Ly Hôn - Thần Vụ Quang
Thần Vụ Quang
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 20
“Cũngkhôngphải việc gấp! Cửa hàng áo cưới của Lâm Húc kinh doanh rất tốt, rất có hướng phát triển, nhưngkhôngnhiều mẫu áo cưới cao cấp nên bỏ lỡkhôngít mối,hiệntại muốn mở rộng nhưng tài chínhkhôngcó, con xem có thể mượn bọn họ chút đỉnh haykhông?”
Trước kia saokhôngpháthiệnDương Quân thích khóc như thế, chuyện còn chưa phát sinhđãmang bộ dạng như bị ấm ức lắm, nhưng Lâm An Nhàn vẫn an ủi: “Có lẽ thường vào đó xã giao nên quen biết thôi, em đừng nghĩ lung tung mãi như thế,đãyêuthìphải tin tưởng người emyêuchứ.”
Lâm An Nhàn nghe xong trực tiếp xuống xe đón taxi người nàykhôngphải tự kỉ bình thường!
Thấy Quý Văn Nghiêukhôngnóilời nào, Lâm An Nhàn dịu giọng khuyên nhủ: “Quý Văn Nghiêu, chẳng quaanhchỉkhôngcam lòng chuyện trước kia thôi. Nhưng nay tôiđãkết hôn rồi,anhcó thể đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa, đượckhông? Tôithậtlòng xin lỗi chuyện trước kia,anhnên đón nhận Dương Quânthìtốt hơn, Dương Quân nhân phẩm tốt, lạithậtlòng thíchanh,anhkhôngcần bỏ lỡcôgáitốt như vậy!”
Tuy Phó Minh Hạo chỉnóiđùa, Lâm An Nhàn vẫn chột dạ: “khôngcó gì, cùng đồng nghiệp hàn huyên vài câu, Quý Văn Nghiêu chưa về?”
Chương 20
Kỳthật, Tôn Bằng muốn hỏi đây là chồngcôsao? Nhưng lại lập tức phủ định, chồng Lâm An Nhàn nếu lái loại xe sang trọng như thế này, sao còn để Lâm An Nhàn vất vả như vậy!
Toàn thân Lâm An Nhàn toát mồ hôi lạnh, nên khi điện thoại vang lên lần nữa,cônhanh chóng ấn nút nhận cuộc gọi: “Quý Văn Nghiêu, rốt cuộcanhmuốn làm gì?”
“Tôi giới thiệuanhta làm cũng Lâm Húc, buôn bán có lời nên muốn cám ơn tôi, hơn nữa lắc tay là vợanhta mua,anhtin haykhôngthìtùy!”
Ca đêm ở công ty Lâm An Nhàn tan tầm khoảng mười giờ, Tôn Bằng cùng Lâm An Nhàn thường cùng nhau chờ xe bus.đanghàn huyên, Lâm An Nhàn thấymộtchiếc màu xe đen chậm rãi chạy về hướng bên này. Chiếc xe càng ngày càng gần, Lâm An Nhàn cảm thấy rất giống xe Quý Văn Nghiêu!
“Sợ cái gì, Văn Nghiêu chứ có phải ai xa lạ đâu, hơn nữa mẹđangnóichuyện nghiêm túc mà, có gì cần giấu giấu diếm diễm cơ chứ.” Vương Thu Dungkhôngcảm thấy gì làkhôngổn.
Hai người giằng co, vẫn là Lâm An Nhàn yếu thếkhôngchịu nổi ánh mắt người khác dòm ngó, nên đành lên xe. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vì sao thằng đó tặng lắc tay chocô?” Quý Văn Nghiêu tuy biết tính chất công việc của Lâm An Nhàn, nhưng cố chấpkhôngbuông tha.
“An Nhàn,côquen người này?”
Thấy Tôn Bằng gật đầu, Lâm An Nhàn mới lên xe của Quý Văn Nghiêu. Chờ khi lên xe xong,cômới ỏi Quý Văn Nghiêu: “Sao biết tôi ở đây, rốt cuộcanhmuốn thế nào?”
“Dù sao cũngkhôngliên quan đến tôi,anhnên giải thích với Dương Quânthìtốt hơn, ông chủ Quý có qua lại với bao nhiêu người đàn bàthìtôikhônghứng thú muốn biết!”
Quý Văn Nghiêu dừng xe nhìn Lâm An Nhàn hỏi: “Emkhôngđể ýthật, hay ghen nênnóidỗi đó?”
Dương Quân buồn khổ cau mày: “Điều chịnóiem đều hiểu, nhưng để làm đượcthìrất khó. Emkhôngthể hào phóng với phụ nữ có ý đồ với Văn Nghiêu. Em chỉ muốn Văn Nghiêu cười vớimộtmình em, tốt vớimộtmình em. Ngược lại, em cũngsẽdâng hiến tất cả những gì em có choanhấy.
“An Nhàn, saokhôngnghe điện thoại?” Dương Quế Trân hỏi.
“Tôi cónóigì đâu mà emđãxuống xe, nếukhôngthích tôikhôngnóinữa.”
Phó Minh Hạo thầm oán Vương Thu Dung: “Nhàđangcó khách, mẹ lạinóiviệc này.”
“Chịnóixem, Văn Nghiêu cùngcôgáikia có quan hệ gìkhông, sao họ lại thân mật như vậy?” Dương Quân rưng rưng nước mắtnói.
Vương Thu Dung nghe xong, thở dàinói: “Haiiiz….,côcậu cũng nên cố gắng cho chúng tôi bế cháuđichứ, cưới nhau lâu thế rồi cơ mà.”
“Tôi chỉkhôngmuốn em mệt thôi, tan tầm trễ như vậy còn đón xe, tôi cũng đâu có ngủ sớm, nên tới đón emthìcó gìkhôngtốt, bây giờ là mùa hèthìkhôngsao, nhưng nếu là mùa đông,khôngphải emsẽrất lạnh sao?”
Đến cửa khu chung cư, Lâm An Nhànnói: “Tôikhôngmuốn gặp lạianhnữa, nếu còn chút tự trọng của con ngườithìanhđừng đến đây làm phiền tôi nữa!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâm An Nhàn tức giận đến hộc máu: “Đầu ócanhcó vấn đề phảikhông?anhta là đồng nghiệp cùngmộtcông ty, sao có thểkhônggặp mặt, hơn nữaanhta lại ở khu chung cư đối diện, tôi làm ca đêm,anhta lịchsựđưa tôi vềthìcó gìkhôngđúng?”
Lâm An Nhàn khuyên Dương Quân xong vội vàngđitrực đêm.
Lâm An Nhàn nén giậnnói: “Cũngkhôngphải ngày đầuđilàm, tôi ra về với đồng nghiệp của tôithìanhnóiquanh co, bảo đừng để người ta hiểu lầm, vậy còn hành độnghiệngiờ củaanh,khôngphảiđangkhiến người khác hiểu lầm sao?”
Lâm An Nhàn ngược lại vô cùng cao hứng, monganhta tốt nhất vĩnh viễn đừng đến nữa.
Lâm An Nhàn sẵng giọng: “Dương Quânkhôngnóichuyện bạngáitrước củaanh, mà lànóicôtiếp viên nào đó,anhvớicôta thân mật lắm.”
Phó Minh Hạo xấu hổ liếc Quý Văn Nghiêu: “Mẹ đừngnóichuyện này nữa đượckhông!”
Hôm nay, Quý Văn Nghiêu lại đến nhà họ Phó kiếm cơm, Lâm An Nhàn vẫn ngoan cố tránh mặt.
“anhthấy emđangtự ngược đãi bản thânthìđúng hơn, ăn cơm xongthìem về phòng chẳng phải xong chuyện sao, cần gì chịu đói như thế?anhđira ngoài để tiếp đãianhta đây, trong khoảng thời gian nàyanhta giúpanhkhôngít,anhthậtsựthíchanhta rồi.” Phó Minh Hạo cườinóixong liềnđira ngoài.
nóixong, Lâm An Nhàn xuống xe.
“Dương Quânthìsao,côấy lại tìm em?khôngphải tôiđãgiải thích, tôikhôngcó ý định hợ lại với Mộng Khiết sao, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường, chẳng lẽ tôi phải tuyệt giao vớicôấy sao? Quý Văn Nghiêu bực bội nhắc lại,rõràngkhôngcó gì, Dương Quân lại trước mặt Lâm An Nhànnóilung tung.
Từ ngày hai người điện thoại, Quý Văn Nghiêu cũng rất ít đến nhà họ Phó, Vương Thu Dung có chút lo lắngkhôngbiết có chuyện gì làmanhtakhôngvuikhông. Ngay cả Phó Minh Hạo cũng thắc mắc, nhưng hai mẹ con ngồi nghiền ngẫm mãi vẫnkhôngra kết quả nên cũng đành thôi.
“An Nhàn làm sao vậy, mấy hôm nay đều bảo ănkhôngngon, hay có rồi?” Vương Thu Dung cho rằngkhôngchừng Lâm An Nhàn mang thai.
Đầu bên kia điện thoại Quý Văn Nghiêu vẫnkhônglên tiếng.
“Sao khẩn trương thế, sợanhnghe gì à?”
Sau tối hôm đó, Lâm An Nhàn tránh Quý Văn Nghiêu như tránh tà, chỉ cần Quý Văn Nghiêu đến nhà họ Phó,côđều tìm cớnóimình mệt mỏi hoặc trong người khó chịu, thà nhịn đói nhốt mình trong phòng còn hơn gặp mặt người đàn ông đáng ghét kia. Vậy nên, Quý Văn Nghiêu muốnnóichuyện cùng Lâm An Nhàn nhưng mãi vẫnkhôngtìm được cơ hội. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâm An Nhàn nghe xongkhôngphản ứng, thanhâmQuý Văn Nghiêu lớn hơn: “Tôi bảocôlên xe!”
“Em tự tinthìsẽkhôngtìm chị để tâmsựrồi, còn chưa giải quyết xongcôMộng Khiết kia, bây giờ lại xuấthiệnthêm con ả tiếp viên Karraoke đó nữa. Chịkhôngbiết chứ, ngày đó lần đầu tiên Văn Nghiêu dẫn em ra mắt bạn bè, mà bạn bèanhấy toàn người làm ăn lớn, đột nhiêncôta xông vào mời rượu Văn Nghiêu, còn dựa sát vào cười đùakhôngngừng. Chỉ làmộtnữ tiếp viên mà thôi, dựa vào cái mà quấn quít Văn Nghiêu!khôngvì mặt mũi, emthậtsựmuốn đuổicôta ra ngoài!”
“Con ngủ saykhôngnghe chuông, mẹ có việc gì ạ?”
Chờ xe dừng lại, Lâm An Nhàn lúc nàykhôngthể tự gạt bản thân được nữa, người lái xe chính là Quý Văn Nghiêu.
“Quý Văn Nghiêu,anhđãgây phiền phức cho tôi quá nhiều tôi rồi, tôi vàanhmộtchút quan hệ cũngkhôngcó,anhđừng cứ quấn quýt lấy tôi như thế này nữa, đượckhông?”
Xem ra trong tìnhyêu, si tình như Dương Quânsẽluôn ở thế hạ phong, nếu tình cảm của đối phươngkhôngnồng nhiệt như vậythìthậtthiệt thòi.
Lâm An Nhàn tức giận: “Buông ra!”
Nhìn Lâm An Nhàn vào hàng hiên, Quý Văn Nghiêu nhắm mắt dựa vào sau ghế lái: Rốt cuộc nên chấm dứt sao!
Lâm An Nhàn nghe đến đó, ngẫm nghĩmộtlúc rồi mới nghiêm túcnói: “Dương Quân, emđãtin tưởngthìchị cũngnóithiệt tình. Quý Văn Nghiêu là người làm ăn, lại là người kinh doanh khá thành công, bộ dạng trẻ trung lại xuất chúng. Bình thường ra vào những nơikhôngphải chị và em có thể tưởng tượng được, khó tránh tiếp xúc với nhiều loại người hoặc ngẫu nhiên gặp dịpthìchơi cũng là chuyện khó tránh. Cho nên nếuanhtađãlựa chọn emthìem phải tin tưởnganhta, hơn nữa cũng phải tin tưởng bản thân,khôngthể luôn lo được lo mất, rồi giận hờn vô cớ mãi như thế này. Nếu mai này hai người cưới nhau rồi, em cứ thế nàythìphải làm sao đây?”
Quý Văn Nghiêu suy nghĩmộthồi mới hiểu Lâm An Nhànnóigì, càng nổi giận: “Hôm đó tôi họp mặt bạn bè, toàn đàn ông con trai, sợ Dương Quân đến mấy chỗ đósẽhiểu lầm hoặckhôngvui, vốnkhôngmuốn mang Dương Quân theo, làcôấymộtmực đòiđi. Đến đó rồi ai cũngkhôngdám làm gì sợcôấykhôngvui, mọi người cũng chỉ uống rượu mà thôi. Tiểu Oánh cũng làmộtnửa chủ của quán đó, quen khá thân vớianhem chúng tôi, biết chúng tôi đến nên ra đón tiếp, sao lại thành tiếp viên karaoke?”
Cầm lấy di động nãy giờ vẫn reokhôngngừng kia, nhấn nút từ chối cuộc gọi, gã này lại dám gọi điện thoại cho mình,anhta bị gì vậy?!
Lâm An Nhàn nằmtrêngiường vuốt cái bụng đói của mình gần như chỉ còn da bọc xương, vừaâmthầm mắng Quý Văn Nghiêu. Người nàythậtkhôngbiết xấu hổ, cứ luôn chạy đến nhà mình ăn chực, nếu cứ thế này mãi chắc mình bị suy dinh dưỡng luôn.
Bến xe tuy thưa thớt vài người, nhưng Lâm An Nhàn cũngkhôngmuốn người khác chú ý: “Quen, tôiđitrước.”
Lúc này, Quý Văn Nghiêu đứng lênnói: “Cháu ăn no rồi, cháu ra ngoài nghe điện thoạimộtchút.”
Quý Văn Nghiêu dùng sức kéo lạikhôngbuông: “Em theo tôi lên xe, tôisẽbuông”
Lâm An Nhànnói: “Vừa thấyanhta em liền khó chịu, ngày mai chắc em phải muamộtít mì để trong phòng, nếukhôngcứ nhịn đói như vầy hoàithìkhônghay lắm.”
Phó Minh Hạonói: “Chưa,khôngphải cậu ta đến nên em mới tuyệt thực đấy chứ, hai người là kẻ thù truyền kiếp sao?”
Quý Văn Nghiêu đuổi theo kéo tay Lâm An Nhàn, nhưng Lâm An Nhànđãsớm đề phòng nên lắc mình né tránh, chỉ chộp được túi xách.
“Mẹ lại đoán lung tung, thời tiết oi bức nên An Nhànkhôngmuốn ăn thôi.” Lâu lắm rồianhtakhôngcùng Lâm An Nhàn sinh hoạt vợ chồng, sao có thể mang thai được, nếu có An Nhànđãsớmnóivớianhta.
Quý Văn Nghiêu vội vàng xuống theo.
Quý Văn Nghiêu kéo cửa kính xuống, nhìn Lâm An Nhànnói: “Lên xe!”
Quý Văn Nghiêu liếccô: “anhta có thể so với tôi sao? Tôi có thể biếtrõtôiđanglàm gì. Gã kia biết sao?”
Giọng của Quý Văn Nghiêu thực tự nhiên: “khôngmuốn thế nào, tôi biết em chờ xe ở đây là do mẹ chồng emnói. Sợ gây phiền phức cho em nên mớikhôngtrực tiếp đến công ty chờ, sau này em làm ca đêm tôisẽđến đón.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâm An Nhànđangmuốnnóinữa,thìthấy Phó Minh Hạo mở cửađivào, bối rối tắt điện thoại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâm An Nhànmộtđêm ngủ say sưa, mở mắt nhìn di độngđãmười giờ, thấy cuộc gọi nhỡ từ nhà mẹ liền trực tiếp gọi lại.
Sau đó có nhìn thấy Lâm An Nhàn hai lần ở cửa nhưng lần nào cũng có gã đáng ghét kia nênkhôngcó cơ hội đểnóichuyện, nhưnganhbiết,côvà gã kia vẫn cònđangdây dưa chưa chịu chấm dứt.
“Người ta vốnkhôngcó nghĩ lệch gì cả, chínhanhmới có vấn đề đó, sau nàyanhđừng đến quấy rầy tôi nữa,anhtự quản bản thânanhđi, ít làm Dương Quân thương tâm!”
“Tốc độ nhanhthật, biết sợthìtốt. Lâm An Nhàn tôi thừa nhận tối đó tôi hơi quá đáng, nhưng tôi hứasẽđiều chỉnh lại hành động và lờinóicủa tôi, nhưng với điều kiện là về saucôkhôngđược gặp lại người đàn ông đó nữa!”
Kỳthật, trong lòng Quý Văn Nghiêu cũngđãtin, nhưng nếu cứ như vậythìanhkhôngcòn cớ để liên hệ với Lâm An Nhàn nữa, nên cứ bám riếtkhôngbuông.
Lâm An Nhàn giả điếc, tiếp tụcđivề phía trước.
Nhưng vui chưa được mấy ngàythìDương Quân lại tìm đến tận nhà, Lâm An Nhàn sầu não ruột, chuyện này chừng nào mới chấm dứt đây!....
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.