Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị
Toàn Nhị
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 148
Khoảng cách hơi kéo ra.
Người đàn ông trước mặt đang quay về phía sân khấu, góc nghiêng trông sắc lẹm.
Thi Cảnh buông tay, quay người lấy máy sấy tóc đến: “Lại đây.”
Bỗng nhiên, một diễn viên khác lại nhảy ùm vào ‘biển’, sân khấu lại bắn nước lên.
Trông có vẻ rất nhẫn nhịn.
Ánh mắt đột nhiên chạm nhau.
Cánh tay Thi Cảnh dùng sức, trực tiếp kéo cả người Tiết Nhất Nhất vào lòng.
Tết Nhất Nhất nhìn cảnh này, thoát khỏi sự choáng ngợp của buổi diễn, phì cười thành tiếng.
Sau đó, Tiết Nhất Nhất gần như không nhớ gì về tình tiết của buổi biểu diễn nữa mà chỉ luôn mong chờ…
Tiết Nhất Nhất gạt tay Thi Cảnh ra, giả vờ lắc đầu.
Câu chuyện lấy bối cảnh là một con tàu đắm bí ẩn, kể về một chàng ngư dân trẻ tuổi vì để giải cứu công chúa ngoại quốc mà đột nhập vào một vương quốc thần bí.
Tiết Nhất Nhất cầm một miếng bánh mì rồi quay người: “Em ăn cái này là được rồi.”
Tiết Nhất Nhất kéo dây đeo của chiếc túi chéo, mở khóa kéo, bàn tay nhỏ thò vào tìm kiếm.
“Nhất Nhất.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chiếc áo sơ mi đen trên người Thi Cảnh dính sát vào lồng ngực, phác họa ra những đường nét cơ bắp.
Đổi lại là sự quá đáng hơn của Thi Cảnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giọng nói giây trước còn hung hăng, bỗng trở nên trầm khàn quyến luyến: “Bảo bối à, sau này tôi đi đâu cũng sẽ mang em theo.”
Anh thật sự đã có chút mất kiên nhẫn.
Quai hàm người đàn ông siết chặt.
Hôn má cô, hôn cằm cô, hôn cổ cô.
Tiết Nhất Nhất đang mải mê ngắm nhìn, bỗng cảm thấy tóc bị kéo nhẹ một cái.
Tắm rửa gội đầu rồi lại sấy tóc khô.
Tấm thảm len dày dặn che giấu hết mọi âm thanh bước chân.
Nhân viên phục vụ: “Thưa anh, có phải là tầng 39 không ạ?”
Tiết Nhất Nhất lập tức cảm thấy đùi mình run lên: “Em… em không biết.”
Thi Cảnh có chút bất ngờ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiết Nhất Nhất xuống xe, vừa đi song song với Thi Cảnh, eo lại bị anh ôm lấy.
Thi Cảnh không trả lời, bóp nhẹ vòng eo thon, lắc lắc, ra hiệu cho Tiết Nhất Nhất trả lời.
Hai người bước vào.
Cũng chính vì gần sân khấu nên có khả năng bị nước bắn vào.
Thi Cảnh: “Nhìn thấy gì rồi?”
Qua lớp vải quần ngủ, anh cũng sờ thấy miếng băng vệ sinh dày cộm.
Tiết Nhất Nhất khựng lại, lẩm bẩm: “Em nói là em sẽ bị cảm lạnh.”
Tiết Nhất Nhất cảm nhận rõ ràng lớp vải sau lưng mình đã ẩm ướt, thậm chí còn có giọt nước trượt từ cổ vào trong cổ áo.
Nước thì lạnh.
Thi Cảnh dùng lưng đẩy cửa mở, lùi vào trong phòng.
Tối nay ăn không ít.
Tiết Nhất Nhất vặn vẹo người, chống cự: “Đừng mà…”
Trái tim Tiết Nhất Nhất rối như tơ vò: “Em chỉ ngắm cảnh linh tinh thôi.”
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào đôi môi nhỏ bị hôn mạnh mấy cái đã đỏ ửng lên: “Mở cửa.”
Buổi biểu diễn bắt đầu.
Anh nổi nóng, liền bất chấp mà áp sát vào, giọng khàn khàn chất vấn: “Vậy anh phải làm sao? Hử? Tối nay phải làm sao?”
Giọng Thi Cảnh nghi ngờ, cắn vào tai Tiết Nhất Nhất một cái: “Sớm không đến muộn không đến, lại đến đúng lúc này?”
Thi Cảnh không ngờ Tiết Nhất Nhất tắm lại lâu như vậy.
Tiết Nhất Nhất đứng bên cạnh, chỉ có một chút nước trên khuôn mặt nhỏ nhắn, cô chậm rãi cởi áo mưa trên người ra.
Vở kịch sân khấu kết hợp với xiếc.
Tiết Nhất Nhất không hét, chỉ lúc nước bắn lên, cô theo phản xạ nhắm mắt lại và nép vào người Thi Cảnh.
May mà đã mặc áo mưa rồi.
Tiết Nhất Nhất hít một hơi thật sâu rồi bước ra ngoài.
Thi Cảnh ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, áo choàng tắm trên người buộc lỏng lẻo, ngực áo mở rộng, có thể nhìn thấy những rãnh cơ bắp săn chắc.
Tay của Thi Cảnh vẫn còn đặt ở đó.
Thi Cảnh cố ý, lại cúi đầu xuống hôn Tiết Nhất Nhất.
Chương 148
Thi Cảnh nhìn vành tai đỏ bừng của cô, cười nói: “Sức khỏe của tôi không kém vậy đâu.”
Thẻ từ áp vào cửa một cái.
Chỉ chút nữa thôi là sẽ đi bắt người rồi.
Tiết Nhất Nhất bước tới, quay lưng về phía Thi Cảnh, làn gió ấm áp sấy khô quần áo cho cô.
Ngẩng mắt nhìn nhau một cái, tay cô bắt đầu run rẩy.
Tiết Nhất Nhất ngoan ngoãn mặc áo mưa, còn đội cả mũ nhỏ.
Tiết Nhất Nhất hoàn toàn không ngờ Thi Cảnh lại…
Ai bảo anh không mặc áo mưa làm gì!
Thi Cảnh mở mắt ra, trên lông mi vẫn còn đọng nước, vươn tay xoa má Tiết Nhất Nhất.
Tiết Nhất Nhất không thể tin được mà nhìn Thi Cảnh.
Cửa thang máy mở ra.
Cô vừa đi được hai bước thì người đàn ông đã ôm chầm lấy từ phía sau.
Tiết Nhất Nhất đi theo sau.
Anh quả nhiên không phải là người dễ lừa…
“Bảo bối à.”
Ánh mắt Thi Cảnh dời xuống, nhìn bàn tay nhỏ đang bóp nát miếng bánh mì.
Thi Cảnh cử động quai hàm, cười như không cười, ném chiếc khăn trong tay lên bàn bên cạnh.
Anh liếc qua, khó chịu: “Cười trên nỗi đau của người khác à?”
Tiết Nhất Nhất đề nghị: “Hay là chúng ta đi ăn khuya nhé?”
Thi Cảnh hất cằm: “Em ăn trước đi.”
Nói xong Tiết Nhất Nhất nuốt nước bọt.
Anh gọi tên cô.
Thi Cảnh hơi cúi đầu, nhìn Tiết Nhất Nhất với hàng mi đang run rẩy.
Chưa đợi diễn viên chào xong thì Thi Cảnh đã đứng dậy rời đi.
Trong nháy mắt, sân khấu trên cạn biến thành một hồ nước khổng lồ, diễn viên hét lên rồi rơi từ trên cao xuống, chìm vào ‘biển sâu’.
Cánh cửa dày nặng tự động đóng lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thi Cảnh trực tiếp bế ngang Tiết Nhất Nhất lên.
Nhân viên phục vụ bấm thang máy trước, đưa tay chặn cửa thang máy.
Tiết Nhất Nhất cụp mắt xuống, tim đập thình thịch.
Tiết Nhất Nhất mở mắt ra.
Trên người man mát.
Nhân viên cung cấp áo mưa.
Cánh tay Thi Cảnh siết chặt, áp sát hơn nữa, hơi thở ngày càng nặng nề, đôi môi như mang theo dòng điện lướt qua vành tai, d** tai, quai hàm, cổ của Tiết Nhất Nhất…
Cô không nhịn được liền bật cười thành tiếng.
Trái tim của Tiết Nhất Nhất trong khoảnh khắc nhảy lên đến tận cổ họng.
Tim Tiết Nhất Nhất run lên, ngón tay bóp chặt miếng bánh mì đến mức vụn rơi ra: “Em…”
Thi Cảnh nắm lấy vòng eo thon thả, bóp nhẹ: “Ngồi xa thế làm gì?”
Phòng khách VIP.
Tiết Nhất Nhất l**m môi, giọng mũi đặc sệt: “Thật sự tới tháng rồi, lúc tắm mới phát hiện ra, cái này đâu phải em kiểm soát được, em cũng không muốn nó đến mà… A!”
Trên hàng ghế khán giả, một số người nhát gan, quá nhập tâm vào vở diễn đã hét lên kinh hãi.
Mấy lần đều không tìm thấy.
— Nước bắn.
Tiết Nhất Nhất bị bao bọc bởi hơi thở nóng rực.
Tiết Nhất Nhất hét lên một tiếng, cong lưng hít một ngụm khí lạnh.
Thi Cảnh rút tay về, cả người căng cứng đến đau nhức, tiếp nối câu nói lúc nãy: “Em cũng không muốn nó đến?”
Khoảng năm phút sau.
Vừa bước vào khách sạn lập tức có nhân viên phục vụ của khách sạn tiến đến chào đón.
Thi Cảnh bây giờ chính là một kẻ lừa đảo, lời nói dối nào cũng có thể nói ra: “Thử một chút, được không? Đều nghe theo em.”
Buổi biểu diễn kết thúc, đèn sáng lên, các diễn viên ra chào khán giả.
“Không… không phải.” Tiết Nhất Nhất giải thích, “Ý em là, đi chơi mà tới tháng thì bất tiện, đương nhiên em không muốn nó đến…”
Tiết Nhất Nhất nắm lấy cổ áo Thi Cảnh: “Em vẫn chưa ăn gì.”
Lúc này Tiết Nhất Nhất mới nhận ra, là Thi Cảnh đang cọ nước lên cổ cô.
Múa ba lê dưới nước, đu dây lụa trên không, đua xe mô tô tốc độ, uốn dẻo mạo hiểm…
Thi Cảnh phả ra một hơi thở nóng rực khiến tai cô đỏ ửng: “Có phải em đang sợ không?”
Tiết Nhất Nhất gật đầu, chạy vào phòng tắm tắm rửa.
Tiết Nhất Nhất nhìn ra ngoài cửa sổ xe. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hành lang.
Tiết Nhất Nhất: “Tìm… tìm thấy rồi.”
Buổi biểu diễn nhạc nước kéo dài hai mươi phút kết thúc, Thi Cảnh dẫn Tiết Nhất Nhất đến “Thủy Vũ Gian” để xem chương trình biểu diễn trên mặt nước.
Đồ ăn mang phong cách Tây, phong phú và đầy đặn.
Anh cầm chiếc khăn đã được sấy khô trong tủ khử trùng lau người một cách thô bạo.
“Ở đây có món gì ăn khuya chứ?” Thi Cảnh từ chối, “Lát nữa về phòng gọi khách sạn mang đồ ăn lên.”
Đầu ngón tay ấn lên môi cô gái.
Tiết Nhất Nhất không có nhiều cảm xúc với câu chuyện ‘nam chính cứu nữ chính’ mà kinh ngạc hơn trước kỹ năng điêu luyện của các diễn viên trên sân khấu.
Tiết Nhất Nhất: “Vâng.”
Thi Cảnh: “Dùng cái này… có được không?”
Anh đặt cô xuống: “Em đi tắm đi, tôi đi gọi đồ ăn cho em.”
Tiết Nhất Nhất lúc này mới nhận ra, vừa rồi mình đúng là quá “hả hê trên nỗi đau khổ người khác”.
Tiết Nhất Nhất có thể cảm nhận được lồng ngực của Thi Cảnh phập phồng dữ dội.
Lần này Tiết Nhất Nhất tận mắt nhìn thấy nước bắn lên người Thi Cảnh như thế nào.
Áo mưa đặt sang một bên, cô quay người lại.
Giây tiếp theo, cô tự giác đưa hai tay lên ôm mặt che chắn, kéo giãn khoảng cách về phía ngược lại.
Tiết Nhất Nhất hơi ngẩng đầu, nhìn màn hình hiển thị số tầng đang nhảy.
Tiết Nhất Nhất liếc một vòng, chỉ vào đồ ăn nguội: “Mấy món này em đều không ăn được.”
Tiếng môi lưỡi quấn quýt giao hòa ướt át khiến người ta đỏ mặt.
Buổi biểu diễn này rất nổi tiếng, Tiết Nhất Nhất không ngờ rằng chuyến đi ngắn ngủi hai ngày lần này lại được sắp xếp tiết mục này.
Anh đang nhắm mắt, giữa hai hàng lông mày có nếp nhăn, nghe thấy tiếng động nhỏ liền mở mắt ra.
Giọng cô ngày càng nhỏ.
Má bất giác hơi đau.
Ánh mắt quay trở lại khuôn mặt nhỏ nhắn, dừng lại trên đôi môi nhỏ kia.
Giây tiếp theo, một bàn tay xuất hiện ở eo cô.
Những tòa nhà cao tầng san sát nhau, ánh đèn neon rực rỡ như mơ như ảo, mỗi nơi đều xa hoa đến tột cùng.
Ánh mắt u tối, ẩn chứa nguy hiểm.
Tiết Nhất Nhất rụt cổ lại: “Thi Cảnh, em giận đấy, em giận thật đấy!”
Nhưng bây giờ, nhìn thấy cô mặc bộ đồ ngủ dễ thương, cánh tay, mắt cá chân lộ ra, chỗ nào cũng trắng nõn mềm mại, mái tóc dài mượt mà buông xõa trên vai, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng hồng nhìn anh, sự kiên nhẫn lại quay trở lại.
Tiết Nhất Nhất: “Em tới tháng rồi.”
Khiến người xem không kịp nhìn.
Xe dừng ở cửa khách sạn, nhân viên gác cửa chạy tới mở cửa xe.
Hơi thở thì nóng.
Đã hơn một tiếng đồng hồ.
Cổ áo vốn đã mở, lại bị anh cởi thêm hai cúc nữa.
Má không đau như dự đoán mà là bị cọ nước lên.
Đi đến trước cửa phòng.
Tiết Nhất Nhất mím môi, nói nhỏ: “Là do anh không chịu mặc áo mưa.”
Tiết Nhất Nhất ngẩn người một lúc, giọng điệu có chút không tự nhiên: “Anh buông em ra trước đã, lau người đi, sẽ bị cảm lạnh đấy.”
Vừa dứt lời, anh hôn lên gò má mịn màng một cái.
Thi Cảnh cười nói: “Sẽ cho em ăn no.”
Tiết Nhất Nhất thấy vậy liền nhanh chóng xoay người, chưa chạy được một bước đã bị Thi Cảnh ôm lấy từ phía sau.
Thang máy từ từ đi lên.
Thân hình mỏng manh của Tiết Nhất Nhất gần như lọt thỏm vào lồng ngực của Thi Cảnh.
Còn dám uy h**p! Thi Cảnh nắm cằm Tiết Nhất Nhất: “Em giận cho tôi xem nào?”
Thi Cảnh tự sấy qua loa vài cái cho mình là xong.
Ánh mắt lập tức sâu thẳm.
Tiết Nhất Nhất bước tới.
Thi Cảnh đặt ghế hạng “Tôn Quý”, gần sân khấu, có thể nhìn rõ từng động tác và biểu cảm chi tiết của diễn viên.
Bỗng nhiên anh xoay cô lại, mặt đối mặt.
Anh nhắm mắt, nước trên mặt trượt theo những đường nét góc cạnh, nhìn xuống dưới, áo sơ mi cũng ướt một mảng lớn.
Lên xe về khách sạn.
Serum chống nắng Vaseline
Anh cau mày.
Thi Cảnh nheo mắt nhìn cô, không có chỗ cho sự thương lượng: “Em giải quyết đi.”
Từng cái một.
Yết hầu của Thi Cảnh chuyển động, hoàn toàn không đè nén được cảm giác khó chịu.
Thi Cảnh đi đến bên cạnh Tiết Nhất Nhất: “Tại sao?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.