Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 2

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2


“Tôi đâu gia thế đâu bối cảnh gì, bây giờ buôn bán mới thu đượcmộtsố tiền, cậu lại tra hỏi dữ thế?” Quý Văn Nghêu lắc đầu bật cười.

“An Nhànđãvề rồi.” Chị hai là Phó Lệ Na cười chào hỏi với Lâm An Nhàn.

Phó Lệ Na mở cửa hàng quần áo, bình thường hay chocôvà Phó Minh Hạo lấy quần áo, nhưng khác ở chỗ là quần áo cho Minh Hạo đều là có vẻ tốt hơn, mà chocôchỉ là đồ cặn, thừa, màkhôngai them quan tâm. Nhưng dù sao cũng là tình nghĩa, dù sao người ta cũng nghĩ cho mình, Lâm An Nhànkhôngtính toán, chỉ là cảm thấy đồ ăntrênbàn đều làcômua, Vương Thu Dung xem đó như là chuyện đương nhiên hay lấy long.

Hai người vừa trò chuyện vừa lái xe trở về chỗ ở của Quý Văn Nghêu, uống rượunóichuyện phiếm.

“Vậy cũng mua thêm mấy bình rượu, khó được có đồ ăn nhắm rượu.” cha chồng- Phó Nham cũng lên tiếng.

“Đừng nhắc đến tiền bạc, nếu cậu đồng ý công ty tôisẽhỗ trợ,khôngbạc đãi cậu đâu.”

“Dạ, em mới về, mọi người ăn cơm chưa?” Lâm An Nhàn vào phòng đứng ở bên cạnh bàn mạt chược hỏi.

“An Nhàn, hết bao nhiêu tiền, tôi trả chocô?” Chị hai Phó Lệ Na chờ lúc Lâm An Nhàn ngồi xuống vừa ăn vừa hỏi.

“anhlạiđiuống rượu nữa à, khi nàothìtrở về? Em ở cửa tiểu khu chờanh”

“Tuy nhiênkhôngbiết đối phương rốt cuộc là người như thế nào, nhà chúng ta cũngkhôngthể để cho người ta xem thường, đến lúc đócôđem phòng ngủ dọn dẹpmộtchút, nhà dìcôrộng chưa đến 50 mét vuông, nhìn thấythậtchật chội, người thông minh chỉ cần nhìn thôi cũng biết nhà chúng ta hơn nhà bọn họ rồi! Chờ tôi hẹn xong thời giancôchịu khómộtchút, dù sao người tới là khách, ngày đócôlàm thêm nhiều món thức ăn, đãi khách cho tươm tất,đãbiết chưa?”

Lâm An Nhàn ở cửa hàng ăn chút đồ vặt bên ngoài siêu thị rồi trở về, đến cổng của tiểu khucôliền gọi điện cho Minh Hạo.

Vương Thu Dung thấy Lâm An Nhàn đáp ứng thế này mới vừa lòngđitrở về phòng.

Quý Văn Nghêu ngồi ở trong xe nhìncôgáiăn mặc lôi thôiđangbước vào siêu thịthìcườinhẹ,anhta vốn tưởng rằng mình nhận sai người,khôngnghĩ tới khicôgáikia nghe mình gọi quay đầu lại,anhta lập tức liền nhận racôgáinày quảthậtchính là Lâm An Nhàn!

“Chuyện này mẹkhônghiểu sao,khôngphảinóibạn trai của Dương Quân là người vừa giàu có lại đẹp trai sao, bà dì chắc chắn muốn đến khoe khoang với chúng ta đó mà. Mẹ, theo con nghĩ mẹkhôngnên cự tuyệt, tính cách của dì mẹ cònkhôngbiết sao,khôngcho bà ấy khoe khoang bà ấysẽkhôngbỏ cuộc, mẹ cứ để cho dì ấy mang đến cho chúng ta xem thử, con cũngkhôngtinanhta tốt đến bực nào!” Phó Lệ Na đúng là muốn xem thử em họcôta tìm được loại người gì.

“An Nhàn,hiệngiờ chúng tôi đềukhôngtiện tay,côđimua chút đồ ăn trở về, mua nhiềumộtchút, Minh Hạo trở về cũng phải ăn.” Vương Thu Dungnói.

“Ai, cái này có đáng bao nhiêu tiền đâu, con cùng Lệ Giai bình thường cũng giúp vợ chồng nókhôngít, chẳng lẽ ăn bữa cơm còn có thể đòi tiền, toàn là ngườimộtnhà mà!”khôngđợi Lâm An Nhàn lên tiếng, Vương Thu Dung liền ngăn cản.

Lâm An Nhàn đành phải đứng ở bên cạnh bàn mạt chược chờ Vương Thu Dung giao cho công việc, bàn mạt chược bàn nàyđãchiếm hết chỗ rồi còn chỗ nào mà ngỗi được đây.

“Được, điều kiệnkhôngtồi! Tôinóinày, tuổi cậu cũngkhôngcònnhỏnữa,với diện mạo, nhân phẩm, thân phận như thế, congáicònkhôngphải xếp hàng dài đợi cậu chọn sao? Trẻ tuổi xinh đẹp lại có bằng cấp bây giờ ai cũng giống như ai, thấy vừa mắtthìđược rồi Ba mẹ cậu ở nhà cũngđãsốt ruột,anhem cậuthìtrừ mấy ngườiđãly hônthìly hônkhôngtính, cũng chỉ còn có mình cậu là chưa kết hôn thôi.” Đinh Triết khuyên Quý Văn Nghêu.

“Giáo viên tiểu học.”

Lâm An Nhàn nghe có người gọi tên mình vội quay lại nhìn, nhưng vì ánh đèn xung quanh quá mờ nêncôhíp mắt nhìnmộthồi lâu cũngkhôngnhận ra được đó là ai.

“Em chờanhlàm gì,anhđangcùng khách hàng bàn chuyện làm ăn, em mau về nhàđi, trễ quákhôngan toàn đâu, có nghe thấykhông?” Phó Minh Hạo tuy uống nhiều, nhưng vẫn là biết nhớ thương vợ.

“An Nhàn à,côđiđâu vội vậy? Lại đây ngồimộtchút, tôi có việc muốnnóivớicônói.” Vương Thu Dung ngoắc kêu Lâm An Nhànđiqua.

“Gặp mặt được hai lần, nhìn cũngkhôngtệ.” Quý Văn Nghêunóimộtcách tùy ý,côgáikia điều kiện cũngkhôngtồi, gia cảnh tuy rằng bình thường, nhưnganhkhôngquan tâm mấy chuyện này, chỉ cần nhân phẩm tốt là được.

điởtrênđường Lâm An Nhàn lo nghĩ, nhiều người thế này mua bao nhiêu mới đủ đây,mộttrăm đồng tiền chắckhôngđủ rồi, mình bình thường ăn uống đều tiết kiệm, nhịn ăn nhịn mặc,khôngnghĩ tới phải sử dụng lúc này.

“An Nhàn à,khôngphải tôi nhiều chuyện nhưngcôxem Minh Hạo ở bên ngoài xã giao vất vả như vậy,thìcôphải chờ nó về dùng bữa khuya, nấu chút canh giải rượu cho nó chứ?” Vương Thu Dung cườinói.

Lâm An Nhàn tưởng mình nghe lầm, vì thế cũngkhôngđể ýđithẳng vào siêu thị.

“Vậy cám ơn. Đúng rồi, có chừa đồ ăn cho Minh Hạokhông?” Phó Lệ Giai hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lâm An Nhàn đành phải trở về phòng lấy tiền muađimua đồ ăn.

Có thể cùng Phó Minh Hạo mua đượcmộtcăn hộ, chuyển ra ngoài sốngmộtmình, có thểnóiđây là tâm nguyện lớn nhất của Lâm An Nhàn, trước khi kết hôn tuy rằng biếtsẽsống chung với ba mẹ chồngkhôngđược tiện lắm, nhưng phải có sống cùng nhau mới biết được khó khan đến mức độ nào. Mẹ chồng Vương Thu Dung cũngkhôngphải làmộtngười phụ nữ tầm thường, bất cứ việc gì cũng đều quản đông quản tây, lúcnóichuyện cũngkhônghề kiêng nể gì.thậtsựcũngkhôngphải chỉ có Vương Thu Dung như vậy, Phó gia trừ Phó Minh Hạo có tính cách hơi đỡmộtchútthìnhững người còn lại đều có vẻ khó ở chung, ngay cả bản thâncô, phải quamộtthời gianthậtlâu mới có thể thích ứng được.

“côấy làm nghề gì vậy?” Đinh Triết lại hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưngsựthực việccôluônkhôngcó tinh thần như thế này, ngoài chuyện cha mẹ chồng chơi mạt chược ở bên ngoài vào lúc mìnhđangngủ ra, còn có khi phải trực ca đêm, dẫn đến sáng hôm sau vì mệt mỏi dậy muộn, ba mẹ chồngcôsẽnóigầnnóixa làcôlười biếng, vốnkhôngthể giống như khi còn congáithong dong tự tại như ở nhà với ba với mẹ!

Lâm An Nhàn nhìn đồng hồđãhơn hai giờ khuya, lại nghe tiếng ngáythậtlớn biết mình lạikhôngthể ngủ được, vì thế đành tắt đèn nằm ởtrêngiường mở to mắt ngẩn người.

Nghe Lâm An Nhàn trả lời xong, bốn người cũngkhôngcòn ngại ngùng nữa, trừ cha chồng - Phó Nham uống vài chén rượu, ăn chút ít đồ ăn, ba người con lại ăn uốngkhôngchút lưu tình tất cả đều cuốn sạchsẽ.

Lâm An Nhàn vẫn đứng đókhônglên tiếng,khôngbiết Vương Thu Dung rốt cuộc muốnnóicái gì, theo lý thuyết chuyện này cũng đâu có liên quan đếncô.

Lâm An Nhàn nghe xong cũngkhôngnóigì khác chỉ gật đầu đáp ứng: “Conđãbiết, mẹ. Con ở chỗ này chờ Minh Hạo trở về, mẹ trở về phòng nghỉ ngơiđi.”

Lâm An Nhàn đứng lên giúp Phó Minh Hạo trở về phòng, vào phòng mất sức chín trâu hai hổ mới giúpanhta đem quần áo cởi ra, Phó Minh Hạo túm Lâm An Nhàn hônmộtcái, từ từ nhắm hai mắt cười ha hả: “Vợ, em rất tốt vớianh.”nóichưa hết lời liền thở khò khè ngủ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Từ phòng bếpđira Lâm An Nhàn cảm thấy xương sống, thắt lau đau nhức,cômuốn trở về phòng nằm nghỉ chốc lát.

“Vợ à, chuyện gì vậy?” Phó Minh Hạonóichuyện có chút lớn tiếng.

Chương 2

Nhưng sống khổ haykhôngcũngkhôngliên quan đếnanh, đối với loại người có ánh mắt thiển cậnkhôngbiết nhìn xa trông rộngthìkhổ cũng đáng đời.

“Chưa đâu, làm sao có thời giờ mà ăn, đợimộtlát mua chút gì ănđi.” Chị cả Phó Lệ Giai mắtkhôngrời bàinói.

Cúp điện thoại, Lâm An Nhàn thở dài, công việc của Phó Minh Hạo cũngkhôngdễ dàng gì, áp lực lớnthìchưa tính, bây giờ lại phải ra ngoài bàn chuyện làm ăn, nếu đợikhôngđược Phó Minh Hạocôcũng đành về nhà vậy.

“Vừa rồi chị cả, chị haicôđều khuyên tôi, tôi nghĩ cũng đúng, nhà chúng takhôngthể hẹp hòi với bà ấy được,khôngphải bà ấy muốn khoe khoang sao? Vậy tôisẽcho bà ta vừa ý, mai tôisẽgọi điện thoại cho bà ấy hẹn thời gian, kêu Dương Quân cứ mang bạn traicôta đến cho chúng ta xem thử!”

Lâm An Nhàn thấy Phó Lệ Na vốn cũngkhôngcó ý định trả tiền chỉ lànóivậy, vì thế cười cườinói: “Mẹnóiđúng, chị cả, chị hai về nhà ăn cơm, sao có thể lấy tiền hai chị được.”

Quý Văn Nghêu cườinói: “Có phải là vì kết hôn xong nên cậu mới trở nên dong dài như thếkhông? Tôi mới trở vầ chưa được bao lâu, các cậuđãgộp lại thành nhóm mỗi ngày đều bàn luận về chuyện này! Yên tâmđi, tôi biết bản thân mình muốn gì mà,côgáinày điều kiện quảthậtrất tốt, tính cách cũng ôn hòa, nhưng quan trọng nhất vẫn là nhân phẩm.”

Phó Lệ Giai cũngnóitheo: “Mua chút thực phẩm nấu sẵn trở về là được, tôi thích ăn lỗ tai heo trộn đừng quên mua đó.”

Đinh Triết nghe xong lớn tiếngnói: “Cậu đừng hòng lừa tớ, tớ biết cậu mua hơn mười chiếc xe mới rồi cho các công trường thuê, tiền thuê nàymộttháng ít nhất cũng kiếm được hơn mười vạn, cậu xem tớ là người ngoài à?”

Mở mắt ra thấy Phó Minh Hạo, hắng giọngnói: “anhđãvề rồi, emđilàm choanhăn chút điểm tâm.”

Lâm An Nhàn thấy mình cũngkhôngnên chen miệng vào liền trở về phòng, vừa định thay quần áo chợt nghe mẹ chồng gọi mình, vì thế vội vàngđira ngoài.

“Văn Nghêu, tớđãnóilà đến siêu thị lớn hơnđi, vừa rồi mấy cửa hàng tiện lợi kia làm sao có bán loại rượu này chứ.”

Như thường ngày, Lâm An Nhàn xuống xe buýt công cộng chậm rãiđivề nhà, chưa kịp vào cửa chợtđãnghe thấy rất nhiều tiếng cười đùa phát ra từ trong nhà, lặng lẽ thở dài, lấy ra chìa khóa mở cửa.

“Vậy cậu cũng mua xe rồi cho thuêđi.”

“Nhắc tới ăn cơm tôi mới nhớ, dì của mấy đứa hôm nay mới điện thoại đến cho hay,nóilà Dương Quân muốn dẫn bạn trai củacôấy đến nhà chúng ta chơi còn muốn mời chúng ta ăn cơm. Mấy đứanóixem, Dương Quân có bạn trai lại muốn dẫn đến nhà chúng ta để làm gì? Mẹ lấy cớnóikhôngthời gian, đợi vài bữa rồi hẵngnói.”

Lâm An Nhàn ngồitrênchiếc salon gỗ vừa xem TV vừa chờ Phó Minh Hạo, ngồimộtchút liền mệt mỏi gục đầu xuống, cũngkhôngbiếtđãtrôi qua bao lâu, mơ mơ màng màng cảm giác có ngườiđangđẩy đẩy mình.

Phó Minh Hạo uốngkhôngít, đứng cũng lảo đảo: “Làm thức ăn làm gì,anhkhôngăn, sao em còn chưa ngủ,khôngphảinóiđừng chờ sao, nhanh trở về ngủđi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lâm An Nhàn vốn ăn cơm cũng chậm, hơn nữa cũngkhôngthểkhôngbiết xấu hổ mà giành ăn, kết quả là ăn chưa được bao nhiêuthìđồ ănđãkhôngcòn, lúc này Vương Thu Dung chuẩn bị tiếp tục chơi, vì thế Lâm An Nhàn đành phải đứng lên đem bát dĩatrênbàn dọn dẹp xong xuôi,côở phòng bếp rồi tiếp tục ăn hết nửa chén cơm còn sót lại của mình, sau đó lại đem phòng bếp đều lau chùi sạchsẽmớiđira. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vương Thu Dung thấy Lâm An Nhànđãtrở lại liền hỏi: “Minh Hạo khi nàothìtrở về?”

Nhìn bộ dáng tiều tụy của mình trong gương, Lâm An Nhàn có chút khổ sở,côchỉ mới 29tuổi, nhưng từ sau khi kết hôncôkhôngcó thời gian làm đẹp, cũngkhôngdư tiền mua quần áo cùng mỹ phẩm bảo dưỡng.

mộtđêmkhôngngủ, thấy cũngđãgần năm giờ sáng, Lâm An Nhàn thấy cũng nằmkhôngđược liền rời giườngđivào toilet, lúc này cha mẹ chồng đều chưa rời giường, nếukhônglại đến giành toilet vớicô, có đôi khi bởi vìcôsợ muộn mà mặt cũng phải đợi đến công ty mới rửa.

“Dạ,anhấyđangtiếp khách ăn uống,chắc phải chút nữa mới trở về. Mẹ, con về phòng trước.” Lâm An Nhànnóixong liền trở về phòng ngủ, tối hôm qua ngủkhôngngon giấc, bây giờcôthựcsựrất mệt mỏi.

“Quênđi, tôikhônglàm đâu. Chỗ cậu là làm ăn mua bán lớn tôi vào đó cũng chẳng biết gì, vẫn nên ngoan ngoãn ở phân xưởngnhỏbé tôi thôi! Đúng rồi, nghe bọn Đại Hảinói, gần đây cậuđãtìm được đối tượng rồi phảikhông, thế nào, có xinh đẹpkhông?”

Xem bộ dáng này củacôkhôngbiết làcôđãlập gia đình hay chưa.

Lâm An Nhàn có chút đau lòng mua đồ ăn, về đến nhà sau đóđivề phía phòng bếp đem dồ ăn để ra, sắp xếp chén dĩa bưng ra, lúc này cha mẹ chồng cùng haicôchị cũngkhôngđánh tiếp nữa, nhanh chóng đem bàn dọn dẹp lại, ngồi ở đàng kia nhìn Lâm An Nhàn tới tới lui lui chuẩn bị đồ ăn.

“Tôi làm gì có lắm tiền thế chứ, tiền nhà còn chưa trả hết, vợ tôi lại muốn mua xe! Người có tiền như các cậuthìtiền đối với các cậu mànóichẳng qua chỉ làmộtcon số mà thôi, nhưng số tiền lãi trong ngân hàng sinh ra từ số tiền ấy đủ để tiểu đám dân đen như chúng tôi xài cả đời.” Đinh Triết thở dài.

Quý Văn Nghêu nhìn ngườianhem Đinh Triết cầm theo chai rượu vào trong xe cười: “Sao lại chậm vậy, đợi lát nữa cảnh sátsẽđến phạt tiền đó.”

Chuẩn bị xong mọi thứ, trở về phòng thấy Phó Minh Hạo cònđangngủ say, liềnnhẹnhàng mở tủ quần áo, tùy ý tìm bộ quần áo mặc vào,quần áo củacôcũng chỉ có vài món, quý nhất cũng chính là bộ đồ mua lúc kết hônmộtbộ đến700, nhưng bởi vì màu sắc tươi sang nêncôkhôngmặc nhiều, mấy món khác đều là hàng chợ rẻ tiền, dù saothìmình cũngđãkết hôn, hơn nữa bình thường do công việc củacôcũngkhôngcó cơ hội được mặc quần áo đẹp, thôithìtiết kiệm chút tiền, tương lai còn dùng để mua nhà.

“Hết cách, tại quầy tính tiền có rất đồng người chờ, nghenóicậu lại có hơn mười chiếc xe, thằng nhóc này sao cậu kiếm tiền giỏi thế? Tài sản thực của cậu bao nhiêu, hé choanhem biết chút đượckhông?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2