Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị
Toàn Nhị
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 189
Hách Gia Âm kinh ngạc gật đầu.
Hách Gia Âm lắc đầu: “Không nghe thấy âm thanh em sẽ càng sợ hơn.”
Cô không hiểu, lúc này, không phải nên là anh hát cho cô nghe sao?
Shopee sale đỉnh nóc 25/9
Sao cô lại có suy nghĩ ngây thơ như vậy chứ?
Thi Cảnh đột ngột dừng bước, quay đầu lại, quai hàm căng ra: “Ai lợi hại?”
Hách Gia Âm thu tay lại, nhận thua: “Thôi không cần đâu.”
Để đến được chân núi vẫn còn một đoạn đường đi xe.
Hách Gia Âm: “Em thấy rồi.”
Thật là kín kẽ không một sơ hở.
Tất cả những gì đã qua.
Hách Gia Âm ngửi thấy mùi: “Nó có thể xua đuổi côn trùng và rắn độc, đúng không?”
Chưa nói đến việc cô lúc đó chỉ muốn tránh anh như tránh tà, làm sao có thể yêu anh được, cho dù có bị ép buộc phải yêu, e rằng cũng không chịu nổi sóng gió, cuối cùng cũng chỉ là một kết cục không vui.
Nhưng cũng chỉ là trước mặt mà thôi.
Đi qua đoạn đường hơi lầy lội, có thể nhìn thấy vết của bánh xe.
Lúc đó anh thật đáng ghét, thật xấu xa.
Quá tối rồi.
Thi Cảnh: “Một đoạn? 200 mét? Hay 500 mét?”
Thi Cảnh nói một cách hùng hồn: “Vậy thì hát cho tôi nghe.”
Thi Cảnh nghiêng đầu, cau mày: “Không muốn giữ cái tay nữa à?”
Vẫn là A La đi trước, Văn Hổ đi cuối cùng.
Vậy nên, chỉ là trông có vẻ không có đường mà thôi.
Lúc này, Văn Hổ và A La mỗi người đang kiểm tra một chiếc ba lô dã ngoại lớn cao đến thắt lưng.
Hách Gia Âm: “…”
Hách Gia Âm: “…Nhưng đó đều là trước đây rồi mà.”
Đèn pin chiến thuật rất sáng, chiếu rõ con đường trước mặt.
Chỉ là khoảng cách đã được rút ngắn lại so với ban ngày.
Người lợi hại đến mấy cũng cần bổ sung năng lượng và nghỉ ngơi.
“Mùi này rất đặc biệt.” Hách Gia Âm nhớ lại chuyện cũ, “Anh còn nhớ hồi em đi học không? Có một hôm từ hiệu sách ra, tự nhiên bị anh bắt đến căn cứ làm ‘con tin’…”
Thi Cảnh cũng không so đo: “Vậy thì sau này về rồi học, học xong rồi hát cho tôi nghe.”
Thi Cảnh vạch áo lên, kiểm tra mép miếng dán vết thương trên eo Hách Gia Âm, tiếp đó là miếng dán trên lưng, cuối cùng là trên tay.
Mỗi bước chân của Thi Cảnh đều rất vững vàng: “Trước đây huấn luyện dã ngoại, mức tạ tối thiểu là 90 kg, em có được 90 kg không?”
Bóng tối vô biên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mặt trời lặn về phía tây, bóng cây ngày càng dài ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tuổi trẻ bồng bột, những gánh nặng trên vai anh, những áp lực trong lòng cô, những rào cản giữa hai người, những điều chưa được giải quyết…
Ngay cả cảm giác sợ hãi cũng vơi đi không ít.
Cô véo nhẹ d** tai anh.
Thực ra còn hơn thế nữa.
Hách Gia Âm: “…”
Thi Cảnh rút một tờ giấy ăn: “Không muốn bôi thì anh lau đi cho.”
Hách Gia Âm nhìn khu rừng rậm rạp kéo dài lên trên, không thấy đường đi, trong lòng lo lắng cho sức của mình.
Tất cả, chính là sự sắp đặt tốt nhất.
Hách Gia Âm nhìn ra xa, quả nhiên thấy ở hai bên xa hơn cũng có những ký hiệu khác nhau.
Nhưng mà…
Hách Gia Âm quay đầu lại.
Hách Gia Âm nói được nửa chừng thì im bặt, Thi Cảnh liếc cô một cái, thấy cô cười ngây ngô, liền trêu: “Cười gì thế? Thích làm ‘con tin’ à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, đồ dùng sinh hoạt cũng được đặt sẵn bên cạnh.
Các ký hiệu được khắc trên những cây lớn hai bên không giống nhau.
Cô cởi bộ đồ chống nước dã ngoại ra, chỉ còn lại một chiếc áo dài tay rộng thùng thình.
Thi Cảnh: “Hát đi.”
Hách Gia Âm lại tò mò: “Những ký hiệu này có quy luật gì không?”
Thi Cảnh: “RT-20, s·ú·n·g máy hạng nặng, gần 20 kg.”
Đoàn có 4 người.
Tranh thủ chút ánh sáng cuối cùng của mặt trời, họ ăn tối xong rồi tiếp tục lên đường.
Nói rồi, cánh tay dài rắn chắc kéo Hách Gia Âm vào lòng.
Hách Gia Âm cũng thấy xót: “Anh thả em xuống đi, em tự đi một đoạn.”
Hách Gia Âm mím môi, lời phản bác đột nhiên nghẹn lại trong cổ họng.
Nghĩ đến đây, Hách Gia Âm thấy buồn cười.
Anh cũng mới 24.
Hách Gia Âm run lẩy bẩy.
Hách Gia Âm lại nghĩ ra một vấn đề mới: “Nhưng dấu chân, vết bánh xe của chúng ta không phải cũng là dấu vết sao?”
Thi Cảnh hừ cười một tiếng: “Thấy khẩu s·ú·n·g trên người Văn Hổ không?”
Hách Gia Âm “ừm” một tiếng.
Thi Cảnh ngồi xổm xuống, hất nhẹ vai phải: “Lên đi.”
Hách Gia Âm càng muốn tin rằng, thử thách mà cô đang đối mặt lần này cũng là bước đệm cho hạnh phúc tương lai.
Hách Gia Âm: “Em không biết hát.”
Sau đó A Long sẽ đưa bác sĩ và tốp vật tư cuối cùng lên núi.
Về rồi…
Hách Gia Âm biết điều trèo lên tấm lưng rộng, hai tay vòng qua cổ Thi Cảnh.
Thi Cảnh thúc giục: “Nhanh lên!”
Hách Gia Âm tò mò: “Đây là bánh xe gì vậy?”
Gần nửa đêm, cuối cùng họ cũng đến được nơi gọi là ‘căn cứ bỏ hoang’.
Dọc đường đi đã sớm bố trí nhiều điểm bắn tỉa, trang bị các tay s·ú·n·g chuyên nghiệp để đảm bảo an toàn tuyệt đối.
Đi qua một bãi lá khô, dưới chân vang lên tiếng sột soạt.
Thi Cảnh: “Người lên núi cuối cùng sẽ xử lý những thứ này.”
Thi Cảnh: “Bình thường tôi tập buổi sáng, hai chân hai tay cũng đeo tạ mỗi bên 10 kg, hay lần sau gọi em đi cùng nhé?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hách Gia Âm vô cùng kinh ngạc, lại quay đầu nhìn lần nữa, cảm thán: “Mọi người đều lợi hại quá.”
Không khí thoải mái trên xe không kéo dài được đến lúc xuống xe.
Hách Gia Âm cạn lời.
Hách Gia Âm muốn đi tắm.
Trước họ đã có năm tốp người đi mở đường, vận chuyển vật tư lên xuống.
Thi Cảnh nhướng mày: “Em biết à?”
Kiểm tra đồ đạc xong, họ đeo ba lô lên, lấy s·ú·n·g trường từ cốp xe ra và đeo chéo qua người.
Hách Gia Âm tỏ ra nghi ngờ về hiệu quả của tuýp thuốc mỡ: “Cái này có hiệu quả thật không? Em nhớ lần đó em cũng bôi rồi nhưng con bọ cạp độc vẫn bò lên mặt em.”
“Em thật sự không biết hát.” Hách Gia Âm không nói dối, “Em còn không nói được, làm sao học hát? Trước kia nữa thì… em quên hết rồi.”
Giữa đường họ lại nghỉ một lần nữa.
Trên xe.
Lúc đó cô chưa đến 19 tuổi.
Chương 189
Chính thức vào núi.
Hách Gia Âm thông minh sửa lời: “…Anh… anh lợi hại.”
Thi Cảnh: “Em cũng lớn rồi, công thức của tuýp thuốc này chẳng lẽ cứ dậm chân tại chỗ à?”
Hách Gia Âm khoanh tay trước mặt: “Không! Không!!”
Thỉnh thoảng còn có một hai tiếng gầm gừ của loài thú hoang nào đó không rõ tên.
Thi Cảnh lấy ra một tuýp thuốc mỡ vỏ thiếc, nặn ra chất thuốc trong suốt bôi lên sau tai, cổ, cổ tay và mắt cá chân của Hách Gia Âm.
Dưới chân núi.
Nói đến đây, Hách Gia Âm nũng nịu bĩu môi.
Đi được hơn một tiếng.
A La cầm địa bàn đi trước, thỉnh thoảng lại xem xét những dấu hiệu mới trên cây lớn.
Thi Cảnh: “Có thể tắm nhưng đừng tắm quá lâu, tắm xong đừng mặc quần áo vội, tôi thay thuốc cho em.”
Thi Cảnh: “Xe đẩy một bánh vận chuyển vật tư.”
Thi Cảnh cảm nhận được: “Tháo máy trợ thính ra, ngủ một lát trên lưng tôi đi.”
Nếu lúc đó họ đã yêu nhau, thì bây giờ có phải đã tích lũy được rất nhiều kỷ niệm hạnh phúc và tươi đẹp rồi không?
Ngoài Hách Gia Âm và Thi Cảnh, còn có Văn Hổ và một người đàn ông tên A La.
Văn Hổ đang ở phía sau khoảng mười mét.
Hách Gia Âm bị chế nhạo, tuy rất muốn phản bác nhưng sức lực không cho phép.
Quá muộn rồi.
Khu rừng quá lớn.
Hách Gia Âm không có ý định quan sát xung quanh, đi thẳng vào phòng.
Thi Cảnh tuy thở gấp nhưng nhịp đi không hề loạn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hách Gia Âm lập tức phủ nhận: “Không có!”
Được.
Hách Gia Âm nắm chặt tay lại, giọng mềm đi: “Em sợ anh mệt.”
Con đường là do chính mình đi ra.
Chuyến đi khá thuận lợi, không gặp phải thú dữ lớn, cũng không gặp sương độc, chỉ g·i·ế·t hai con rắn độc đang chực chờ tấn công mà thôi.
Về rồi học…
Thi Cảnh: “Không, chỉ cần nhìn ký hiệu đơn lẻ thôi, những cái khác để đánh lạc hướng.”
Có lẽ thiếu đi bất kỳ một mắt xích nào, họ cũng không thể yêu nhau một cách kiên định như bây giờ.
Đi được khoảng hai trăm mét, Hách Gia Âm bắt đầu th* d*c.
Cái cảm giác ấm ức đó.
Những cây cổ thụ cao chót vót lờ mờ hiện ra, tạo cảm giác như những vật thể khổng lồ bao trùm lấy họ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.