Lương Cầm Chọn Chồng
Thần Vụ Quang
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 9
"khôngcần, tôi thấyanhcòn dư lại nhiều như vậy hơi lãng phí,anhkhôngăn hếtthìđưa tôiđi,thậtra buổi tối tôi vẫn có thói quenkhôngăn gì, tôiđanggiảm cân."
Hứa Lương Cầmnóitrực tiếp như vậy khiến Tống Dật Hàng buồn cười: "Tôinóimuốn tới đây, tất nhiên là tôi mời, súp nơi này rất ngon,mộtlát nữacônếm thử xem, tôikhôngphải là người kén ăn, sợcôănkhôngquen thôi."
Đồ ăn là đồ Trung Quốc vô cùng thịnh soạn, vừa Hứa Lương Cầm cảm thấy xanh xaođãthấy vị miệng trở lại, hơn nữa nhiều năm chưađidạo nhiều như hôm nay nên khá mất sức, cho nên sau khi ăn xong chỉ thấy no được 8 phần, theo bản năng nhìn sang Tống Dật Hàng con hơn nửa phần ăn nữa.
Hứa Lương Cầm nhận lấy, thuận miệng hỏi: "Cái gì màkhôngthành công cơ?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống Dật Hàng cười ra tiếng: "Được, tôi pháthiệncôrất thú vị, cảm giácnóichuyện vớicôrất thoải mái."
Hứa Lương Cầmđangnóithìđiện thoại vang lên,côvội vàng bắt máy: "Alo? Làanhsao, chuyện gì thế, tôikhôngcó ở nhà, làm sao màanhbiết tôi ở đâu chứ! Tôikhôngbiết,khôngbiếtthậtđấy,anhđừng vào đây, tôi ra là được chứ gì, tôi tắt máy đây."
Chẳng qua khi ăn được hai miếngkhôngthấy Tống Dật Hàng trả lời, kì quái ngẩng đầu lên nhìn, kết quả là đối phươngđangnhìn cái bụng to to của mình,khôngkhỏi ha ha cười: "Pháthiệnra rồi,thậtra tôi có thể ăn được, chẳng qua làkhôngnênnói, nhưng màthậtsựcái nàykhôngphải là tôi giả vờ là đủ ăn nha, đừng nghĩ linh tinh nhé."
"khôngđược, tôikhôngđượcnóicho người thân cận tên tiểu thuyết tôi viết, hơn nữa cũng chỉ là tiểu thuyết về tìnhyêucũngkhôngcó gì đặc biệt,khôngnổi bật lắm."côlàm sao có thểnóicho người thân quen biết được chứ, nội dung bên trong cùng tình tiết có chút hơi phong phú, cho nên nếuanhta là người thích đùa cợt mới thích những thể loại này thôi.
Đến đây, Tống Dật Hàng hoàn toàn hiểu khi ở chung với Hứa Lương Cầmkhôngcần phải giả nhân giả nghĩa, lịch thiệp, càngkhôngphải quan trọng lễ nghi xã giao, bởi vì căn bảncôấykhôngbao giờ có cái khái niệm đó.
H ứa Lương Cầm hoàn toàn thanh tỉnh, ngồi thẳng người đánh giá xung quanh phòng cùng bài trí, tiếp tục nạp kĩ năng sống vào các tác phẩm sau của mình.
Hứa Lương Cầm cúp điện thoại nhìn ra ngoài cửa sổ rồi quay hướng Tống Dật Hàng cái nhìn xin lỗi: "Ngại quá, tôi có chút việc phải tạm biệtanhsớm rồi."
Hứa Lương Cầm yên tâm, nếuanhta nhìn giá tiền kia mà bình thường như vậy là tốt, cho nên khi bồi bànđira mớinhỏgiọngnói: "Tống Dật Hàng, tôinóithậtvớianh, tôikhôngbiếtanhlại là người giàu có đến cỡ vậy đâu. Ừm, có chút việc, tôikhôngmang nhiều tiền cho lắm."
Từ lúc ăn cơm cho đến khi xong, Tống Dật Hàng pháthiệnra cái gì mình cũng hỏi ra được, bởi vì dựa vào lời của Hứa Lương Cầmnói, cuộc sống bình thường củacônàng ngoài ăn với ngủ rathìthời gian còn lại là viết tiểu thuyết, cơ bản là rất ít ra ngoài phạm vi cửa phòng.
"Nếm thửđi." Tống Dật Hàng lắc taymộtchút, phục vụ liền đưa đồ ăn tới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Vậythìtốt, cám ơnđãkhích lệ." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hứa Lương Cầm bị sợ hết hồn, cảm giác sợ hãi biến mấtkhôngthấy tăm hơi đâu: "anhđừng khóc, đừng khóc,anhlà đàn ông con trai, ai lại khóctrênđược thế, xấu mặt lắm đấy! Emthậtsựkhôngbiết Hiểu Vũ ở đâu, bây giờanhcứ vềđi, khi em liên lạc được với Hiểu Vũ, hỏi được nơicôấy ởthìemsẽnóikhôngsaimộttừ vớianhđược chưa,anhthấy có đượckhông?"đãcó người đứng lại xem náo nhiệt rồi, tay chân Hứa Lương Cầm luống cuống an ủi Lý Học Thông, chỉ muốnanhta nhanh nhanh biến ngayđi.
"Chưanóivớianhà, tôikhôngcó công việc chính thức, đơn giản là ở nhà viết tiểu thuyết lấy tiền nhuận bút."
Lý Học Thông nghe xong nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Hứa Lương Cầm, Hứa Lương Cầm bịanhta nhìn thẳngthìthấy sợ hãi,khôngphải người này thẹn quá hóa giận đánh mình sao.
Hai bát súp mà Tống Dật Hàng gọi rất nhanh mang đến, Hứa Lương Cầm nhìn nhìn bát súp bé tí tẹo mà thầm lắc đầu, bát súp nhonhỏvậy là tận 298 đồng,khôngđáng giá chút nào!
Tống Dật Hàng có chút giật mình: "khôngnghĩ tớicôlại là tác giả."
Tống Dật Hàng biết Hứa Lương Cầmkhôngmuốnnóinhiều về chuyện đó, cho nên cườinói: "Năm 9 tuổi tôiđãra nước ngoài rồi, ở Bắc Mĩ, sống ở đó cũngkhôngcoi là quá ngắn mà cũngkhôngquá dài."
Hứa Lương Cầm nghe xong há miệng ngẩn người, Tống Dật Hàng honhẹý bảo người phục vụđixuống, sau đó ôn hòanóivới Hứa Lương Cầm: "Để bớt bất tiện, tôihắnnên giới thiệumộtchút."
"khôngsao,cômauđinhanh thôi." Tống Dật Hàngkhôngđể ý chút nào, chờ Hứa Lương Cầm vội vàng rờiđianhmới xoay người ra chỗ khác đứng nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn tên đàn ông vừa tắt điện thoại.
"anhđặt lúc nào thế?" Hứa Lương Cầm làm khó,mộtngày mình xin ăn 2 bữa cơm của người ta, đều là những nơi sang giọng, dù da mặtcôcó dày đến đâu cũng biết xấu hổ chứ.
Nụ cườitrênmặt Tống Dật Hàng càng rộng: "Nơi nàykhôngphải là phòng ăn của nước Pháp."
Điều nàythậtkhó tin!anhđãgặp vài trường hợp còn hơncônàng này, saocôgáinày có thểnóimình ít ra ngoài nhỉ, đúng làmộtngười rất quy củ, coianhlà thằng ngu sao?
"Mấy món ăn đựng được khá ít, thêmmộtphần nữa cũngkhôngsao." Tống Dật Hàng rất lịchsựkiếm cớ thay Hứa Lương Cầm.
Hứa Lương Cầm vội xua tay: "anhđừngnóinhư vậy, tôikhôngthuộc những người màanhnghĩ đâu....khôngđược như tác giả đâu, cùng lắm công việc tôi làm là viết lách thôi, tôi viết tiểu thuyếttrênmạng, viết truyện đăng lên mạng, độc giả thích xemthìsẽvào đọc, tiền có được rất thấp."
"anhlàm gì vậy, tôikhôngHiểu Vũ ở chỗ nào đâu!" Hứa Lương Cầm bực tức xông đến chỗ Lý Học Thông.
“Cùng nhau ăn cơm tốiđi, tôiđãđặt hết thức ăn rồi."
"Ừm,khôngsao, chẳng qua tôikhôngthích ăn ốc sên." Hứa Lương Cầm cảm thấy Tống Dật Hàng tính toánthậttốt.
"Vậy tối ngày hôm qua có chuyện gì vậy?"
Trong lòng Hứa Lương Cầm run sợđicùng Tống Dật Hàng vào phòng ăn,mộtlát nữa nếu đơn giá quá caothìsẽnóithậtlà mang thiếu tiền vậy, Tống Dật Hàngnóianhta mời cơ mà, hơn nữa mình chẳng cần gì với áy náy với người nhiều tiền nhưanhta, chắckhôngsao đâu!
"Dùanhlà chồngcôấyanhcũngkhôngcó quyền can thiệp vào việc Hiểu Vũđiđâu, tôinóikhôngbiết làkhôngbiết, Hiểu Vũ vì sợanhtới gâysựvới tôi và Đại Long nên mớikhôngcho chúng tôi biết chỗcôấy ở đó,anhchưa hiểu sao!" Hứa Lương Cầm bị Lý Học Thông chất vất có chút tực giận.
"côkhôngngạithìdĩ nhiên có thể, nhưng mà tôi cảm thấy mình giống nhưkhôngthành công." Tống Dật Hàng đem phần thức ăn của mình cho Hứa Lương Cầm.
"Gặp nhau nhiều như vậy, cũngkhôngcó thời gian hỏicôlàm việc ở đâu." Tống Dật Hàng bắt đầu tìm hiểu chuyện cá nhân của Hứa Lương Cầm, chỉ nhớ lúc cha mẹnóiHứa Lương Cầm rất có nề nếp, còn chuyện khácanhcũngkhôngquan tâm cho lắm.
Hóa ra là ăn cơm tây, trong chỗ nàythìchắc muốn gì cũng đắt đây, nhà hàng này vừa đẹp vừa cao, phòng ăn lại cao cấp,khôngbiết 1000 đồng của mình có đủ để trả nửa bữa cơm nàykhôngđây. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống Dật Hàng sờ sờ cằm, đứng bên cửa sổ sát đất buồn bực chăm chú nhìn Hứa Lương Cầmđangkhôngthể bình thường hơn kia, mị lựccôgáinàykhôngbiết là lớn đến mức nào mà làm cho đàn ông lại khuynh đảo đến vậy?
"khôngsao, chẳng qua tôiđangsuy nghĩ tại sao người nước ngoài lại thích súp lạnh như vậy chứ."thậtsựHứa Lương Cầm cảm thấykhôngđược tự nhiên,côkhôngbiết ăn cũngkhôngphảikhôngbình thường,hiệntại phải nêm nếm để có chút kiến thức.
"Lương Cầm, trong lònganhrất đau, con mẹ nó,thậtsựbây giờanhrất muốn c·h·ế·t, nếukhôngphải nghĩ đến cha mẹthìgiờanhđãnhảy sông tự vẫn c·h·ế·t lâu rồi, trừ em raanhkhôngbiết trông cậy vào ai hết, em giúpanhmộtlần nàykhôngkhác gìđãcứu của nhàanhđâu!anhxin em đấy!" Lý Học Thông càngnóicàng khổ sở, thử nghĩ xem, bao năm cố gắng màkhôngđược đáp lạithìtất nhiên rất đau rồi, chỉ có thể coi Hứa Lương Cầm là cọng cỏ cứu mạng mà ôm đầu khẩu cần.
"Tôi có thể xemmộtchútkhông?"
"Thứ này với đồ uống mát lạnhkhôngkhác biệt lắm, chẳng qua nó có dinh dưỡng hơn mà thôi, vào trời nóng như vậy rất thích hợp để dùng nó." Tống Dật Hàng cứ nghĩ Hứa Lương Cầmsẽthẹn quá hóa giận mà lung túng,khôngnghĩ tới người ta chẳng bị làm sao cả, nhìncôấy như muốn cầm cả quả táo quả camtrênbàn mang về nghiên cứu,thìra là nàykhôngbiết nên hỏi mà thôi.
"Bởi vì tôikhôngmuốn mình mất tiếngnóichung với cha mẹ, sau khi trưởng thành cũngkhôngmuốn thay đổi quốc tịch, cho nên vẫn kiên trì học tiếng Hán,nóitiếng Hán, thườngthìquamộtthời gian lại về, cuối cùng vẫn rất nhớ tiếng mẹ đẻ của mình."
Cái này Hứa Lương Cầm càngkhôngthểnóitỉ mỉ được,khôngthể làm gì hơn lànóimộtcâu qua loa: "khôngcó gì đâu, chẳng qua là giúpmộtngười bạn.anhnóianhở nước ngoàiđãlâu,anhở mấy năm thế, ở quốc gia nào vậy?"
"Để làm được như thế chắc hẳnanhphải cực khổ lắm nhỉ, khó trách khianhnóichuyện cũngkhôngcó khẩuâmgì
"Lúc ở chỗ đồ cổ, tôi bảo lão Vương đặt, có thểcôkhôngchú ý, vào thôikhôngthìthậtlãng phí, tiền cũng bỏ ra rồi." Tống Dật Hàng cố gắng dùng mọi kỹ xảo thuyết phục Hứa Lương Cầm.
Phục vụ trừng mắt nhìn, vẫn giữ thái độ phục vụ chuyên nghiệp, hướng về Hứa Lương Cầm mỉm cười: "Phu nhân, súp này là của súp lạnh của phương Tây, bên trong cómộtchút đá."
Hứa Lương Cầm thông suốt khích lệ Tống Dật Hàng, tuy Tống Dật Hàng nghe quen những lời nịnh nọt, nhưng cảm thấy những lời mà Hứa Lương Cầmnóira hết sức chân thành, cho nên tâm trạng khá tốt.
Hứa Lương Cầmkhôngbiết chuyện tiềnđãđược đặt sẵn như vậy. bất kể giàu nghèo cũngkhôngđược để hoang phí, cho nên do dựmộtchút cùng Tống Dật Hàngđivào, dướisựhướng dẫn của người phục vụ được ngồi vào vị trí bên cửa sổ.
Chương 9
Tống Dật Hàng cườikhôngnói, gọi điện cho lão Vương để ông lái xe đến đây.
"côcùng Ngô Thừa Long là bạn thân nhất củacôấy, hai người làm saokhôngbiếtcôấy ở đâu chứ!côđừng gạt tôi, nửa tháng rồi tôikhônggặpcôấy, tôi là vị hôn phu củacôấy, tôi có quyền được biếtcôấy ở đâu, tôikhôngtìm được Ngô Thừa Longthìtất nhiênsẽtìmcô!" Vốn là Lý Học Thông đến phòng trọ nhưng ấn chuông mãikhôngcó ai mở cửa, bất đắc dĩkhônglàm gì được là phảiđi,khôngnghĩ tới lúc vô tình nhìn thấy Hứa Lương Cầmđangdùng cơm ở khách sạn Hoa Minh, cho nên lập tức gọi chocô.
Hứa Lương Cầm bị Lý Học Thôngnóicũng khá chua xót, đến nỗi cũng rớt nước mắt, sức hút của Tô Hiểu Vũ quá lớn, nhưngcôcũngkhôngtrách bạn thân mình được, chỉ có thểnóiLý Học Thông quá mức si tình,
"Lương Cầm, em giúpanhmộtchútđi,anhthựcsựkhôngthểkhôngcó Hiểu Vũ,anhcó thể đem tất cả chocôấy! Biệt thự, xe, có tiềnđanggửi ngân hàng, chỉ cầncôấy choanhmộtchút thời gian,anhvẫn luôn đợi, cho đến lúccôấy bay nhảy chán rồi quay về cònkhôngđược sao?" Lý Học Thông đột nhiên khóc gào lên.
"Vậy mà tiếng Trung củaanhvẫn tốt như vậy!"
Buổi trưa Tống Dật Hàng cùng Hứa Lương Cầm từ bảo tàngđira, Tống Dật Hàngnóicómộtnhà hàngkhôngtệ muốn mời Hứa Lương Cầmđiăn, Hứa Lương Cầm vội vàngnói: "điănthìđược nhưng mà phải là tôi trả nhé."
Người này đúng là, bao nhiêu lần Tô Hiểu Vũnóikhôngmuốn cùng ở vớianhta,anhta saokhôngnhìn ra nhỉ, cứ mang đau khổ cho nhau rồi khi kết hôn cũng chẳng có hạnh phúc.
(giọng địa phương)."
Nhìn Tống Dật Hàng khi thấy giá tiền như mấy món đó chỉ 5 6 đồng vậy, nhìn bộ dáng kia hình như là khách quen.
Đây là người đàn ông thứ ba rồi, chỉ hơn chứkhôngkém!
Mặc dù trong lòng Tống Dật Hàng biết Hứa Lương Cầmkhôngnóithật,trênmặtkhôngcảm xúc, ăn cơm xongthìhai ngườiđidạo quanh chỗ đồ cổ, trở lại khách sạn Hoa Minhđãlà hoàng hôn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Súp này khá lạ, sao lạnh vậy nhỉ, có phải nhà hàng mang từ tủ lạnh ra mà quênkhônghâm nóng lạikhông?" Hứa Lương Cầm vừa uốngmộthớpnhỏ,khônghài lòng quay ra hỏi người phục vụ.
Quả nhiên, hóa đơn viết ra vượt qua gấp nhiều lần tiền của Hứa Lương Cầm,mộtbát súp đến 298 đồng, bên trong nấu thịt Đường Tăng à?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.