Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 23

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23


“Em cũng uống ít rượu mà sao lại buồn nôn thế, có phải lái xe nhanhkhôngem? Dương Hoa, cậu lái chậm thôi!” Tống Dật Hàngnóixong liền xoa ngực giúp Hứa Lương Cầm.

“Sao em lạikhôngnhận điện thoại củaanh?” Tống Dật Hàng nhìn Hứa Lương Cầm cảnh cáo.

“Lau toa tàu.”

Dương Hoa sợ Hứa Lương Cầm xe nôn vào xe, lập tức dừng lạimộtbên đường.

“Làm sao thế em?” Tống Dật Hàng hỏi.

Tống Dật Hàng có chút tức giận: “Đây là người bạn thân tốt nhất mà emnóisao? Cũng chả khác gì bạn bình thường,anhkhuyên em về sau nghĩ cho kĩ vào, cẩn thậnkhôngmộtngày nào đó họ bán emđiđấy.”anhthậtkhônghiểu những người xung quanh Hứa Lương Cầm, chẳng ra gì,mộtngười bình thường cũngkhôngbằng.

Hứa Lương Cầm chẳng còn sức mà cãi nhau với Tống Dật Hàng, xoay người quay lưng về phíaanhrồi ngủ.

“Thời giankhôngcòn sớm nữa, muốn lên tầng cao nhất ngắm saokhông?” Dương Hoa nhìn Tống Dật Hàng hỏi.

Ném xongthìđẩy ngăn kéo bàn học củacôra, lấy bao cao su ra, trở về nằm bên cạnh Hứa Lương Cầm tự c** q**n áo, ôm lấycô.

“À, là em hiểu sai ý củaanh, em trừ việc viết truyện rathìchả có sở trường gì. Viết tiểu thuyết vẫn tính là có năng lực đúngkhông?”

“Mercedes Benz nguyên con.” Hai mắt Dương Hoa phát sáng

Bị Tống Dật Hàng ôm chặt vào trong ngực, Hứa Lương Cầm chịu cơn đói nên mở to mắt do dự:khôngrõbây giờ hai người bọn họđanglà gì nhỉ? Có phải khôi phục như trướckhôngthế, quan hệ thân mật à? Nếu lại ở cùngmộtchỗ với nhauthìcôbiết ănnóithế nào với Khương Doanh đây!

“Tớ nhậpmộtcon xe gì cậukhôngbiết à? Chỉ có hai người ngồithìba người ngồi cũng chẳng sao đâu, cậu đưa bọn tớ về nhà, cậuđithỏa thích rồi ngày mai đem về cho tớ, cậukhôngvui à?”

“Lương Cầmđangngủ.” Tô Hiểu Vũ cho rằng nếu Tống Dật Hàngđãtự tìm tới cửathìrõrànganhcó để ý tới Lương Cầm, vì thế cũng chẳng làm khó Tống Dật Hàng, choanhvào nhà.

“Ai giới thiệu cho em việc này?” Tống Dật Hàng cảm thấy người nàykhôngđáng tin, sao lại có thể đưamộtcông việc này chomộtcôgáichứ, thể lựckhôngđủ nữa, nếu xảy ra việc gìthìlàm sao bây giờ!

Tống Dật Hàng hoàn toàn bất lực trước năng lực này: “Thôi emkhôngcầnnóigì cả,anhsẽtìm việc cho em, cam đoan công việc đấy gấp mấy lần lau tàu của em! Bây giờthìđingủ!”

Thứ nàyanhphải vất nóđi!!! Tống Dật Hàng nhìn vật đặt cạnh Hứa Lương Cầmthìđờ người ra, tự nhiên hiểu Hứa Lương Cầm muốn đáp ứng nhu cầu sinh lý, vừa nghĩ tớicôgáichết tiệt này dám dùng nó để thay thế Tống Dật Hànganhthìtứckhôngchịu nổi, cầm cái vậttrêngiường, vứt luôn ra ngoài cửa sổ,anhchẳng cần quan tâm đếch gì đến cái văn minhkhôngvứt đồ linh tinh nữa.

Hứa Lương Cầm lập tức né tránh: “anhngồi nghiêm túcđi.”

Tống Dật Hàngnóixong, thỉnh thoảng nắm vai Hứa Lương Cầm, lúc lại vuốt tóccô, khiến Hứa Lương Cầm rúc cổ trốnđi.

“Tống Dật Hàng, em mà mất công việc nàythìemsẽgiếtanh!” Thời gian nhất định làkhôngkịp rồi, tàu chạy rất đúng giờ, Hứa Lương Cầm thở hồng hộc cũngkhônggiãy dụa nữa.

“khôngchoanhnóixấu Khương Doanh, tối thiểu lúc em khó khănthìcôấy tìm mọi cách giúp em. Sao cái gì từ miệnganhcũng nghĩ xấu những người xung quanh em thế?anhlàm như ai cũng tính kế nhưanhsao?anhnghĩ em chỉ hầu hạanhthôi sao?anhmớikhôngcó tư cách làm bạn em!” Người nàykhôngphải vìđãbiết Khương Doanh biết bản chất củaanhta nên mới khó chịu đúngkhông?

Người này đúng là đa nhân cách, nàyanhtrai, ba ngày trước tôi vớianhcòn cãi nhau ầm ĩ đấy, mất trí à? Ngay lúc này lại còn v**t v* thân mật, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, nhất định Khương Doanhđangnghĩ làcôlừacôấy!

“Hứa Lương Cầm,anhđangtìm việc cho em, em nghiêm túc chút và trả lời câu hỏi củaanhđi!” Tống Dật Hàng cảm giác rất thất bại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“anhbỏ ra nào, em làm việc rất đúng đắn!”

Khi Tống Dật Hàngnóixong, Hứa Lương Cầm mới nhớ ra chuyện này, lục trong túi đưa chìa khóa ném tới: “Cầmđi, ngày đó em quênkhôngđưa choanh.”

“Em làm cái quái gì thế Lương Cầm?” Tống Dật Hàng thiếu chút nữa bị ngã xuống giường, nhìn biểu cảm của Hứa Lương Cầmthìhỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giỏi nhất á? Đề tài chuyển nhanh quá, Hứa Lương Cầm nghi ngờ nhìn Tống Dật Hàng đến mấy lần, nhưng vẫn nghiêm túc tự hỏi rồinói: “Em có thể ăn.”

Hứa Lương Cầm thỏa mãn trong gió xuân, u mê trong mộng tỉnh lại, vừa có suy nghĩ, đúng là đêm dài lắm mộng, giấc mộng này cũng quá thoải máiđi.

Dương Hoa nhận lệnh đứng lên: “Này, tớ miễn phí rượuthìcũng thôiđi, còn muốn tớ làm đầu bếp nữa sao? Số tôi khổ quá mà!”

“Làm saoanhbiếtcôấykhôngtiện đường đưa em về chứ?” Hứa Lương Cầm nghĩ nghĩ rồi ra hiệu cho Khương Doanh nhưngkhôngthành công, Tống Dật Hàng lại nắm taycôchặt quá.

“Nếu em cảm thấy viết tiểu thuyết mệt quáthìđừng viết nữa,anhtìm việc khác cho em.” Tống Dật Hàng nhìn Hứa Lương Cầm vừa mặc đồ ngủ vừa ngápthìnhíu mày.

“Em có việc rồi, hơn nữa thu nhập cũngkhôngthấp,khôngcầnanhlo lắng, lúcanhđithìđóng cửa.” Hứa Lương Cầm mặc áo ngủ xongthìlại nằm xuống ngủ.

Ai cùnganhtayêuđương lít nhít chứ, Hứa Lương Cầm kì quái nhìn Tống Dật Hàng rồi đưa ra kết luận đó!cônhìn ra Tống Dật Hàng uống rượu đau đầu rồi muốn tìm người hầu hạanhta, cho nên mới lạt mềm buộc chặt muốncôvề chỗ ở củaanhta. Từ tối hôm naycômới nhận racôkhôngthể hiểu nổi con người của Tống Dật Hàng nhưngcôbiết tên này rất nguy hiểm,côkhôngmuốn chơi đùa với loại người này đâu!

Mở mắt ra nhìn điện thoại bên cạnh mới có 2 giờ chiều,côdậy cũng sớm.

“Đặt chế độ im lặng,khôngmuốn ai quấy rầy khiđangngủ.”

Dương Hoa kích độngkhôngngồi nổi, thẳng thừng thúc giục Tống Dật Hàng về nhà mau, xem như nếu hoàn thành nhiệm vụthìcon xe kiaanhsẽđược lái rồi.

Tống Dật Hàng bất đắc dĩ xoa thái dương: “Lương Cầm,anhđãqua cái thờiyêuđương trẻ con rồi, em đừng ầm ĩ vớianhnữa, hơn nữa đầuanhbây giờ rất đau, chúng ta đừng cãi nhau nữa đượckhôngem?”

Hứa Lương Cầm hít sâu: “Có ănmộtít.”

Tống Dật Hàng cười: “Cho cậu lái, người khác lái tớ chẳng yên tâm.”

Dương Hoa thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Cậu cho tớ láithậtà?”

Vào nội thànhthìtiền xesẽítđimộtít, khi Lương Cầm ngồi yên ổn trong xethìđắc ý cười.

Đối mặt vớisựkhiêu khích của Khương Doanh, Tống Dật Hàng rất thong thả: “Lương Cầm ít tiếp xúc với xã hội, tính cách lại đơn thuần, tự nhiên tôisẽnghĩ cách bảo vệcôấy, Khương tiểu thưkhôngcần đa tâm quá nhiều.”

“Ôi ôi,anhđừng hỏi nữa, em muộn mất rồi!” Hứa Lương Cầm mặc quần áo với tốc độ ánh sáng, trang phục mùa hè ngắn cũn, cầm lấy ví tiền chuẩn bị chạy ra ngoài, Tống Dật Hàng nhanh chân chặn lại.

“Lương Cầm, đến đây uống vớianhmộtchén nào, hôm nay trong người em có thứ gì quý giákhông?thậtra trong víanhcókhôngít tiền, nếukhôngthìem trông hộanhnhé, ha ha....” Mạnh Tề cười ha hả đưa ly rượu cho Hứa Lương Cầm, lại trêu đùa, đồng thờianhcũng rất tò mò việccôgáinhỏnày ở cùng với Tống Dật Hàng, hơn nữa có vẻ như hai người thân thiết hơn khá nhiều.

“Công việc của em là gì vậy?”

“Ờ tình huống gì kia? Dật Hàng, tớ đoánkhôngnhầmthìcôgáinhỏLương Cầmđangbuồn nôn khi ở cùng với cậu rồi!” Dương Hoakhôngnghĩ làsẽcócôgáinào từ chối Tống Dật Hàng đấy,khôngkhỏi bái phục Hứa Lương Cầm, đúng làcôbé dũng cảm!

Ai bảo người nọđãnếm được tư vị thất tình lục d·ụ·c rồi, vui thích rồi, cũng ngon ngọt đến nghiện rồi, cảm giác được thân thể của mình, bên trong là những đợt xuânđangtràn về, Hứa Lương Cầm do dự có nên dùng “lão nhịnhỏ” nàykhông. Trước kiacôkhônghiểu vì sao nhữngcôgáikhi trải qua hương vị trái cấm lạikhôngtự chủ được mìnhthìgiờcôhiểu rồi, tự trách mình lại nghiện quá.

“Lại còn muốn làm khổ tôi nữa à.” Dương Hoakhôngtình nguyện oán thán.

Hứa Lương Cầmkhôngkhỏi líu lưỡi, khó trách Tống Dật Hàng quăng con xe Porche chocôchẳng khác nào cái áo cả, chiếc xe này mới gọi là xe này! Rốt cuộcthìcôcũng hiểu vì sao Dương Hoa lại vui vẻ như thế, những chiếc xe thể thao đều là những thứyêuthích của đàn ông, họ đều muốn lái những con xe đó đến nghiện rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Dương Hoa, Lương Cầm chưa ăn cơm này.” Tống Dật Hàngnóimộttiếng.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“anhđoán vậy.”

Hứa Lương Cầmkhôngthèm nhắc, khi xuống hầm để xethìgiật mình oán thán: Xe này nhìn đẹp quá, trong giống như những con xe ở trong phim bước ra vậy.

Tống Dật Hàng ôm Hứa Lương Cầmnói: “anhcó tìmmộttrăm công việc khác nhau cho em, emnóiđi, em làm việc gì?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Buồn nôn! Mau dừng xe lại!”

Chương 23

“Tống Dật Hàng, em có nên gọi cảnh sát haykhôngnhỉ,anhquá đáng rồi đó!”

“Quay về chỗ củaanhđi,anhthừa nhận ngày hôm đóanhnóihơi quá đáng, về sau em muốn ở đâuthìcứ ở đó, chìa khóa nơi ởanhđãđưa cho em rồi, sao còn dỗi thế?” Tống Dật Hàng cảm thấyanhnên hạ thấp mìnhmộttí, phụ nữkhôngphải đều thích thế à.

“Toa tàu ấy,anhkhônghiểu sao? Em đến nhà ga và lau toa tàu!”

Hai người cứ kéo kéo tránh tránh, xoay tại chỗ, Hứa Lương Cầm sao là đối thủ của Tống Dật Hàng được, người tađãdùng lựcmộtchútđãđècôxuống giường.

Cứ do dự như thếmộtlúcthìcômơ màng ngủ mất.

“trênngười em có sâu à?” Tống Dật Hàng lôi thẳng taycôra, có chút mất hứng.

Vài ngày sau Tống Dật Hàngkhôngthấy Hứa Lương Cầm liên lạc, nghĩcôgáinày đúngthậtnóiđilàđiluôn, nếu như thếthìanhcũngkhôngnên để tâm nữa,rõràng khicônóinhững lời này,côchẳng khenanhmà ngược lại còn đẩyanhxa ngàn dặm nữa, phải trái chẳng cần biết cơ mà!

Hứa Lương Cầm xấu hổ nhanh tay cầm ly rượu: “anhMạnh đừng đùa nữa, lần trước là em uống say mà.”

“anhcũngkhôngrõDật Hàng mất bao nhiêu tiền để mua chiếc xe này, nhưng mà với số lượng hạn chếthìphảitrêndưới triệu USD đó, xe này phải dùng dầu đạt chuẩn quốc tế và những kỹ sư cao cấp hàng đầu của Ý đấy, phí bảo dưỡng cũng phải 16 -17 vạn chứ ít gì.”

“Cậu cứđinấu cơmđi, hôm nay tớ cũng vẫn trả tiền như bình thường thôi.” Tống Dật Hàng phất tay với Dương Hoa, lúc này Dương Hoa mới vui vẻ rờiđi.

Tống Dật Hàng đến cửa phòng của Hứa Lương Cầmthìnhẹnhàng đẩy ra.

Hứa Lương Cầm bỏ tay Tống Dật Hàng rồi mở cửa xuống xe, sau đóđilên mấy bước chân, vẫy taxi rồi ngồi vào đó,đingay và luôn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

[/IMG]

Hứa Lương Cầm cùng Dương Hoa nhanh chóng ngồi vào xe, khi xe chạy khỏi hầmthìHứa Lương Cầmnóiđịa chỉ cho Dương Hoa biết.

“Có đắtkhông?”

“ òn đứng đó làm gì thế!” Tống Dật Hàng đứng phía trước Dương Hoa, có chútkhôngkiên nhẫn.

“Em ăn cơm chưa?” Tống Dật Hàng cúi đầu hỏi, đôi môi ghé vào tai Hứa Lương Cầmnói.

“Cái gì cơ?” Tống Dật Hàngkhônghiểu.

Hứa Lương Cầm chờ Dương Hoa làm cơm xongthìđưa đến trước mặtcô,côcũngkhôngcó cách nào tiếp xúc với Khương Doanh nữa, chỉ buồn bực ngồi ăn, nghe Tống Dật Hàngnóichuyệnthìcôcũng chẳng hiểu làđangnóigì, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ rồi nhìn Khương Doanh,khôngbiết là phải giải thích như thế nàothìcậu ấy mớikhôngtức giận đây.

Hứa Lương Cầm trở về nhà trọ rồi hôm sau đến nhà ga làm việc, lau xongmộtlầnthìcảm giác khá mệt, trở lại nhà trọ là 7 giờ sáng, vì thế nằm xuống ngủ luôn, khi tỉnh lạiđãlà 5 giờ chiều, sau khi rửa mặt và mua đồ ăn nhanh lại bắt đầu viết tiểu thuyết, 2h30 sángthìbắt xe đến nhà ga.

Tống Dật Hàng cũngkhôngsợ khi bị Hứa Lương Cầm dọa: “Làm việc gì trái luân thường đạo lý sao? Thời điểmanhlàm việcthìkhôngphải em rất thích à? Nếukhôngvì dáng vẻ khó chịu của emthìanhcũngkhônglàm việc này đâu!”

“Emkhôngnóirõem làm gìthìđừng mơsẽđira ngoài được.” Trễ như vậy màcômuốnđilàm sao? Tống Dật Hàng bắt đầu nghĩ về những công việckhôngđúng đắn.

Lúc Hứa Lương Cầm tỉnh dậythìkhá trễ, lúc tỉnh lại là 2h50, trong khoảng thời gian nàycômệt muốn c·h·ế·t, sao lại ngủmộtgiấc dài như thế,côgấp đến độ chẳng quan tâm Tống Dật Hàngđangngủ, Hứa Lương Cầm trực tiếp đáanhxuống rồi thay quần áo.

“Nếu cậukhôngđithìtớ cũngkhôngbảo họ mở trần nhà nữa.”

“Làm việc.”

Tống Dật Hàng mỉm cười, chỉ nghĩ là Hứa Lương Cầmđãhiểu chuyện, cũngkhôngnóinữa, chỉ dựa vào ghế nghỉ ngơi.

Tống Dật Hàng nhịn xuống,khôngchút suy nghĩ cũng nằm xuống luôn:anhphải hỏi cho bằng được Hứa Lương Cầmđanglàm việc gì mới được.

Tống Dật Hàng lắc đầu: “khôngđi.”

“Em có chắc là em hiểurõcái người mà em gọi là bạn thânkhông? Được thôi,anhcũng chẳng muốn cãi nhau về vấn đề này nữa, em giỏi nhất việc gì?”

“Khương Doanh giới thiệu cho em, làm sao vậy?”

Mang theosựtức giận, Tống Dật Hàng lái xe đến nhà trọ của Hứa Lương Cầm, người ra mở cửa là Tô Hiểu Vũ.

“anhkhôngnóianhsẽđi. Sao em lại có thể dùng rồi mà vất bỏanh?”

Dù thế nàođinữathìHứa Lương Cầm cũng làcôgáinhỏcủaanh, sao lại chạy tới chỗ đó mà lau với chả tàu, trừ khianhchết, bằngkhôngcôđừng có làm loại nghề này!

Tống Dật Hàng gật đầu: “Cậu tìm người đưa Khương tiểu thư vềđi, cậukhônguống rượuthìđưa tớ với Lương Cầm về nhà.”

Dương Hoa cười thầm, nhanh chóng lái xe đưa Tống Dật Hàng về nhà.

“Đây là xe gì vậy?”côkhôngmuốnnóichuyện với Tống Dật Hàng, cho nên mới lui xuống hỏi Dương Hoa.

Cho dù nghĩ như thế nhưng cuối cùng Tống Dật Hàng cũng gọi cho Hứa Lương Cầm xemcônóisao nhưng kết quảanhlạikhôngliên lạc được vớicô, di động có kêu nhưngkhôngngười nhận,côgáinàyđanglàm trò mèo gì đây?

Tuy nghĩ như thế nhưng Hứa Lương Cầm cũng chẳng phản bác lại Tống Dật Hàng, chỉ yên lặng ngồi, Dương Hoa ở phía trướcthìtrưng bộ mặt vui vẻ khi người khác gặp họa chỉ ngước nhìn qua kính chiếu hậu xem tiếp bộ phim.

porsche cayenne

Hứa Lương Cầm đúngthậtlàkhôngthể chứng minh được tư thế ngủ của mình có khiến người khác ngứa ngáy haykhông, nếu vấn đề này giải quyết xong rồithìcôcũngkhôngmuốn dây dưa nhiều với người này: “Em như thế nào cũngkhôngkhiếnanhxen vào, ai cho phépanhvào đây khi chưa đượcsựđồng ý của em, lần sauanhđừng có như thế!”

Tống Dật Hàng lườm: “anhmuốn hỏi năng lực trình độ của em là như thế nào?”

Lạimộtbuổi sáng 7 giờ về nhà, Hứa Lương Cầm mệt mỏi dựa vào giường rồi cầm “lão nhịnhỏ” trong tayđãlâukhôngdùng.

“Ừm.... năng lực hả, em có thể ăn nhiều nhất 3 bát đó.”

“Em về cùng Khương Doanh,khôngcần rắc rối như thế đâu.” Hứa Lương Cầmkhôngmuốnđicùng Tống Dật Hàng.

“côấykhôngtiện đường,đithôi.” Tống Dật Hàngkhôngnóiliền kéocôlên luôn, mangcôra ngoài.

Cứ như vậy ròng rã 1 tuầnthìtừkhôngquenđãdần quen, nhưngcôlại sụt mất mấy cân, Hứa Lương Cầm cảm thấy khá hài lòng về cuộc sống bây giờ đồng thời cũng gọi điện về cho bố mẹ,nóithời gian nàycôchưa về nhà được bởi vì sợ Khương Doanh giậncô, cũngkhôngliên lạc lại vớicôấy.

Vừa định xuống giườngthìthiếu chút nữa hét chói tai, người này tại sao lại ở đây? Nhìn Tống Dật Hàngđangtủm tỉm cười, Hứa Lương Cầm vừa sợ vừa giận, đồng thời cảm giác thân thể hơi lành lạnh, pháthiệncôkhôngmặc quần áo, hơn nữa những dòng nước thủy triều đó, khiến trong nháy mắtcôđãnhận ra là có chuyện gì xảy ra rồi.

Lại thêmanhta hôn vũ công ở quán bar, bây giờ mà bôi lên ngườicô, nghĩcôlà loại người gì hả! Tuy Hứa Lương Cầmcôkhôngphải loại soi mói gì nhưng với vấn đề vệ sinh cá nhânthìkhá chú trọng.

“Dừng xe!” Xe tiến vào nội thành Hứa Lương Cầmnóito, dọa hai người giật mình.

“Tại sao em còn tức giận vậy, khó trách cảmộttối em chẳngnóicâu nào.” Tống Dật Hàng nghiêng đầu suy nghĩ muốn hôn Hứa Lương Cầm.

mercedes benz

Tống Dật Hàng đen mặt: “Cậu chú ý lái xe, bớtnóinhảmđi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23