Luyện Huyết Ma Tôn
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
7. Con đường trường sinh, khách không mời mà tới.
“Bọn hắn… đã Trúc Cơ!” Lục Nguyên quăng cho đại hán đầu trọc một cái liếc mắt sau đó từ từ nối gót ba người tiến vào bên trong.
“Chưa đến lúc! Phải rồi, trong kho còn bao nhiêu Diệp Hắc Thảo?” Lục Nguyên lẳng lặng lên tiếng, con ngươi đầy âm trầm nhìn về phía phòng của mình.
“Lão đại, thù của lão thất cùng lão tứ chẳng nhẽ cứ như vậy cho qua?” Đại hán đầu trọc tiến lên đỡ lấy thi thể của hai người, giọng nói ẩn chứa sát cơ.
Lục Nguyên cùng đại hán đầu trọc dần dần tiến đến, sơn phỉ tự động dạt ra một bên nhường đường, ánh mắt mang theo nồng nhiệt sùng bái cùng tôn kính.
Sơn phỉ cũng không phải không có tranh chấp, tương phản lại kịch liệt vô cùng. Thế nhưng chỉ cần không chạm vào ranh giới lợi ích tất cả đều cực kỳ dễ nói, chưa bao giờ xảy ra án mạng.
Đến lúc chạng vạng tối, Lục Nguyên phân phó đám sơn phỉ chuẩn bị một cái bàn thật lớn để bày tiệc, đồ nhắm chính là thịt thú rừng săn bắn được, rượu cũng là rượu bình dân nhất. Thế nhưng đám sơn phỉ cùng ba vị khách kia cũng không chút nào chê bai mà cực kỳ hưởng thụ.
Chân núi Hắc Phong Sơn lúc này đã thành một mảnh hỗn loạn, tất cả sơn phỉ hình thành một vòng tròn bao vây đối phương vào bên trong, sắc mặt ai nấy cũng căng cứng.
…
“Đáng ghét.” Hàm Yên Yên giả bộ trừng mắt nhưng thân thể vẫn không hề di chuyển, cứ như vậy để cho Viễn Minh trái ôm phải ấp đi vào việc chính.
“Là Lưu Sa Lĩnh sao?” Đại hán đầu trọc thuận tiện hỏi một câu, sắc mặt không chút nào lo lắng.
“Ngươi tính là thứ gì cũng dám hô to gọi nhỏ với lão tử?” Tên nam tử hừ lạnh một tiếng thu hồi đoản kiếm.
“Nếu ngươi muốn c·h·ế·t thì cứ xông lên, chúng ta đợi lệnh từ lão đại.” Đại hán đầu trọc trừng đối phương một cái, bắt đầu phân phó mọi người lo lắng hậu sự của lão thất cùng lão tứ.
“Thất đệ!” Lão Lục thét lên một tiếng, cầm vũ khí định xông lên thì đã nghe thấy tiếng của Lục Nguyên đằng xa vang lên: “Dừng tay, tất cả dừng tay!”
Cứ như vậy Hắc Phong Lĩnh có thêm ba vị khách không mời mà tới, đối phương thậm chí coi nơi này là chỗ ở của mình, tùy tiện thoải mái đến cực điểm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ngươi chính là lão đại của nơi này?” Nam tử kia cũng khẽ dò xét Lục Nguyên, con ngươi vậy mà mang theo một chút kinh ngạc nhưng cũng không hề để trong lòng.
“Kỳ quái!” Lục Nguyên trong lòng lẩm bẩm một tiếng, hi vọng khả năng này không xảy ra.
Tượng đất còn có ba phần nộ khí huống chi là con người, nếu như không phải kiêng kị đối phương thực lực mạnh mẽ, thủ đoạn quỷ dị thì đại hán đầu trọc đã lao lên liều mạng.
“Các ngươi lập tức dọn dẹp nơi này sạch sẽ, chúng ta ở lại đây ba ngày du xuân ngoạn thủy. Tất nhiên chúng ta ba người cũng không ở miễn phí, đây là mấy trăm lượng bạc cho các ngươi ăn uống no say trong mấy tháng.” Tên nam tử móc từ trong ngực ra một cái túi vải nặng trĩu lượng bạc quăng cho Lục Nguyên, ba người cứ như vậy đi thẳng vào bên trong.
Luyện Khí Kỳ mà thôi, một tay bóp chếp!
“Linh Nhi ngươi quá lo lắng, một đám kiến hôi mà thôi. Rượu ta đã kiểm tra, cho dù thật sự có thì chỉ bằng bọn hắn cũng muốn phá phòng ngự của pháp bảo trên người chúng ta?” Viễn Minh cười lạnh một tiếng, nhào về phía hai người.
7. Con đường trường sinh, khách không mời mà tới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rượu vào lời ra, Lục Nguyên chẳng mấy chốc biết được lai lịch của ba vị khách này. Nam tử gọi Viễn Minh, nữ tử một người là Hàm Yên Yên, một người là Khương Mị Linh. Cả ba người đều là nội môn đệ tử của Huyền Sát Giáo ra ngoài làm nhiệm vụ, nhất thời phát hiện cảnh đẹp nơi này bèn tiến đến dạo chơi, chẳng may xung đột với đám sơn phỉ nên mới có chuyện như vừa rồi.
Căn phòng của Lục Nguyên trước đây ở cũng được nhường lại cho ba người, đám sơn phỉ vẫn tiếp tục tiệc rượu như thường ngày.
“Lão đại, đêm nay chúng ta hành động sao?” Đại hán đầu trọc một bên gặm đùi dê, một bên khẽ dò hỏi.
“Trúc… trúc cơ?” Đại hán đầu trọc tất nhiên biết Trúc Cơ trong miệng của Lục Nguyên đại biểu cho cái gì, thân hình không chủ động run lên một cái, nước bọt nuốt xuống ừng ực.
Hàm Yên Yên tuy không nói nhưng mặt mũi đỏ ửng, không biết do rượu mạnh hay xấu hổ mà cái đầu nhỏ khẽ rúc vào trong ngực của Viễn Minh, hai tay ôm lấy eo hổ của hắn.
Ba người mà thôi, chúng ta có gần ba mươi người chẳng nhẽ không đánh lại? Huống chi đây là địa bàn của chúng ta, sau này truyền ra còn có thương nhân nào đóng phí bảo kê đi đường?
Phốc!
“Không sai, ta muốn truy cầu tiên lộ, ta muốn truy cầu trường sinh. Quá khứ chỉ là một chút khúc mắc trong lòng mà thôi, tương lai mới là con đường ta cần phải đi.” Khuôn mặt già nua của Lục Nguyên lúc này hiện lên bá khí chưa từng có, cặp mắt sắc bén như diều hâu nhìn có chút đáng sợ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Viễn ca, huynh không sợ bọn trong rượu có độc hay sao?” Khương Mị Linh đôi mắt hiện lên một chút lo lắng, dù sao đây vẫn là lần đầu nàng ở một chỗ chỉ toàn nam nhân. Ai biết được ban đêm ngủ say xảy ra chuyện động trời gì.
“Gọi lão đại của các ngươi ra đây, tha cho các ngươi khỏi c·h·ế·t.” Nam tử cầm đầu mặc một bộ thanh sam bó sát người, gương mặt có chút anh tuấn tiêu sái, khí chất của hắn nổi bật như hạc giữa bầy gà.
“Nhị đương gia, chúng ta làm gì bây giờ?” Có sơn phỉ lên tiếng dò hỏi.
“Được, được. Ta hứa đêm nay các ngươi khoái lạc đến tận chân trời.” Viễn Minh khóe miệng nở nụ cười tà mị, ánh mắt không chút nào che giấu sự d·â·m d·ụ·c nhìn về phía Khương Mị Linh cùng Hàm Yên Yên.
“Báo, có địch tập!” Đột nhiên một tên sơn phỉ chạy hồng hộc xông đến chỗ của Lục Nguyên, hai tay ôm quyền thở dốc bẩm báo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Làm càn, tự tiện xông vào Hắc Phong Lĩnh đã là tội c·h·ế·t!” Một tên sơn phỉ mạnh miệng quát to nhưng trong lòng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cầu nguyện Lục Nguyên cùng đại hán đầu trọc nhanh nhanh tiếp viện.
Một thanh đoản kiếm từ trong tay áo của tên nam tử kia không biết từ bao giờ đã đâm xuyên qua cổ họng của sơn phỉ, máu tươi ào ào chảy xuống, thân thể ngã quỵ xuống đất.
“Chính là lão hủ, không biết vị công tử này tìm lão hủ cần ra sức trâu ngựa gì.” Lục Nguyên không kiêu ngạo không tự ti lên tiếng, hành động như vậy khiến cho đại hán đầu trọc cùng đám sơn phỉ cảm thấy khó hiểu.
“Viễn ca, chúng ta mau mau đi nghỉ ngơi thôi.” Nữ tử gọi Khương Mị Linh nũng nịu cười một tiếng, một đôi thỏ ngọc chập chùng ở phía trước ngực khiến cho đám sơn phỉ không dám chớp mắt, trong lòng d·ụ·c hỏa dâng cao.
“Vị công tử này đến Hắc Phong Lĩnh có chuyện gì?” Lục Nguyên hai tay khẽ ôm quyền dò hỏi, ánh mắt đánh giá ba người trước mặt.
… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thiên địa quá mức rộng lớn, đôi khi làm một con kiến nhỏ bé giữa thiên địa cũng tốt. Cuộc sống nay tranh mai đấu, nay lừa mai gạt quá mức tàn khốc.” Đại hán đầu trọc ngây ngô cười một tiếng, cực kỳ hài lòng với nhân sinh hiện tại.
Nam tử chừng hai ba mươi tuổi, ngũ quan thanh thú, khóe miệng khẽ nhếch lên mang theo chút tà mị. Hai nữ tử sau lưng một cái là băng sơn mỹ nhân, một cái là tuyệt thế vưu vật nóng bỏng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.