Lương Cầm Chọn Chồng
Thần Vụ Quang
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 50
“khôngđược, tớsẽra mở cửa.” Ngô Thừa Long muốn đứng lên.
Ngô Thừa Long cùng Tô Hiểu Vũ nhìn nhau, Tô Hiêu Vũ gật đầumộtcáinói: “Khụ… khụ… Vậy đợi thêm 5 phút nữa,khônghơnkhôngkém!”
“anhtađãgiết người!” Ông chủ cao gầy biết là mìnhđãđược cứu, dùng tay chỉ Tống Dật Hàngnóilớn.
“khôngthể nào, bọn lão Trươngkhôngthể tới nhanh thế đâu! Nhanh, nhanhđixuống xemđi, trước tiên xem thằng ở xe thể thao.” Ông chủ cao gầy nhíu mày xuống cùngmộtsố người.
Đầu tiên Tống Dật Hàng cúi đầu nhìn khuôn mặt bị hun khói của Hứa Lương Cầm, sau đó hôn lên tráncôrồi mớinói: “Nếu Lương Cầm thựcsựxảy ra chuyện,côcho là chỉ tráchcôđơn giản thế thôi sao? Nhưng maykhôngcó chuyện gì cả, cũng chẳng phải vấn đề nên trách haykhông, về saucôđừng có gặp Lương Cầm nữa là được rồi, bằngkhôngcôđừng nghĩ Khương gia nhàcôsống nổi!”
Những ngày tiếp theo, Tống Dật Hàng rất quan tâmcô, Hứa Lương Cầm vì thế phục hồi rất nhanh, tuy giọngnóicó hơi khàn khàn nhưng dù sao có thểnóichuyện được.
Ba người Hứa Lương Cầm gấp đến độ giống như kiến bòtrênchảo nóng, hun khóithìchẳng sao nhưng lại rất dễ gây án mạng
Tống Dật Hàng trầm ngâmmộtlúc lâu rồinói: “ Vậy trước tiênnóiđến bệnh củaanh.”
Ông chủ cao gầy cùng mấy người khác nhìn tên ria mép ngã xuống,khôngrõanhta sống hay c·h·ế·t rồi.
“S·ú·n·g này cho vào quỹ ạ.” Người nọ cười với Tống Dật Hàng
“Vậy lui lại hết cho tôi.”
Hứa Lương Cầm chợt nhớ tớimộtviệc, bật dậy đến tủ lấy khăn bông nhúng vào nước rồi phát cho mỗi ngườimộtcái để bịt mũi miệng lại, làm như thế có thể chịu đượcmộtlúc.
“Giúp đỡ nhau là chuyện thường tình,khôngcần cảm ơn, nhanh chóng an ủi bạngáicủaanhđi. Nhưng mà lần sau xe củaanhnên chậmmộtchút, xe cảnh sát chúng tôikhôngđuổi kịp xeanhđâu, kéo dài thời gian quá.” Người nọ vỗ vỗ vai Tống Dật Hàng, cười cườiđixử lý chuyện khác.
Tống Dật Hàng vỗnhẹlưng Hứa Lương Cầm rồi suy nghĩ hơn nửa ngày mớiđingủ.
Hứa Lương Cầm kéo kéo áo Tống Dật Hàng, cảnanhkhôngđược nặng lời với Khương Doanh.
Nghe đượcâmthanh của Khương Doanh, Tống Dật Hàngđangnhìn Hứa Lương Cầm trong lòng ngẩng đầu lên, Khương Doanh lúc nàyđangđitới, nhìn đôi mắt ngưỡng mộ với Tống Dật Hàng.
“Ngườianhem à, chuyện gì cũng nên từ từ thôi, lát nữa cảnh sát mà đến thấy ngườianhem cầm s·ú·n·g cũngkhônghay đâu.” Ông chủ cao gầy cười cười nhìn Tống Dật Hàngnói.
Bốn người giằng co, lúc này khóiđãdày đặc hơn, Hứa Lương Cầm vội vàng đem hết chăn ga gối đệm chắn cửa,khôngnghĩ người bên ngoài lại lấy cơ hội đó mà đốt lửa cao thêm, bốn người cố gắng dập lửa.
“Đều tại em cả, bởi vì em nên mới hại bọn Lương Cầm!”
Tống Dật Hàng gắp thức ăn vào bát Hứa Lương Cầm, sau đó để đũa xuống nhìncô: “Lương Cầm,anhbiết sớm muộn gì em cũng hỏianhchuyện này,thậtraanhcũng suy nghĩ khá lâu, cuối cùng quyết địnhnóicho em biết tình hình cụ thể.”
“Lâu thế cơ à, muốn c·h·ế·t bên trong sao mấygái!” Bọn bên ngoài cười khì khì, giống như chẳng sợsẽcó án mạng, người bên dưới mặc dù lo lắng nhưngkhôngai dám đứng ra chống trả.
“Tống Dật Hàng, saoanhbiết em ở đó, lại còn có thể dự liệu được mà báo cảnh sát nữa.” Lúc hai người ăn cơm, rốt cục Hứa Lương Cầm hỏi chuyện mìnhđangthắc mắc.
“Chuyện này đều do em cả, là em chưa biếtrõlai lịch nơi này, cũng bởi vì những tên lưu manh kia gây rối với em nên để bọn Lương Cầm chịu khổ theo,anhcó thể trách em.”
Cám ơn trời! Làanhrồi, đúng là Tống Dật Hàng rồi! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cám ơn.” Rốt cuộc Tống Dật Hàngnóicám ơn, nhưng cũng chỉ hai tiếng đó thôi.
Ông chủ cao gầy giơ hai tay vô tộinói: “Tôikhôngkhóa cửa, là bọn họ chốt ở bên trong.” Tuy rằnganhem bọn họ hay đánh nhau đến liều mạng nhưng chưa bao giờ dùng s·ú·n·g, trong khoảng thời gian ngắn này đúng là hơi sợ.
“Tớkhôngđiđâu, tớkhôngra đâu!” Khương Doanh hốt hoảng lắc đầu.
Con mẹ nó đây là loại khỉ đột gì thế, g·i·ế·t người rồi mà còn cười toe toét giải thích s·ú·n·g này mạnh cỡ nào sao, dường như ngườianhta giếtkhôngphải là người mà làmộtcon côn trùng nào đó!
“Nơi này là khách sạn, bọn họ muốn chúng em ngạt thở,anhmau tìm người đến đây giúpđi! Khụ… khụ….,anhcũng đừngđivội, họ nhiều người lắm, khụ…. Khụ…… Nhanh lên!”
“Chúng tôi nhận được thông báo,nóicó kh*ng b* ở khách sạn phóng hỏa g·i·ế·t người, cho nên điều động đặc công tới đây,đangtrong quá trình bắtthìcó người ý đồ đoạt s·ú·n·g nên bị đặc công đánh gục tại chỗ, đây là tự vệ chính đáng. Sếp Trươngđangtrênđường tới, chúng tôisẽbáo cáo, tôi cũng chưa chắc Trương Sởsẽnhận ra người bạn này đâu!” Đội trưởng cầm đầuđiđến chỗ ông chủ cao gầy nghiêm túcnói.
Hứa Lương Cầm gật đầu đồng ý, đúng làcôphải mấtmộtthời gian dài nghỉ dưỡng.
“Làm sao bây giờ?” Lúc đầu Khương Doanh còn bình tĩnh nhưng bây giờ bắt đầu sợ.
“Chắc chắnanhtađãchết rồi.” Tống Dật Hàng vẫn cái tư thế đó, giống nhưkhôngphải người vừa bắn.
“Cậunóicái gì thế, tớ thà c·h·ế·t chứkhôngra đâu, cậu có biết họ muốn làm gì mìnhkhông?” Khương Doanh lập tức phản đối.
Hứa Lương Cầmkhôngthèmnóinữa,côbiết Tô Hiểu Vũ có nỗi khổ của mình nhưng sao Khương Doanh có thể chịu đựng nổi, chỉ vào Ngô Thừa Longnóilớn: “Ngô Thừa Long, cậu làmộtthằng đàn ông mà lại để đàn bà congáihi sinh cứu cậu sao, cậukhôngcó mặt mũi à? Tớnóicho cậu biết, tớ thà c·h·ế·t chứkhôngbao giờ để lũ khốn bên ngoài kia chạm vào mình!”
Chương 50
Khói càng lúc càng nhiều, cho dù mở cửa sổ rồi nhưng bọn họ vẫn bị ngạt thở, cố gắng nằm xuống đất, nước mắtkhôngngừng chảy ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cái gì mà tình hình cụ thể,anhmaunóiđi.” Hứa Lương Cầm đầy bụng tò mò hỏi.
“Nhớ chocôấy uống nhiều nước, thức ăn thanh đạm thôi.” Người nọkhôngđể ý thái độ của Tống Dật Hàng, nhìn Hứa Lương Cầm rồinóiphương pháp phục hồi.
Khương Doanh đầy oán hận nhìn Ngô Thừa Long cùng Tô Hiểu Vũ, tuy nóng vội nhưng đúng làkhôngcòn cách nào khác, muốn c·h·ế·t cũngkhôngđược màthậtsựcũngkhôngđánh lại nổi.
Tống Dật Hàng cũngkhôngđể ý tớianhta, ánh mắt rơi vào người Lương Cầmđangđược cảnh sát cứu.
Tất cả mọi người im lặng lắng nghe, quả nhiên là có tiếng hú, giống nhưđangvề phía này, tiếng càng lúc càng lớn, tiếng két của xe ngày càng nhiều,âmthanh to đến mức chói tai khiến những ngườikhôngchịu nổi phải che lỗ tai lại.
Hứa Lương Cầm cũng nghe thấy, cảm giác tiếng xe quen lắm, giống y hệt con xe thể thao của Tống Dật Hàng khi phanh gấp, cố nén hô hấp bò đến cửa sổ, mơ hồ gọi to: “Tống Dật Hàng, có phảianhkhông?”
Hứa Lương Cầm nép vào ngực Tống Dật Hàngkhôngnói, chỉ khóc lắc đầu, bởi vìđãhít khá nhiều khói, bây giờ cổ họngcôkhôngthểnóiđược, đau đến mứckhôngdámnóilớn.
, s·ú·n·g này chỉ cầnmộtviên đ·ạ·n bắn vào tay hay đùi thôithìcó thể lấy 30% cơ hội tử vong đấy, à tất nhiên là bất tửthìcó thể giữ được tính mạng đấy, nó có thể xuyên qua áo chống đ·ạ·n nữa. Mọi người cảm thấy hai phát s·ú·n·g bắn trực tiếp vào bụnganhtathìcó hậu quả gìkhông? Đ·ạ·n của DE thế nào hả, trong bụng nhất địnhsẽrất đáng sợ đấy, lát nữa mọi người có thể ngồi xuống mà nghiên cứu nó.”
khôngngờ những người cảnh sát trực tiếp vật ngã ông chủ cao gầy cùng những người còn lại, còng tay lại.
Ngô Thừa Long cũng nghiêm túc: “Lương Cầm à, Hiểu Vũnóirất đúng đấy, việc quan trọng bây giờ là giữ mạng sống.”
trênmặt Khương Doanh ướt đẫm nước mắt, nhìn Tống Dật Hàng che chở cho Hứa Lương Cầmmộtcách tuyệt đối rồi ngồi vào xe thể thao lập tức rờiđiđến tận lúckhôngnhìn thấy bóng dáng xe nữa đâu.
Tô Hiểu Vũ biết rằng từ hôm nay khả năngsẽchẳng còn người bạn tên Khương Doanh nữa cho nênkhôngđể ý thái độ củacônàng, chỉđitheo Khương Doanh mà chẳngnóigì.
“Có phải tiếng cảnh sát haykhông?” Bỗng có ngườinóimộtcâu.
“Hiểu Vũ à…..” Hứa Lương Cầm chưa từng gặp mặt hốt hoảng củamộtKhương Doanh màcôluôn từng biết này, có chútkhôngnỡ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tông Dật Hàng cầm s·ú·n·g trong tay, ép những người này phải lui về hành lang, nhìn khói dày đặc ở trướcmộtcửa phòngthìchỉ s·ú·n·g về tên đàn ông cao gầy: “Mở cửa ra!”
Tô Hiểu Vũnói: “đithôi, chúng ta ngồi xe cảnh sátđivề.”
Tống Dật Hàng ôm sátcônhẹgiọngnói: “Chúng ta về nhà, em còn yếu thếkhôngnênđiđứng.”
hắnta vừanóivừađithêm hai bước, tên ria mép nhanh chóng đánh vào Tống Dật Hàng.
“Lương Cầm! Lương Cầm! Em sao thế?”
Tô Hiểu Vũ cầm điện thoại nhấn 110,nóitình huốngmộtcách ngắn gọn nhất, sau đó tắt điện thoạiđiđến phía cửa, giọng cực kì bình tĩnh: “Bên kianóihọkhôngđủ người để đến giúp,mộtsố người địnhđinơi khác nhưng thấy tình huống của chúng ta khá khẩn cấp nên ưu tiên xử lý trước, chẳng qua thời gian chắcsẽlâu nên bảo nhóm chúng ta hãy tự bảo vệ mình. Tớ nghĩ rồi, nếu lát nữa chúng takhôngthể chống nổithìtớ với Khương Doanhsẽđira.”
Thấy những người này lộ vẻ mặt sợ hãi,anhcười cườinói: “ Súngtrêntay tôi có tên gọi là Desert Eagle
LúcđiTống Dật Hàng có dặn đội trưởng đội cảnh sát chăm lo cho Ngô Thừa Long và Tô Hiểu Vũ, từ đầu đến cuối chẳng thèm liếc Khương Doanh tớimộtlần.
(DE, Đại bàng hoang mạc)
Ngô Thừa Long bình tĩnh nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Khương Doanh: “Việc này chẳng có gì là mất mặt haykhông, nếu bọn họ đồng ý dùng tớ đổi lấy cậu, tớ hoàn toànkhôngý kiến gì, cậukhôngđồng ý cũng vô dụng thôi, hãy để cho bốn người tụi mình yên ổn về nhàđi.”anhcùng Hiểu Vũ là những người chịu khổ quen rồi, đương nhiên hiểu được vì sao Khương Doanh từ chối nhưng việc đến nước này rồi, còn lựa chọn nào khác sao?
Khương Doanhkhôngquan tâm tới Tô Hiểu Vũ,đithẳng vào xe cảnh sát.
“Cácanhlàm gì thế, kẻ sát nhânkhôngbắt mà lại bắt dân thường sao! Cácanhlàm ở đâu, tôi với Trương Sở là bạn bè, cácanhhiểu chưa!”
“Lương Cầm, emkhôngsao chứ?” Tống Dật Hàng nhận Hứa Lương Cầm từ tay cảnh sát, lo lắng hỏi.
“Tất nhiên là tớ biết họ muốn làm gì nhưng bốn người chúng ta cứ ở đây hít khói đến c·h·ế·t sao, tính mạng quan trọng hơn!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Sao lại thế này,đixem mau.” Ông chủ cao gầy bảo tên đàn ông ria mépđixuống.
Chẳng qua lúc bọn họ tới đầu cầu thangthìđều bước lui về.
Trở về, Tống Dật Hàng tắm rửa cho Hứa Lương Cầm,côngoan ngoãn nằm trong lònganhmà thiếpđi.
“Đoàng! Đoàng!” Hai tiếng s·ú·n·g kêu lên, tên ria mép chưa kịpnóigìđãngã bất động ngay tại chỗ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống Dật Hàng dùng s·ú·n·g buộc mấy người bọn họ lui xuống rồi đến cửa phòng Hứa Lương Cầm, sau đónói: “Lương Cầm, Lương Cầm, bọn em rađi,khôngsao đâu.”
rõràng lúc đó, ông chủ cao gầy trơ mắt nhìn Tống Dật Hàng đưa s·ú·n·g giao chomộttên đặc công, cũngkhôngnóilời nào.
Chất lỏng khó ngửi từ ống quần hai ngườiđangôngđangchảy xuống, có người trực tiếp quỳ xuống đất luôn, lúc này bọn họ mới cảm thấy tử thần gần mình cỡ nào, người trước mặt họrõràng là tên sát thủ b**n th**!
“Cậu imđi! Đến nước này rồi, tính mạng quan trọng hơn hay là ngủ luônkhôngtỉnh đây? Cứ kiên trìmộtlúc, nếu khói lớn quáthìtớsẽmở cửa!” Tô Hiểu Vũ cắt lời Hứa Lương Cầm.
Bỗng nhiên cómộtloạt tiếng bước chân dồn dập ở cầu thang, những ngườiđilên là những cảnh sát cùng công an đặc biệt.
“Tớ mặc kệ có tác dụng haykhông, cứ gọi điện giúpđã.”
Khương Doanh lập tức giữ chặt Ngô Thừa Long cầu xin: “Chờmộtchút nhé, khụ khu….. Xin cậu đấy,mộtlát nữa thôi, biết đâu cảnh sát sắp tới rồi!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.