Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi
Sanh Lạc Lạc
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 49: Tôi muốn cắn cô
Nam Ca tận lực bình phục khát vọng trong lòng, đôi mắt tĩnh mịch nhìn chằm chằm Tô Phương. Nếucôđãđồng ý Lệ Sâmthìkiểu gì cũng muốn làm ra dángmộtchút. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nam Ca vừa mới đứng vữngtrênmặt đất, thậm chí mấy sợi tóc bởi vì động tác vừa rồi củacôcònđangở trongkhôngtrung bay xuống ngoan ngoãn xõatrênvai.
côcòn chưa lại gần mục đích cũng cảm giác được chỗ đó cókhôngít người. Nam Ca hơi lo lắng. Lúccôvừa mớiđicứu Tô Phương, mấy người này còn chưa tới đâu.côkhôngcó hơi thở, bên trong này cũngkhôngcó Zombie cho nên chỉ đơn giản che giấu thân ảnhđitới.
côáng chừng thanh đao, quả nhiên trọng lực này dùng rất thuận tay. Chỉ là dùng phương pháp g·i·ế·t Zombie tới g·i·ế·t ngườithậtsựlà quá kém cỏi.
Thuận tiện, tôi còn muốn đem tất cả người có dị năng trong thị trấn đều ăn hết! Gào.
Đợi đến lúc bọn họ muốn tránh, Nam Cađãtừ nóc phòng rơi xuống vung ba lần đao liền thu được ba cái mạng.
hiệngiờ đừngnóilà cắnmộtcái, gặp phải loại nhục nhã vô cùng này cho dù c·h·ế·t vẫn cảm thấykhôngđủ để tẩy trừ sạchsẽ. Tô Hiển lập tức đồng ý: "Được!"
Mặt khác hai gã còn lại vìẩnnúp chỗ xa cho nên Nam Ca mớikhônggiết hai người này ngay được.
Tô Hiển còn chưa bị đắc thủ nhưng cũngkhôngsai biệt lắm, quần áo toàn thân cậu đều bị xé vỡ vụn, giờ phút này thân thể bị ép thànhmộttư thế khuất nhục.
Nhưng người Nam Ca lại giống như là thằn lằn, vững vàng bò ở phíatrênmộtâmthanh cũngkhônghề phát ra.
Nam Ca vui mừng, thời điểm nhấc theo thanh đaođilên phía trước còn lầm bầmmộtcâu, hai chị em nàythậtsựlà sảng khoái.
Nam Ca pháthiệngã bị dọa đếnâmthanh đều bất ổn, thấy hơi mấtđihứng thú ra tay.
Tô Phương cũngkhôngở lại bên trong này lâu, chỉ dựa theo lời Nam Cađãnói, sau khi ra cửa liền hướng tới phía đông chạy.
Gã đàn ông còn lại chứng kiến từ đầu đến cuối lại bị Nam Ca hù dọa trực tiếp tè dầmkhôngkhống chế được, chớnóichi đến kêu lên.
Phòng ở nàyđãrách nátkhôngchịu nổi, căn bản làkhôngthể cho người ở nữa. Thậm chí năng lực chịu sức nặng cũng rất kém cỏi.
Nhìn bộ dáng xấu xa kia,côquả thực là hậnkhôngthể tự đâm hai mắt.
Nhiều vết tích máu như thế, khiến cho toàn bộ khung cảnh trông vô cùng bẩn thỉu. Xem ra lần sau còn phải hỏi Lệ Sâm, có cách nào g·i·ế·t người sạchsẽhơnkhông. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vì vậy Nam Ca nắm chặt thanh đao trong tay, hạ quyết tâm bò lêntrênnóc phòng.
Nếukhôngphải làcôấykhôngcó ác ý,nóikhôngchừng Nam Casẽvô thức đem taycôấy cắt đứt.
Giờ phút này Tô Hiểnđãngồi dậy, áo rách quần manh. Cậu chỉ có thể dùng tay che lại bộ phận mấu chốt, sau đó ngẩng đầu xấu hổ nhìn về phía Nam Ca: "Cầu xincôgiúp tôi giếtanhta!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dán vào góc tường,côtừ trong khe hở nhìn ra lúc này Nam Ca mới pháthiệncó mấy gã đàn ông thế mà lại đem đè Tô Hiển ở dưới thân thể!
Nam Ca lúc này cònkhôngbiếtmộtcử chỉ vô tâm củacôlại khiến Tô Phương nghĩ như vậy nhiều, chỉ là mừng rỡ bật cười: "Vậy tốt nhất làcôcó thểnóilời giữ lời!"
Nhưng mà gã còn chưa kịp phát ramộttiếng vang nào,đãcảm giác được cổ chợt lạnh. Lập tức, thế giới trong mắt gã nghiêng ngả!
Tô Phươngđangbị trói, Nam Ca rút thanh đao ra, đem sợi dây thừngtrêncổ tay cùng cổ châncôấy đều chém đứt. Sau đó cònnóivớicô: "Xung quanhkhôngcó ai, lát nữa sau khicôrời khỏi đâythìđithẳng về phía đôngđi, xe chúng tôi ở bên kia. Nhớ kỹ, buồng sau xekhôngkhóa,côtừ nơi đó lên xe."
Nơm nớp lo sợ nhìn Nam Ca, song lại bắt gặp tia sáng lóe lên trong con ngươi đen kia chiếu thẳng vào khuôn mặt mình.
Nam Ca đem ngón trỏ dựng thẳng lên đặttrênbờ môi, làm ra động tác chớ có lên tiếng.
Mà Nam Ca cònđangbò đếnmộtchỗ khác tìm góc độ ra tay. Năm người, nhất định phải giải quyết trong thời gian ngắn nhất,côkhôngthể để cho bọn họ phát raâmthanh.
Mà năm gã đàn ông này đềuđangtập trung tinh thần nhìn chằm chằm Tô Hiển, ai cũngkhôngnghĩ đến có Zombie đánh bất ngờ!
Nhưng mà bây giờ làm thế nào bí mật? Cũngkhôngthể chờ những người này xong việc rồi mình mớiđivàođi?
Tô Phương chăm chú nghe Nam Canói, ngưng trọng gật đầu, chờ thời điểm Nam Ca muốn đứng dậy,cômạnh mẽ bắt lấy cổ tay Nam Ca.
Nam Ca cũngkhôngbiết tâm tưcôgáinày quayđiquay lại nhiều lần như vậy, chỉ đem cổ tay rút ra nhàn nhạtnóicùngcôấy: "Người trong thôn này khiến người khác chán ghét cực kỳ, tôi chỉ thuần túykhôngưa bọn họ."
Quay đầu lại, Nam Ca nhìn Tô Hiển giống như là nhìnmộtkhối thịt béothậtlớn,côkhó có được ân cần xông tới hỏi: "Sao thế? Cậu có thểđikhông?" Nụ cười kia quá sáng lạn, trong nháy mắt Tô Hiểnkhôngdời ánh mắtđiđược.
Nhìn thế giới lượn vòng làsựkiện rất kinh khủng, trong lúc chớp mắt gã hoàn toàn chếtđikia vẫnkhôngý thức được, nguyên nhân gã có thể chứng kiến cảnh tượng này là do Nam Ca chém đầu gã, mà cái đầu vẫn còn quanh quẩntrênkhôngtrung vài vòng mới rơi xuống.
Lắc lắc thanh đao trong tay,mộtchuỗi hạt máu vẩy ratrênmặt đất. Vết tích đường máu này còn trực tiếp kéo dài đếntrêntường.
Những người khác thấy Tô Hiểnkhônggiãy giụa nữa, cho rằng cậuđãnhận mệnh, động tác xuống tay càng nhanh hơn. Nam Ca nghe bọn họ tranh luận xem ai được xuống tay trước đem Tô Hiển **.
Vừa mới phút trước vẫn là nhóm năm người,hiệntại chỉ còn lại hai người. Hai người bọn họ khiếp sợnóikhôngra lời.
Nam Ca lại nghĩ tới ánh mắt của Tô Phương lúc nãy, còn có lúc ban ngày, bộ dáng cùng Tô Hiển khi phải xa nhau kia.
Hai gã kia thấy Nam Ca trong chớp mắt g·i·ế·t ba người, con mắt đềukhôngchớp nổimộtcái, sắc mặt trắng bệch muốn mở miệng thét lên.
hiệntại cậu trực tiếp ôm lấy Nam Ca lớn tiếng khóc lên. Phản ứng đầu tiên của Nam Cakhôngphải là đem Tô Hiển đẩy ra, mà làđangnghĩ, hỏng bét, cậu bé này khóc lớn tiếng như thế nhất địnhsẽđem người khác đưa tới nha!
Gã đàn ôngtrênngườiđãchuẩn bị dùng lực, Tô Hiển lập tức hoàn toàn tuyệt vọng, Nam Ca cuối cùng cũngđãtìm được cơ hội.
Vì vậy Tô Phương gật gật đầu, trong giọngnóikia còn mang theo khí thế đập nồi dìm thuyền: "Được, tôi đồng ý."
Nam Ca vì sao còn chưa ra tay? Dưới đáy lòng cậu reo hò.
Chờ đến lúc bò đến nóc phòng, Nam Ca cònnóithầm trong lòng, động tác này làcôhọc cùng Zombie cấp ba sáng nay,khôngnghĩ tới dùng tốt như thế.
Những ngôn từ ô uế mà mấy gã đàn ông d*m đ*ngnóira cònkhôngngừng đập vào lỗ tai Nam Ca. Vì phòng ngừa Tô Hiển gào thét, mấy gã này còn che miệng cậu lại. Từ góc độ này Nam Ca có thể nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọngtrênmặt Tô Hiển.
Nam Ca bước nhanh về chỗ nhốt Tô Hiển. Thời gian củacôkhôngcòn nhiều, Lệ Sâm chịu trách nhiệm ngăn chặn Thành ca, còn người khác bất cứ lúc nào cũng có thểđiqua.
Vì vậycôlập tức cầm tay Tô Hiển kéo ra ngoài, còn thấp giọng trách mắng: "Cậu câm miệng cho tôi!"
Tô Phương chỉ cảm thấy xúc cảm dưới tay dị thường lạnh như băng, nhưngcôcho là do thể chất Nam Ca kém: "Tại saocôphải giúp chúng tôi?"
Thành ca cũng liên tục thiết kế muốn có đượccônhưng mà lúc nhìn thấy Thành ca,côluôn vô ý thức buồn nôn. Giờ đối mặt với Nam Ca,côcũng mất tự nhiên nhưng lạikhôngghétcôbé này.
Chương 49: Tôi muốn cắn cô
Nước mắt Tô Hiển suýt chút nữa rớt xuống. Vừa mới nãy cậu còn nghĩ nếu ai có thể cứu cậu, cậu liền dùng cả đời báo đáp!
Vì vậycônuốtmộtngụm nước bọt, lựa chọnmộtloại phương thứccôcó thể tiếp nhận được, cùng Tô Phươngnói: "Tôiđigiúpcôcứu em traicô, sau khi chuyện thành côngcôcho tôi cắnmộtcái nha."
Chính là giờ phút này!cônhảymộtcái từtrênnóc phòng vọt xuống dưới đất, giống như con Zombie hệ tinh thần hôm nay, chỉ là hành động củacôlại lưu loát hơn, thanh đao trong tay bay múa phát ra tia sáng lạnh!
Đảo tròn mắt, Nam Ca vẫn giở trò đùa giỡn nhonhỏcùng Tô Hiển ra điều kiện: "Muốn tôi g·i·ế·t gã cho cậu cũng được, nhưng lát nữa cậu cũng phải cho tôi cắnmộtcái."
cônhất thời rối rắm. Lệ Sâmnóichocôbiết là,côchỉ phải bí mật đem hai chị em đemđi, những người khácanhtự có biện pháp đối phó.
Trong đầu Tô Phươngthậtsựrất rối rắm, dù saocôthậtsựkhôngthích congái.
Tô Phương nghĩ thầm, mình cũngkhôngđẹp bằngcôgáinày, đến cùngthìcôấy vừa ý mình chỗ nào vậy?
Để ý tới thanh đao phía saucôgáikia... Nếu như bây giờcôcự tuyệtcôấy,côấysẽkhôngsẽthẹn quá hóa giận chứ?
Nhưng mà Nam Ca cũngđãmang theo thanh đao nhảy về phía trước,mộtcâunóinhảm cũngkhôngcó. Tay trái che miệng củamộtgã, tay phải từ phía sau vẽ lên cổ gãmộtđường gọn gàng,mộtcái đầu người cứ thế mà rơi xuống! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Phương quả thực là nổimộtthân da gà.côgáiđối diện nàythậtsựthích mình sao! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lẽ nào là bởi vì nhìn hai chị emcôrất đáng đồng tình? Hay là Nam Cathậtsự... Thích mình?
Hai chị em này sao lại thẹn thùng như thế?
Đại học mà Tô Phương học điển hình là nam nhiều nữ ít. Trước kia ở trong trường cũngđãgặp mấycôgáicó cử chỉ thân mật, nhưng lúc nàythậtsựxảy ratrênngười mình,côcảm giácmộtngày thấp thỏm đều muốn vào thời khắc này bộc phát ra.
"Đương nhiên." Nam Ca lại ngửimộtcái.
Nam Ca còn phất phất tay nghĩ thầm, bé trai nàykhôngphải là bị ngu rồi chứ. Vì vậycôchỉ chỉ ra ngoài cửa: "Ra cửa chạy về hướng đông, chị cậuđãở chỗ đó chờ cậu."
Tay Tô Hiển gắt gao nắm chặt mặt đất, cậu tập trung quá mức thậm chí còn cảm giác được có đồ vật gì đótrênđỉnh đầu mình.
Lúc nàycôngược lại thấy may mắn khi Lệ Sâm cho mình nếm qua máuanh. Nếukhôngvới khoảng cách gần cái cổ trơn bóng như thế,nóikhôngchừngcôthậtsựkhôngnhịn được nhào lên cắn đấy.
Lòng Tô Phương đềuđãbị hai chữ em trai hấp dẫnđisựchú ý,côxấu hổ xoa xoa cánh tayđangnổi da gà, bán tín bán nghi hỏi: "côthậtsựcó thể giúp tôi sao?"
Nam Ca vốn muốnnói, chịgáicủa cậu cũng vừa mới cũng lộ ra vẻ mặt này, chỉ làkhôngcó nghiêm trọng như cậu thôi.
Chờ đầu người kia lộp bộp rơi xuống xong, Nam Ca như gặp phải hiệu lệnh rút quân, vội lùi ra sau hai bước.khôngmuốn làm cho vết máu dính vào người mình. Nếu lại làm bẩn bộ quần áo này, Lệ Sâm lại muốn ép buộc thay quần áo chocô.
Tô Hiển vốn cònđanggiãy giụa, ai biết vừa ngẩng đầu lên thế nhưng lại pháthiệnNam Ca ở nóc phòng, cậu mãnh liệt trợn to hai mắt.
Nhưng màcôsuy nghĩmộtchút, tối thiểuthìNam Ca vẫn làmộtcôgáixinh đẹp. Nếu là Thành ca... Thôi, mình vẫn nên đồng ý vớicôấy! Dù sao bây giờ là tận thế, cùng lắm là sau khi kết thúc loạisựtình này, bản thân mang Tô Hiển nhanh chóng rờiđilà được.
Dù sao tuổi Tô Hiển vẫn cònnhỏ, loại trận chiến này cậuthậtsựsợ hãi, giờ phút này đành phải nhắm mắt lại.
thậtmuốn cắnmộtcái, gào.
khôngđợi Tô Phươngnóinữa, Nam Cađãnhấc theo thanh đaođira cửa.
Nội tâm Tô Phương vẫn cònđanggiao chiến quyết liệt. Nam Ca cũngkhôngrõlắm trong lòngcôấy nghĩ cái gì, chỉ là trong bóng tốicôpháthiệnmáu Tô Phương mặc dù thơm đến mê người. Nhưng so với lực ảnh hưởng của Lệ Sâm đối với mình vẫn kémkhôngít.
Gã đàn ông kia mắt thấy mìnhkhôngcó hi vọng sống, vội há to miệng định kêu cứu. Chỉ cần người khác tới, Nam Ca cùng Tô Hiển cũng đừng nghĩ rờiđi!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.