Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 19

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19


Quý Văn Nghiêu ăn cơm hoàn toànkhôngbiết ngon, ngồi mãi thấy cũngđãchin giờ tối rồi,khôngtiện ngồi thêm nữa, nên đứng dậy cáo từ.

Quý Văn Nghiêu này rốt cuộc bị sao vậy, bạngáimới, bạngáicũ ômkhôngxuể, nhưng luôn có những hành động ái muội mờ ám với mình như vậy?

Lâm An Nhàn đến lúc này mới hiểu Quý Văn Nghiêuđangnóivề ai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Còn giả bộ! Người vừa đưacôvề là ai, mỗi ngàycôđều ở chung với gã ta đến khuya, chẳng lẽkhôngcó gì để giải thích với tôi sao?” Quý Văn Nghiêu châm chọc.

Hai ngườinóichuyện phiếm, Quý Văn Nghiêu đoán cũng gần tới giờ Lâm An Nhàn tan tầm, muốn nhìn mặtcômộtcái rồiđi, nhưng nghĩđinghĩ lại, cảm thấyanhnên ở lại ăn tối rồi hãy về.

Sau hôm đó, Quý Văn Nghiêu và Dương Quân cũng hẹn hò hai lần, nhưngkhôngđược bao lâu Quý Văn Nghiêu cảm thấy phiền muộn, lại lái xe đến nhà họ Phó.

Đến cửa, quả nhiên thấy xe Quý Văn Nghiêu, nhưng vừa rồi mình đâu có thấy xe đậu ở đây,khôngbiếtanhta núp ở chỗ nào nữa.

Quý Văn Nghiêu mở ra thấy bên trong làmộtchiếc lắc tay bằng thạchanhtinh xảo, cười khẩynói: “Đồng nghiệp bình thường mà sau khi tan ca về, còn rủ nhau dạo phố mua mấy thứ này? Lâm An Nhàn,côngốc hay tôi khờ?”

Tôn Bằng nhìn theo Lâm An Nhàn vào cửa mới xoay ngườiđivề.

Quý Văn Nghiêu ngẩng đầu, rút điếu thuộc ra châm lửa và rítmộthơithậtsâu, híp mắt nghĩ tới nghĩ lui vẫnkhôngcam lòng, nếu mìnhđãquyết định nhịn đau buông tay, đương nhiên càngkhôngthể để thằng đàn ông khác tự nhiên mà hưởng lợi được!

“khôngcần chờ đâu, cháu mau ănđi.” Vương Thu Dung vừanóivừa gắp rất nhiều thức ăn bỏ vào chén Quý Văn Nghiêu.

Mặc kệanhta muốn làm gì, về sau nên trốn càng xa càng tốt. Lâm An Nhàn thấy né tránhkhôngxong,nóithẳngkhôngxong, chi bằng tránh nékhônggặp mặtanhta vẫn là tốt nhất.

Sau khi công tác trở về, Phó Minh Hạo pháthiệncó chút kỳ quái, Quý Văn Nghiêu gần như mỗi ngày đều đến nhà mình ăn cơm,khôngphảianhta luyến tiếc chút đồ ăn nước uống, nhưngkhônghiểu sao người có danh vọng gia thế như Quý Văn Nghiêu lại coi trọng nhà mình như thế, gần như sắp biến thành người chungmộtnhà rồi.

“Người đàn ông nào?” Lâm An Nhàn bị hỏi đến ngơ ngác.

Hôm nay lại làm ca đêm, Tôn Bằng vẫn đưa Lâm An Nhàn đến cửa khu chưng cư như hằng ngày, cầm gói quà đưa cho Lâm An Nhàn.

Quý Văn Nghiêu nhìn đồng hồ điểm mườimộtgiờ, người phụ nữ này giỏithậtthừa dịp chồngđicông tác, ở nhà léng phéng với đàn ông khác đến nửa đêm mới về! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quý Văn Nghiêu ngồi trong xe cực kỳ giận dữ, từ khianhrời khỏi nhà họ Phó, thấy trễ đến vậy rồi mà Lâm An Nhàn vẫn chưa về nên có chútkhôngyên lòng, vì thế vẫn ngồitrênxe để chờ,khôngnghĩ lại được chứng kiến hình ảnh làm mình nổi giận như thế! Ngồi thêmmộtlát, mới hờn dỗi lái xe rờiđi.

Nhưng cơm này Quý Văn Nghiêu cũngkhôngphải ănkhôngtrả tiền,anhta giới thiệu cho Phó Minh Hạomộtvài bạn bè, ký kếtkhôngít hợp đồng buôn bán, phần trăm lợi nhuận trích từ những hợp đồng đó đềukhôngphải là con sốnhỏ, nênhiệngiờ Phó Minh Hạo xem Quý Văn Nghiêu nhưanhem ruột thịt.

Lâm An Nhàn dù có giỏi nhẫn nhịn đến đâu cũngkhôngchịu nổi Quý Văn Nghiêu đột nhiên chỉ trích, huống chi chuyện đó lại liên quan đến danh dự của mình.

“côra cửađi."

“Quý Văn Nghiêuanhcâm mồm cho tôi! Đừng ănnóilung tung, tôi làm ca đêmthìgiờ này tan tầm là bình thường, ngoài ra, dù tôi có muốn làm gì cũngkhôngliên quan gì đếnanh, tôikhôngcần phải giải thích bất cứ chuyện gì vớianh!!” Lâm An Nhànthậtsựđãbị Quý Văn Nghiêu chọc giận.

“Suốt ngày ông ấy đều lang thang bên ngoài, hẳn làđangở công viên, tới giờ cơmsẽvề thôi."

……………..

Tôn Bằng lạinói: "Đây là tấm lòng của vợ tôi, nhất định phải mờicôăn cơm rồi.”

Vương Thu Dung thấy Quý Văn Nghiêu đến, nhiệt tình mời vào nhà bưng trà lấy hoa quả.

“Nhân lúc nghỉ trưa nêncôấyđimua, cũngkhôngphải cái gì đáng giá,cômang chơiđi.”

Lặng im trong chốc lát, Lâm An Nhàn dùng sức hất tay Quý Văn Nghiêu, nghiêm mặt: "Vô sỉ,anhkhôngnghĩ Dương Quânsẽthất vọng sao!”

thìra Quý Văn Nghiêu đối với mình vẫn còn loại tâm tư đó. Kỳthậtsau khi làmrõchuyện trước kia, nhìn thái độ của Quý Văn Nghiêu đối với mìnhcôđãthấy có gì đókhôngđúng nên cố ýkhônghề giữ chút hình tượng gì trước mặtanhta,khôngngờanhtakhôngthèm để ý chút nào, bây giờ còn quá đáng hơn, dùng tư thế như bắt kẻ thông d·â·m tại giường để thẩm vấn mình!

Quý Văn Nghiêu nhịnkhôngđược hỏi: "khôngcần chờ chị dâu sao?”

Trở mặt gì chứ,nóinhư mình sợanhta lắm, nhưng lại nghĩ chắc có chuyện gì gấp nên trễ thế này Quý Văn Nghiêu còn tìm mình! Vẫn quyết định gặpanhta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Editor: Mèo Mụp Ngủ Ngày

Lâm An Nhàn đành tiếp nhận: “anhcảm ơn vợanhgiùm tôi nhé, tôi có giúp gì đâu mà đưa quà cáp chứ.”

“khônglên xethìthôi, dù sao người chột dạ cũngkhôngphải tôi!” Quý Văn Nghiêunóixong mở cửa xuống xe, đứng đối mặt với Lâm An Nhàn.

"Đừng từ chối nha.”

Quý Văn Nghiêu cười đáp ứng, hỏi thăm Phó Nham.

“côbiết bây giờ là mấy giờkhông, công tycôxa lắm sao, đưa về mà trễ như vậy?cônghĩ Quý Văn Nghiêu tôi cũng ngu ngốc như Phó Minh Hạo? Hôm naycôphải giải thíchrõràng cho tôi,côvàanhta có quan hệ như thế nào? Muốn tìm tình nhânthìít ra cũng tìm sao cho coi được, lấy chồngđãkhôngra gì rồi, mà thằng đó tôi thấy còn thua cả Phó Minh Hạo!”

Đến bên cạnh xe, Lâm An Nhàn hỏi: "anhtìm tôi làm gì?”

Sausựtình lần trước được Quý Văn Nghiêu công khai bênh vực, Dương Quân nghĩ mìnhđãnắm chắc phần thắng, tinh thần khôi phụckhôngít. Vương Thu Tĩnh cũng cười toe toét nhìn đống quần áo Quý Văn Nghiêu mua cho Dương Quân.

Câunóiđó vừa thốt ra, thời gian lập tức ngừng chuyển động, Lâm An Nhàn giật mình trợn mắt nhìn Quý Văn Nghiêu, mà Quý Văn Nghiêu cũng ngây ngẩn cả người.

“Suốt đườngđianhđãcảm ơn tôikhôngbiết bao nhiêu lần, mời tôi bữa cơm là được rồi,anhcố học kĩ thuậtthậtgiỏi, số tiền trong tương laikhôngchỉmộtngàn đồng đó đâu.”

Nhưngkhôngngờ lại bị Quý Văn Nghiêu kéo giật lại, Lâm An Nhàn giận đến tái mặt: "Quý Văn Nghiêu, buông tay ra, đây là cửa nhà tôi,anhlôi lôi kéo kéo kiểu này, bị người khác thấythìsao?"

Lâm An Nhànnóixong bỏ chạy vào nhà, Quý Văn Nghiêu vào trong xe, liên tục đập đầu vào tay lái xe, phỉ nhổ chính mình: Quý Văn Nghiêu, mày điên rồi ư? Lâm An Nhànđãkết hôn, mà mày còn dámnóira những lờinóiđó?khôngđược, nhất định phải loại bỏ ý định đó ra khỏi đầu!

nóixong,đivề hướng khu chung cư.

An Nhàn còn xa lạ gì Lâm Húc, nó đưa Tôn Bằngmộtngàn chắc chắn cũng lưu lại ngàn rưỡi, sao có thể mặt dày nhận lòng biết ơn của người ta.

Nhưng mãi đến khi Phó Nham cũngđãtrở về, đồ ăn đềuđãdọn lên bàn, vẫnkhôngthấy bóng dáng Lâm An Nhàn.

Quý Văn Nghiêuhiệntại vốn cùngkhôngcòn ghét Phó Minh Hạo, ngược lại cảm thấyanhta vô cùng đáng thương, ngay cả vợ mình cònkhônggiữ được, còn đứng đó cười hi hi ha ha như thằng ngốc, bởi vì thấy tội nghiệp nên mới giúp đỡ Phó Minh Hạo, Lâm An Nhàn này đúng là khinh người quá đáng.

“anhmau về nhàđichuyện đó đểnóisau.” Lâm An Nhàn vào cửa phất tay tạm biệt Tôn Bằng.

“Đó là đồng nghiệp đưa tôi về nhà, làm sao vậy?”

“Lên xe làm gì,anhnóigì tôikhônghiểu, tại sao tôi phải khẩn trương.”

“đãnóirồi, cháu đừng khách sáo như vậy, dì Haisẽgiận, lúc nào dì cũng hoan nghênh cháu tới chơi, nhưngkhôngcho mang quà cáp gì đến đâu nghen." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quý Văn Nghiêu tức giận đến bốc khói: "Tôi cứ kéo đóthìsao? Chỉmộtchiếc lắc dỏm đó màcôchung tình đến vậy à?côlàm ơn mở mắt to lênmộtchút đượckhông? Chọn chồngđãkhôngra gì, đến chọn tình nhân cũng tìmmộtthằng vô dụng đến để chọc tôi tức c·h·ế·t? Tôi có chỗ nàokhôngbằng họ, màcôtình nguyện chọn loại rác rưởi đó chứ nhất quyếtkhôngchọn tôi?”

Chương 19

Đến cửa tiểu khu, Lâm An Nhàn vội vàng xuống xe, ném quần áo Quý Văn Nghiêu vừa mua vào tủ quần áo, hoàn toànkhôngnghĩsẽmặc.

Lâm An Nhàn vừa lên lầu hai, bị di động đột nhiên vang lên dọa hết hồn, bắt máythìlại là Quý Văn Nghiêu gọi tới.

Thấy Lâm An Nhànđivào cửa, Tôn Bằng cũng xoay ngườiđi.

Vương Thu Dung còn ước gì Quý Văn Nghiêu lưu lại ăn cơm, cườinói: "Cháu xem tiviđi, dìđinấu cơm, mấy bữa nay Minh Hạođicông tác, vừa lúc cháu lưu lại tâmsựcùng dì dượng.

“Tôinóicôxuống lầu, ra cửa, tôi chờ!” Giọng Quý Văn Nghiêu gay gắt khó chịu.

Quý Văn Nghiêu cũng khiếp sợ bởi lờinóimình vừa thốt ra theo bản năng, đến bây giờanhđãhiểu thời gian quaanhcứ bồn chồnkhôngyên, cư xử lạ thường là do đâu.thìra trong thâm tâm mình đối Lâm An Nhàn tới bây giờ vẫnkhôngbuông tay, mà vẫn luôn mong chờ cơ hội để hai người có thể ở bên nhau, mà loại ý nghĩ đó phải đến khianhnhìn thấycôđibên cạnh người đàn ông khác, nó mới tự bộc phát theo bản năng.

Quý Văn Nghiêu cũng tức giận: "Cứ coi nhưcôtan tầm đúng giờđi, vậy vừa rồi gã ta đưa cái gì chocô, lấy ra cho tôi xem!”

Quý Văn Nghiêu khách sáo: "Cháu tiện đường ghé qua thăm dì dượng Hai, cũngkhôngmang gì tới.”

“anhnóigì?” Lâm An Nhànkhônghiểu ý của Quý Văn Nghiêu.

“Diễn trò với tôi phảikhông? Nãy giờ tôi vẫn theo dõicôđó,côcòn chưa vào nhà đúngkhông, mau xuống đây, bằngkhôngđừng trách tôi trở mặt.”

“An Nhàn, tôikhôngbiết cảm ơncôthế nào, mới hơnmộttháng Lâm Húcđãđưa tôi gầnmộtngàn đồng, cậu ấy cònnóinếu tôi mua thêm máy chụp ảnh tốtsẽkiếm được nhiều hơn.” Tôn Bằng tươi cười đưa Lâm An Nhàn đến tận cửa.

“Giải thíchđi, người đàn ông kia là ai?”

“Alo.”

“anhnóibậy bạ gì đó, đó là đồng nghiệp của tôi, vì tiện đường nênanhấy mới đưa tôi về, liên quan gìkhông?anhcó tư cách gì mà chất vấn sinh hoạt cá nhân của tôi? Minh Hạo cũng đâu phảikhôngbiết chuyện này, tôi cần gì phải giải thích vớianh?"

“Lâm An Nhàn,côbình tĩnh quá nhỉ, bị tôi bắt tại trận rồi vậy mà cũngkhôngkhẩn trương? Lên xeđi, chúng tanóichuyện.” Quý Văn Nghiêu cười nhạt.

Từ khi pháthiệnLâm An Nhàn"qua lại" với người đàn ông khác, lòng của Quý Văn Nghiêu rối như tơ vò, ănkhôngngon, ngủkhôngyên, trong lòng lúc nào cũng hừng hực lửa giận, sau khi đem mọi chuyện suy nghĩ từ đầu đến đuôi, cảm thấykhôngthể nhẫn nại được nữa, nên cứ cách ngày là chạy xe đến nhà họ Phó.

Lâm An Nhàn sao có thể đưa choanhta, xoay người bỏđi, lại bị Quý Văn Nghiêu tóm lại, trực tiếp đoạt lấy gói quà.

Lâm An Nhàn cau mày: "Trễ thế này còn tìm tôi làm gì, tôikhôngxuống đókhôngtiện đâu.”

“Hỏi tôi làm sao à, hai người suốt ngày quấn quýt với nhauđãlàm những gì rồi? Gã đókhôngbiếtcôđãcó chồng?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19