Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi
Sanh Lạc Lạc
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 86: Dụng cụ bị hỏng
"Hả?" Diệp Thiệu cảm giác mình nghe nhầm.
Diệp Thiệu hiển nhiên là chạy qua đây,anhta còn xoa xoa mồ hôitrêntrán sau đónóivới hai người: "Hai người cùng tôi đến phòng thí nghiệmmộtlát."
"Sao thế?" Lệ Sâm cũng thu hồi địch ý lại, nghiêm túc hỏi.
Vẫn luônđira rất xa Nam Ca mới phản ứng lại, thế nhưng hướng về phía Lệ Sâm bật cười.
Diệp Thiệu sốt ruột kéo Nam Cađiqua ý bảocôkiểm tramộtchút: "Em thử nhìn xem có phải cái nàykhôngthể dùng rồi?"
Diệp Thiệu vui mừng nhìn thoáng qua Nam Ca,anhta cũng biết, tiểu sư muội mặc kệ thời điểm nào, chắc chắn vẫnsẽluôn đứng ở bên mình.
Diệp Thiệu khóc cười: "anhkhôngbiếtrõ, cái dụng cụ này vốnđãkhó tìm,khôngcó mấy bệnh viện có. Trước chúng tađiBiện thành tìm kiếm dụng cụ,khôngbiết sao lại truyền tới căn cứ Hoa Nguyên, bên kia còn dùng điện vô tuyến liên lạc cùng Lâm tiên sinh, kháng nghị chúng tađiđịa bàn căn cứ bọn họ cướp lấy tài nguyên, còn muốn cùng căn cứ Tân Bình đàm phán nữa!"
Vì vậy Nam Ca vô cùng, cực kỳ buồn chán.cômuốnđilôi đài của căn cứ xemmộtchút.
Chương 86: Dụng cụ bị hỏng
Tưởng tượngthìrất tốt nhưng kết quả làkhôngđợicôkịpđithìDiệp Thiệuđãlại đây. Lệ Sâm vẫn tràn trề địch ý với Diệp Thiệu, dù sao ai cũng biết tâm tư củaanhta với Nam Ca.
Tuy nhiên bọn họ cầm tinh hạch, cũngkhôngcó ý định tìm nữ nhân kia gây phiền toái. Cũng chính là sau khi Nam Ca cùng Lệ Sâm rờiđi, mấy người Diệp Thiệu bọn họ trước sau cũngđi. Trong phòng chỉ còn lại Đường Tư Nguyệt cùng Cao Trường Húc.
Nam Ca có được tinh hạch, trở về liền đem viên tinh hạch kia ăn luôn. Chép miệng, quả nhiên vẫn làkhôngcó mùi vị gì. Sau khi nếm qua,côcònđihỏi Lệ Sâm: "Chúng ta khi nàothìđi?"
Nếu như bởi vì thuốc thửkhôngthành công, Lâm tiên sinh phát hỏa,anhtakhôngđược làm nghiên cứu nữathìlúc này nên rờiđithôi.
Chờanhta vừađi, Đường Tư Nguyệt liền hung hăng lau nước mắt. Nhớ tới lúc nãy Nam Ca khiêu khích, Lệ Sâm lãnh đạm.côta trong cơn giận dữ đập bàn phịchmộttiếng: "Nam Ca, tôi vàcôkhôngđội trời chung."
Vốn là Diệp Thiệu nếu có thể nghiên cứu chế tạo ra thuốc thử, vài chuyện này chưa tính là vấn đề. Nhưng bây giờ,mộtbước mấu chốt nhấtđãkhó có thể tiếp tục, cũng khó trách hôm nayanhta sốt ruộtđitìm Nam Ca cùng Lệ Sâm như vậy.
Nam Ca đối với mấy dụng cụ này rất nhanh quen thuộc, những kinh nghiệm cùng ký ức kia giống như bị khắc vào trong xương. Đợi sau khicôkiểm tramộtphen, cũng gật đầu: "Hỏngthậtrồi, tôikhôngbiết sửa."
Nam Ca có chút khẩn trương nhìn Lệ Sâm. Ở trong ấn tượng củacô, hình như Lệ Sâm cũngkhôngthiên vị mình bao giờ.
Lệ Sâm cũng hiểu ra, hóa ra bọn họ bôn ba xa như vậyđãđitới địa bàn căn cứ của người ta?
Dù sao dụng cụđãđầy đủ hết, chắc chỉ mất vài ngày. Nam Ca có thể chờ, tuy nhiên ban ngày Tô Phương cùng Tô Hiển muốn tham dự xây dựng căn cứ. Đám Tân Vũ Hoa lúc nào cũng muốn làm nhiệm vụ,khôngcó người nào bồicô.
"Đội trưởng cần phảinóilời giữ lời nha, đến lúc đấy nhất định tôisẽcàng cố gắng hơn bây giờ,khôngcản trởanhnữa!"
anhta còn che mắt cười như khóc: "Trông mong lâu như thế, chỉ vì chút dụng cụ này mạng cũng sắp mất, vậy mà kết cục lại như vậy..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lệ Sâm còn tưởng là thuốc thử xảy ra vấn đề gì, ai biết sau khi mang Nam Cađiqua mới pháthiệnlà cómộtdụng cụ rất quan trọng bị hỏng.
Nam Ca hừnhẹ, vậy mà còn đem mình so sánh cùngcôta?
nóilà lôi đài,thậtra nó nguyên bản chỉ làmộtcông viên hoang phế, sau khi căn cứ xây thành, bên trong này bị đổi thànhmộtcái thao trường.
Sau đócôliền nghe thấy Lệ Sâm ởtrênđỉnh đầucônói: "côđángyêuhơncôtamộtchút."
Lệ Sâm suy tưmộtlúc: "Chờ Diệp Thiệu nghiên cứu thuốc thử thành công, chúng ta liền rờiđi."
Lúc trước Cao Trường Húc vẫn muốn điều hòa quan hệ hai người,hiệntại quả thực là bị Nam Ca làm cho mất hết mặt mũi. Vì vậyanhta còn chỉ Nam Ca, oán hậnnói: "côđừng quên, chỗ này là căn cứ Tân Bình!"
Cao Trường Húc gượng cười hai tiếng, nghĩ thầm trình độcôcùng đội viên chúng tôi kém hơnkhôngphải làmộtít. Vậy mà còn muốn cùng chúng tôi làm nhiệm vụ? Tôi xem ra nên nhanh chóng cùng Lâm tiên sinhnóimộtchút, để chocôcách xa chúng tôi mới tốt.
Vì vậy Nam Ca cũng đứng lên, cùng Cao Trường Húcnói: "Tóm lại tinh hạch này tôisẽkhôngnhường. Nếu aikhôngphục, đánh với tôimộttrận. Thắngthìtôi lập tức đem tinh hạch chocôta."
Lệ Sâm nghe Đường Tư Nguyệtnóixong cũng pháthiệnánh mắt Diệp Thiệu,anhthẳng tắp nhìn trở về. Vậy mà còn cười cười với Diệp Thiệu.
Quả nhiên, ánh mắtanhquá sắc bén ngưng trọng, Cao Trường Húc vẫn còn muốn đưa tay ra, trực tiếp liền dừng ở trongkhôngtrung.
nóixong, bắt lấy cánh tay Nam Ca, dắt taycôhướng ngoài ra màđi. Nam Ca bây giờ vẫn còn ngây ngốc nhìn Lệ Sâm đâu, hoàn toànkhôngnghĩ tớianhlạithậtsựgiúp mìnhnóichuyện!
Diệp Thiệu chứng kiến ánh mắt Lệ Sâm, trong lòng liền lộp bộpmộttiếng. Cái người đàn ông này, đối với Nam Ca hiển nhiên là nuông chiều. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc bọn họ đem dụng cụ từ chỗ Mạnh Nham trở lại căn cứ vẫn còn tốt, kết quả là mới cómộtngàyđãbất ngờ bị hỏng! Thứ này cực kỳ khó tìm, bọn họ cũngkhôngcó thợ sửa máy cao cấp. Càngkhôngcó linh kiện thay thế,hiệntại thuốc thử tiến hành đượcmộtnửa rồi. Mắt thấyđãsắp thành công lại phát sinh chuyện này, cũng khó trách Diệp Thiệu sốt ruột!
Bình thường nếu như có ngườikhôngra ngoài làm nhiệm vụ, có thể luận bàn ở bên trong. Trong căn cứ còn có quân nhân giải ngũ cùng huấn luyện viên võ thuật, bình thườngsẽchịu trách nhiệm huấn luyện người trong căn cứ.
Lệ Sâm còn sờ sờ mặt mình, có chút bất đắc dĩ hỏi: "trênmặt tôi có cái gì sao?"
Mới vừanóixong, Lệ Sâm dùng tay chọc chọc cái đầu tròn củacô: "Nhanhđithôi."
Nam Ca ha ha cườimộttiếng nghĩ thầm, cuối cùng cũng có thể làm cho đám nhân loại này kiến thứcmộtchút phong thái của mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nam Ca chỉ phụ trách nghe, chủ yếu làhiệntạicôcũngkhôngnghĩ ra biện pháp tốt nào.
Ai biết thời điểm Diệp Thiệuđangchuẩn bị tiễn khách, Lệ Sâm lại thình lìnhnóimộtcâu: "anhchỉ cần cái dụng cụ này phảikhông? Tôi có biện pháp."
côchính là tiểu thần giữ của, muốn chocôđem mấy thứđãnuốt vào bụng lấy ra làkhôngthể nào!
Vì vậycôcònnóisuy nghĩ này với Lệ Sâm, Lệ Sâm suy nghĩmộtchút cảm thấy cũngkhôngthể bắt Nam Ca phòng thủ ở trong phòng mãi được liền đồng ý: "côcó thểđithử đánh lôi đàimộtchút, xem xem tài nghệ củacôbây giờđãđến mức nào. Tuy nhiêncôra tay phải kiềm chếmộtchút, người trong căn cứ bị thương quá nhiều chỉ sợ Lâm tiên sinhsẽtìm đếncô." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng nhìn dáng vẻ của Diệp Thiệu rất lo lắng, hình như tìm Nam Cakhôngphải là đểnóichuyệnyêuđương?
Vừa nãycôta thương tâm cực kỳ, lúc này như sợi dâykhôngthể kéo căng được nữa liền khóc lên: "Đội trưởng, tôi cũng cố hết sức mà? Mặc dù lời này tôikhôngnênnói, nhưng mà tôi chính làkhônghiểu tại sao tất cả mọi người thiên vịcôta như thế?"
Nam Ca ngược lại cảm thấy Tông Hạo Hiênnóirất đúng. Đường Tư Nguyệt này thựcsựkhôngcó làm gì mà? Chỉ sợ bị cảm động cũng chỉ có chính bản thâncôtađi.
Quả nhiên, lúc Lệ Sâmmộtlần nữa trả lời Đường Tư Nguyệt, sắc mặtmộtchút cũngkhôngthay đổi. Trong lờinóicũngkhôngcó nhiệt độ gì, chỉ giống như nhắc lại lờinóicủa Nam Ca: "Công lao của Nam Ca lớn, tinh hạch tẩ nhiên docôấy chọn. Nếu nhưcôcảm thấy phân phốikhôngđều có thể tìm đội ngũ khác, hoặc là tự mìnhđisăn g·i·ế·t Zombie. Tinh hạch chúng tôi cũngđãcầm đến tay, trước hết xin lỗikhôngtiếp được."
Diệp Thiệu suy sụp tinh thần dựa vào bàn, nước thuốctrênmặt bàn bởi vì động tác củaanhta mà lung lay hai cái.
Lệ Sâmthậtsựlàkhôngbiếtrõloại ý nghĩ này của Nam Ca là như thế nào mà đến. Hôm quaanhmới xem như nhận biết Đường Tư Nguyệt, tại sao phải giúpcôta chứ?
"Cái này cũng chưa tính là gì. " Diệp Thiệu hiển nhiên cũng gánh chịu áp lực rất lớn: " Người Hoa Nguyên hình như vẫn luôn nhìn chằm chằm con Zombie hỗn hợp kia. Định chờ đội ngũ nâng cao năng lực liền g·i·ế·t con hỗn hợp kia.hiệntại con hỗn hợp bị chúng ta g**t ch*t, tinh hạch cũng bị chúng ta lấy, người Hoa Nguyên còn muốn chúng ta trả lại tinh hạch cùng thuốc men đâu." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
anhta đem mình làm người nào? Vìmộtdanh tiếng tốt mà có thể để Nam Ca chịu ủy khuất?
Lệ Sâm cũng tiến lên quan sát, tuy nhiên hiểu biết củaanhđối với mấy cái này dụng cụ cũngkhôngnhiều. Chỉ hỏi Diệp Thiệu: "khôngthểđitìm lại sao?"
Vì vậy Đường Tư Nguyệt cũng đứng lên, thựcsựcùng Lệ Sâmnói: "Lệ đại ca, Nam Ca là người củaanh.anhbình luận phân xử xem viên tinh hạch này nên đưa cho ai mới tốt?"
Đường Tư Nguyệt nhìn về phía Lệ Sâm, ánh mắt lại sáng lên. Ngày hôm quaanhấy còn cứu mìnhmộtmạng, hôm nay chắc chắnsẽkhôngkhôngbỏ mặc mìnhđi?
Lại an ủi Đường Tư Nguyệt vài câu, Cao Trường Húc lấy cớ trong căn cứ còn có chuyện phải xử lý rờiđi.
Nam Cakhôngcó hứng thú gì đối với huấn luyện này, ngược lạicôlại cảm thấy đánh nhau rất có tính sáng tạo.
Mà cũng nhìn chăm chú vào Lệ Sâm còn có Diệp Thiệu.anhta ngược lại muốn nhìnmộtchút, Lệ Sâmsẽche chở ai. Nếu màanhtathậtsựvì mặt mũi hoà nhã mà đem Nam Ca tổn thươngthìkhôngcần biết phải trả giá cao như thế nàoanhta cũng nhất định phải đoạt Nam Ca về.
Nam Ca khanh khách cười rộ lên,âmthanh giống như chuông bạc.côdán vào Lệ Sâm, cònkhôngngừng hỏi: "Vì saoanhthiên vị tôi như thế nha? Ngày hôm quakhôngphải làanhcòn cứu Đường Tư Nguyệt? Hôm nay tôi còn cho rằnganhcũngsẽgiúpcôtanóichuyện đấy."
Thuận tay đem Nam Ca kéo lại đây, bởi vì thân mình Nam Ca nhonhỏlại cònkhôngchống cự, sau khi bị ômđiqua, thân thể còn lay độngmộtcái.
Nam Ca ân hừ lắc đầu, còn nhìn nhìn chân trời. Đem bàn taynhỏbé đặt ởtrêntrán cản trở con mắt: "Tôi chỉ muốn nhìnmộtchút, mặt trời hôm nay có phải mọc lên từ phía tây haykhông."
Cao Trường Húc vẫn rất thương tiếc Đường Tư Nguyệt, vì vậyanhta liền ở lại an ủicôta: "Có lẽ Nam Ca chỉ là nhìn thất tinh hạch đẹp mắt, lấy về chơi hai ngày rồi mới đem tinh hạch trả lại chocô.côcũng đừng quá thương tâm, về sau làm nhiệm vụsẽcó nhiều tinh hạch hệ tinh thần, đến lúc đấy tôi để lại chocôtrước."
Với cả,anhvẫn còn nhớ ngày hôm quađãhứa hẹn với Nam Ca.anhrõràngđãnói, tinh hạch hệ tinh thần đều là củacô.
"hiệntại dụng cụ này bị hỏng, tôi còn muốn suy ngẫm lại. Làm thế nàonóichuyện với Lâm tiên sinh." Diệp Thiệu thở dài,rõràng là phải đem hết thảy mọi chuyện đều tự gánh chịu,nóivới Lệ Sâm cùng Nam Ca: "Hai ngườiđivề trướcđi,sựviệc nàykhôngcần lo nữa."
Vốn làsựtình giữa haicôgái, Lệ Sâm cùng Diệp Thiệu đềukhôngđịnh tham dự. Lúc này Cao Trường Húc cũng dính vào, Lệ Sâm cũng nhịnkhôngđược nữa đứng lên ngăn cản trước mặt Nam Ca, lạnh lùng nhìn Cao Trường Húc.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.