Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 39: Cô ấy bị bệnh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39: Cô ấy bị bệnh


Lệ Sâm đứng cạnh cửa xe cùng Trương Vĩnóichuyện, Nam Cađãđivào trong xe ngồi.

Trương Vĩ cũng cùng Lệ Sâm và Nam Ca phất tay: "Tôi cũng chúc hai người lên đường bình an."

Lệ Sâm thần bí cườimộttiếng, cònnóiđùa với Nam Ca: "cômuốn biết? Vậycôcầu xin tôiđi."

"Nghe cái gì?" Nam Ca trong nháy mắt cảnh giác: "khôngphải là có đoàn Zombie lại đâyđi? Nếukhôngnữathìchính là đoàn Zombie biến dị?"

Nam Ca vốn thẳng tính cộng thêm cả đêm quacôkhó chịu đương nhiênkhôngmuốn cùng Lệ Sâm vòng vo: "anhnhanhnóicho tôi biếtđi!"

côđộc là thứ vũ khí g**t ch*tmộtngười tốt nhất.khôngthểkhôngnóilực lượng quốc gia tập trung lại vào thời khắc này vẫn có chỗ tốt biểu lộrõràng.

Cứ như thế hàn huyênmộtchút vềcôgáikia. Đâythậtsựlà hành động mới lạ,khôngý thức được Trương Vĩđãnóirất nhiều.

nóixong Lệ Sâm còn mở loatrênxe, nhưng màanhkhôngcó nghe CD mà là mở rộng boardcast, vừa lái xe vừa tìm kênh truyền thanh. Nam Cakhôngkhỏi nhắc nhởanh: "anhcẩn thậnmộtchút, đừng lái xe vào trong khe nha."

Tất cả mọi người trong thônđira tiễn hai người, Tiểu Địch vẫn như cũ là Mã Viễn ôm,khôngnỡ rời xa phất tay chào xe hai người.

Vẻ mặt người đàn ông này so với trước nghiêm túc hơnmộtchút,anhnhìn nhìn lưới sắtnóivới Trương Vĩ: "Hàng rào phòng ngự này chỉ ngăn cản đượcmộtthời gian, ngăn cảnkhôngđượcmộtđời. Zombie vẫnđangkhôngngừng tiến hóa, ai cũngkhôngbiết về sau chúng nósẽmạnh tới trình độ nào. Cho nên nếu là điều kiện cho phép, cácanhvẫn nên mau chóngđicăn cứ lớn ở thủ đô tìm kiếm quân đội che chởđi."

Có thể khiến tâm tìnhanhbiến hóa như thế trừ Nam Ca, bọn họ cũng nghĩkhôngra người khác.

côđối với s·ú·n·g ống đ·ạ·n dược hình như cũng có chút cảm thấy hứng thú nhưng mà trước đây thân thể còn cứng ngắc cho nênkhôngdùng được mà thôi.

Chương 39: Cô ấy bị bệnh

Sau khi ăn điểm tâm, Nam Ca cùng Lệ Sâm liền phải rời khỏi đây, tiếp tục hướng về phía Bắc Hải màđi.

Thậm chí lòng mọi người đều bị nâng lên, rất sợ Lệ Sâmnóira những lời kinh hãi thế tục nào đó.

"Cầu xinanh."

Trương Vĩmộtlần nữa ngẩng đầu lên, thời điểm đưa mắt nhìn Lệ Sâm ánh mắt thay đổi trở nên bền bỉ vô cùng: "Người phụ nữ của mình là để mình thương, tôi nhìn tuổianhcònnhỏcho nên mới cùnganhnóivài lời." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trương Vĩ nghe Lệ Sâmnóimặc dù gật đầu, nhưng đáy lòng chắc cũng chẳng tán thành.

Nam Ca nhìnthìmềm mềm yếu yếu nhưng lại cómộtbác sĩ giỏi, sức chiến đấukhôngphải dạng vừa.côấy lạikhônghề làm cản trở Lệ Sâm tại tận thế,côgáitốt đến bực này đốt đèn lồng cũng tìmkhôngđược nha.

Buổi sáng Nam Ca cùng Lệ Sâm cùng nhau xuống xe, sau khi rửa mặt xong Lệ Sâm liền mangmộtcái hòm đựng này nọ đưa qua cho đám Trương Vĩ.

Hóa ra cả nước phát sinh đại nạn, sau đó phần lớn vệ tinh cũng bị phá hỏng, tất cả các thiết bị thông tin đều mất tác dụng.hiệngiờ mặc dù vẫnkhôngthể gọi điện thoại nhưng mà trạm phát radiođãvận hành được, chỉ cần có đài đều có thể nghe được tiết mục đặc biệt này.

Trương Vĩthậtsựrất băn khoăn, mặt đỏ lên: "hiệngiờ ai cũng biết vật tư rất quan trọng...anhvậy mà còn..."

"thậtra sau khi tận thế xảy ra, Nam Ca mắc phảimộtloại bệnh." Lúcnóilời này, giọng Lệ Sâm khẽ nâng lên, đưa mắt nhìn mọi ngườimộtlượt, đem lòng hiếu kỳ của mọi người nâng lên mới chậm rãi mở miệng.

"Xuỵt." Lệ Sâm làm ra dấu tay chớ có lên tiếng: "cônghe này."

Thần thần bí bí, làm như mình là người tốt hiếm thấy vậy, hừ,côkhôngthèm hỏi nữa cònkhôngđược sao?

Bây giờcôlinh hoạt hơn rồi, có dùng s·ú·n·g uy h**panhkhôngđây? Nghĩ đến hình ảnh kia, Lệ Sâm càng thêm vui vẻ.

Dù sao mặc kệ Lệ Sâm đối xử như thế nào với Nam Ca.thìđây vẫn là việc riêng của hai người họ, Nam Ca vẫn chưa có bày tỏ gì, chính mìnhmộtngười ngoàithậtsựkhôngnên nhúng tay vào.

Lệ Sâm: "... Saocôlại xin nhanh như thế chứ."

anhvừanóixong tất cả mọi người tập trung tinh thần nghe Lệ Sâm kể tiếp. Vẻ mặt củaanhyên tĩnh như vậy nhưng mà chỗ sâu nhất trong lòng cất dấu khổ sở vẫn bị mọi người pháthiện.

hiệngiờ trong lòng Nam Ca lại nhớ những chuyện khác, hỏi Lệ Sâm: "Lúc nãy tôi thấyanhmang lên xemộtcái lồng ấp, ở trong đó là cái gì?"

anhrất tập trung tinh thần lắng nghe, Trương Vĩ còn tưởng rằnganhđãcó được cái nhìn mới. Chuẩn bị giảng giải thêm khiến Lâm Sâm đối xử với Nam Cathậttốt. Đền bù lại sai lầm trước đây. Ai biết, Lệ Sâm vậy mà lại hé miệng cườimộttiếng: "Trương Vĩ,anhcó điềukhôngbiết."

Bộ dáng tươi cườitrênkhuôn mặt gầy gầy của Lệ Sâm vậy mà đơn giản thêm phần rực rỡ, thời điểm đánh tay lái quẹo cuaanhcòn nghiêng đầu nhìn Nam Camộtcái: "Đừng nóng vội, đến thời điểmcôsẽbiết."

Nam Ca bĩu môi,hiệntại tất cả mọi người cònđangvội vàng chạy trối c·h·ế·t, chỉ còn cóanhcó lòng dạ thanh thản nghe radio.

Mặc dù nghĩ như thế nhưng mà buổi tối Nam Ca cũngkhôngcần ngủ.côvẫn thấy khó chịu, mấy lần liềncômuốn đem gã đàn ông bên cạnh kéo dậy, cầm lấy cổ áoanhta lay động hỏianhta rốt cuộcđãxảy ra chuyện gì màcôkhôngbiết.

Lệ Sâm lạikhôngcho phépanhta từ chối: "Đấykhôngphải là tôi choanh, mà là cho Tiểu Địch. Tuổi bé cònnhỏnhư vậyanhnhẫn tâm nhìn bé bị đói?nóisauđi,hiệngiờ chắc chắn còn có thể tìm được thức ăn ở chỗ khác, tôi lạiđitìm thêm là được."

...

Nhưng màanhta vẫn trả lời Lệ Sâm: "Nếuthậtsựchống đỡkhôngđược, chúng tôisẽđithủ đô. Nhưngmộtđường nguy hiểm tầng tầng, như thế nào cũng phải chờ đám Mã Viễn có thể đảm đương đượcmộtphía mới có thể lên đường."

Nam Ca từ trong kính chiếu hậu nhìn lại thấy những người kia vẫn chưa rờiđi, mãi cho đến khi xe bọn họ chạy rất xa đến độkhôngnhìn thấy hình dáng họ nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lệ Sâm nhìn chằm chằm phương hướng đỗ xe,anhbiếtrõNam Cađangở bên trong. Chắccôđangkhôngchừng loay hoay nghịch vật nào đótrênxeanhđây.

Trương Vĩ ý tứ sâu xa nhìn Nam Camộtcái, ánh mắt kia khiến Nam Ca khó hiểu.

Trương Vĩ thấyanhbê cái hòm lại đây, vừa mở ra nhìn lập tức liền từ chối: "Lệ ca,anhđãgiúp chúng tôi đủ nhiều, những vật này chúng tôikhôngthể nhận."

Nhắc đến Vương Hiểu Phương, vẻ mặt Trương Vĩ tự nhiên lại rất đỗi dịu dàng: "côấyhiệngiờ còn có chút ít tự ti, cảm thấy mấtđimộttaythìkhôngxứng với tôi.thậtsựlàcôgáingốc,rõràngcôấy sống sót cũngđãlà việc làm tôi cảm kích nhất."

Lệ Sâmkhôngnóigì thêm chỉ khoát tay áo, sau khi khởi động xe liền hướng tới phương xa màđi.

đicăn cứ lớn chính là giúp người khác làm việc, bên trong nhiều người già cùng trẻ con như thế, bọn họ chỉ có hai người có dị năng, người ta coi như là thu nhận bọn họ,nóikhôngchừng bọn họ cũng lần lượt bị bắtđichịu c·h·ế·t.

Trương Vĩ đứng ở phía trước, bộ dáng so với lần đầu tiên Nam Ca thấyanhtađãôn hòa hơn rất nhiều, trước khiđianhta cònkhôngngừng cùng Lệ Sâmnói. Chờ về sau nếu bọn họ trở về thủ đôđingang qua đây, phải nhớ đến thămmộtchút.

Lệ Sâm lái xe, dọc theo đườngđivừađimộtchút lại phải ngừng để nghiên cứu kỹ bản đồ. Xác định là khuya hôm naysẽkhôngthể đến được thành phố tiếp theo, vừa vặn phía trước cómộtcái thị trấnnhỏ. Hai người quyết định nghỉ ngơi ở đây đến mai mớiđitiếp.

côđãlàm cái gì sao? Hay là thi bớttrênmặt bị pháthiện?khôngthể nào nha,côrất ít khi xuống xe, cũng rất ít khinóichuyện mà.

Trương Vĩkhônglên tiếng nghĩ thầm, chẳng lẽ còn có cái gì **khôngthành?

Tối ngày hôm qua rất khuya Lệ Sâm mới trở về,anhvẫn như cũ cùng Nam Ca ngủ ở trong xe. Nam Ca cảm giác được tâm tình của người đàn ông này hình như rất tốt,côcòn đần độn hỏi hai câu, ai biết Lệ Sâm cơ bản làkhôngchịunóichocô.

Vương Hiểu Phương mặc dù khôi phục rất nhanh nhưng bây giờ vẫnkhôngthể xuống giường, cho nên thời điểm ở trong phòng còn cùng Nam Canóikhôngít lời tạm biệt. Mặc dù có vài lờinóiNam Ca nghekhônghiểu lắm.

"khôngphải. Tôinóicônghe đài mà." Lệ Sâm chỉnhâmthanh lớn hơn nữa, quả nhiên Nam Ca nghe được trong radio cómộtgiọng nữ ôn nhu truyền đến.

Đối vớimộtcon Zombie như Nam Ca mànói, có phát thanh haykhôngđềukhôngcó ảnh hưởng gì. Nhưng mà những người may mắn còn sống sót trong tận thế, việc này quả thực cực kỳ quan trọng.

Xe liên tụcđicho tới trưa, tiếng radio cũng vang lên cho tới trưa. Lệ Sâm còn cùng Nam Canóichuyện: "Sóng radio hôm qua mới sửa được, hiệu suất mặc dùkhôngcao nhưng các tiết mục được phát đều rất có ích." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong lúc Trương Vĩ cùng Lệ Sâmnóichuyện, bên cạnhđãtụ tậpkhôngít thanh niên, ngay cả Tiểu Địch cũngđitheo Mã Viễn cùng nhau chơi đùa.

đãlâu rồi Lệ Sâmkhôngcùng người khác tán gẫu chuyện gia đình. Nhất là trước kia khi ở bên ngoài, mỗi lần thi hành nhiệm vụ chính là vài năm đừngnóilà congái, coi như là con muỗi cái cũngkhônggặp nhiều.

Bị Trương Vĩ nhìn đến ngại ngùng, Nam Ca quăng lạimộtcâu: "Tôiđixem bệnh nhânmộtchút." Chân liềnkhôngngừng lại rờiđi.

Bọn họ vẫn còn thói quen ỷ lại vào máy móc kĩ thuật,hiệngiờkhôngcó máy móc thậm chí ngay cả thông tin cơ bản cũngkhôngthể biết được. Rất nhiều ngườikhôngcó cách liên lạc với bên ngoài tương đương với chiến đấumộtmình.

Những cách thức đánh Zombie kia, đối với Nam Ca mànóithìđúng làkhôngcó tác dụng nhưng mà Lệ Sâm lại thích nghe những tin tức này.

Nhưng bây giờanhta vừa ôm được mỹ nhân về, trong lòng vẫn còn tự hào mang theomộtchút nhiệt tình. Cảm thấyanhta bây giờđãkhác trước nhiều rồi, ởtrêntình trường miễn cưỡng xem như là ngườiđitrước.anhta quyết tâm làm người tốt đến cùng,anhtasẽphải cho Lệ Sâm vài lời khuyên cùng cảnh báo.

"Chúc cácanhmọi thứ đều thuận lợi."

Trương Vĩ thấy Lệ Sâmkhôngđáp lời, cắn răng kiên trìnóitiếp: "... Trước kia tôi cũng nhưanh, chuyện tình cảmkhôngrõràng lắm. Tận thế đếnkhôngbao lâu, tôi sao có thể thíchmộtngười đến như vậy đây?rõràng nhiều năm như thế bản thân luôn sốngmộtngười quen rồi. Tôi tới thành phố này sống, học từ lúc cònnhỏđến khi tóc gần trắng mới gặpcôấy. Có lẽ là do trong tận thế, dưới tình huống đặc biệt này tình cảm cứ như vậy xuấthiện."

Nếu công việc gia tăng phòng ngự đềuđãlàm tốt, những chỗ cần tu sửa bên trong thôn bọn họsẽtự mình đến xử lý. Nam Ca cùng Lệ Sâm phải tiếp tục lên đường rồi.

Có sóng radio, cho dù là bọn họ vẫn như cũkhôngthể cùng những người khác liên lạc nhưng tối thiểu vẫnsẽbiếtmộtchút tin tức mới, biếtrõcòn có ngườiđangcố cứu bọn họ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lệ Sâm chụp lấy vaianhta vỗ vỗ, còn trừng mắt nhìn: "Tôi cũngkhôngtính là chokhông,anhnóicó đúng haykhông?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Sau tận thế, chúng tôi cũngđãgặp phải nhiều chuyện lạ cho nên chuyện tôi kể sau đây, hy vọng cácanhkhôngquá kinh ngạc."

Nam Ca còn nhớrõở trong đấy là thức ăn, xem ra làanhđem khẩu phần lương thực của mình lấy ra chia cho họ.

Để lại Trương Vĩ cùng Lệ Sâm hai người đàn ông ở tại chỗ cười thầm.

"Tiểu câm điếc,côđối với kỹ thuật lái xe của tôi cũng quákhôngtin tưởng." Lệ Sâm vô lại cười cười khiến Nam Cakhôngkhỏi kêunhỏ: "anhlạikhônggọi tên tôi!"

Nam Ca cảm thấy mình xuấthiệnảo giác, vì saocôlại ngửi thấy hương vị máu tươi?

Bây giờtrênradiođangphát, chính làmộtvài cách thức đánh nhau cùng Zombie, còn cómộtvài phương pháp tìm vật tư. Chờ đến buổi chiều radio cònnóiđến tình hình và các địa hìnhđãthay đổitrêncả nướchiệngiờ, giúp mọi người chạy trốn hoặc là tiến vào căn cứ, ngoài ra còn cung cấp thêm vài đề nghị cùng trợ giúp.

Kỳthậtmuốn Trương Vĩnóivềsựviệc này cũng rất lúng túng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39: Cô ấy bị bệnh