Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

6. Hắc Phong Sơn.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

6. Hắc Phong Sơn.


Có linh căn mới cảm nhận được linh khí, Lục Nguyên lúc trước dựa vào tác dụng của Huyết Ma Phụ Thể giao thủ với Hà Lạc cùng tên nam tử kia khiến mới khiến cho hắn phát hiện sự tồn tại của linh khí, nếu không đến lúc c·h·ế·t hắn vẫn tưởng đó là không khí bình thường.

“Không biết Ngụy công công đường xa tới đây là vì chuyện gì?” Ngụy Trung cung kính hỏi thăm, cho dù thân phận của hắn là ngự lâm quân nhưng khi nhìn thấy Ngụy công công cũng không dám lãnh đạm, dù sao đối phương là tâm phúc của bệ hạ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Không sai, ta muốn truy cầu tiên lộ, ta muốn truy cầu trường sinh. Quá khứ chỉ là một chút khúc mắc trong lòng mà thôi, tương lai mới là con đường ta cần phải đi.”

Khuôn mặt trắng bệch nhưng hiện rõ sự cương nghị, hai con ngươi giống như lệ quỷ đến từ địa ngục sâm la đáng sợ mà lạnh lẽo, ba nghìn tóc đen phía sau đầu bay múa theo gió.

Nói đến sơn phỉ Hắc Phong Lĩnh cũng không phải loại người sẵn sàng g·i·ế·t người cướp của, hầu hết sơn phỉ nơi này thích một cuộc sống tiêu diêu tự tại, chiếm núi làm vua để cảm nhận được niềm vui thú giống như hoàng đế. Thỉnh thoảng cũng xuống núi nhưng đa số là thu phí bảo kê của thương nhân đi ngang qua, chưa hề đụng đến tính mạng của bọn họ.

Một tòa sơn phong cao chừng mấy chục trượng đâm thẳng vào mây xanh, xung quanh thực vật tươi tốt vô cùng, hồ nước trong suốt màu bích lam thỉnh thoảng có mấy con cá chép tung tăng bay lượn xuất hiện từng đạo gợn sóng. Hoàn toàn không hợp với cái tên Hắc Phong Sơn!

Thiên địa chỗ nào cũng tồn tại linh khí, linh khí cực kỳ mỏng manh phải dùng linh căn cảm ứng mới có thể phát hiện và thu nạp. Chính vì vậy phàm nhân vô tình có linh căn nhưng không được chỉ dạy, không được tu tiên giả dẫn dắt thì đến cuối đời vẫn không cách nào đạp vào Trúc Cơ, cuối cùng hết thọ nguyên mà c·h·ế·t.

“Lão đại muốn rời đi hay sao?” Đại hán đầu trọc khẽ xoa xoa đầu của mình, thường ngày người khác hay gọi hắn là ‘A Ngốc’ nhưng chẳng hiểu sao lúc này hắn lại có suy nghĩ thấu đáo như vậy.

Phanh!

“Còn ngươi cũng trở về đi, thượng tiên gọi ngươi có chuyện cần bàn giao.” Ngụy công công ánh mắt rơi vào trên người tên nam tử kia, giọng nói không còn lãnh đạm mà mang theo một chút thân thiết.

Nhờ Luyện Huyết Ma Kinh mà Lục Nguyên đả thông được tất cả các đường kinh mạch, thành công lột xác đến Luyện Khí đỉnh phong. Các vết thương trên cơ thể cũng đã lành lại, có điều hắn vẫn chưa rõ một số sợi tóc của mình biến thành màu đỏ như máu, đoán chừng là tác dụng phụ của Huyết Ma Phụ Thể. Dù sao pháp môn bá đạo như vậy không có mặt trái mới là điều kỳ lạ!

“Nghe nói không, Lục Gia Lục tướng quân phản bội Yến Quốc đầu nhập và Tề Quốc, Yến Vương phái mười mấy vị ngự lâm quân đến bắt giữ.”

Phanh!

Nói đến đây, khuôn mặt của Ngụy công công sầm xuống tỏ vẻ không vui khiến cho Ngụy Trung cùng ngự lâm quân rối rít trả lời: “Không dám!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hắc Phong Sơn thuộc Tề Quốc, nơi này cũng không phải người triều đình tiếp quản mà là do một chút sơn phỉ chiếm lĩnh. Ba tháng trước Lục Nguyên chạy trối c·h·ế·t đi đến đây sau đó kiệt sức ngất xỉu, cũng may một tên sơn phỉ phát hiện mang về Hắc Phong Lĩnh.


Hắc Phong Sơn! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ngươi biết rõ? Ngươi biết rõ sao không đi nói với Yến Vương.”


Phốc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giờ phút này Lục Nguyên không còn là đại nguyên soái của Yến Quốc, không còn là Lục gia gia của Lục Tiểu Linh, không còn là người của Lục gia nữa mà càng giống hơn một tên ma thần lâm thế.

Ô Vân Thành đã thành một mảnh hỗn loạn, xung quanh dân chúng la hét toán loạn giống như địch tập. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Soạt!

Không hề nghi ngờ, đây chính là thánh chỉ hàng thật giá thật. Dù sao ở Yến Quốc còn chưa có ai dám dùng thánh chỉ giả để lưu truyền.

“Đánh rắm, Lục Gia Lục tướng quân chinh chiến vì dân bao nhiêu năm. Ngươi dám nói Lục tướng quân phản bội lão tử chém c·h·ế·t ngươi.”

Quyền sáo đập vào trên lưng của Lục Nguyên khiến cho hắn ngã lăn xuống đất không ngừng ho ra máu, tay phải vẫn cố nắm Bán Nguyệt Đao chống đỡ không cho cơ thể mình gục xuống.

“Xá lệnh vừa ra, mạng ta được cứu. Chắc các ngươi cũng không cần ta nói nhiều đi.” Ngụy công công đem thánh chỉ đưa vào trong tay của Lục Nguyên, bên trong ánh mắt có mấy phần bất đắc dĩ cùng áy náy.

Ngụy Trung cùng ngự lâm quân toàn bộ quỳ xuống, bách tính xung quanh cũng không ngoại lệ. Duy nhất chỉ có tên nam tử kia cùng Lục Nguyên sống lưng vẫn thẳng tắp.

Kẻ xướng người họa đứng từ phía xa chỉ chỏ khiến cho tên nam tử kia sắc mặt cũng không dễ nhìn, xách quyền sáo xông lên hỗn chiến.

“Lão đại, ngươi vẫn còn chấp nhất nữa sao?” Một vị đại hán đầu trọc khẽ tiến lên bắt chuyện, bình rượu cầm trong tay quăng tới cho đối phương.

Lục Nguyên khó hiểu cầm lấy Xá Lệnh Chỉ trong tay, cảm tạ Ngụy công công một tiếng sau đó rời đi. Về phần Yến Vương đối với hắn thế nào cũng không quan trọng, dù sao phần hận thù này đã kết xuống sớm muộn cũng sẽ thanh toán trong tương lai.

“Dừng tay!” Lúc này một âm thanh chói tai truyền đến, cầm đầu là Ngụy công công dẫn theo một đám nhân mã đang đi tới.

Lại nói hắn cũng không phải không có cơ hội, trên thế gian đích thật tồn tại ‘Tiên’ cũng tồn tại ‘con đường trường sinh’. Chỉ là tiên lộ mịt mờ, trường sinh khó cầu nên cho dù Lục Nguyên biết chút manh mối cũng bất lực.

Ba tháng sau.

Muốn tu tiên trước hết phải có linh căn, về phần linh căn là cái gì thì không có ai giải thích được. Trung bình mỗi mười người thì có một hai người xuất hiện linh căn, tất nhiên còn chưa kể đến những ‘thiên tài’ ngàn năm có một, vạn năm có một trong truyền thuyết.

Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh!

Soạt!

“Ta không bỏ xuống được!” Lục Nguyên lắc đầu thở dài, đưa bình rượu lên uống ực một cái rồi nói tiếp: “Phàm nhân chúng ta thọ nguyên nhiều nhất chỉ có một trăm năm, không vào Trúc Cơ khó ngày thành tiên.”

Thánh chỉ được mở ra, một chữ ‘Xá’ giống như rồng bay phượng múa đập thẳng vào mắt của mọi người. Ở dưới còn lạc khoản hai chữ: Yến Vương.

“Bệ hạ thánh chỉ ở đây, Lục Nguyên cùng Ngụy Trung còn không mau tiếp chỉ!” Ngụy công công khẽ gật đầu chào hỏi, sau đó từ bên hông lấy ra một tấm lệnh chỉ màu vàng óng được thêu một đầu ngũ trảo kim long.

“Ta nghe nói Yến Vương đang phô trương thanh thế mà thôi, Lục Gia trung tâm bao nhiêu đời chúng ta biết rất rõ.”

Lục Nguyên lúc này đứng ỏ bên bờ hồ, hắn mặc một bộ hắc bào bó sát để lộ ra cơ thể khá cân đối, mái tóc đen kịt, con ngươi trông về phía xa xa mang theo chút tĩnh mịch cùng tang thương.

“Ngụy công…” Ngụy Trung còn đang muốn nói cái gì thì đã bị Ngụy công công đánh gãy: “Ngụy Trung, ta biết ngươi muốn nói cái gì. Thế nhưng thánh chỉ ở đây, chẳng nhẽ các ngươi nghi ngờ quyết định của bệ hạ, hay vẫn nói ta dám truyền thánh chỉ giả?”

“Lục thúc, ngươi còn chấp mê bất ngộ hay sao?” Trương Húc lúc này cũng đầu tóc lộn xộn, giáp phục trên người đếm không hết những vết chém vết cắt nhìn cực kỳ chật vật.

Lục Nguyên dùng ba tháng hòa nhập với nơi này, thực lực của hắn lại là mạnh nhất nên được xưng làm lão đại. Ngày ngày hưởng thụ nhân sinh vui sướng, mặt trời mọc thì trồng trọt đi săn, mặt trời lặn thì đốt lửa uống rượu. Có thể nói chuỗi ngày ở Hắc Phong Lĩnh để nỗi đau trong lòng của Lục Nguyên dần dần phai nhạt, thế nhưng muốn hắn bỏ xuống là điều không thể nào.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

6. Hắc Phong Sơn.