Lương Cầm Chọn Chồng
Thần Vụ Quang
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2
rõràng chính là người đó, nhưng giọng như thanh niên vậy,khôngbiết ngoại hình như thế nào, Hứa Lương Cầm để điện thoại xuống, trong lòng lại có gánh nặng, tuynóikhôngthèm để ý nhưng cũngkhôngmuốn nhà mình mất mặt, lúc đó bản thân mình có lẽ phải nhờ Tô Hiểu Vũ giúp ăn mặc trang điểm thôi.
“Tiền của cậu ấy toàn cấtđithôi, tớđãnghĩ tới chuyện này, tớđãmua cho cậu ấy quần áo trước rồi, để tí nữa thay”. Khương Doanh biết thừa tính củacôbạn thân này.
“Nửa giờ trước chị đây nhận được điện thoại của dì, nghenóicậuđigặp đại gia, dì cố ý muốn tớ đến giúp cậumộttay, để lại ấn tượng tốt với đối phương”. Khương Doanh cười cườiđiđến, cùng Tô Hiểu Vũnóichuyện.
“Alo?” Hứa Lương Cầm cầm lên ấn nghe.
“Sao lạikhôngmang, tớkhôngnhìn thấyrõ” Mang kính áp tròng sợsẽnhiễm trùng, cho nên Lương Cầm chỉ đeo hai cái ốp chai to tướng,côcận gần 5 độ, về cơ bản là bỏ kiếng rakhôngthấyrõ, hơn nữa lúc đósẽbuổi tối, làm sao nhìn được đây.
Giờ quay về cũngkhôngtốt, chắc người này cũngkhôngcó ý xấu gì đâu nhỉ? Hứa Lương Cầmđiđến xe, tuykhôngbiết hãng gì nhưng đại khái cũng biết là loại xe trong nước, đại gia gì chứ, đúng là muốn trêu đùa người ta mà! Chiếc xe này mình cũng mua được, lúc quay vềcôphảinóichuyện với mẹ mới được, thím họ kianóichuyệnkhôngđáng tin mà!
Tô Hiểu Vũ thấy Khương Doanh trang điểm cho Lương Cầm,côđixem thử mấy bộ quần áo trong tủ, kết quả là nhìn sơ qua rồi đóng lại luôn. “Hứa Lương Cầm, tớ cũng đến phục cậu,mộtnăm bốn mùa, quần áo nào cũng như nhau, bình thường ngoài việc cậu mua đồ ăn vặtthìtiềnđiđâu thế?”
Chẳng qua nhìnmộtlúc,côpháthiệncó mấy người xung quanhđangđánh giá mình, có phảicôăn mặc hở hang quákhông? Tự nhiên thấy xấu hổ liềnđiđếnmộtnhà hàng hỏi.
Hứa Lương Cầmkhôngcó cách nào, đành tùy haicôbạn tìm đồ, cuối cùng Khương Doanh tháo kính củacôxuống: “Cấm đeo, vừa trắng lại cómộtđôi mắt to tròn”.
Chương 2
“Đàn ông đợi phụ nữ là hiển nhiên, như thế mới thấy cậu có giá,điđi”. Khương Doanhnóixong đóng cửa lại.
Hứa Lương Cầm bất đắt dĩ, đành phải mang giày cao gót bước xuống tầng, đến khách sạn Hoa Minh mới nhớ quênkhônghỏi biển số của đối phương, vì thế lấy điện thoại gọi cho Tống Dật Hàng.
“Cái nàyđãlà gì, có nhiều cái lộ hơn nhiều, tớ thấy thế này mới gợi cảm, nhìnđinhìn lại, thường ngày nhìn cậu cũng bình thường, mặc đồ đen lên tôn làn da trắng thế này,khôngthua mĩ nhân nào đâu nhé. Bộ này đẹp mà, phần bụng phần đùi đều che hết, có gì đâu mà sợ”. Tô Hiểu Vũ muốn thông não cho Hứa Lương Cầm, lại lấy vài cái quần jean chocôthử, Hứa Lương Cầmkhôngbéo, tỉ lệ ngườikhôngtệ, chẳng qua ngồi máy tính với ăn vặt nhiều mới thấy bụngmộtchút, hơn nữa nhìn cũng thuận mắt, da dẻ trắng bóc.
“Nếucôcần gấpthìđiđến chỗ đối diện đằng kia, nơi đó có nhà vệ sinh công cộng”. Nhìn mặt Hứa Lương Cầm trắng bệch, người phục vụ tốt bụngnói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quần áo Khương Doanh mua chocôlàmộtchiếc váy màu đen kết hợp với voan mỏng, bên trong còn cómộtlớp vải mỏng cùng màu, dù thế vẫnkhôngthể che đậy được b* ng*c đẹp lộ ramộtmảng, từ bé tới bây giờ,côđãtừng mặc đồ như này đâu.
Nhưng sau đó lại có chút hối hận: “Sao lại hở nhiều thế này, tớ sao dám ra khỏi nhà,khôngthích”.
“Sao cậu lại tới đây?” Thấy Khương Doanhđivào, Hứa Lương Cầm cảm thấy rất kì lạ, bình thường Khương Doanh tớisẽnóichocôbiết trướcmộttiếng.
Đối phương nở nụ cười: “khôngsao, ngày mai là chủ nhật nhưng tôi có việc bận, hay là hẹn chiều thứ hai tầm 5 giờ rưỡi, tôi qua đóncô”.
“Xấu hổ quá, tôi đến muộn”. Bởi vì ngồi song song, Hứa Lương Cầm cũngkhôngdám nhìn đối phương, chỉ nhìn thoáng qua, cũng nhìnkhôngrõ, vì thế trong lòng oán trách Khương Doanhkhôngcho mình đeo kính.
Hứa Lương Cầm lập tức nhìn phía sau, quả nhiên là trong xe có người, vì thế mặt đỏ lên, lập tức ngồi vào xe.
“Được, tôi ở ngay cạnh khách sạn Hoa Minh,anhcứ ở bên đường chờ tôi,anhthấy đượckhông?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vậy cũng được, quyết định vậy nhé, hẹn gặp lại”.
Đối phương bắt máy rất nhanh, chẳng qua giọngnóihơi do dự: “Alo?”
Nhìnthậtđẹp trai, Hứa Lương Cầm ngồi xổm trong nhà vệ sinh nhớ lại ngũ quan của Tống Dật Hàng, bất kể là khí chất hay tướng mạo mình vớianhta đềukhôngxứng,khôngthể đùa được!
“Rất xin lỗi, bởi vì lâu quá, tôi quên mất, xấu hổ quá. Tôi lúc nào cũng rảnh, thời gianthìanhtự quyết định nhé”. Hứa Lương Cầm vội vàng nhận lỗi.
Hứa Lương Cầm nhanh chóng đánh giá đối phương, lập tức có cảm giác bị lừa dối, người thấpđãkhôngnói, lúc lại gần mới nhìnrõđược khuôn mặt, Tống Dật Hàng này sao già thế nhỉ, 35 tuổinói50thìngười ta cũng tin đấy!
Người nọ cườinói: “Xe tôi ở bên kia,đithôi”.
Nhận chìa khóa xong, Hứa Lương Cầm nhìn hai người rờiđi, cảm thấy lưng họ Tống này rất dài, vóc dáng cũng rất cao, coi như là đại gia rồi, họ tên lái xe cũng kêu lão Vương, lão Lý,khôngkhác gì tiểu thuyếtcôviết, chẳng qua giọngnóicủa Tống Dật Hàng rất êm tai,khôngphải như ra lệnh cho người khác.
“Xin hỏi có phải Hứa Lương Cầmkhông?” Đối phương là đàn ông, giọngnóicũng rất dễ nghe và lễ phép, có điềucôkhôngbiết là ai thôi.
Viết đến hơn 3000 chữ, cảm thấy hơi mệt, Hứa Lương Cầm thuận tay mở túi khoai sấy ăn, chọnmộtbộ phim Mỹ xem, lúc này điện thoại kêu lên.
côđixem mắt nhiều năm như vậy cũng biếtkhôngít chuyện, giống như Tô Hiểu Vũnói, đầu năm nay cáccôgáiđừng mơ mộngsẽđược đàn ông bao nuôi, người ta chokhôngbằng tự mình kiếm, cho nêncôcũng bắt đầu để dànhmộtít, lấy đó làm niềm vui. Huống chi tương lai nếu có kết hôn rồi có conthìcũng cầnmộtsố tiền kha khá, còn có chẳng may cha mẹ bị bệnh gì cần chữa trị, màkhôngcó chuyện gìthìcầm điện thoại xem tiền mình gửi trong ngân hàng cũng thấy thoải mái vui vẻ rồi.
Hứa Lương Cầm nhanh chóng cám ơn,đichầm chậm đến bên đường, lúc vào hỏimộtnhân viên vị trí nhà vệ sinh, sau đó chạy đến.
Việc này làm Trình Lệ vui đến phát điên, vừa cúp máy liền nhắn tin đưa số của đối phương cho Hứa Lương Cầm.
“Đúng vậy,anhlà?” Có phải hội viên của hội Hạnh Phúc cần tìm mình nhờ giúp đỡkhôngnhỉ,hiệntại cũngkhôngrảnh, Hứa Lương Cầmđangnghĩ lý do để từ chối.
Tống Dật Hàng? Ai thế nhỉ, có phải tên nào lừa đảokhông,nóichuyện cũngkhônggiống lừa đảo mà, may là mình có hai số,mộtsố cho người ngoàimộtsố chỉ bạn bè người thân biết thôi.
“côđiđâu vậy?” Hứa Lương Cầmđangđithìbị chặn lại.
Hì hì, Tống Dật Hàng nàythậtđúng là có bộ dạng phong lưu, được đấy!
Hứa Lương Cầm đánh giá đối phương, bộ dáng nho nhã đẹp trai, chẳng quacôcũng chẳng để ý: “anhnhận nhầm người sao?”
“khôngđeo cũng tốt, mắt khép hờ mới quyến rũ. Được rồi, cậuđãmuộn 10 phút, nhanh nhanh xuống dướiđi”. Tô Hiểu Vũ đưa ví cho Hứa Lương Cầm rồi giụccôxuống tầng.
“Quần áo mua cho tớ sao, cám ơn cậu nha”. Hứa Lương Cầm nghe thấy có quần áo mới liền vui vẻ.
Chẳng qua người này tựa như bước qua từ tiểu thuyết ngôn tình màcôđãviết: đôi môi mỏng quyến rũ, mũi thẳng, mày rậm cùng đôi mắt thâm sâu đa tình.
Từ lúc lên xe di động gọikhôngngớt, tối thứ hai mà bận rộn thế, có thể thấy đối phương với mình hoàn toàn khác biệt, trong nướckhôngnhiều xe Jeep, lại còn thuê lái xe, như vậy là rất giỏi rồi.
“khôngsao, bây giờ tôi còn phải đến nhà ga đưa vé tàu cho bạn,côkhôngngại chứ?” Tống Dật Hàng nhìncôgáiđangngồi thẳng lưng kia, có chútkhôngyên tâm.
“Đúng vậy,anhlà? Ôi trời, xấu hổ quá, là Tống Dật Hàng sao, tôi muốnđivệ sinh, chìa khóa này,anhchờ tôimộtlúc”. Hứa Lương Cầm nhìn thấy lão Vương đứng bên cạnh, lập tức biết người này là ai, vì thế đem chìa khóa nhét vào tay Tống Dật Hàng rồi chạy nhanhđi.
“khôngsao, có việcthìanhcứ làmđi”. Ngoài miệng Hứa Lương Cầmnóikhôngsao, trong lòng xấu hổ vìđãquên người ta, sao dám để bụng chứ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Xin chào, tôi là Tống Dật Hàng, xin lỗi bây giờ mới gọi chocôđược, thời gian qua tôiđicông tác, mới về được hai ngày, hi vọngcôbỏ qua cho,côsắp xếp thời gian thích hợp để chúng ta gặp nhau nhé”.
Người phục vụ rất lễ phép: “Thưacô, nhà vệ sinh của chúng tôi gặp trục trặc, tạm thờikhôngsử dụng được”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau đó lại gọi cho mẹcô, nghe càu nhàumộthồi mới xong.
Đến 4 giờ chiều thứ hai, Khương Doanh cũng đến.
Từ lúchắnvề nước,mộtngày cha mẹ cũngkhôngđể yên, liên tục thúc giục kết hôn,hắncũngkhôngphảikhôngtìm đượccôgáinào, sao cứ phải gấp gáp như thế? Tuần trước mẹ muốn giới thiệu chohắnmộtcôgái,khôngthể từ chối,hắnnghĩ kéo dài thửmộttuần lễ nhưng cha mẹ cũngkhônghết hy vọng. Cho nên bất đắc dĩ phải hẹn đối phương,khôngnghĩ đối phương lại quên mình, làmhắncảm thấy có chút hứng thú.
“Ối, muộn rồi sao, các cậukhôngchịu để ý thời gian,thậtlà….” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưngđãmộttuần trôi qua mà đối phương cũngkhôngcó động tĩnh gì, như thế khiến Hứa Lương Cầm rất thoải mái,thìra đối phương cũngkhôngmuốn xem mắt, thế nêncôchuyên tâm vào tác phẩm của mình, bộ truyện trướckhôngkiếm được bao nhiêu nêncôphải nghĩ cách kiếm thêm bù đắp vào, bằngkhôngmục tiêu gửi tiết kiệm ngân hàng củacôcũng xong rồi.
Đợi trong xe 20 phút đến phát chán cũngkhôngthấy hai người kia đâu, nãy cũng chưađivệ sinh, lúc bọn Khương Doanh tra tấnmộtmất cũng quên mất, trong xe lại có điều hòa lạnhkhôngchịu được, vì thếcônhanh chóng xuống xe, máy móc khóa xe rồi nhìn xung quanhmộtlượt.
Nghĩ vậy Hứa Lương Cầm khinh thường bĩu môi: “Tôikhôngbiếtanh”. Sau đó cúp máy, để điện thoại quamộtbên tiếp tục xem phim.
khôngđúngkhôngđúng, số điện thoại kia chính là người mà mẹcôgiới thiệu cho! Tống Dật Hàng, Tống Dật Hàng! Ôi mẹ ơi, mẹcôhình như cónóingười kia họ Tống đúngkhông? Hứa Lương Cầm lật đật nuốt vội miếng khoai sấy, nhanh chóng gọi lại.
“Vâng, là tôi,anhlà Tống Dật Hàng sao?”
Sao lại xui xẻo thế chứ, Hứa Lương Cầm lo lắng.
Hứa Lương Cầm thấy đối phương mở cửa sau cho mình, ngượng ngùng hỏi: “Hay tôi ngồi ghế phụ,anhcũngkhôngphải tài xế của tôi, tôi ngồi sauthậtkhôngphải”.
Bộ dạng của mình khiến người ta dễ quên như thế sao? Tống Dật Hàng sờ sờ cằm, lần đầu tiênanhcó cảm giác nghi ngờ dáng vẻ của mình.
“Chẳng cần biếthắnlà ai, hai bọn tớ giúp cậu, nhất địnhkhôngthành vấn đề”.
“Hứa tiểu thư, mời lên xe”.
Sáng hôm sau, Hứa Lương Cầm liền gọi điện cho mẹ mình,nóicôđãsuy nghĩ cẩn thận, đồng ýđixem mắt.
Mẹ cũng làm quá lênđi, Lương Cầm bất dĩ mặc Khương Doanh kéocôngồi vào ghế: “khôngphải đại gia, mẹ tớnóibừa đấy, chẳng qua có kinh doanh thôi”.
“Xin hỏicôlà Hứa tiểu thư?” Chưa tìm thấy số, Hứa Lương Cầm nghe thấy bên cạnh có người gọi mình.
Vừa vào cửa liền hỏi người phục vụ: “Cho tôi hỏi, nhà vệ sinh ở đâu vậy?”
Người nọ nở nụ cười: “Tôi là lái xe của Tống tiên sinh”.
Dựa vào kinh nghiệm nhìn người củahắn, nhiều năm tiếp xúc với đủ loại phụ nữ, tuy rằng chưa nhìn kĩ đối phương, nhưng vừa nhìn là thấycôgáinày rất thànhthật, cũngkhôngphải khẩu vị của mình, chẳng qua chỉ gặp mặtmộtlần nên cũngkhôngsao.
“Tôi với lão Vương qua bên kiamộtchút,côở trong xe chờ tôi nhé, chìa khóa xe tôi để đây, có việc gì cứ khóa lại là được”. Tống Dật Hàngnóixong, cầm chìa khóa xe đưa cho Hứa Lương Cầm, rồi nhanh chóngđira ngoài.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.