Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 87: Nam Ca tất thắng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 87: Nam Ca tất thắng


Nam Ca chỉ nhàn nhạt nhìnanhtamộtcái, căn bảnkhôngthèm động tới thanh đao của mình. Người đàn ông kia cho rằng Nam Ca quá kiêu ngạo, hét lớnmộttiếng liền lao đến chỗcô.

Tô Phươngkhôngcần cầm bảng cổ vũ lúc nàyđangđứng ở Tô Hiển bên cạnh, còn đề nghị:"Hay là chúng ta cùng nhau gọiđi?âmthanhsẽcó thể lớn hơnmộtchút?"

Tân Vũ Hoa nghiêm túc gật đầu: "Đoán chừng là chỗ này quá ầm ĩ, Nam Ca tỷkhôngnghe thấy."

Thấycôvẫnkhôngxoay người lại, Tô Phương cuối cùng cũng pháthiệnkhôngthích hợp, do dự hỏi: "Có phảicôấy ngại chúng ta làm bảng cổ vũ quá xấu haykhông?"

Tô Hiển lúc này vẫn còn ra sức lắc lắc cái bảng đâu, nhìn thấy động tác của Nam Ca, cậu sững sờ hỏi Tân Vũ Hoa: "Chẳng lẽ là giọng tôi vừa nãy quánhỏsao?"

Haiz, trước đâycôcũngkhôngpháthiệnra, lúc ở cùng Lệ Sâmcôluôn muốn trốnđi.hiệngiờ Lệ Sâmđilàm nhiệm vụ,côvậy mà lại nhàm chán đếnmức muốn đánh lôi đài.

Nam Ca đều hậnkhôngthể che lỗ tai lại! Đừng gọi tôi đừng gọi tôi mà! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Việc gì?" Trong lòng Diệp Thiệu dâng lênmộthồi chuông báo động, nghĩ thầm người đàn ông nàysẽkhônguy h**p mình làm gì chứ?

khôngđợianhta kịp lại gầnđãthấy Nam Ca bay lênmộtcước, trực tiếp đá vào bụnganhta đáanhta ra xa mười mấy thước!

Nam Ca quay đầu nhìn lại, mặt liền đen.

Nam Ca cố ý nghiêng đầukhôngnhìnanh, nghĩ thầm chờanhkhôngở đây, tôi liền bỏ chạy.hiệntại tôi có thể chạy được rất nhanh, đợianhtrở về cũngđãkhôngtìm được tôi rồi.

Tuy nhiên mặc kệ Đường Tư Nguyệt ảo não như thế nào, Lệ Sâm cũngđãlái xe rờiđi.

Tô Hiển cùng Tân Vũ Hoa đều đồng ý đề nghị này, vì vậy còn đếmmộthai ba cùng mở miệng kêu lên: "Nam Ca cố gắng lên!"

Vì vậyanhta gật đầu: "anhyên tâm, hôm nay tôisẽluônđitheocôấy."

Diệp Thiệuđangđứng ở đối diện lôi đài, vừa vặn có thể nhìn thấyrõràng cái bảng kia. Hơn nữa còn có thể nhìn thấy khuôn mặtnhỏnhắn lạnh như băng của Nam Ca.

"khôngphải nha! Tôi lại muốn nhìnmộtchút, đến cùngthìcôta có bao nhiêu bản lĩnh!"

Nhịnkhôngđược,anhthổi phìmộtcái bật cười.

Về sau có vài người có chút lợi hại nhưng vẫn như cũkhôngphải là đối thủ của Nam Ca.

Nam Ca lại nhịnkhôngđược trào phúng nghĩ cái đồ con người.anhngay cả tên cũngkhôngbiết,anhcònnóianhcó biện pháp? Quỳ!

NghenóiNam Ca chỉ là người bình thường, đến tỷ thí vớicôcũng làmộtngười đàn ông bình thường.anhta thấy Nam Ca nhonhỏgầy teo, cho rằng chắc chắncôkhôngthậtsựlợi hại đâu. Cũng có chút khinh địchnói: "Lát nữa nếu màcôcảm thấy gánhkhôngđượcthìsớmmộtchút nhận thuađi, đỡ phải chịu ngộ thương."

Tuy nhiên Lệ Sâmđãnóinhư vậy, Diệp Thiệu ngược lại rất dễ dàng đồng ý, dù sao...anhta vừa vặn cũng rất nhớ thương muốn đemcôvợnhỏnày kéo tới trong tay.

cônhư thế nào cũngkhôngnghĩ tới, Lệ Sâm lại túmcôlại đây, cùng Diệp Thiệunói: "Lúc tôikhôngcó ở đây,anhgiúp tôi để ýcôấy.côấy rất ưa thích chạy loạn."

Người xung quanhkhôngngừng đông lên nhưng đợimộtlát cũngkhôngcó người nào tới khiêu chiến Nam Ca. Nam Ca cònđangnhàm chán cúi đầu đá hòn đátrênmặt đấtthìnghe thấy Tô Hiển gọicômộttiếng: "Chị Nam Ca cố gắng lên!"

khôngthể viết bảng cổ động tốt hơn được sao?thậtsựlà rất mất mặt rất vui sao?

Nam Ca cũng rất hiếu kỳ, mục đích của Lệ Sâm là cái gì?

Lúc có Nam Ca bên cạnh, Lệ Sâm từ trước đến giờ đềukhôngchú ý đếncôta,hiệntại nhất địnhsẽnhìncôta nhiềumộtchút chứ?

anhdứt khoátkhôngnóicùng Nam Ca nữa, chỉ nghiêm túc cùng Diệp Thiệu nhắc lại: "Mặc dù tôikhôngbiếtrõđây rốt cuộc là cái thứ gì, nhưng mà trí nhớ tôi rất tốt, hôm nay tôiđitìm cái khác choanh."

Vừa nghenóicó nhiệm vụ, Đường Tư Nguyệt lập tức mong đợi hỏi: "Lệ đại ca,anhcó thể mang emđitheokhông?anhbiết em là hệ tinh thần rồi đấy, bảo đảmsẽgiúp đượcanh!"

Vì vậy Nam Ca mặc dùkhôngnóilời nào, nhưng rấtrõràng dùng ánh mắt của mình bày tỏmộtsựkhôngtín nhiệm.

Lệ Sâm còn vuốt vuốt đầu Nam Ca, lúc này mới mang sắc mặt trang trọng rờiđi.

côđiđến trước mặt Lệ Sâm, chỉ chỉ cái dụng cụ kia hỏi: "anhbiết tên thứ này là gì sao?"

Ai biết Lệ Sâm chỉ nghiêng đầu nhìncôtamộtcái, khuôn mặt như tạc tượng, biểu cảm lạnh lùngkhôngdãn ra chút nào: "Tôi cùng Nam Ca hợp tácđãquen,côyếu hơncôấy quá nhiều. Xin nhường đườngmộtchút, tôi phải lái xe ra ngoài."

Hóa ra ba người Tô Phương, Tô Hiển cùng Tân Vũ Hoakhôngbiết như thế nào lạiđiđến cùng nhau. Mấu chốt là, bọn họ bây giờ còn khiêngmộtcái bảng to,trênđó viết "Nam Ca tất thắng!" Ba con người này còn tìm mảnh vải đỏ buộc ởtrênđầu, hình ảnhthậtsựlà...khôngđành lòng nhìn thẳng...

Nhất là cái bảng to kia, cũngkhôngbiết là ai viết. Lúc viết têncô,rõràng lúc đầu viết sai chữ "Ca", còn bôi đenmộtcái, từ phía saumộtlần nữa viết lại!

Đường Tư Nguyệt vô ý thức lùi ra bên ngoài hai bước, Lệ Sâm kéo cửa sổ xe lên sau đó cứ thế mà lái xeđi, chỉ để lạimộtdải bụi bay lên.

Nam Ca chớp chớp con mắt, hỏi hai người đàn ông: "Có phải hai ngườiđãquên mất thứ gì rồikhông?"

Vì vậy Nam Ca giả vờ nhưkhôngnghe được có người gọi mình, xoay đầu qua chỗ khác.

Trong lòng Diệp Thiệu cũngđãcười đến nở hoa,khôngtrách được Lệ Sâm bảo mình coi chừngcôấy,côấy rất dễ dàng bị người khác lừa dối nha. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Diệp Thiệu nghiền ngẫm cườimộttiếng: "anhdẫn em qua xemmộtchút, chẳng phải emsẽbiết sao?"

Nếu có thể thuyết phục được Lệ Sâm,côtasẽvui sướng đến điên mất, vừa có tinh hạch lại có thể đơn độc cùng Lệ Sâm chung đụng!

Diệp Thiệu trợn to hai mắt,thậtlòngkhôngthể tin được chuyện này còn có thể chuyển biến kiểu này. Tuy nhiênanhta vẫn như cũkhôngyên tâm hỏimộtcâu: "anhthậtsựcó thể... Tìm được? Vài cái bệnh viện xung quanh đây có thể cũngđãbị đội viên chúng tôi càn quét qua rồi..."

Lúc này Diệp Thiệuđangđứng ở ngoài sân, Nam Camộtmình cõngtrênlưngmộtthanh đao đứng thẳng giữa sân.

nóithật,côcòn cảm thấy mình chưa dùng hết sức đâu. Chẳng lẽ là ngày hôm qua ăn tinh hạch phát huy tác dụng sao?

"Lệ đại ca,anhđây là muốn làm cái gì nha?" Đường Tư Nguyệt còn cảm thấy may mắn hôm nay trước khi ra cửacôta hơi chăm chút quần áo. Mặc dùkhôngcó đồ trang điểm chocôta dùng, nhưng chiếc váy váytrênngười là cáicôta thích nhất, lúc trước chạy trối chếtcôta cũngkhôngnỡ némđi.

Lại nhìncôgáicòn ngốc đứng ở tại chỗ kia, trong mắt đều là thống hận cùng ảo não.

Tân Vũ Hoa thở dài: "Cũngkhôngcó biện pháp nào mà,hiệntại vật tư thiếu thốn như thế, có thể tìm tới bảng có thể viết chữđãkhôngsai rồi. Đến, chúng ta lại gọi hai tiếng nữađi."

Tuy nhiên sau khinóixong, Đường Tư Nguyệt liền biết làcôta nghĩ nhiều. Lệ Sâmđãmở cửa xe ngồi vào chỗ tài xế,mộtbên khởi động xe,mộtbênkhôngđếm xỉa tới Đường Tư Nguyệtnói: "đira làm nhiệm vụ."

Lúc này Lệ Sâmđangở ga-ra lấy xe, Đường Tư Nguyệt vừa vặnđingang qua. Thấy Nam Cakhôngở đây,côta liền nhao nhao muốn thửđilên tiếp cận.

"Cái gì? Tất cả sao? Khẩu khí này cũng quá lớnđi? Tuy nhiên Nam Ca này có phải người mấy ngày hôm trước vừa gây chuyện ở căn cứkhông? Hình nhưcôtakhôngphải người trong căn cứ mà? Dựa vào đâu mà lớn lối thế?"

Nam Ca gật đầu: "Được nha."

Diệp Thiệu từ trong túi móc ra giấy chứng nhận đưa cho Lệ Sâm. Sau đó Lệ Sâm khẽ cúi đầu nhìn Nam Ca, còn nhu hòa cười cười vớicô: "Ngoan,côở căn cứ chờ tôi trở lại."

"A?"sựchú ý của Nam Ca lại bị hấp dẫnđi. Lôi đài, đâykhôngphải là chuyện vừa nãy mìnhnóivới Lệ Sâm sao? Vì vậy Nam Tiểu Ca chớp chớp con mắt: "Đánh như thế nào?"

Tuy nhiên bọn họ cũng bị khơi mào lòng háu thắng, người này tiếp theo người kiađilên tỷ thí cùng Nam Ca.khôngngoài ý muốn chút nào, mới bắt đầu đều chỉ giống như khởi động. Nam Cakhônguổng phí khí lực gìđãgiải quyết xong.

"A?" Nam Ca nghĩ thầm,anhđangtrêu chọc tôi sao?anhkính nhờ người ta chính là việc này? Đến cùngthìanhcó bao nhiêu sợ hãi tôi thừa dịpanhkhôngcó ở đây mà chạy vậy!

Nửa ngày sau Diệp Thiệu mới phản ứng lại, nhìn ánh mắt Lệ Sâm, ý tứ rất là sâu xa.

hiệntại Nam Cathậtlà muốn làm ba người đằng sau kia câm miệng lại. Cũng maykhôngđợicôxúc độngđãcó người tới nghênh chiến.

"Emkhôngđịnhđiđánh lôi đài sao?" Diệp Thiệu mỉm cười hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nam Ca nghĩ, đây cũngkhôngphải là tôi tinanhhaykhông, mặc dùanhbiếtthậtnhiều thứ. Nhưng mà về y học,anhcũng chỉ là thường dân thôi nhé?khôngở trong nghềkhôngbiết tình hình nghề đó, chẳng lẽanhcònthậtsựcó thể biến ramộtcái máy sao?

Nhất thời trong lòng Lệ Sâm có chút buồn bã, tiểu Zombie nàykhôngthể kiềm chế đôi mắtnhỏlại sao? Giống như bịcôpháthiệntại lĩnh vực nào đấy có thể khinh bỉ mình là sao?

Cái gì tôi cũng chưanóimà! Các ngườiđãđạt thành nhận thức chung? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lệ Sâmkhôngđể ý tới Diệp Thiệu, chỉ nhướn mày hỏi Nam Ca: "Sao nào,côkhôngtin tôi à?"

Lệ Sâmnóichuyện làm việc rất trầm ổn, cũng rất ít dễ dàng hứa hẹn cái gì. Lần này đối mặt với nghi vấn của Diệp Thiệu, nửa điểmanhcũngkhôngtức giận: "Yên tâm, việc tôi đồng ý nhất định có thể làm được. Tuy nhiênanhcũng phải đồng ý với tôimộtviệc."

Lệ Sâm cũngđãcùng Diệp Thiệu ước định thành công: "Vậythìbây giờ tôiđiluôn,anhđem giấy thông hành củaanhcho tôi."khôngphải làđitheo người trong căn cứ ra ngoài nên có chút phiền toái.

Lại là Nam Ca!nóikhôngđến ba câu,anhđãche chở Nam Ca như thế! Để cho mìnhđitheo làm nhiệm vụthìsao chứ? Bản thân cũngđãluyện tậpmộtthời gian dài, chắc chắnsẽkhôngtuỳ tiện hành động nữa!

Hai người rất nhanh kết bạn rờiđi, Đường Tư Nguyệt nhìn phương hướng họđichính là chỗ lôi đài.côta chuyển chuyển con ngươi, cũng hướng tới chỗ kia màđi.

Vốn là đối thủ quá yếu nên Nam Ca cũngkhôngcó gì đắc ý cả, ai biết đội cổ động viên phía sau lại giống như là bị điên. Còn vòng quanh đại thao trường chạymộtvòng, gào khócnói: "Nam Ca tỷthậtsựlà quá lợi hại!"

Diệp Thiệu bị Nam Ca nhắc nhở, cũng cảm thấy khả năng Lệ Sâm chỉ sơ ý hỏi. Vì vậyanhta uyển chuyển mà tỏ vẻ: "Tôi nghĩ buổi chiều tôi nên cùng Lâm tiên sinhnóichuyện này thôi..."

Ba người kia là đội cổ động viên của Nam Ca sao? Ha ha ha... Thấy qua nhiều người luận bàn ở đây nhưng đây là lần đầu tiênanhchứng kiến người mang đội cổ động viên đến...

Lúc này đội cổ động viên cònđangđiên cuồng chạy, vừa chạy vừa kêu: "Thắng mười bốn trận liên tiếp! Chị Nam Ca tuyệt nhất!"

Chương 87: Nam Ca tất thắng

Đợianhđirồi, Nam Ca vẫn còn nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài, pháthiệnngười đàn ông này vậy màkhônghề quay đầu nhìn lại. Vì vậycôlại nghiêng đầu nhìn Diệp Thiệu, còn biểu lộrõràng lập trường của mình: "Đầu tiênnóitrước, tôikhôngnhận biếtanh. Hôm nay tôisẽkhôngở cùnganhđâu..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

...

Đừngnóilà Diệp Thiệu, Nam Ca nghe Lệ Sâmnóicũngthậtkinh ngạc.

Lệ Sâm liếc qua,nóithật: "khôngbiết."

thậtramộtcước củacôkia, người khác cũng nhìnkhôngra cái gì. Những người dân chúng bình thường kia đều hítmộtngụm khí lạnh. Con nhóc này đến cùng là từ đâu đến vậy? Sao có thể nhanh nhẹn dũng mãnh như thế?

nóithật, saohiệntạianhta lại cảm thấy Lệ Sâm là hán tử trong núi, Nam Ca làcôvợnhỏanhta(LS) dùng tiền để dành cả đời để mua về, ngày ngày phải trông chừng, lúc nào cũng sợ vợ chạy mấy vậy?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 87: Nam Ca tất thắng