Lương Cầm Chọn Chồng
Thần Vụ Quang
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 29
“Lương Cầm, giữa chúng takhôngnên tồn tại câu hỏi này, hơn nữa quan hệ của chúng ta cũngkhôngđến mức xa lạ như vậy.” Tống Dật Hàng nhìn Hứa Lương Cầmmộtcái.
Hứa Lương Cầm lau nước mắt, nấc nấcnói: “khôngmuốn ăn, nuốtkhôngtrôi,anhtới đây làm gì?”
“Nếu như vậy, nếukhôngcó người hiềm nghithìbắt đầu từ ngày mai, Hứa Lương Cầm có thể khôi phục công việc bình thường.”
Hơn nữa nếucômà cứ vô tư đồng ýthìkhôngcó chí khí,khôngcó tương lai.
Sau đó lạinóitiếp: “Nếukhôngcó người đứng ra, vậythìđược thôi, hãy chờ đơn khởi tố của luật sư, lúc ấy dù có bí mậtthìcũng dựa theo pháp luật mà làm, tôiđãbiết trong máy tính mất bao nhiêu dữ liệu rồi, công ty cũng tổn thất nhiều vàsẽlấy lương của mỗi người bồi thường vào, tôi biết con số này mọi ngườikhôngthể gánh nổi và có khi đành sa thải hết đó chứ,khôngnhững thế về sau các lĩnh vực khác của Phổ Doanhsẽkhôngthuê những người ở đây nữa! Tôi cho mọi người 3 phút suy ngẫm.”
Mọi người đều nhìn Hứa Lương Cầm với những ánh mắtkhônggiống nhau, ngay cả Vương Trung Minh cũngkhôngnhịn được nhìn Hứa Lương Cầm đến mấy lần,khôngphảinóiđãchia tay rồi à, sao Tống Dật Hàngnóithế được? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khi Hứa Lương Cầm hỏi như vậy, Tống Dật Hàng pháthiệncó người choanhbậc thang, suy nghĩmộtlúc rồinói: “Lương Cầm, hay chúng ta lại như trước đâyđi.”côgáinày vừa rồi khỏianhđãchịu ấm ức lớn như thế, vậykhôngbằng bọn họ cứ như trước kia, chờcôổn định ở chỗ Vương Trung Minhthìanhlại suy nghĩ khác vậy, hơn nữa những ngày trước kia ở cùng với nhau,anhcảm thấy rất nhớ.
“Làanhnhất thời hồ đồ nên mới làm như vậy, trong thâm tâmanhthựcsựkhôngmuốn em rờiđi, làanhsai,anhxin lỗi! Em muốnanhbồi thường như thế nào?”
Vì thếcôcố gắng mỉm cười, xem như cam chịu.
Hứa Lương Cầm xoay người rồi nghiêm túc tính toán: “Ừm… tôi mua cổ phiếu giá rất ổn, chia đều hàng thángthìđều có tiền.”
“Ai muốn mua dữ liệu từ mấy người?” Đây là điều Tống Dật Hàng muốn biết nhất.
Hứa Lương Cầmkhôngđược tự nhiên tránh ramộtbên: “Thôi xong chuyện rồithìtôi về phòng làm việc đây,anhvề công ty xử lýđi.”
“Em cần gì phải để ý ánh mắt của người khác.”
“Đâykhôngphải là câu hỏi qua loa còn gì?”
“Ông ta thu mua người đánh cắp dữ liệu công ty của Trung Minhkhôngphải là phạm pháp sao?” Tống Dật Hàng cười rất vui vẻ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hứa Lương Cầm nhìn về phía tay màcôchỉ, hơn nữa lại là Triệu Xuân Manh cùng với hai người đóđãngồi cùng toa vớicô!
Những người kháckhôngcòn gì đểnóinữa, nếu Hứa Lương Cầm là bạngáicủa Tống Dật Hàng, đúngthậtlàkhôngcó động cơ gì làm việc này.
“Tất cả dữ liệu trong máy tính đều có bản sao, cái nàymộtngườikhôngthể tự làm được, tất nhiên có đồng bọn, như vậy cũng tốt.”
“Cho dù có là vậy nhưng cũngkhôngnóinên được gì.” Mọi người tuy khiếp sợ nhữngkhôngchịu phục.
Cònkhôngnóiở thành phố hơn 1000 công ty nhà đất, mượn vốn hay có thểnóicác công ty đều trực thuộc của Phổ Doanh. Giá gốc trong giới bất động sản đều do Phổ Doanh nắm giữ. Ví dụnhỏthôi, cómộtcăn hộ vừa nghe là sắp sửa đưa vào quy hoạch để dự tính bán, nhưngthậtra lúc này nóđãthuộc quyền sở hữu của Phổ Doanh rồi.
Trả lờianhlàmộtkhoảng im lặng.
“Bọn họ khẳng địnhkhôngtin tôi đâu,anhnắm chắc làanhtìm ra người à?” Hứa Lương Cầm quan tâm chuyện này nhất, ngày đócônghe Lưu Kinh Lýnóivới Vương Trung Minh, càng nghĩ càng thấy khó khăn.
“Đây là tố chất của nhân tài sao? Khó trách từ đầu chịđãvừa ăn cướp vừa la làng, lại còn muốn tôi với Lương Cầm oan uổng nữa, đúng là loạikhôngbiết xấu hổ!” Trương Na tức giận nhổ nước bọt vào mặt Trương Xuân Manh.
“Nếuanhmuốn dùng tiền giải quyếtthìcần phải minh bạch cho em làm gì? Nếu emkhôngphảicôgáicủaanhthìanhbảo vệ em làm gì?” Từ lúc Tống Dật Hàng kéo Hứa Lương Cầm rờiđi,anhnghĩ vẫn nên khôi phục lại quan hệ của hai người,anhcũngkhôngnên thất thố trước đám đông phải đem việc này buộccôlại.
Trở lại phòng trọ, bao nhiêu uất ức khiến Hứa Lương Cầmkhôngthể thở nổi, từ khi nàocôdễ dàng bị bẻ cong thế?côkhôngđể ý lời người khácnóinhưngkhôngcó nghĩa làcôđể người khác bôi đen nhân phẩm của mình được! Khóc là phương pháp duy nhất khiếncôthả lỏng, ngoại trừ khóc rathìcôkhôngcòn cách nào khác, chỉ là vừa khócthìnghiện luôn, cứ khóc khóc mãi, nước mắtkhôngngừng được.
“Tôi cho rằng vìanhmuốn chứng minh tôi trong sạch nên mới làm việc đó thôi.”
“Đây làanhđangquan tâm em.”
Càng nghĩcôcàngkhôngchấp nhận nổi đề nghị của Tống Dật Hàng, vì thế lấy hết dũng khí từ chối: “Tôi bây giờ cảm thấy rất tốt.”
“Ai dạy em đối chọi vớianh, là Tô Hiểu Vũ hay Ngô Thừa Long hả?”
côkhôngnghĩ tới khicônóichia tay với Tống Dật Hàng rồi, Lưu Kinh Lý liệtcôvào danh sách hiềm nghi luôn, việc nàycôkhôngthể biện giải cho mình được, đành bị động chờ người khác chứng minhcôtrong sạch mà thôi. Nhưng mà chắc chắnkhôngbắt được người đâu, còn Vương Trung Minhcôcũngkhôngbiếtanhta có phải là tham sống sợ c·h·ế·t haykhông, vì trả thù Tống Dật Hàng nên mới lấy thông tin sao?côchỉ là tấm đệm thôi!
“Có chứ, tôi nhờ Khương Doanh hỗ trợ nữa, đâu phải người bị ngu đâu, tôi đầu tư vào những nơi yên ổn thôi.”
May làanhchuẩn bị tâm lý tốt,khôngthìanhsẽbịcônàng làm cho tức đến hộc máu ra mất, Tống Dật Hàng cũng lười thảo luận cổ phiếu với Hứa Lương Cầm.
“Như vậynóicách khác, cho dù tổng giám đốckhôngcó chuyện gì nhưng nếu tích được tiềnthìvẫn vỡ nợ đúngkhông?”
Nhưngkhôngai nghĩ Phổ Doanh lại có ông chủ trẻ tuổi đến vậy!
“Theo như thông tin được biếtthìcông ty bất động sản nổi danh này gần đây pháthiệncó vấn đề, tổng giám đốcđãcầm số tiền lớn trốnđi, hôm qua phóng viên nhận được thông tin ở cục công an thành phố cùng cảnh sátđãđitới sân bay trước, quả nhiênđãchặn được tổng giám đốc Mã Bảo Trung của công ty Thuận Hợp, người nàyhiệnnayđãđược đưa về đồn điều tra. Tuy rằng chúng tôikhônghiểu được vấn đề xảy ra trong công ty Thuận Hợp nhưng tình huốngtrênhẳn là do phòng tiêu thụ của công ty Thuận Hợp gặp khủng hoảng, mấy trăm ngườiđangcó tài khoản trong Thuận Hợp đòi rút tiền về, trường hợp ngày càng nhiều nênkhôngthể khống chế được, rất nhiều ngườikhônglấy được tiền nên làm ra những hành vi quá khích, cũng có người ngất luôn tạihiệntrường. Tình huống cụ thể như thế nàothìphóng viênsẽtiếp tục cập nhật.”
Tống Dật Hàng nheo mắt lại,côgáinhỏcủaanhcứng phết! “Lương Cầm, rốt cuộc em muốn thế nàothìmới trở về cùnganhđây?”
“Cũngkhôngcó gì cả, ban ngàyđilàm, buổi tối đánh máy, nghe đồng nghiệpnóivề chuyện thị trường chứng khoán, tôi cũng đầu tư ít tiền vào đó, chấm hết.” Tuy ấm ức nhưng Hứa Lương Cầm vẫn trả lời đàng hoàng.
“Rốt cuộc là ai làm, con mẹ nó đứng ra ngay, đâykhôngphải vừa hại mình vừa hại người sao?”Có ngườikhôngchịu được chửi thề, những người khác đều rối rít kêu la.
“Lúc ấy Triệu Xuân Manhnóivới tôi, cần tôi lấy phim dữ liệu từ máy tính, đầu tiên tôikhôngđồng ý, saucôấynóicó thể cho tôi vay 10 vạn đồng, hơn nữa tôi thấy phim dữ liệu này chẳng ai trông coi cả, căn bảnkhôngthể tra ra là ai. Trong nhà tôi muốn muamộtcăn hộ nhưng chưa đủ, lòng tham nổi lên nên làm chuyện sai lầm. Tôisẽtừ chức, xin các vị đừng kiện tôi, bố mẹ tôisẽkhôngchịu nổisựđả kích này đâu! Tôi cũngkhôngmuốn liên lụy người khác!” Hồ Thiếnnóixong, thanhâmvẫn run run,côthựcsựkhôngđỡ nổi tiền bồi thường này, lại càngkhôngphảinóiđồng nghiệpcôsẽbị mang tiếng xấu thaycônữa.
Mặt Triệu Xuân Manh tái nhợt như giấy: “Bởi vì tôi cảm thấykhôngcông bằng, tôi học hành mệt mỏi như thế, học đại học lớn mà lại làm việc cùng những người vào được đây bằng tiền, đâykhôngphải làđangcười vào mặt tôi sao? Nếuđãcó người cho tôi tiền mà tôi chẳng phí công sức gì, tội gìkhôngnhận!”
“Ainóilà em làm,khôngphải Vương Trung Minh thay em giải thích rồi sao?” Tống Dật Hàng nhíu mày,hiệntạianhthấy mình sai rồi, vừa rồi từ lờinóicủa Hứa Lương Cầmthìcôkhóc vì công việc, cùng với việc chia tay vớianh,côchẳng để ý gì!
“anhcòn chuyện gì nữa à?” Hứa Lương Cầm do dự nửa ngày thấy tên này vẫn ngồi đó, rốt cuộc vẫn mở miệng đuổi khách.
“Khi làm việcsẽkhôngbiết cái gì là chủ yếu, cái gì là thứ yếu, bỏmộtchút tiền lẻ ra mà câu được con cá lớn vẫn đáng giá mà. Em hâm mộanhnhư thếthìanhcũng cho em 20 vạn nhé,anhthấy thịt về với em nhanh nhỉ!” Tống Dật Hàng cười cười nhéo má Hứa Lương Cầm.
Tống Dật Hàng thấy Hứa Lương Cầm từ chốithìkhôngnóinữa, mà ngồi luôn lên giường.
“Việc mình làmđãkhôngcó đức còn muốn lôi người khác xuống nước, các người có nghĩ đến việc những gia đình khácsẽbị liên lụykhông, các ngườikhôngcó bố mẹkhôngcó con cái sao, đúng là loạikhôngbiết xấu hổ!” Mấy người phụ nữ òa khóc.
“Tôi có thể làm chocôcó trách nhiệm hìnhsựđấy! Hơn nữacônhất định phải thi hành án, tôi nhớkhôngnhầm hình như là 7 năm đócôgái. Trung Minh, nơi này giao choanh.” Tống Dật Hàng hừmộttiếng,khôngnhìn Hồ Thiến và Triệu Xuân Manhđangbị ngẩn ngơ, kéo Hứa Lương Cầmđi.
“khôngcần khách khí như thế, nếukhônganhđưa emđiăn chút gì nhé,khôngphải lúc emkhôngvuithìsẽăn bít tết sao,đichỗ đó nhé.”
Bởi vậy trong lúc có công ty nàođangmuốn mởthìphải có quan hệ với Phổ Doanh, tóm lại Phổ Doanh có thể làm việc hiệu suất, lấy những phòng ởđãmua từ trước thành của mình.
“anhvẫn nên đưa em về nhà trọ trướcđã, em thu dọn đồ đạcđirồianhđưa em về.”
“khôngnóichuyện này nữa. Lương Cầm, có phải em nên suy nghĩ kĩ chuyện tái hợp của chúng mìnhkhôngnhỉ?” Tống Dật Hàng nở nụ cười,nóidịu dàng vớicôgáibên cạnhanh.
“Em vì nguyên nhân này nên mới khóc sao?” Tống Dật Hàng cẩn thận hỏi.
“Có phảianhmuốnnóigì à?” Hứa Lương Cầm khó dịp có đượcsựkhôn khéo.
“Vậyanhtới đây làm gì?”
“Công ty này chuẩn bị đề bạtcôlên caocôcó biếtkhông? Thôi quênđi, cónóicũng chẳng ích gì.” Lưu Kinh Lý thở dài.
“Ý của tôi là việcđãqua rồi,khôngcầnđilại đường xưa nữa, làm bạn bè bình thường cũng được rồi.”
Nhìn trong ti vi cómộtngười đàn ôngđangrất kinh ngạc, mọi ngườiđangmất khống chế đến mức đốt phòng làm việc, có người khóc lóc kể lể nếukhônglấy được tiềnsẽnhảy lầu tự tử. Hứa Lương Cầm thay họ khổ sở, đối với dân thườngthìkhi mua phòng ở đều bỏ ra công sức nửa đời mình, trong đó đều là máu và nước mắt của họ, tổng giám đốc nàykhôngphải người mà!
Lúc này hai người ở bên cạnh Triệu Xuân Manh cũng đứng ra nhận tội.
Vương Trung Minh vừa dứt lờithìmọi người thấy sợ hãi, đồng thờikhôngthể tin nhìn về Tống Dật Hàng, tướng mạo xuất chúng, vừa vào liềnkhôngbiết bao người nhìn, lúc này nghenóilà ông chủ của ông chủ, có thể nhìn thẳng luôn.
Hứa Lương Cầm nhìn mọi người xung quanh, ai cũng mang vẻ mặt tiều tụy, có ngườiđangu sầu, có người lo sợ bất an, hoàn toàn khác biệt vớicô.
Đến ngày thứ hai, trong lòng Hứa Lương Cầmkhôngchắc lắm, đến công ty có chútkhôngyên,đivào phòngthìthấy có rất nhiều người.
“Công ty bất động sản Thuận Hợp.” Hai người kia cướp lời (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đúng là tinh mắt, vậy tăng bao nhiêu?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“khôngphải,anhđến thăm tôi, tôi rất cảm kích, chỉ là tôiđãkhôngcó việc gì rồi,anhđilàm việc của mìnhđi, đừng vì chuyện của tôi mà làm trễ nhiều việc quan trọng khác.”
“Cái này còn cần người dạy sao? Chỉ số thông minh của tôikhôngcó vấn đề đâu,anhđuổi tôiđi, chẳng lẽanhnghĩ chỉ cầnanhra lệnhmộttiếng là tôi vui vẻ như c·h·ó con về à?”
“Ý của em làkhôngmuốn ở cùngmộtchỗ vớianh?”
“khôngcầnanhbồi thường, dù sao tôi cũngkhôngthích về lại dáng vẻ trong quá khứ đó.”
Tống Dật Hàng càng thấy kỳ quái, chẳng lẽ Hứa Lương Cầm là thiên tài chứng khoán?
“Sinh hoạt tập thể sao lạikhôngcần ánh mắt của người khác được.”thậtvất vả lắm mới có công việc ổn định, lại chưa làm ấm môngthìbị người khác hất nước bẩn vào người, đúng là xui xẻo.
côcười cườikhôngnói, Hứa Lương Cầm ngồi xuống bàn làm việc của mình.
Hứa Lương Cầm nuốtmộtngụm nước bọt, hai chữ “khôngcần”khônghiểu saokhôngthểnóira được.
Cái quái gì thế? cái nàythìkhác quái nào,côhỏithìthành qua loa, cònanhta hỏithìthành quan tâm, đúng là vẫn như trước.
“Muốn cùng em xem tin tức thôi.”
Hứa Lương Cầm nhanh nhanh xua tay: “khôngđược rồi, Hiểu Vũ làm cơm cho tôi rồi.”
Mặt Tống Dật Hàngkhôngchút thay đổi rờiđi. Hứa Lương Cầmkhôngkhỏi cảm thấy may mắn: May là bản thânkhôngbị ngu nhất thời mà đồng ý, người này quả nhiên là nắng mưa thất thường,khôngnên sống chung!
Mặt khác, Phổ Doanhkhôngnhững sở hữu khối tài sản khổng lồ mà còn có tiệm trang sức, công ty về công nghệ thông tin truyền thông cũng có dính dáng chút ít, về các ngành đềukhôngđếm nổi.
“Hôm nay việcđãđến mức này rồi, ai là người cung cấp dữ liệuthìmau thừa nhậnđi?” Vương Trung Minh quét mắtmộtlượt rồinóinghiêm túc.
Tống Dật Hàng vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh ý bảo Hứa Lương Cầm ngồi cạnhanh: “ Tô Hiểu Vũ đấy, chẳng quacôấy có việc nên ra ngoài rồi.”
Lúc này Tống Dật Hàngnói: “Bán dữ liệu tất nhiên vì tiền, nếu Lương Cầm cần tiềnthìtôisẽchocôấy, bao nhiêukhôngthành vấn đề, tôi nghĩcôgáicủa tôikhôngđến mức phải để những số tiền ít ỏi đó vào mắt.”
“Được rồi, nếu mọi việcđãrõràng, tôi cũngkhôngmuốnnóinữa, ba người để lại tài khoản, trong 48 tiếng tôisẽcho các người 200 nghìn đồng, lát nữa các người tạm thời để lại chức vụ và làm thủ tụcđi, hy vọng về sau làm việc gìthìđừng đánh mất phẩm chất đạo đức nghề nghiệp của mình.đãtra được chủ mưu rồi, luật sư cũng tự đến đây giải quyết.”
Chương 29
“Sao nào, emkhôngchào đónanhà?”
Trong lòng Tống Dật Hàng suy nghĩ những người này, cuối cùng đưa ra kết luận:khôngai ủng hộanh, phải dạy lại hết!
Ngoài những ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Tống Dật HàngthìHứa Lương Cầmđangtò mò nhìn mọi người,côchẳng hiểu cái công ty Phổ Doanh là công ty gì, ảnh hưởng của nó ra sao.
Hứa Lương Cầm gật đầu: “Đúng vậy,anhcũng đừng nghĩ tôi chuyện bé xé ra to, tôi chưa từng bị người khác nghi ngờ, chuyện liên quan tới nhân phẩm của tôi, làm sao tôi im lặng cho qua được!”
Hứa Lương Cầm liền ngậm miệng.
Tin tức á? Hứa Lương Cầm quay đầu xem ti vi.
“Thủ đoạn củaanhcao siêuthậtđây, nhưng mà như thếthìcó lợi cho ba người kia quá.”
Rất nhanh Vương Trung Minh, Trương Cảnh Dân cùng Lưu Kính Lýđiđến, ba người bọn họ đềuđisau Tống Dật Hàng.
“Cái nàykhôngcông bằng, nếu xếp Hứa Lương Cầm là người hiềm nghithìtại saokhôngthể trừ hiềm nghi là chúng tôi?” Triệu Xuân Manh phản đối.
Trực giác Tống Dật Hàng nhận định có người đứng ra làm khó dễanhvới Hứa Lương Cầm rồi, Tô Hiểu Vũ à? Ngô Thừa Long sao? Hay Quách Mộng Thanh? Chẳng lẽ Khương Doanh? Lại có Uông Tân Dương kia nữa, bên cạnh Hứa Lương Cầm, ai ai cũng muốn cản trở quan hệ của hai người.
“Phải làm thế nàothìanhmới tin tưởng tôisẽkhôngquay lại?” Hứa Lương Cầm vô tội nhìn Tống Dật Hàng.
Hứa Lương Cầm cảm thấy hai ngườiđãvạchrõquan hệ rồi, lúc xuống xe còn vui vẻ theo Tống Dật Hàng xuống.
Về phần các căn hộkhôngcó gì đặc biệt hay thu hút khách hay tầng triệtthìphải do Phổ Doanh có đồng ý gia nhập vào các liên minh mắc xích liên quan với công ty haykhôngđã, đối với các công ty có thực lựcthìPhổ Doanhsẽtrực tiếp đưa dữ liệt mật trong ngành cho họ luôn
“anhcó cách nào tìm ra người này à?” Hứa Lương Cầm đứng dậy ngồi vào ghế hỏi Tống Dật Hàng.
“Ồ? Hiểu lầm lớn như thế hẳn cảnh sátsẽđiều trarõràng thôi, việc nàysẽlắng xuống chứ?” Hứa Lương Cầm tiếp tục khiêm tốn học hỏi.
Ôi bây giờanhcảm thấy hối hận quá, cho nên phải ăn chắc mới kéosựhối hận lại!
anhkhôngtranh chấp với Hứa Lương Cầm nữa, Tống Dật Hàng đưacôvề nhà trọ.
Cái nàythìthôiđi! Ánh mắt Hứa Lương Cầm chớp chớp, ý đầu tiên là từ chối, từ chối quyết liệt. Làm gì có việc vấtđirồi cầm lấy ăn chứ, tính cách Tống Dật Hàng hay thay đổi, lúcthìmuốn thân mật vớicô, khiđixamộttíthìquay 180 độ ngay tứcthì,côcòn chưa hình dung ra cảm giác bị bỏ rơithìđãbị đuổi rồi, thôi,mộtlần là quá đủ,côkhônggiống loại cuồng ngược đâu.
Sau đó lặng lẽ nhìn về phía Tống Dật Hàng: “Chuyện này có liên quan tớianhà?”
Tống Dật Hàng rất muốn đứng dậyđiluôn, nhưng nhìn bộ dáng đáng thương của Hứa Lương Cầm nênkhôngđiđược, muốnnóivài câu vớicô, nhưng nhìn cái cằm nhọn củacôthìkhôngnóinổi, được thôi, chuyện này là doanhmà.
Đầu óc Hứa Lương Cầm mê man nên cũngkhônghiểu, chỉ gật đầu: “anhcó cách là tốt rồi. Vì chuyện này màanhtới thăm tôi, cám ơnanhnhiều!”thậtracôrất xấu hổ, Tống Dật Hàng là người giới thiệucôvào làm, đáng lẽcôphải làm việc chăm chỉ, kết quả lại khiếnanhta vướng vào những chuyệnkhôngđâu.
Vương Trung Minh giơ tay lên: “Tôi chưanóikhôngcần nghi ngờ, tôi muốn giới thiệu với mọi ngườimộtchút, đây là Tống Dật Hàng, Tống tiên sinh là đại cổ đông của chúng ta, cũng có thểnóilà người có công ty liên minh với chúng ta, chắc hẳn ai ai cũng nghe tới công ty Phổ Doanh đúngkhông, Tống tiên sinh là ông chủ.”
“Hồ Thiến, saocôlại làm việc này chứ?” Lưu Kinh Lýkhôngtin đượccôgáiđangbước rathìđám người ở đây,côlà emgáicủa trợ ý Trương phó mà.
Người ta chỉ trộm dữ liệu thôi màanhkhiến người ta phá sản luôn, Tống Dật Hàng cũng ngoan độc gớm!
“anhchẳng có chuyện gì gấp cả.” Tống Dật Hàng cũng biết là mình cần phảiđi, nhưngkhônghiểu vì sao khianhlạikhôngmuốnđinữa, nhìn dáng vẻ xoay vòng quanh của Hứa Lương Cầm,anhlại càngkhôngmuốnđi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống Dật Hàng nhìn Hứa Lương Cầmđangchớp mắt, trở nên bình thường: “Thị trường chứng khoán mà em dám bỏ tiền đầu tư linh tinh sao? Hơn nữa thương trường khó dò, sao em lại chủ quan thế? Em có biếthiệntại trong tài khoản em còn bao nhiềukhông?”côgáinàykhôngkiếm tiềnthìkhôngsống được à? Cổ phiếu mà cũng dám chơi, đến lúc đóthìchỉ có khóc thôi.
Saoanhcòn chưađi! Hứa Lương Cầmkhôngđược tự nhiên giật giật mắt, thấykhôngkhí có chút xấu hổ: “Dạo nàyanhtốt chứ?”thậtracômuốn hỏi làkhôngphải mỗi ngày Tống Dật Hàng đềuđiuống rượu à, ngẫm lại hai người mà hỏi thếthìhơi lạ.
“Nếukhôngcòn gì nữa,thìtôinóiđiều kiện với mọi người đây, đối với người ăn cắp dữ liệusẽchỉ truy cứu trách nhiệm, người tham giakhôngtruy xét, làm việc này cũng chỉ là vì tiền mà thôi, nếu ai biết đem việc nàynóira, dữ liệu cho người mua bao nhiêu tiền, tôi trả gấp đôi! Sau đó chỉ cần im lặng từ chức thôi.” Tống Dật Hàngnóiđến đâythìim lặng, nhìn phản ứng của mọi người.
“Tôinói! Là tôi lấy dữ liệu!” Quamộtphút liền có ngườikhôngchịu được áp lực này.
côgáitrẻ tên Hồ Thiến vẻ mặt rất bình tĩnh: “Là lòng tham của tôi thôi, chủ mưu là Triệu Xuân Manh, còn có hai người kia cũng tham gia!”
Đây làkhôngđồng ý đúngkhông? Tâm trạng Tống Dật Hàngđangtốtthìcó chút phiền lòng,anhcăn bảnkhôngnên đề cập chuyện này mà, vốn làanhnhất thời xúc động nên mớinóira, kết quả người ta cũng chẳng có tình!
Hứa Lương Cầm cũng thay họ sốt ruột, tiền bồi thường lớn như thế đối với những gia đình bình thườngthìrất khó khăn, tựa như trái bom huy diệt, giống nhưcôcả đời có cố gắng nữa, cố gắng mãi cũngkhôngbằngmộtcái thẻ của Tống Dật Hàng.
“Triệu Xuân Manh, tại saocôlàm thế? công ty đối vớicôkhôngtệ mà, tuổicôcòn trẻ sao lạikhôngchịu học hỏi vậy?” Lưu Kinh Lý rất đau lòng về việcmộtngười vừa trẻ tuổi vừa tài giỏi như vậy cứ thế mà bị hủy hoại.
Nếu trong mắt người bình thường, đây chỉ làmộtcông ty nhà đất mà thôi, nhưng những người trong nghềkhôngaikhôngbiết được độ nổi tiếng của nó.
“Vì sao emkhôngăn cơm?” Tống Dật Hàngkhôngnghĩ khianhchia tay vớicôlại khiếncôđả kích lớn thế,rõràng gầy đến mứckhôngbiết là dạng gì nữa rồi, đây đúng là dáng vẻ thương tâm muốn c·h·ế·t, còn hại mình nữa,côgáinày định khóc đến c·h·ế·t à!
Nhìn nụ cười rạng rỡ của Tống Dật Hàng, Hứa Lương Cầm cảm thấy phòng khách hơi lạnh lạnh, chỉ tung tin vịt thôi mà phá hủymộtcông ty lớn như vậy.
Hai người ngồi trơ ra nửa ngày, rốt cuộc Tống Dật Hàngkhôngđành lòng để Hứa Lương Cầm chịu đói: “Em ăm cơm trướcđi.”
“Em cho là vậy sao? Emkhôngthấy người dânđangrất phẫn nộ à? Mọi người đềuyêucầu rút tài khoản đó. Mã Bảo Trung bị cảnh sát tịch thu hết tài sản, nghenóiông tađangmuốn tập trung hết tài sản ở trong nước, nhưng chẳng qua lúc này ảnh hưởng vào công ty khá lớn nên tài chính cạn kiệt rồi, căn bảnkhôngtrở tay kịp.”
“Vừa rồianhnóivới những người ở đây em làcôgáicủaanhrồi,khôngphải emkhôngphản đối gì sao,anhcứ nghĩ là chúng ta cứ như cũ đấy.”
Quả nhiên, Hứa Lương Cầm trừng đôi mắt đỏ au: “Vương Trung Minhkhôngnóivớianhsao? Bởi vì tôi phải tách ra, vì tôi là người hiềm nghi lớn nhất. Tốt nhất làanhnên tìm nhanh nhanhđi, bằngkhôngnếu cóanhgiải thíchthìngười tasẽtin tôi, nhưng trong lòng vẫn nghi ngờ tôi, lại càngkhôngchứng minh được tôi trong sạch đâu!”
“Trong khoảng thời gian nàythìem làm gì?” Tống Dật Hàng hỏi.
Hưa Lương Cầm mê man nhìn Tống Dật Hàng, có phảianhta quá lo lắng nên thần kinhkhôngbình thườngkhông: “Tại sao tôi phải quay về nhàanh,khôngphải chúng tađãchia tay à?”
Vương Trung Minh chờ mọi người tiêu hóa những thông tin này rồinói: “Tiếp theo tôi muốnnóithêm, Hứa Lương Cầm là người do Tống tiên sinh giới thiệu đến đây, bản thâncôấy cũng là bạn của Tống tiên sinh cho nên 100% chúng ta có thể cam đoan ngoại trừcôấy.”
“Chuyện của công tyanhnghenóirồi, trở qua đây xem em thế nào, thứ hai tuần sauanhsẽđến, chuyện xử lý xongthìem cứđilàm bình thường,anhchỉ muốn tới thăm em, em…” Tống Dật Hàng định an ủicômộtchút nhưngkhôngbiếtnóilời nào cả, là chínhanhmuốn chia tay mà, chẳng biết khuyên Hứa Lương Cầm thế nào nữa.
“Tôi cũng chưa từng nghĩ đến việc này, làanhcứ kéo tôi ra đấy chứ, với lạianhcòn quan hệ với Shibata Hisako nữa, tôi cũng có tự trọng của mình.” Hứa Lương Cầm chống đối Tống Dật Hàng.
Chỉ là khi mấy ngàycôtan làm về nhà trọ lại thấy Tống Dật Hàng ngồi lìtrênsô pha xem ti vi.
Hứa Lương Cầm biết ánh mắt của Vương Trung Minh là gì,côoan quá!thìra Tống Dật Hàngnóithủ đoạn khiếncôtrong sạch là đây, tuy đơn giản nhưng hiệu quả, chờ sau đócôsẽgiải thích với Vương Trung Minh.
Thấy Tống Dật Hàngđãcam đoan, tâm trạng Hứa Lương Cầm cảm thấy vô cùng tốt, cũng thấy đói bụng, cảm thấy mấy ngày nay vì chuyện này mà ấm ức, vì thếkhôngngược đãi dạ dày nữa, mua gà chiên, thịt nướng, ăn hếtkhôngtha, cái gì cũng ăn hết, Ngô Thừa Long và Tô Hiểu Vũ chỉ lắc đầu, cũng cảm thán mị lực phi thường của Tống Dật Hàng, có thể nháy mắt làm cá c·h·ế·t lòi mắt liền bơi tung tăng!
Hiển nhiên Tống Dật Hàngkhôngthích ứng được việc Hứa Lương Cầmkhôngtin tưởnganh, lại còn từ chối lời thỉnh cầu củaanhnữa.
“Lương Cầm, tâm trạng chịkhôngtồi nhỉ, còn mập lên nữa.” Trương Na nhìn Hứa Lương Cầm cười, những người khác cũng nhìn qua.
“Saoanhlại chạy tới đây? Ai mở cửa choanhhả.” Hứa Lương Cầmđitới.
“Tôikhôngbiết, thôithìtùy các vị, tôi chẳng sợ vì tôikhôngcó tài sảntrêndanh nghĩa nào cả.” Triệu Xuân Manh bình tĩnh đứng lên.
“anhchỉ nghenóikhi Mã Bảo Trungđidu lịch về,khôngbiết tại sao lại bị đồn là ôm tiền lẩn trốn thôi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.