Lương Cầm Chọn Chồng
Thần Vụ Quang
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 51
“Em nghe thấy đây là lần đầu giúp đỡ nhau gì đó,anhcó quen với bọn họ sao?”
“Khương Doanh, cậu khỏekhông, tớkhôngdám gọi cho cậu, sợ cậu trách tớ.”
Tốt cái đầuanh! Định để bà đâykhôngdanhkhôngphận sinh vài đứa con riêng choanhsao, đúng là tác phong của người có tiền!
“anhđừng cónóidối em,rõràng những cảnh sátđicùnganhlà lính đặc công, đây là nhóm người màanhcó thể báo được sao? Hơn nữa cònđitrongmộtđoạn đường dài như thế, cục công an là nhàanhmở à?” Hứa Lương Cầmkhôngtin lời của Tống Dật Hàng.
“Còn sau đó thế nào nữa, dưới tình huống như thếanhchỉ có thể gọi cảnh sát thôi,anhsợ chẳng maymộtmìnhanhtrói gàkhôngchặt, cho nên thà rằng báo sai cảnh sát còn hơn để em gặp nguy hiểm.”
“Vâng.” Lúc này Hứa Lương Cầm mới thấy dễ chịu chút, về phần Hiểu Vũ cùng Đại Longthìsẽtránhkhôngcho bọn họ gặp Khương Doanh.
Hứa Lương Cầm cũng khẽ thở dàimộtcái: “Khương Doanh à, chúng tađãlàm bạn với nhau nhiều năm rồi, có thểnóilà chẳng có gì giấu nhau cả, cho nên cậu đừng trách tớ đa tâm nhé, tớ muốn hỏi cậumộtlần nữa, nếu biết trước tớsẽbị tổn thương vậythìtại sao bây giờ cậu lạinói, hơn nữa lại là lúc tớ với Tống Dật Hàngđangở cùng nhau.”
Tống Dật Hàng từ chối cho ý kiến: “Việc nàyanhcũngkhôngphảikhôngcó cách khống chế,thậtra cũng chẳng phải vấn đề gì lớn, về sau emđiđâuthìnóichoanhmộttiếng, hoặc đểanhđưa emđiđến đó.”
“Lương Cầm, bên này.” Khương Doanh vẫy vẫy gọi Hứa Lương Cầm
“Tất nhiên làkhôngrồi,anhcòn muốn hỏi em vì sao đến nơi mà chẳng gọi hay nhắn choanhmộttin gì cả,anhgọi điện em cũngkhôngnghe.”
“Vậy theo lờianhnói, khi em tách khỏianh,anhsẽlo lắng lắm sao?”
“Lúc đó tớ đâu biếtanhấyđãkết hôn, đối với biện pháp cưỡng ép đó tớkhôngđồng ý. Chỉ là sau đóanhấy tìm mọi cách, dùng hết mọi ga lăng, lãng mạn theo đuổi tớ, cậu cũng biết Tống Dật Hàng là người có mị lực thế nào mà, hơn nữa lúc đó tuổi tớ cònnhỏ, tất nhiên là thíchanhấy rồi. Đến tận 1 tháng sau, khi tớ đề nghị muốn đến nhàanhấy ra mắtthìanhấy mớinóichỉ chơi đùa cho vui,anhấyđãkết hôn ở Mỹ rồi, tớkhôngchịu nổi đả kích đó nên bị bệnh rất nặng, sau đó bố mẹanhấy đến thay mặtanhấy xin lỗi tớ, tớ mới biết ngay cả bố mẹanhấy cũngkhôngbiếtanhấy kết hôn, cho nên lần đó gặpanhấy ở Tinh Quang, thái độ của tớ mớikhôngtốt đến vậy.” Giọngnóicủa Khương Doanh trở nên tức tối.
Khương Doanh nở nụ cười: “Tớkhôngbiết cậu thế nào sao, sao lại trách cậu được? Tớ còn tự trách mìnhđãđối xửkhôngtốt với Hiểu Vũ và Thừa Long, bọn họ làm vậy là đúng, lúc ấy tớ quá hoảng loạn nênkhôngquyết định được, các cậu đừng trách tớ là tốt rồi.”
“À, emđangsuy nghĩkhôngbiếtnóisao với Khương Doanh, dù saocôấy cũng bị hoảng sợ mà,nóigìthìnói, việc đến mức ấykhôngphải docôấy.”
Khương Doanh thở dài: “mộtlà bởi vì vài năm nay bố mẹanhấy cũng rất thích tớ, thường xuyên mời tớ đến nhànóichuyện phiếm cho nên tớkhôngmuốn nhắc tới chuyện xưa, mặt khác quan trọng hơn chính là tớkhôngmuốn phải thương hại cậu, tớ cứ nghĩ cậu vớianhấysẽchẳng xảy ra chuyện gì,khôngnghĩ tới hai người vẫn ở cùng nhau, nhìn cậu vui vẻ như thếthìlàm sao tớ nỡnóiđây. Cậukhôngbiết đâu, khi nghe cậuđanghẹn hò với Uông Tân Dương, tớ vui vẻ biết bao nhiêu, chỉ là sau đó cậu lại trở về như cũ, trái tim tớ lại khổ sở.”
“Sau đóthìsao?” Hứa Lương Cầm hỏi, nếu công ty nhà Khương Doanhkhôngcó việc gì, tất nhiên làsẽphát triển nhanh.
“Đây là chứng lo lắng khi chia xa.”
Đúng rồi, Hứa Lương Cầm thừa nhận mình rất ngạc nhiên khi thấy biểuhiệnngày đó của Khương Doanh, trong lòngthìtình cảm bạn bè đều nghiêng về Tô Hiểu Vũ và Ngô Thừa Long, những nghĩ lại tình cảm nhiều năm của mình với Khương Doanh, mỗi khicônản chí đều cócôấy bên cạnh, hơn nữa lúccôkhôngviết tiểu thuyết thiếu tiềnthìcôấy luôn tìm cơ hội chocô, đưacôăn cơm, mua quần áo đểcôvui vẻ hơn, tình cảm chị em bao năm sao có thểnóitan là tan được,côrất khó xử.
nóinhư vậythìđối vớicôlà cảm giác đặc biệt à? Hứa Lương Cầm nghe xong rất vui vẻ nhưng lại nghĩ như thế cứ sao sao ấy, về sau nếucôcóđidu lịch hayđiđâu đóthìTống Dật Hàng lại lo lắng, hơn nữa khicôbiết bệnh này củaanhrồi,điđâu cũng vướng bận.
Tống Dật Hàng nhìn Hứa Lương Cầm nghiêm túcnói: “Em cảm thấy em vớicôtasẽlàm bạn như trước kia sao? Em cũngnóicôta có định kiến vớianh, nếu như vậythìquan hệ giữaanhvớicôtakhôngcó khởi đầu tốt, có lẽkhôngchừng còn khuyên em rời khỏianhđấy; còn nữa, lúc emnóiTô Hiểu Vũ và Ngô Thừa Long đồng ý mở cửa, bây giờ nhất định Khương Doanhsẽhận c·h·ế·t bọn họ, em cho rằng em có thể giữ thế cân bằng trước xung đột này sao? Tô Hiểu Vũ và Ngô Thừa Long đều đồng ý lựa chọn hi sinh bản thân để bảo vệ tính mạng của mọi người, tình cảm bên nào nặng bên nàonhẹchẳng lẽ emkhôngnhận ra?”
“Được rồi, cậunóiđi.” Hứa Lương Cầm bình tĩnh nhìn khuôn mặt u sầu của Khương Doanh.
“Vậy lúcanhở cùng Shibata Hisako, hoặc cùng với Quách Mộng Thanh có phải cũng giống thếkhông?hiệntượng tâm lý này kéo dài lâukhông?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hứa Lương Cầm cảm thấy vừa lạ vừa tò mò: “Có phảianhlo lắng cho em nên mới kéo cảnh sát theo cùngkhông?”
Nhưng đây là Tống Dật Hàng màcôbiết, Tống Dật Hàng 10 năm trước làm saocôbiết nổi.
Tống Dật Hàng hài lòng cười: “Đúng là bé ngoan. Đúng rồi, emđãnóikhi ở cùnganhsẽkhônglo lắng việc lập gia đình, hay chúng ta về chungmộtnhàđi, sinh thêm vài đứa, cũng tốt!”
“Tống Dật Hàng à, em khuyênanhmộtchút đượckhông? Chuyện trước kia chúng takhôngnhắc tới,nóichuyện bây giờ nhé. Bây giờanhmắc chứng kia em tách rờianhhoàn toàn giống nhưmộtcung bậc cảm xúc thôi. Cũng như em là giai cấp vô sản, em vội kiếm tiền đến mức chẳng quan tâm tới cảm giác gọi là lo lắng, mỗi ngày em chỉ nghĩ làm sao để mình cóthậtnhiều tiền, tại sao em lại chưa gặp được ai để lấy làm chồng, là đứa con hư đốn để bố mẹ lo lắng. Chỉ có những người nhưanhthuộc ănkhôngno, lo chưa tới mới cả ngày hỏi đâu đó linh tinh, người bình thường lo cho thân mình còn chưa kịp, cho nênanhđừng nghĩ ngợi linh tinh, tập trung làm việc, phải nghĩ làm sao để cái cảm xúc đó được hòa tanđi.”
“khôngphải em luônnóianhbuồn lo vớ vẩn, luôn lo lắng em xảy ra chuyện gì sao? đó chính là bệnh củaanh.” Tống Dật Hàngkhôngtrả lời câu hỏi của Hứa Lương Cầm mànóivề chuyện của mình
“Làm saoanhbiết trong người tồn tại loại bệnh này thế?” Hứa Lương Cầm nghĩ nên biết vấn đềrõràng hơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngẫm lại bình thườngcôchẳng ra ngoài nhiều, Hứa Lương Cầm cứ tưởng Tống Dật Hàngyêucầu gì đó quá đáng với mình, chẳng qua khi ra ngoàithìnóimộttiếng,khôngcần tranh luận gì nhiều, vừa nghĩ như thế cũng tốt: “Được rồi, emsẽkhôngđểanhphải lo lắng.”
Cái nàythìkhó trách rồi, tuổi cònnhỏđãbị bố mẹ đưa ra nước ngoài,mộtđứa trẻ lẻ loicôđơn tất nhiênsẽsinh ra vấn đề tâm lý, nhưng mà dù sao cũng lớn rồi, sớm thoát được cảnh đó rồi chứ.
“khôngcó tách ra,anhấy quá ầm ỹ, ngày đóanhấynóigì cậu đừng để ý, tínhanhấy thế.” Hứa Lương Cầm biện hộ cho Tống Dật Hàng.
“Đây là bệnh gì thế?” Hứa Lương Cầm khó hiểu, chuyện này cùng lắm là lo lắng quá độ chứ coi là bệnh gì chứ?
“Làm sao có thể trách cậu, đổi lại là tớ cũngkhôngbình tĩnh nổi!” Hứa Lương Cầmkhôngnghĩ Khương Doanh lại suy nghĩ tích cực như thế, trong lòng rất vui.
“Đây thuộc loại bệnh tâm lý, nếu ai đó tách ra khỏi bản thânthìlúc đó cảm thấy rất lo lắng, giống như bố mẹ vậy, ngườiyêucũng thế, khi tách ra bọn họkhôngngừng nghĩ ngợi lo âu, phải là rất rất lo lắng.”
Quamộttuần lễ, Hứa Lương Cầm nhận được điện thoại của Khương Doanh, hẹncôđiăn cơm.
Tống Dật Hàngkhôngmuốn làm Hứa Lương Cầm khó xử: “Nếukhôngthìvậyđi, nếucôtakhôngchâm ngòi li gián quan hệ của chúng ta,anhsẽmặc kệ để emđichơi vớicôta.”
“Em chưa từng nghe.”
Chương 51
Tống Dật Hàng cười: “Sao lúc này em thông minh thế? Sao emkhôngnghĩ cho hoàn cảnhanhlúc đó, lần saukhôngđược như vậy đâu. Đúng làanhcó hơi nhạy cảm nhưnganhrất lo cho em, có lẽ đây là lần đầu bọn họ lập công cũng nên.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống Dật Hàng bất đắc dĩ nhìn Hứa Lương Cầm: “anhmuốnnóivới em là trong bất kì nhữngcôgáiđóanhchẳng có cảm giác lo lắng, vậythìtách rasẽcó chắc?”
“10 năm trước, cómộtlần bố tớ mời bố mẹanhấy đến nhà ăn cơm, Tống Dật Hàng cũng vừa về nước, kết quả ăn cơm xong,anhấynóivới tớ chỉ cần tớ cặp cùnganhấythìsẽchiếu cố công ty ba tớ. Cái này cũngkhôngphải quan trọng gì, mấu chốt là lúc đóanhấyđãkết hôn rồi.” Khương Doanhnóixong nắm chặt tay.
trênmặt Hứa Lương Cầm lộ vẻ tươi cười, trong lòng lại đem Tống Dật Hàng lăng trì xử tử.côchỉkhôngrõ, nếu lúc trước hai người có thể từ xem mắt mà tiến lên mức gặp gỡ gia đình của nhau,khôngbiếtanhta có xem thường gia cảnh nhà mìnhkhông, cũngkhôngcó khả nănganhtasẽlấycô, vậy tại saorõràng Tống Dật Hàng rất thíchcô, thậm chíkhôngmuốncôrời khỏianh, lạikhôngnóiđến chuyện tương lai của hai người, chẳng lẽ tình cảm chưa đủ sâu sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống Dật Hàngkhôngđồng ý nhìn Hứa Lương Cầm: “Dù có chiến tranh lạnh thế nào cũng phảinóiem ở đâu choanhchứ, mục đích là biết em có an toàn haykhôngthôi. Cũng bởi vì em như thế nênanhmới đến bến xe,anhcó người bạn làm quản lý ở đó nên tìm em qua camera, chỗ khách sạn kia bọn họ đều biết, có nhiều lái xe cố ýnóidối hành khách để được tiền boa nhiều hơn, hơn nữa đúng là xảy ra nhiều chuyện, bao gồm việc xâm hại những du khách có chút sắc đẹp, có người báo cáo nhưng đềukhônggiải quyết được gì.”
Hứa Lương Cầm nghe xongkhôngnóigì,côrất hiểu Tống Dật Hàng, tuy biếtanhrất phong lưu đa tình nhưng phong độ lịchsựthìvẫn còn, tuyệt đốisẽkhôngdùng thủ đoạn uy h**p lợi dụng để ép đàn bà congáibao giờ.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hứa Lương Cầm chỉ có thể tìm được lý do coi như tạm ổn, trong lòngkhôngkhỏi mất mát,côdâng cả người lẫn tâm, xem ra chẳng thu được gì.
Rốt cuộc cũng tới,côchỉ biết Khương Doanh và Tống Dật Hàng nhất định có chuyện gì phát sinh, chỉ đợi ai mở miệng ra mà thôi.
“Lương Cầm, nghe Hiểu Vũnóicậu và Tống Dật Hàngđãlàm hòa, tớ cứ nghĩ hai ngườiđãchia tay rồi.”
“Bệnh củaanhsao? Dạ dàyanhchưa khỏe à?” Hứa Lương Cầm theo bản năng nghĩ tới chuyện đau dạ dày của Tống Dật Hàng đợt trước, nhưng chuyện này với việcđicứuthìliên quan gì.
“May là emkhôngxinh xắn cũng chẳng đángyêunên họ mớikhôngnhìn trúng em. Bọn họ chỉ nhìn Hiểu Vũ với Khương Doanh thôi, vậy sau đóthìsao? Saoanhcó thể mang cảnh sát tới được?” Lần đầu tiên Hứa Lương Cầm cảm thấy bộ dáng bình thường này của mình quá tốt.
“Nghĩ gì thế, ăn cơmđithôi.” Tống Dật Hàng thấy Hứa Lương Cầm cầm bát cơm đến ngẩn người liền gọicô.
“Xem là thếđi, công ty của bọnanhở nước ngoài có liên quan tới quân đội trong nước, những thứ khácthìkhôngcó.”
“Chúng takhôngphảiđangchiến tranh lạnh chưa có hồi kết sao? Tại sao em phải gọi choanhchứ? Khianhgọi cho emthìem cũng chẳng để ý nữa, đến nơi là tối mất rồi, mệt muốn c·h·ế·t sao để ý điện thoại được, sau đó lại xảy ra quá nhiều chuyện, emkhôngnghĩ được gì nữa.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Lúcanhcònnhỏđãtách bố mẹ ra nước ngoài sống, sau đóthìđến chỗ bác sĩ tâm lý tìm hiểu bệnh tình.”
Hứa Lương Cầm rất vui vẻ đáp ứng, Khương Doanh còn gọi có nghĩa là vẫn coicôlà bạn.
“Đúng thế.”
Khương Doanh chua xót cười: “Dáng vẻanhấy ra sao có khi tớ hiểurõhơn cậu. Lương Cầm, hôm nay tớ tìm cậu là muốnnóinhững lời trong lòng ra.”
“Vậy vì sao trước kia cậukhôngnói?” Hứa Lương Cầm nghi ngờ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.