Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi
Sanh Lạc Lạc
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 45: Đây là đồ ăn
Giác quan củacôso với trước kia nhạy cảmkhôngít, lúc này mặc dùcôđứng bên cạnhkhôngthấy mặt Lệ Sâm. nhưng vẫn sâu kínnói: "Nếuanhmuốn cườithìcứ việc cườiđi."
Nam Ca lạikhôngbiết đến cái gì mà nhiệt độ, cái gì mà gió thổi.côchỉ thấy buồn bực thôi, giọngnóiấm ức: "anhkhôngquan tâm đến tôi."
"Ha ha ha..." Lệ Sâm nhịn cười đến độ bụng đều đau, cuối cùng lại nghe được lờinóinày của Nam Ca,anhcòn có thể ngừng sao?
Lệ Sâm nổ máy lái xe ra bên ngoài trấn.mộtbên Nam Ca xem cảnh sắc đống đổ nát,mộtbên v**t v* thanh đaotrênlưng mình.
Cái hộp này lạikhôngb**n th** giống như là cái lồng ấp của Lệ Sâm cho nên Nam Ca rất nhanh mở ra được.
anhcũngkhôngthèm hỗ trợ, chỉ đứng đánh giá địa hình xung quanh. Zombie đằng sau thị trấnkhôngcoi là nhiều, chủ yếu là phía trước đềuđãbị Zombie ngăn trở, những người khác cũngkhôngvào bên trong được.
Hoàn cảnh nơi này ngược lại lại an lành yên tĩnh, cây hòe bên cạnh bởi vì nguyên nhân động đấtđãhơi hướng về phía sau ngả xuống, nhưng bộ rễ vẫn mạnh mẽ bámthậtsâu dưới đất.
Chỗ này vốn phải làmộtcái thị trấnnhỏbé yên tĩnh bị quên lãng, thời điểm Lệ Sâmmộtđường lái tới còn pháthiệnmộtnông trạinhỏbị bỏ hoang.
Tuy nhiên bị Lệ Sâmnóilời trêu chọc như thế Nam Ca cũngkhôngcảm thấy khổ sở như vậy, dù saocôcũngđãchết quamộtlần... Cũngkhôngbiết c·h·ế·t lạimộtlần nữa là cảm giác gì.
Lệ Sâm ước lượng sức nặngmộtcái, lại nhìn hoa văntrênvỏ đaomộtchút, sau đó đem lưỡi đao rút ra, có ánh mặt trời chiếu vào, toàn bộ lưỡi đao trơn bóng sắc bén dị thường, còn tản ra ánh sáng sắc lạnh.
Lúc này Lệ Sâm cũng xoay người lại, liếc mắt nhìn con dao bị Nam Ca tiện tay ném ởmộtbên, tư vịkhôngthể tả được.
Trong chốc látcôđãđem cái hộp lôi ra ngoài, vỗ rơi bùn đấttrênmặt hộp.
hiệngiờ bóng lưng Nam Ca mặc dù vẫn mảnh mai như cũ nhưng lạikhôngcòn như lúc ban đầu, bộ dáng tập tễnh.
Nam Ca ngừngmộtcái, cũngkhôngdừng tay lại. Hừ,hiệngiờ mình đều sắp phải c·h·ế·t, mớikhôngthèm nghe ngươi này thao thao bất tuyệt đâu.anhbứccônhiều chuyện như thế, dùng dao găm củaanhđàomộtcái hốthìnhư thế nào? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nam Ca tìm đượcmộtcái thắt lưng đem thanh đao cột vào lưng mình. Cái vị trí kia rất thuận tay, lúccômuốn chiến đấu, bất cứ lúc nào cũng có thể rút đao ra.
Nam Ca ngu ngốc hơn nữa cũng biếtrõlúc nãy Lệ Sâm cố ý trêu chọccô,thậtlà làm chocômuốn cào hai nhát lên mặtanh. Tuy nhiêncôlại tạm thời kìm chế xuống đem chuyện lúc nãynóivới Lệ Sâm: "... Tinh hạch cứ như vậykhôngthấy, hẳn là bị tôi ăn vào trong bụng rồi... Làm sao bây giờ đây..."
Lệ Sâm có chút dở khóc dở cười: "Nhưngcôđãchết mà."
Nam Ca nhận lấy thanh đao, bộ dáng lúc nãy Lệ Sâm vung vẩy nó mãnh liệt in vào trong đầu.
Lệ Sâm thấycôcònkhôngđể ý đến mình. Suy nghĩmộtchút sau khi lên xe, vẫn nên chocôlời xin lỗi.
mộtngười dụ dỗmộtcon Zombie, tình cảnh quỷ dị này, toàn bộ thế giới khả năng cũng chỉ có thể nhìn thấy tại đây.
Tay Lệ Sâm vung vẩy hai cái rồi thu chiêu lại,mộtlần nữa đem thanh đao đưa cho Nam Ca: "Nếu làcôgáibình thường dùng, thanh đao này vẫn hơi nặng nhưng mà tôi nhìncôgần đây liên tục cảm thấy dao gămnhẹ.côvề sau dùng cái nàyđi."
Lệ Sâmđitới gần, đứng cùng Nam Canói: "côdùng con dao tôi đưa để đào đất?"
cônghiêm túc lo lắng, ngược lại Lệ Sâm lại cảm thấy có chút ý tứ. Còn từ miệng túi tinh hạchnhỏmộtlần nữa móc ramộtviên hệ tinh thần dụ dỗ Nam Ca: "Há mồm."
Vì vậycôlại nhụt chí đem thanh đao từ trong hộp lấy ra, sau nhiều lần hai mắt quan sát có chút ghét bỏ muốn thả về.
Hơn nữa vừa mới g**t ch*t cái con Zombie lợi hại kia khiến chohiệntạicôvẫn còn rất vui vẻ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Tức giận à? Lần sau tôi gặp phải việc như thếsẽkhôngcườicônữa."
Nam Ca nghenóicó phúc lợi lúc này mới hơi vui vẻmộtchút. Nhưng màcôvẫn còn kiêu ngạo đâu, chính làkhôngchịu cùng Lệ Sâmnóichuyện.
Hai người cũngkhôngkhởi động xe, Nam Ca chỉ men theo bản năngđivòng qua đằng sau thị trấn.
Sắc trời bao quanh thị trấnnhỏdần dần trong, có cơn gió ấm áp từ cửa siêu thị rách nát thổi vào,nhẹnhàng phất qua mái tóc dài của Nam Ca.
Đừng nghe Lệ Sâmnóikhôngquan tâm,thậtraanhliên tục vụng trộm nhìn nha. Chờanhnhìn thấyrõràng đồ vật bên trong, liền bật cười.
Nhìn bộ dạng Nam Carõràng làkhôngđếm xỉa đến lời mình, khiến trong lòng Lệ Sâm hơi phát hỏa.
Làn mạt gió mát thổi khiến Lệ Sâm quyến luyến, cáchnóichuyện cũngkhôngkhỏi trở nên dịu dàng rất nhiều.
côbĩu môi: "Vốn chính là đồ của tôi,khôngđể cho tôi dùng lẽ nào choanhsao."
Nam Ca thở phì phì liếcanhmộtcái: "anhbiếtrõý của tôikhôngphải như thế!"
Động táccômở cửa xe rất lưu loát, xoay người liền ngồi ở chỗ tay lái phụ.
Nam Cathậtsựlà xấu hổ và giận dữ muốn c·h·ế·t: "Hóa ra bà nội lừa gạt tôi! Chán ghét!"
Nam Ca tìm tìm, nhìn thấymộtgốc cây hòe già.côcầm con dao găm của mình ra ở dưới mặt tàng cây hòe đào xuống.
Lệ Sâm thanh thanh cổ khụmộttiếng, còn cùng Nam Canói: "Trước đâykhôngphải làđãđồng ý vớicô, chocômáu người có dị năng máu. chờ ra thị trấn, tôi lấy chocôcó được haykhông?"
Dù saothìsống c·h·ế·t cũngkhôngphải chuyện lớn gì!
Lệ Sâm sờ sờ cái cằm, bây giờ mới giống như là tin tưởng lời của Nam Ca, cùngcônói: "Hóa ra làthậtsựbịcôăn hết..."
Nhưng màhiệntại tâm tìnhanhrất tốt cũngkhôngcó uy h**pcô, chỉ đối vớicôvươn tay ra: "Nếuđãkhôngphải là đồ ăn, phốc... Vậycôcó thể haykhôngcho tôi nhìnmộtchút... Ha ha ha..."
mộtđợt đạo kiếp này, phá hỏngkhôngriêng gì mặt đất mà còn có nhân tính. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ai biếtanhcó haykhông." Nam Ca lầu bầu lẩm bẩm: "Tôi đều sắp phải c·h·ế·t, cũng chỉ có chút đồ ăn này là thuộc về tôi, thà rằng tôi đem nó nát ở trong đất cũngkhôngđể choanh." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong nháy mắt Lệ Sâm liền hiểu ra, lập tức sắc mặt càng kém: "Tôi còn có thể ham ănmộtchút đồ này củacôsao!"
Nam Ca cứ hồng hộc đào như vậy nửa giờ, cuối cùng cũng cảm giác được dao găm đụng phảimộtcái hộp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nam Ca suy nghĩmộtchút liền gật đầu.
Lệ Sâm đem tất cả vật tưmộtlần nữa chuyển lêntrênxe, thấy Nam Ca vẫn còn rầu rĩkhôngvui liền nhéo nhéo cái cằm củacô: "khôngphảicônóitrấn này có thứ gì đó sao? Tôi dẫncôđitìm."
Khi đó Nam Tiểu Ca cũngđangbi bônói, hai mắt to linh động,côtò mò hỏi: "Đồ gia truyền, đó là cái gì? Có thể ăn sao?"
Vốn Lệ Sâm còn tưởng rằngcôcó vũ khí tiện tay hơnsẽkhôngđể ý đến dao găm của mình nữa. thấy động tác củacôánh mắt Lệ Sâm cũng sáng vài phần.
"Được,cômóc rađi." Lệ Sâm cũngkhôngmuốn cùng Nam Canóichuyện, dứt khoát tựa ở gốc cây hòe chocômở hộp, giờanhlạikhôngmuốnnóichocôbiết suy đoán củaanhđối với tinh hạch.
Nhất là lúccôcõngmộtthanh đao, nhìn từ bóng lưng tuyệt đối làmộtmỹ nhân lạnh lùng. Chính là mỹ nhân lạnh lùng này vừanóiliền lòi đuôi.
Bà nội ha ha cườimộttiếng: "Chờ về sau con mở ra liền biết."
"Đừng cười!" Nam Ca đối vớianhhét lên, tay cầm thanh đao đứng lên: "Vừa mới tôi chỉ cho phépanhcườimộtcái!"
Nhưng mà vừa nhìn thấy đồ vật bên trong, khuôn mặtnhỏnhắn của Nam Ca liền xụ xuống.
Ha ha ha... Chỉ thấy đặt bên trong, lại làmộtthanh đao!
Nam Ca sắp khóc rồi,côduỗi tay đánh Lệ Sâm.hiệntạicôkhôngphải là tiểu Zombie yếu như gà nữa, sức lực củacôlớn nhiều nha. Lệ Sâm chỉ nghe thấy thình thịch hai tiếng, Nam Ca còn thấp giọng hô: "Tôiđãnóitôi sắp c·h·ế·t,anhlại cho tôi ăn cái này!anhcó phải haykhôngmuốn cho tôi c·h·ế·t sớmmộtchút!"
Kể cả mình sắp phải c·h·ế·t nhưng trước khi c·h·ế·t cũng phải đem tâm nguyện hoàn thành.
Vậy mà Nam Ca cảm thấy đây là đồ ăn? Ha ha,côănmộtmiếng choanhxemmộtchút?
Chờ hết thảy đều chuẩn bị tốt lắm,côđem dao găm Lệ Sâm cho mình nhặt lên, cẩn thận xoa xoa, cũng cất kỹ.
Bà nội hiền lành ômcôngồi ở dưới tàng cây hòe xanh ngắt, còn chỉ chocôvị trí: "Tiểu Ca, bên trong đây chôn đồ gia truyền của chúng ta."
Chương 45: Đây là đồ ăn
"A..." Nam Ca vô thức mà đem miệng mở ra,khôngđợicôkịp phản ứng lại. Lệ Sâmđãđem tinh hạch thả vào, sau đó! Tinh hạch quả nhiên lại biến mất!
Dọc theo đườngđimặc dù cũng gặp phải Zombie, nhưng mà Lệ Sâm cùng Nam Ca đều tận lực tránh cùng chúng nó phát sinh xung đột cho nên khi đến mục đích cũngkhôngtrì hoãn nhiều thời gian.
Trong đầu Nam Ca đột nhiên xuấthiệnmộtđoạn ký ức, khi đócôlớn bao nhiêu? Ba tuổi, hay là năm tuổi?
Mái tóc đen ở trong gió mát tung bay, trang phục rằn ritrênngười mặc dù có hơi bẩn nhưng mà lại khắp nơi lộ ra vẻ đẹp khắc nghiệt.
nóixonganhcòn pháthiệntrêntóc Nam Ca có dính cọng cỏ, tiện tay lấy xuống chocô.
Lệ Sâm chớp chớp mắt. Ăn? Chẳng lẽ là thế hệ trước ngâm rượu? Chỉ là coi như là đồ ăn,côphòng bị mình như vậy làm gì?
Nhìn thấycômộtlần nữa lấy lại sức sống, Lệ Sâm lúc này mới cười hỏi: "Tốt rồi,hiệngiờcôcó thể cùng tôinóitình huống đến cùng là như thế nào."
"Hôm nay thời tiết rất tốt." Lệ Sâmkhônghỏicôvì sao lạinóibản thân sắp c·h·ế·t. Chỉ là vỗ vỗ bụi đấttrênđầu gối mình, sau đó hướng ra bên ngoài nhìn thoáng qua.
"Đây là cái gì?" Lệ Sâm hỏi.
Lệ Sâm nhìn tinh thần Nam Ca tốt như thế, cũngkhônggiống như là bộ dáng muốn c·h·ế·t. Nhưng mà tâm tư trêu chọccôlại nổi lên, như thế nào cũngkhôngép xuống được, còn trêu ghẹo Nam Ca: "khôngcó chuyện gì, lần trướccôchết cũngkhôngcó người an táng chocô.hiệngiờ có tôi, khẳng định giúpcôtìmmộtchỗ tốt."
Nam Ca dọc theo đườngđiđềuđangsuy tư về tinh hạch,khôngý thứcđãtrở lại phía trước xe Lệ Sâm.
Lệ Sâm nhướn mày, cảm giác địa vị mình cùng Nam Ca như thế nào lại đảo ngược rồi? Đây cũngkhôngphải là điềm báo tốt lành gì.
Nhớ lại đến đây là hết, nhiều thêm nữathìNam Cakhôngnhớ nổi. Vì vậycôlàm bộ muốn mở cái hộp kia ra, còn đề phòng nhìn Lệ Sâmmộtcái: "Bên trong là đồ ăn."
Việc mất mặt như thế sao còn có lần sau!nóisauđi, lấy việccôđối với người đàn ông này hiểurõ. Nếu màanhkhôngcười, chính mìnhsẽtheo họanh!
Nam Ca đáp lại chính là nghiêng đầukhôngnhìnanh.
Vừa mới đánh nhau xong làm cho tóccôlại xõa ra, nhưng màhiệntạicôđangrất đau lòng nênkhôngquan tâm.
Nam Cathậtsựlà tức c·h·ế·t, đem thanh đao kia trực tiếp ném qua Lệ Sâm, nghĩ thầm, hôm naycômất mặt quá rồi.
Về sau Lệ Sâm vì thanh đao này cười nhạo Nam Ca rất lâu, mới bắt đầucôcòn cảm thấy là mìnhnóisai, về sau lại đem tất cả vấn đề đều đẩy hết lêntrênngười đàn ông này.
Lệ Sâmkhôngngừng vỗ vỗ gốc đại thụ, lá cây hòe bị đụng lập tức rơi xuống.anhcòn tái diễn lại lời Nam Canóilúc nãy: "Ăn... Ha ha ha đem theo vào trong đất đến nát cũngkhôngcho tôi... Ha ha ha..."
Nam Cathậtmuốn cắn chếtanhmà.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.