Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 7

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7


"Cậu vừa chọc vào vườn đào nhà nào hả?"

"côcó saokhông?" Tống Dật Hàng dừng bước chờ Hứa Lương Cầm.

Hứa Lương Cầm cúi đầukhôngnói, bị chửi cũng quen, tính tình huấn luyện viên là vậy, có người nàokhôngbị mắng đâu!

Hứa Lương Cầm làm gì nghĩ nhiều như thế, nghe thấy lời này liền lập tức để đũa xuống, mở to hai mắt: "Có thểanhnghĩ lầm rồi, nam chưa cưới nữ chưa gả, tại sao phụ nữ lại phải chung thủy vớimộtngười đàn ông chứ..... ừm.....nóichung, dĩ nhiên tôi rất tán thành việc khi hai người quen nhau vẫn giữsựchung thủy, nhưng tôi cũngkhôngphản đối rằng phảinóirõcho đối phương, và cũng được đối phương đồng ý làtrênhết, rằng có thể gặp gỡ nhiều đối tượng." Tối thiểu mình đối với chuyện của Tô Hiểu Vũ và Ngô Thừa Longđanglàmkhôngcó ý kiến gì là được.

"Tạm thờikhôngcần,đangcó thời gian nhàn rỗi,khôngbiếtcôcó thuận tiệnkhông?" Tống Dật Hàng khéo léo hỏi.

"Tôi chỉ cần bằng lái,khôngcần lái xe ra đường."

Tống Dật Hàng suy nghĩmộtchút: "Quả táo có chút thối rữa, quả cam chắc là vẫn y nguyên."

Hứa Lương Cầm lên tầng vừa mở cửathìthấy Ngô Thừa Long nhào tới trước chân.

Tống Dật Hàng bất dĩ cười: "khôngcòn cách nào khác, trưởng bối trong nhà tư tưởng rất truyền thống, tôi chỉ còn cách tôn trọng nhưngkhôngbiết phải làm thế nào, huống chi tôi còn cómộtcuộc hôn nhân thất bại, đối với việc tái hôn vẫn nên cẩn thận. Nhưng mà,hiệntại tôi pháthiệnramộtchuyện."

"Là bạnanhsao, sao Tiểu Tốngkhôngnóisớm, sau này tôisẽhướng dẫn chocô, vài lần làsẽkhá hơn thôi." Huấn luyện viên đột nhiên thay đổi sắc mặt.

"Đúng rồi, đây là cách sinh tồn!"

"Tôi vốn tưởng rằng phụ nữ Trung Quốc rất bảo thủ, đặc biệt giữa nam và nữ quan hệ có chút..... ừm...... Dù sao, sau khi tiếp xúc vớimộtsố người, tôi lại thấykhônghẳn như thế." Tống Dật Hàngnóixong liền ám chỉ nhìn Hứa Lương Cầm.

"Kiếm tiền, bằng lái có thể bán lấy tiền."

"Ừ, đúng là có duyên, vậythìcùng nhauđithôi". Tống Dật Hàng đến bên cạnh Hứa Lương Cầm sóng vai cùngđi.

"Tôi nghenóianhvới hiệu trưởng có quan hệkhôngtệ, saoanhkhônglàm thẻ VIP, chỗ này có rất nhiều học viên, rất mất thời gian."

"Có phải tôi rất ngốckhông?" Hứa Lương Cầm tự biếtrõ.

"khôngthành vấn đề, bữa tiệc nướng tùy ngài chọn địa điểm, quyết định như thế nhé."

Tống Dật Hàng nhìn nhìn Hứa Lương Cầm, hồi lâu mới lên tiếng: "Chúng ta nênđiluyện xe thôi."

"Chuyện gì?" Hứa Lương Cầmđãquen với chuyện này rồi.

"Còn có hẹn, 8 giờ gặp nhé."

khôngnghĩ tới Tống Dật Hàngthậtlòng đáp lại: "Được đó, tôi mới về nướckhônglâu, bình thường cũngkhôngcó việc gì làm, nếucôcó chút thời gianthìđicùng tôi xem xung quanhmộtchút nhé, xem quê hương thay đổi ra sao."

Hứa Lương CầmkhôngrõTống Dật Hàng có ý gì, lạikhôngthể từ chốianhta,khôngthể làm gì khác là phải chào bọn Nhị béo rồiđitheo Tống Dật Hàng ra phía sau.

Tống Dật Hàng cười cười, xoay người nhìn Hứa Lương Cầmnói: "đithôi."

"Nghenóianhcòn làmộttay đua xe nữa?" Cái này nhất định lànóidối, tuổianhta lớn như thếthìđứng còn chưa vữngnóigì đua xe chứ.

Tống Dật Hàng vừa buồn bực vừa mất mát,anhkhôngthể tin rằng Hứa Lương Cầm có thể thờ ơ với mình được.

mộtvòng lên xuống, huấn luyện viên để cho Hứa Lương Cầm xuống xe, sau đó cũng xuống theo, tiếp theo đó làmộttrận mắng mỏ vang dội: "côlà người Mĩ hay là người Ấn Độ thế,cônghekhôngrõsao? Phương hướng cũngkhôngnhớ, trái phải có phân biệt đượckhông? Nếu phía trước là vách đáthìtôi vàcôđãrơi xuống rồi, làm tôi đổ cả mồ hôi lạnh,côchết cũng muốn kéo cả người khác theo sao!"

"Chuyện là như thế này, cómộtđoạn nghiệt duyên người ta cần chị hóa giải." Ngô Thừa Long đau khổ ôm Hứa Lương Cầm.

"anhkhôngđilàm sao?"

thìra tư tưởng củacôgáinày lại cởi mở đến thế, nếu vấn đề nàyđãđến mức này, nếu Hứa Lương Cầm thích kết giao với nhiều đàn ông, tại saokhôngchọn mình nhỉ? Tống Dật Hàng cảm thấy điều kiện của mình rất tốt, rất tự tin,anhnghĩ sao Hứa Lương Cầm lạikhônglàmmộtsố việc quyến rũ mời chào mình nhỉ, dĩ nhiênanhcũngkhôngcó nhiều ấn tượng tốt vớicôgáinày,anhyêuthích haykhôngyêuthích Hứa Lương Cầm làmộtchuyện, mà Hứa Lương Cầmkhôngchọnanhlại làmộtchuyện khác.

Hứa Lương Cầm lắc đầu.

Hứa Lương Cầm nhìn di động còn hơn 3 giờ nữa, cho nên vào phòng chuẩn bị ngủmộtchút, vở kịch buổi tối nay rất hao tổn tâm sức! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Mọi người cũngđãnhìn thấy kỹ thuật của người ta đấy, sau khi về nên suy nghĩmộtchút, hơn nữa nếu còn tậpkhôngnghiêm túcthìcũng đừng nghĩ đến chuyện tới đây nữa.cô,đitới đường S." Huấn luyện viên chỉ chỉ Hứa Lương Cầm.

Tống Dật Hàng làm sao có thể nhận số tiền này: "Là tôi tự nguyện muốn giúpcô, nếu tôi cầm tiền củacôthìtôi sao dám làm người nữa,cônóitôi hiểumộtchút sinh tồn ở xã hội là cái gì?"

"Da mặt dày, quả cam da dầy nênkhôngcó chuyện gì, quả táo da mỏng nênsẽbị thối rữa."

"Hai chúng ta đúng là có duyên, lần trướcnóimờianhăn cơm, hôm nào cũng vậykhôngbằng chọn hôm nayđi!thìraanhchính là học viên mới mà bọn họnói." Hứa Lương Cầm điều chỉnh cảm xúc của mình nhìn Tống Dật Hàng cười, dù sao người ta cũng rất phong độ với mình, trời sinh mình là người thất bạikhôngnênđighen tị với người khác.

"Chuyện gì thế?"Hứa Lương Cầm tò mò.

"Là ý gì, tôi nghekhônghiểu." Tống Dật Hàng tự thấy mình suy nghĩ rất nhanh, phản ứng cũng nhanh, nhưng vẫnkhônghiểu được suy nghĩ trong đầu Hứa Lương Cầm.

Hứa Lương Cầm cũngđangnhìn,côđãtin tưởng việc Tống Dật Hàng làmộttay đua thứ thiệt.

Hứa Lương Cầm nhìn trước nhìn sau, sau đó giảmâmlượnngnói: " Ý là những người đứng đường...... hay chơigái, callgirl

Gì mà chỉ cho vui chứ, người nàyrõràng làđangkhoe khoang, Hứa Lương Cầm tức giận nghĩ.khôngđúng, người nàyrõràng là người có tiền sao phải lúc nhúc chen trong đám học viên bình thường này được, sao lạikhônglàm thẻ VIP nhỉ? Theocôthấykhôngchừng người nàyđãdốc hết của cải để muamộtchiếc xe sang trọng, cái gì mà bằng lái quốc tế chứ, nhóm đua xekhôngphải chỉ nhưanhtanóichỉ như vậy thôi sao, người khác nhìn qua lại hâm mộkhôngthôi.

Tống Dật Hàng hồi phục chút cảm xúcnói: "Trướckhôngnên đề cập tới, sau này nếu gặp phải tình huống nguy hiểmthìcônên phanh ngay xe lại, đừng bao giờ buông cả hai tay che mặt, có biếtkhông? Như vậy rất nguy hiểm!"

Tống Dật Hàngkhôngnóigì, đến chỗ bãi đỗ xe nhìn đồng hồ, trực tiếp đưa hai trăm đồng hơn thuê 4 giờ xe.

"Sao cậukhôngtìm Hiểu Vũ?"

"Chị, cứu người."

Còn có cả bằng lái quốc tế á? Họ Tống này giỏithật, trong lòng Hứa Lương Cầm lạikhôngkhống chế được vị chua rồi.

Hứa Lương Cầmkhôngnghĩ Tống Dật Hàng lại làmthật,khôngcòn cách nào đành lên xeđiđến sân luyện khác.

Tống Dật Hàng gật đầu đứng dậy cùng Hứa Lương Cầm trở lại bãi tập xe.

"Sắp xếp thế nào cậunóiđi."

Hứa Lương Cầm lắc đầu nhanh hơn: "2 giờ hơn 100 đồng, quá đắt, dùng tiền để làm cái khácthìhơn."

"Tối nay 8 giờ ở khách sạn Hoa Minh phòng 1203, cậuđibắt kẻ thông d·â·m là được, cửa phòng mìnhsẽkhép hờ cho cậu."

"Cách gì cơ?" Tống Dật Hàng có chút hồ đồ.

Lời này Hứa Lương Cầm rất tin, Ngô Thừa Long cao lớnanhtuấn trước mặt này xưa kia cũngkhôngthiếu các bà chị bàcômuốn bao nuôihắn, chẳng qua làhắntừ chối nên chuyện cũng quađi, dĩ nhiên cũng có quấn quýt bám chặt, cũng làcôvà Tô Hiểu Vũ ra mặt giải quyết, cũngkhôngphải phương pháp gì xuất chúng, chính là giả vợ giả chồng với Ngô Thừa Long làm đối phương khiếp sợ.

"thậtra tôi có bằng lái của quốc tế, nhưng tình hình giao thông trong nước khác hẳn so với nước ngoài, tôi cũng muốn phát triển ở trong nước, cho nên cảm thấy mình nênđihọcmộtsố quy định giao thông trong nước, hơn nữa có bằng lái xethìđilại thuận tiện hơn nhiều."

"Cậuđiđâu thế?" Hứa Lương Cầm thấy Ngô Thừa Long đứng dậy hỏi.

Tống Dật Hàng muốn hỏi Hứa Lương Cầmmộtchút đây có phải là điềucôđangnghĩkhông, cũng quá khéođi. Nhưng mà điều Hứa Lương Cầm vừanóithậtsựlàmanhbỏđinhững ý nghĩ, trong lònganhkhôngthểkhôngnghĩ Hứa Lương Cầmđanglàmmộtnghề bất lương.

"Ăn xong rồi, chúng ta nên về thôi." Hứa Lương Cầm nhắc nhở Tống Dật Hàngđangrơi vào trầm tư.

"Nếucôkhôngvuithìcứnóira, huấn luyện viên cũng có chút quá đáng,côđừng vội, tôi rất tự tinsẽdạy tốt chocô." Tống Dật Hàng thấy Hứa Lương Cầmkhôngnóigì, cảm thấycôvẫn cònđangkhổ sở.

"anhvẫn luyện sao, hôm nay tôiđãđược mở mắt, công việc củaanhhẳn là bận lắm, tôi chỉ cần điều khiển thông thạo là được, nếu gần như thế này có việc gì cần cứ tìm tôi." Hứa Lương Cầm khách khínói.

Tống Dật Hàng từ chốikhônghút thuốc,mộttay cầm lái, chân dưới đạp phanh nhanh chóng phóngđi.

"Tôi nhổ vào! Ngườianhem này chỉ cầnmộttay và nhấn ga mà tốc độđãcao như thế, thần thánh thế!" Nhị béo thấy thế trợn mắt há hốc mồm, vừa hâm mộ vừa bội phục.

"Chị hai à, người đừng nóng giận, tớ tưởng cậu cả ngày ở nhà sáng tác nên mớikhôngbáo trước, cậu đừng giận, sau này tớsẽbáo trước cho cậu 3 ngày, cậu giúp em trainhỏlần nàyđi." Ngô Thừa Long lôi kéo tay Hứa Lương Cầm đau khổ cầu xin.

"Huấn luyện viên,côấy là bạn tôi, như thế nàyđi, tôisẽdạy chocôấy." Tống Dật Hàng có chútkhôngnhịn được.

"côkhôngcần xin lỗi tôi, nếu nhưcôlấy được bằng lái xe chắc chắnsẽlà mối nguy hiểm lớn với xã hội."

"Được, vậy chúng cùng lưu số điện thoại." Tống Dật Hàng nhập số của Hứa Lương Cầm vào điện thoại, lúc này hai người mới chào tạm biệt nhau.

Huấn luyện viên và lão Vương cũngđãtrở lại, huấn luyện viên vừa nhìn thấy Tống Dật Hàng liền rất vui vẻ, nhất định để Tống Dật Hàng lên hàng xe thứ nhất, chờ Tống Dật Hàng ngồi vào trong xe ân cần đưa điếu thuốc.

4 giờ trôi qua rất nhanh, Tống Dật Hàng thở dài lau mặt, sau đó bảo Hứa Lương Cầm đổi chỗ,anhlái xe mang trả.

"Đúng rồi, mặc dù tôinóinhư vậy, nhưng tôi kiên quyết phản đối hành vi quan hệ t*nh d*c dựatrênviệc lợi dụng để kiếm tiền." Hứa Lương Cầm đột nhiên tặng thêmmộtcâu.

Hứa Lương Cầm làm saokhôngtức, thở dàikhôngthể làm gì hơn là đáp ứng: "Đừng có lần sau, xong việc nhớ mời tớđiăn ngon." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cũng mấy ngàycôkhônggặp Tô Hiểu Vũ rồi, bận rộn luyện tập xe nên cũngkhôngđể ý.

Cả người Hứa Lương Cầm cứng đờ, chân có chút run run, nơm nớp lo sợ ngồi vào buồng lái khởi động xe.

Nhưng mà nếu loạiđiđiểm này, vậy vào ngày xem mắt hôm đócôgáinàykhôngthèm quan tâm đến mình,khôngchỉ lần xem mắt mà lúc ở nhà hàng hay lúc ở siêu thị cũngkhôngcó hứng thú gì đối với mình, cái nàykhônghợp với logic rồi!

"khôngphiền, tôiđangcó cuộc họp ở công ty, cho nên thuê phòng khách sạn ở chỗ này, sau nàycôcóđiluyện xethìgọi cho tôi, tôi vớicôcùngđi."

Lúc này Hứa Lương Cầm mới ngẩng đầunói: "khôngcó, gần đây mẹ tôikhôngsắp xếp cho tôi chỗ nào nữa, cònanh? Điều kiệnanhtốt như vậy,côgáikiểu nào chả tìm được, sao phảiđixem mắt đúngkhông?"

"Vâng,mộtbàcôcoi trọng tớ, tớ xuakhôngnổi, ngày nào cũngđitheo tớ."

"Tớkhôngtrêu chọccôta, lúc tớđilàm bịcôta nhìn trúng, vậy mới thấy đẹp trai đúng là gây họa mà." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hứa Lương Cầm cũngkhôngphản bác, người có tiền sao hiểu được nỗi khổ của kẻ nghèo chứ, cuối cùngcônhờ Tống Dật Hàng chở mình về chỗ khách sạn Hoa Minh.

"Ồ, tôi cònkhôngbiết là có thẻ VIP cơ đấy, hiệu trưởng cũngkhôngnóivề việc này, chẳng qua tôi chỉ nhờ hiệu trưởng giúp tôi tìmmộtgiáo viên tốt và có kinh nghiệm thôi,nóimộtchút về quy tắc của buổi thi, tôi vừa mới quenmộtchút về các quy tắc của buổi thi, cảm thấy nó khá đơn giản."

"Tôi chỉ hành động theo bản năng,thậtxin lỗi." Hứa Lương Cầm thú nhận.

Tống Dật Hàng bị tức cười: "khôngnghĩ tớicôcòn làmộtngười biết làm ăn cơ đấy, cũng quá tinh vi rồi, cẩn thận tai họa ập tới đấy."

"Tôikhôngphảikhôngvui,thậtđấy. Ông ấy luôn mắng học viên như thế, chúng tôi cũng quen rồi, lạinóida mặt tôi cũng chẳng mỏng, sinh tồn ở xã hội như thế nào cũng hiểu được, tiền này trả choanh." Hứa Lương Cầm vừanóivừa móc túi, lòng đau như cắt đưa 200 đồng cho Tống Dật Hàng.

Hứa Lương Cầm vừa nghe vừa nổi giận: "Tớnóicậu và Tô Hiểu Vũ có thể đừng lúc nào cũng gấp gáp như thếkhông, nếu hôm nay tớkhôngvề, cậu tính nhờ ai đây? Tớ là nô lệ của các cậu hay sao mà gọi là đến, khách sạn Hoa Minh là thiên đường của các cậu à, quản lý đều biết tớ, tớ thế nào cũngkhôngđi!"

"Tôi vừa mới ngheanhđến đây học lái xe,đãthuê lái xethìsao phải đến đây học làm gì?" Hai người tìmmộtquán cơm tương đối sạchsẽvào, Hứa Lương Cầm buồn bực hỏi.

b*n d*m, hai điều này tôi kiên quyết phản đối."

(gáigọi),

Hứa Lương Cầm nghĩ tới việc viết tiểu thuyết thu nhậpkhôngcao của mình, suy nghĩđidạo với người giàu có Tống Dật Hàng nàykhôngthể chỉđidạokhông, thế nào cũng được ăn uống no say nênkhônghề rầy rà: "khôngcó gì bất tiện cả, tôi so vớianhcàng rảnh rỗi hơn nhiều, ngay cả việc làm cũngkhôngcó, lúc nàoanhmuốnđira ngoàithìcứ gọi cho tôi, tôikhôngcó số củaanh, tôisẽchoanhsố tôi."

Hứa Lương Cầm cảm thấy kì quái: "khôngphải cậu thích đàn ông sao, tại sao lạiđitrêu chọc bàcô?"

hết chương 7

Ngô Thừa Long nghe giọng điệu này của Hứa Lương Cầm biết thừacôsẽgiúp mình, cho nên cườinói: "Cục diện rối rắm của cậu ấy còn chưa giải quyết xong, cái tên Park Ji Ji kiakhôngmuốn rờiđi, Lý Học Thông cả ngày khóc như c·h·ó nhà có tang tìm cậu ấy,cônàng muốn ở khách sạn vài hôm cho thanh tịnh."

khôngnhận càng tốt, Hứa Lương Cầmsẽcùng người giàu có chơi trò từ chối đâu, cười hì hìnói: "Tôi hỏianhnhé,mộtquả táo vàmộtquả cam cùng để vàomộtchỗthìmộttháng sausẽthế nào?"

"Vậycôhọc làm gì?" Tống Dật Hàng nhíu mày.

"Gần đây vẫn cònđixem mắt sao?" Tống Dật Hàng hỏi đến vấn đề mà mìnhđangrất muốn biết.

"Tôi ra phía kia lấy xe, mượnmộtchiếc dạy chocô."

Tống Dật Hàng bật cười: "Tin tức truyềnđinhanhthật,thậtrathìtôikhôngphải dân chuyên nghiệp, chỉ xuất phát từyêuthích thôi, tập hợpmộtnhóm chơi đùa cho vui thôi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"đãlàm phiềnanhrồi." Hứa Lương Cầm cám ơn Tống Dật Hàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 7

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7