Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 188

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 188


Nhưng sự việc cứ diễn biến theo chiều hướng tồi tệ nhất.

Không cho thêm bất cứ thứ gì.

Hách Gia Âm đẩy cửa sổ nhỏ ra, nhìn thấy dãy núi sừng sững ở phía không xa trải dài đến tận chân trời.

Cô yếu ớt như vậy…

Thi Cảnh không tin, nhưng lười so đo với người phụ nữ đang làm nũng.

Người dân YO để trốn tránh chiến loạn, tìm mọi cách nhập cảnh vào các quốc gia khác, các nước lần lượt tuyên bố cấm tất cả công dân không phải là người bản xứ nhập cảnh, đồng thời tăng cường quản lý tất cả các cửa khẩu, ngay cả thương mại cũng tạm dừng.

Chỉ có thể chịu đựng.

Căn phòng đơn sơ nhưng rất sạch sẽ.

Có lẽ đã đoán ra rồi.

Thi Cảnh đang có cả đống chuyện đè nặng trong lòng, chẳng hơi đâu để ý đến sự e thẹn ngượng ngùng của Hách Gia Âm.

Shopee sale đỉnh nóc 25/9

Tình hình trong lãnh thổ YO càng căng thẳng hơn, thậm chí họ còn trục xuất cả quân đội vũ trang tự vệ của các quốc gia hữu nghị hợp tác đang có mặt tại YO.

Im lặng.

Nhưng… cô vẫn muốn thử một lần.

Yết hầu Thi Cảnh trượt xuống một cái: “Khoảng mười phút.”

Chương 188

Xe chạy đến ngã rẽ, một lực ly tâm nhẹ khiến thân người Hách Gia Âm hơi nghiêng sang một bên.

“Không có.” Nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức thu lại, hàng mi cong vút đổ bóng trên mí mắt, mặt không đỏ tim không đập, “… Đau thật mà.”

Đôi mắt to trong veo, ngây thơ nhìn anh.

Đúng là mất nhiều hơn được.

Thi Cảnh đưa Hách Gia Âm vào phòng, dặn dò vài câu, nói có việc cần xử lý rồi rời đi.

“Shsss~”

Đối diện nhau như thế này.

Bên trong xe, yên tĩnh đến lạ thường.

Tay cô không thể động, chân không thể khép, không có một chút cơ hội phản kháng nào.

Mày không cần phải sợ…

Mày có thể làm được.

Thi Cảnh cảm nhận được phản ứng của Hách Gia Âm: “Đang nghĩ gì vậy?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Kết quả, chẳng có gì thay đổi, ngược lại còn chọc giận anh.

Da toàn thân cô đỏ bừng.

Cô ngủ thiếp đi trên xe, lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng.

Từ lúc lên xe Thi Cảnh đã nhắm nghiền mắt, hai chân hơi dạng ra, hai tay khoanh trước ngực, dựng lên một rào chắn vô hình sắc bén.

Cơ thể Hách Gia Âm cứng đờ, chỉ còn hàng mi run rẩy.

Không có đội ngũ y tế chuyên nghiệp, những đau khổ mà cô phải chịu, anh hoàn toàn không dám nghĩ tới.

Đàn ông có lẽ trời sinh đã có bản tính xấu xa và sự thản nhiên trong phương diện này.

Không cần thiết phải nói, ngoài việc tăng thêm gánh nặng tâm lý, tăng thêm nỗi sợ hãi cho cô thì chẳng có ý nghĩa gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bọt cạo râu trắng mịn được bôi lên mặt người đàn ông.

Bên ngoài xe, từng mảng đen đậm nhạt lướt qua, có lẽ là rừng cây.

Anh ôm cô trong ngực, cảm nhận cô, đến cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Cả trái tim trở nên đủ đầy.

Đôi môi mím chặt.

Nếu không thể rời khỏi YO, ngọn núi không người này lại trở thành nơi an toàn nhất.

Thính giác của Thi Cảnh rất tốt, huống hồ trong không gian chật hẹp kín bưng này, tiếng của Hách Gia Âm như được khuếch đại lên mấy lần.

Thi Cảnh tiếp tục bôi thuốc, ghé sát lại mổ nhẹ lên môi Hách Gia Âm, giọng nói khàn khàn không rõ âm điệu: “Tôi cũng nghĩ đến.”

Thi Cảnh vẫn luôn bận xử lý công việc, chỉ trở về một lần để bôi thuốc cho Hách Gia Âm.

“Anh làm thế nào…” Hách Gia Âm vẫn chưa thể nói những lời này mà không đỏ mặt, mặt cô ửng hồng, quay đi, “… thì em làm thế ấy.”

Anh buông cằm cô ra, nhắm mắt lại lần nữa: “Ngủ một lát đi, còn xa lắm.”

Thi Cảnh: “Chúng ta phải lên núi rồi.”

Lúc rửa tay, Thi Cảnh vẫn có thể bình tĩnh nói: “Tôi cảm thấy của em đã hết sưng hoàn toàn rồi, bên trong còn đau không?”

Hách Gia Âm mặc một chiếc q**n l*t mới, giọng nói lí nhí như muỗi kêu: “Không đau nữa.”

Chỉ có gạo được nấu đến sền sệt, tỏa ra hương thơm tự nhiên.

Sẽ mãi như thế này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô thật sự không muốn anh ở lại cùng cô đối mặt với nguy hiểm…

“Mười phút là đủ rồi.” Hách Gia Âm rời khỏi vòng tay Thi Cảnh, kéo anh vào phòng vệ sinh, “Em thấy ở đây có dao cạo râu.”

Ánh mắt anh dời xuống, cô đang ôm lấy cánh tay mình.

Thậm chí còn được trải thảm.

Từ đôi mày, sống mũi, đến đôi môi, rồi đến chiếc cằm lún phún râu xanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hách Gia Âm ăn hết cả một bát.

Nếu có thể mãi như thế này, thì tốt biết mấy.

Hách Gia Âm cầm dao cạo, hơi nhón chân lên.

Thi Cảnh đột nhiên mở mắt, quay đầu lại, nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương.

Nhìn một lúc lâu cô mới nhắm mắt lại.

Cánh tay ôm lấy eo anh, ngón tay nắm chặt vạt áo anh.

Thi Cảnh nheo mắt, dùng ngón trỏ và ngón cái véo cằm Hách Gia Âm, nâng lên, chất vấn: “Giả vờ à?”

Thi Cảnh cau mày, buông hai tay đang khoanh trước ngực ra, vừa giơ tay lên vừa dịch vào giữa một chút: “Lại đây.”

Trời vẫn chưa sáng.

Thi Cảnh nhướng một bên mày: “Em làm thế nào?”

Bữa trưa, Hách Gia Âm được ăn cháo trắng.

Trước đây cô không biết gì cả, giờ đã biết cách tạo bọt rồi: “Em muốn cạo râu cho anh.”

Hách Gia Âm.

Chiếc cằm nhỏ nhắn tựa lên lồng ngực rắn chắc của người đàn ông, cô ngước nhìn anh.

Khi Thi Cảnh choàng tay qua vai Hách Gia Âm, cô chủ động nép vào lồng ngực anh, ôm lấy eo anh.

Chủ động như vậy sao?

Từ tòa nhà nhỏ đến căn cứ bỏ hoang trên núi mất ít nhất 8 tiếng đồng hồ.

Nhưng cô thông minh như vậy.

3 giờ chiều.

Như thế này, thật tốt.

Tại sao anh không thể gánh chịu thay cô? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Biết đâu được thì sao?

Tạo nên một không khí ấm áp và dịu dàng.

Hách Gia Âm biết anh đang tức giận, cũng biết vì sao anh lại giận.

Thi Cảnh: “Không có gì.”

Ngay cả họ còn không thể chịu đựng và chống c, huống hồ là Hách Gia Âm.

Thi Cảnh cụp mắt xuống, thấy khóe miệng cô gái nhỏ đang cong lên.

Một căn phòng trong tòa nhà nhỏ đã được dọn dẹp từ trước.

Khi chức năng cơ thể dần hồi phục, Hách Gia Âm từ chối: “Em có thể tự làm.”

Thi Cảnh đi tìm Hách Gia Âm, đứng bất lực vài giây trước cửa phòng rồi mới bước vào.

Cô giữ hai bên tai anh, động tác cẩn thận và nhẹ nhàng.

Cả người anh áp sát vào mép bàn.

Trong đó có cả những chiến sĩ đã trải qua tuyển chọn gắt gao, kinh qua huấn luyện gian khổ.

Gò má áp vào lồng ngực anh, cảm nhận sự rung động nhẹ nhàng.

Họ đang ở một nơi rất hoang vu, ngoài một tòa nhà nhỏ một tầng trước mặt, xung quanh không có bất kỳ dấu hiệu nào của con người.

Hách Gia Âm nhích mông qua ngồi sát lại.

Thi Cảnh không phải là người do dự thiếu quyết đoán: “Xuất phát.”

Thi Cảnh đã thấy quá nhiều người nghiện ngập.

Thi Cảnh chủ động cúi người xuống.

Thi Cảnh rửa tay xong rồi rời đi.

Cô chỉ vừa đẩy vai anh một cái đã bị anh giữ chặt hai cổ tay đè lên mặt bàn sau lưng.​‌‌​‌‌‌‌​‌‌​​​​‌​‌‌​‌‌‌‌​‌​‌‌‌‌‌​‌‌‌‌​​‌​‌‌​​‌​‌​‌‌‌​‌​‌​‌‌​‌‌‌​​‌‌​​‌‌‌​‌‌​‌‌‌‌​‌‌​‌‌‌​​‌‌‌​‌​​​‌‌​‌​​‌​‌‌​‌‌‌​​‌‌​‌​​​

Làn da trắng nõn không một chút tì vết.

Dần dần, cô lại nhớ đến đêm đó.

Chắc là lúc nãy xe rẽ, vết thương trên tay đã cọ vào cửa xe.

A Long: “Nhị gia, không còn thời gian nữa.”

Hách Gia Âm đã thay một bộ quần áo khác, thu dọn một chiếc túi nhỏ, quay lại nhìn Thi Cảnh: “Em thấy xe cứ liên tục chạy về phía dãy núi, em đoán là phải lên núi rồi, đồ đạc em đã thu dọn xong.”

A Long lập tức đi sắp xếp.

Thực ra trước khi thuyết phục anh cô đã lường trước kết quả này rồi.

Anh cũng đặt cô lên bàn như thế này, gập hai chân cô lên…

Thi Cảnh bước tới ôm lấy Hách Gia Âm.

Giữa ban ngày ban mặt.

Hách Gia Âm bị tiêm thuốc đã gần bốn mươi tiếng.

Cách tòa nhà nhỏ mười kilomet về phía sau là dãy núi nối liền với JSJ.

Cơ thể Hách Gia Âm khựng lại, ánh mắt thoáng bối rối, mặt càng đỏ hơn, cô chối: “Không có.”

Hách Gia Âm khẽ đẩy Thi Cảnh ra, ngẩng đầu lên từ lồng ngực anh: “Còn bao lâu nữa thì xuất phát?”

Dãy núi này trải dài qua hai quốc gia, vì khí hậu địa lý đặc biệt, cây cối mọc um tùm, cành nhánh khẳng khiu, và quanh năm bao phủ bởi sương mù độc, trở thành một ngọn núi hoang không người.

Anh bế bổng cô lên, đặt lên bàn, gập một chân của cô lên.

Cảm giác bất lực bao trùm lấy anh.

Chỉ cần còn một tia hy vọng, chưa đến giây phút cuối cùng thì Thi Cảnh cũng không muốn đưa Hách Gia Âm lên núi.

Tiếp đó, người đàn ông mạnh mẽ hôn cô, hôn đến mức đầu cô không ngừng ngửa ra sau.

Một lúc lâu sau, Hách Gia Âm lên tiếng: “Sao vậy anh?”

Anh là Thi Cảnh cơ mà.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 188