý Văn Nghiêu, dùkhôngtình nguyện nhưng cũng là phản bội, huống chi mình lại còn có phản ứng sinh lí, hưởng thụ và trải nghiệm cảm giác này.khôngthể phủ nhận chuyện đóđãlàmcôrung động, cùng làm chocôbiếtthìra chuyện quan hệ nam nữ có thể tìm hoan mua vuikhôngcần đau đớn như thế. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ánh mắt Quý Văn Nghiêu vẫn cố định ở chỗ cũ, thuận miệngnói: “Thành haykhôngkhôngquan trọng, làm ănkhôngphải chỉ cómộtmìnhanhta. Đúng lúc tối nay tôi cómộtcuộc tụ họp với bạn bè, cậu có muốnđicùng haykhông, có rất nhiều người giàu có, có chức quyền để giao thiệp.”

Lâm An Nhàn mở cửa ngó trái ngó phải, thấykhôngcó người vội vàng bướcđi, tới phòng kháchthìgặp Phó Minh Hạođangcao hứngnóichuyện điện thoại. Còn Vương Thu Dungđangloay hoay trong bếp, mới yên lòng thở hắt ra.

Sau khi, nhận điện thoại của Phó Lệ Na, Quý Văn Nghiêu thư thái nhìn đám mây lửng lờ ngoài cửa sổ, ngữ điệu rất là sầu lo: “Haiiz, là do tôi lo lắngkhôngchu toàn. Nhưngkhôngphảikhôngcó biện pháp, chuyện hợp đồng cho thuêkhônglo được cũngkhôngsao, bởi bên tôi có biện pháp kháckhôngcần công chứng bên chính quyền thành phố, nhưngkhôngbiết chị tin tôi haykhôngthôi.”

Nghe tiếng cửa lớn đóng cửa, Lâm An Nhàn cũng đóng cửa phòng lại nhìn Phó Minh Hạo ngủ say,mộtđêmkhôngngủ.

Quý Văn Nghiêu cũng ngừng lại, quay đầu nhìn Lâm An Nhàn: “anhcực khổ tìm cách chữa trị cho em, em sung sướng xong lại tìm cách để bỏ rơianh? An Nhàn, em có tin ngay bây giờ trước mặt mọi người,anhcông khai quan hệ của chúng ta haykhông? Tốt nhất là em nên đối xử tốt vớianh, nếukhôngsẽkhôngcó ai được tốt đẹp cả đâu.”

Nếu Minh Hạođãvề, hôm naykhôngthể diễn thử, tiếcthật! Phó Lệ Na tạm thời buông tha ý tưởng, cầm túi xách đứng dậynói: “Conđisiêu thị mua chút hải sản.”

“Đúng vậy, là Lâm An Nhàn, chồngcôấy ở bên kia.”

Đúng vậy, chậm rãi hướng dẫn…...

“Saocôlạinóinhư vậy, chúng tôi buôn bán xe chứkhôngphải bãi giữ xe, nếu ai cũng giốngcô,thìchỗ của tôi trở thành bãi đậu xe thuê luôn à?” Ông chủ cửa hàngnóixong liền cúp điện thoại.

“không, tuyệt đốikhôngđược!” Lâm An Nhàn liên tục lắc đầu.

Lúc ăn cơm, Phó Minh Hạo có vẻ sốt ruột, còn Quý Văn Nghiêu chậm rãi lột ăn xong hai con cua rồi lau tay, mớinói: “Tôi thấyanhhọ nôn nóng quá, vậy chị dâu thay quần áo, trang điểmmộtchút rồiđi.”

Chương 30

Quý Văn Nghiêu định buông tha cho Lâm An Nhàn, nhưng bất chợt nghĩ lại, q**n l*tthìcó thể thay bất cứ lúc nào mà. Nhưng nghe Lâm An Nhànnói, liền xốc quần áocôlên, nhìn b* ng*c trắng như tuyết có từng mảng xanh tím loang lổ, khóe miệng hơi có ý cười, sau đó ngồi xổm xuống nhìn thấy hai đùi cùng đỏ đỏ xanh xanh, đầu óc nóng lên, bắt đầu dùng sức cắnmộtcái, sau đó lại l**m l**m hôn hôn như an ủi, khi đứng lênthìmặtđãcườithậttươi.

khôngquá ba ngày, Tào Chí Dũng cũng rất hiệu suất,đãtìm ra người đến thuê xe, nhưng trong lúc ký hợp đồng gặp chút trục trặc. Đối phươngyêucầu giấy phép vận hành xe. Bọn họ lạikhôngcó!

Lâm An Nhàn dừng lại: “Tôikhôngmuốn làm quen với bạn bè củaanh, lại càngkhôngmuốn có bất cứ quan hệ nào vớianh!”

Quý Văn Nghiêu nghe xong nở nụ cười: “nóichuyện văn minh chútđi, cái gì gọi là ngủ với nhau, cái đó là tôi ngàn cầu vạn xin mới có được đó. Đinh Triết, cậu là bạn tốt nhất của tôi, nên tôi mớinóithực với cậu, tôi thíchcôấy, hơn nữa nhất địnhsẽlàmcôấy ly hôn, đời này tôi chỉ có duy nhất mục tiêu đó.”

Lúc này, Lâm An Nhàn thay xong quần áođira, bất ngờ thu hút ánh mắt mọi người. Ngoài hôm kết hôncôtrang điểm ra,khôngcó dịp nào trang trọng để An Nhàn chăm chút, hôm nay váy dài thướt tha, trang điểmnhẹ, lập tức đem vẻ bề ngoài củacônổi bật rực rỡ hẳn lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phó Lệ Na nghe vậy cao hứngkhôngthôi, như vậy chứng tỏ chiếc xe này muakhôngbị hố, giá nàythậtsựlà thấp nhất!

Phó Lệ Nađitheo Quý Văn Nghiêu xem xe,côta làm sao biết cái gì tốt cái gìkhôngchứ, mới nhìn chiếc xe mới tinhđãcao hứng như thấy cả núi vàng lấp lánh trước mắt, nghe Quý Văn Nghiêunóigì cũng gật gù như gà mổ thóc. Cuối cùng, Phó Lệ Na quyết định mua chiếc xe trộn xi măng tự động vì Quý Văn Nghiêu bảo loại này tiền thuêsẽcao nhất trong tất cả các loại xe.

Vừa vào cửa, Phó Lệ Na liền hỏi: “Mẹ, An Nhàn có nhàkhông?”

Quý Văn Nghiêu giới thiệu Minh Hạo với vài bạn bè tán gẫu, liền mang Lâm An Nhàn đến nơi khác.

“Con nghe rồi, mẹ đừng kêu nữa!”

Lâm An Nhàn đau đến mức suýt xoa,: “Quý Văn Nghiêu,anhlàmộttên b**n th**!”

Vương Thu Dung lập tức sốt ruột: “Kiếm được nhiều như vậy? Để dì gọi Minh Hạo, đây là đạisựmà!”

“Cái gì, 150 đồng, sao mấy ngườikhôngđiăn cướp luônđi.” Phó Lệ Na hét ầm lên.

“Tốt, tốt, vậyđi! An Nhàn, lát nữa em sửa soạn trang điểmđi, tối chúng ta cùngđicho biết.”

“Quý tổng, nếu ngàikhôngđến đâythìtôisẽkhôngđưa ra cái giá này đâu, vị nàythậtsựlà người thân của ngài?”

“Hừ…. Em thích làm thằng đầnthìkệ em, tính tìnhcôta thế nào làm sao chị biết chứ, chị cũng đâu có ở trong bụngcôta, chịkhôngthèm quan tâm nữa cậu!” Phó Lệ Na thấy Phó Minh Hạokhôngnghe lời mình nên giận dỗi quay mặtđi,khôngđể ý đếnanhta nữa.

“Muốn nghỉ ngơithìúc nào nghỉ ngơikhôngđược? Văn Nghiêu có lòng nghĩ cho Minh Hạo,côlàm vợkhônghỗ trợ còn ngăn cản chuyện nó làm ăn? Minh Hạo muốn chocôđitheo là đểcôđừng ghen tương lung tung? Tôi quyết định rồi, tối naycôđichung với Minh Hạo, nhớ chăm sóc nó cẩn thận,đàn ông con trai bươn chải bên ngoài vất vả lắm,côlàm ơn chăm sóc nó, giữ mặt mũi cho nó với!” Vương Thu Dung từ trong bếpđira giáo huấn Lâm An Nhàn.

Phó Minh Hạo bất đắc dĩ đứng lên.

Quý Văn Nghiêukhôngcho là đúng, nở nụ cười: “Hạnh phúc của tôi tự tôi định đoạt, về phần người khác nghĩ thế nàokhôngliên quan đến tôi. Tư tưởng An Nhàn bị lễ tiết truyền thống ràng buộc, tôi phải chậm rãi hướng dẫn dạy dỗcôấy từ từ.”

trênmặt Quý Văn Nghiêukhônghề biểuhiệngì lạ, nhưng trong lòng lạiđangchờ câunóinày: “Vậy cũng được, nhưng lại quấy rầy dì dượng Hai nữa rồi.”

Đinh Triết càng giật mình: “Cậu còn tính cướicôấy? Ba mẹ cậu đồng ý sao, quan trong nhất là bản thân Lâm An Nhàn có đồng ýkhông? Hơn nữa trước kia cậunóicôấy là chị dâu của Dương Quân, nếu mọi người biết chuyện nàythìphải làm sao đây, rắc rối quá!”

“Văn Nghiêu, tôiđãbáo giá với Vương tiên sinh, cậu xem chuyến này có thànhkhông?” Phó Minh Hạo điện thoại xong, ngồi xuống bên cạnh Quý Văn Nghiêu bắt chuyện.

Phó Lệ Nanóixong điện thoại cho Vương Thu Dung báo mình cùng Quý Văn Nghiêu ghé qua ăn tối.

Đinh Triết nhìn Quý Văn Nghiêu lôi kéo Lâm An Nhàn giới thiệu với mọi người,khôngbiết còn tưởng họ làmộtđôi, lại lắc đầu ngao ngán nhìn chồng Lâm An Nhàn ở bên kia liên tiếp nâng chén, người đàn ông kia quá trì độn.

“anhmuốn xem thử em cónóithậthaykhông!”nóixong hất tay Lâm An Nhàn ra, trực tiếp sờ vào nội y củacô, cảm giác bên trong khô mát mới yên tâm.

Hơn nữa,hiệntạicôvẫn chưa tìm được cách để thoát khỏi Quý Văn Nghiêu, lại khó có thể đáp ứng nhu cầu của Phó Minh Hạo, vì lúc Phó Minh Hạo đụng chạm,côvẫn sợ hãi, khẩn trương. Hơn nữa, nếu bại lộcôsao có thể đối mặt những lời chỉ trích cùng thóa mạ của mọi người!

“Minh Hạo, Minh Hạo, mau dậy!”

Quý Văn Nghiêu túm lấy Lâm An Nhàn đẩy mạnh vào trong toilet, sau đó khóa cửa lại.

Nghe xong, Phó Lệ Na vui vẻ nhếch lông mày: “Ý này hay. Văn Nghiêu, cậu là ân nhân của chị!”

Đinh Triết thiếu chút nữa bị sặc rượu: “nóigì, cậu cùngcôta ngủ với nhau rồi hả? Vậy bạngáicậuthìsao, vả lạicôgáinàyđãgia đình, cậu sắm vai tình nhân hả?”

“Quen biết nên 150 đồngmộtngày, nếukhôngphải lấy 200 đồng chúng tôi cũngkhôngcho đậu.”

Làkhôngbiết, chưa từng nghe Quý Văn Nghiêunóiqua chuyện như thế này.

Phó Minh Hạo đắc ý: “An Nhàn chỉ trang điểm chút xíuđãtrở thành mỹ nữ, vợ tôithậtxinh đẹp!”

Phó Lệ Na ngã ngửa, mua xe hết 40 vạn,hiệntại cho thuêkhôngđược, còn mất 150 đồngmộtngày,mộttháng mất hơn bốn ngàn, gấp muốn điên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mặc Phó Minh Hạo bất tỉnh ngồi dưới đất, Quý Văn Nghiêu ôm chầm Lâm An Nhàn hôn nồng nhiệt.

“Chị hai, sao chị lại có thểnóinăng tùy tiện như thế? Tính An Nhàn thế nào chị cònkhônghiểu sao, em thấy người nên chú ý là chị mới phải, đừngnóilung tung lỡ An Nhàn nghe đượcsẽđau lòng lắm.”

“Cái gì cũngkhônglàm, Minh Hạo về nhà liền ngủ, tôikhônglừaanh, mau để tôi ra ngoài!”

“Bãi đỗ xe của chúng tôi bình thường chúng tôi chỉ giữ miễn phímộttuần, xe củacôrất chiếm diện tích, nên từ tuần sausẽthu phí gửi xe.”

Lâm An Nhàn bị dọa muốn ngất xỉu, vung tay bắt lấy tay Quý Văn Nghiêu,khôngchoanhta động: “anhlàm gì, buông ra!”

“Dì hai đừng mắng chị dâu như thế, chị ấy cũng chỉ muốn tốt choanhhọ thôi,thậtra mấy người bạn này của cháu đều là bạn thân, cũngkhôngít lần họ mang theo vợ conđi,khôngcần khoa trương quá, tuy nhiên tôi nghĩ chị dâu cũng nên mặc chiếc váy lần trước tôi tặng.” Quý Văn Nghiêu thong thả bắt chéo chân chỉ điểm nhà họ Phó làm việc.

Phó Minh Hạo xứng sao! Quý Văn Nghiêu càng nghĩthìlửa giận trong lòng càng cháy phừng phừng, nhìn người nhà họ Phó như cái gai trong mắt, hậnkhôngthể đá mấy cú. Vì thế thâm trầmnói: “anhhọ về rồi sao? Đúng lúc quá, cháu có việc muốn tìmanhấy.”

Lâm An Nhàn nghe Vương Thu Dung kêu, khẽ lay người Phó Minh Hạo.

Lâm An Nhàn ngồi nhìn Phó Minh Hạo ngủ saytrêngiường, nhớ đến vừa rồicôđãtừ chối đòi hỏi của Phó Minh Hạo, hai ngườiđãrất lâukhôngsinh hoạt chuyện vợ chồng, nguyên nhân thứ nhất là docôkhôngmuốn, hai là cả ngày Phó Minh Hạo theo Quý Văn Nghiêu uống rượu say bí tỉ đến khuya mới về. Nhưng vừa rồirõràngkhônglý do cự tuyệt nữa, mình vẫn là đẩyanhấy ra,côthựcsựkhôngthể sau khi lên giường với người đàn ông khác xong lại có thể ung dung phát sinh quan hệ với Phó Minh Hạo, cho nênhiệntại trong lòngcôrối tung cả lên.

Vợ chồng Phó Lệ Na chạy vạy khoảngmộttuần cũngkhôngxong cũngkhônghiểu biết gì về vụ này, bởi vì chẳng những trình tự quá mức phức tạp, hơn nữa cũngkhôngphải dễ dàng có thể làm được, mà lúc này ông chủ cửa hàng xe cũng gọi điện thoại tới hỏi bọn họ khi nàothìđến nhận xe.

“Văn Nghiêu, thằng nhóc này sao bây giờ mới đến?” Đinh Triết thấy Quý Văn Nghiêu lập tức chạy lại chào hỏi.

Quý Văn Nghiêu đỡ Phó Minh Hạo say bất tỉnh nhânsựlên lầu. Lâm An Nhàn định lấy chìa khóa mở cửa, lại bị Quý Văn Nghiêu ngăn lại.

“đãcóanhrồithìem đừng hòng chơi trò bắt cá hai tay, lần này em ngoan ngoãn nênanhkhônglàm khó dễ em nữa, ra ngoàiđi.”

Quý Văn Nghiêu buồn cười: “Em tưởngthậtsao?anhđùa với em thôi, em mở cửađi.”

“Tớ biết mà, coi như tớ nợ cậu nhé, đây là chị họ của tớ nên tớ phải ra mặt giúp chị ấy rồi.” Quý Văn Nghiêu vừa nhìn Phó Lệ Na ký tên thanh toán, vừa mỉm cườinóichuyện cùng đại diện bán xe.

"nóibậy gì đấy,côấykhôngphải Dương Quân,côấy là Lâm An Nhàn.” Quý Văn Nghiêu chỉnh lại cho đúng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Gì mà quấy rầy, cậu giúp chị tiết kiệmkhôngbiết bao nhiêu tiền,mộtbữa cơm cậu có khả năng ăn hết được bao nhiêu. Tới nhà cậu cứ nghỉ ngơi chờ chị mua đồ ăn v, cả nhà chúng ta tối nay ăn đại tiệc!”

khôngnghe Phó Minh Hạo trả lời, Quý Văn Nghiêu liếc mắt nhìnanhta, khẽ cười: “Sợ chị dâu lo lắng sao, vậythìmang chị ấy theo luôn, dù sao đều là người trong nhà, thỉnh thoảng họ cũng mang theo người nhàđicùng.”

Mua xe xong, Quý Văn Nghiêu lại đưa Phó Lệ Na về.

Phó Minh Hạo nghe thấy thế liền hào hứngkhôngthôi, nhưng lại sợ mình mới vừa vềđãchạy ra ngoài xã giao tiếpthìLâm An Nhànsẽkhôngvui, vì thế ngập ngừng liếc mắt nhìn Lâm An Nhàn ở đối diệnkhôngdám trả lời.

Đương nhiên là có chỗ cầncôhỗ trợ rồi! Quý Văn Nghiêu buông di động, say mê nhìn hình Lâm An Nhàn say ngủ bị mình chụp lén, khóe miệng cứ cong cong mãikhôngdứt.

Chờ đối phươngnóimộtđống, hai người mới kịp phản ứng, vội vàng điện thoại cho Quý Văn Nghiêu.

Lâm An Nhàn bịanhdọa làm giật bắn mình,khônghiểu tại sao Quý Văn Nghiêu lại đột nhiên chạy tới nhà họ Phó, làm bộ nhưkhôngpháthiệnđiqua.

Quý Văn Nghiêu nghiến răng: “anhkhôngtin, làm gì có chuyện hai người ở riêng với nhau màkhônglàm gì, nókhôngphải đàn ông sao?”

hiệntạianhta ý thức đượcmộtvấn đề, Lâm An Nhàn cùng Phó Minh Hạo ở mọi thời điểm đều có thể danh chính ngôn thuận lên giường với nhau, cònanhta dùkhôngđồng ý hay tức tốithìcó thể làm được gì!

Lại nâng Phó Minh Hạo dậy, đưaanhta về phòng, sau đó hỏi Lâm An Nhàn: “khôngtiễnanhsao?”

“Từ trưa đến giờ em cùnganhta ở trong phòng làm gì, mau giải thíchrõràng.” Quý Văn Nghiêu tức giận.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 30