Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 147

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 147


Tiết Nhất Nhất không trả lời được, lại ăn thêm vài miếng rồi đặt đũa xuống, vẻ mặt ’em sắp nổi giận rồi đấy’, kiên định bày tỏ thái độ: “Thật sự không ăn nổi nữa!”

Văn Hổ tò mò nhìn quanh: “Tôi không rành mấy thứ này.”

Tiết Nhất Nhất quan tâm hỏi: “Công việc của anh thuận lợi chứ?”

So với việc anh ta có thể nhìn thấy cô mà cô lại không nhìn thấy anh ta, Tiết Nhất Nhất cảm thấy vẫn là cả hai cùng nhìn thấy nhau thì tốt hơn.

Hương sữa đậm đà, vị mịn màng, lớp pudding vụn bánh và kem mặn ở dưới đáy tạo thành hương vị đặc sắc.

Tiết Nhất Nhất đi dạo một lúc lâu mới nhớ ra mình còn có một cái “đuôi”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thành phố xa hoa lộng lẫy, ngay cả nhà hàng cũng mang một hương vị xa hoa.

Anh cầm ly trà sữa còn hơn nửa trên bàn lên hút một ngụm.

Vừa xuống máy bay đã ra mồ hôi, Tiết Nhất Nhất tắm rửa xong mới leo lên giường.

Tiết Nhất Nhất nghiêng đầu, cố gắng nuốt xuống một miếng, gấp gáp giải phóng khoang miệng: “Em không ăn nổi nữa.”

Không thấy bóng dáng Văn Hổ đâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

h*m m**n mua sắm của cô trước nay không cao.

Tiết Nhất Nhất ngậm một miếng vào miệng, hai má phồng lên như chuột hamster.

Thi Cảnh đảo mắt nhìn cô từ trên xuống dưới: “Đi dạo phố mua được gì rồi?”

Thực ra Tiết Nhất Nhất cũng không rành, cô gợi ý: “Vậy chúng ta uống món đặc trưng nhé, được không?”

Tiết Nhất Nhất gật đầu: “Ngon, không giống ở chỗ chúng ta.”

Tiết Nhất Nhất giơ ly trà sữa trong tay lên.

Văn Hổ ‘ừm’ một tiếng: “Nhị gia bảo cô qua đó dùng bữa tối.”

Tiết Nhất Nhất quay đầu nhìn.

Tiết Nhất Nhất bình thản ‘ồ’ một tiếng, hút một ngụm trà sữa.

Ngoài con sói mắt trắng nhỏ là cô ra, anh còn hầu hạ ai nữa à?

Miếng má bò đó to bằng nửa nắm tay của Tiết Nhất Nhất.

Quá ngọt.

Thi Cảnh nghiêng đầu nhìn qua: “Nhạc nước bắt đầu rồi.”

Một người nổi bật như vậy, ở gần cô đến thế, anh ta không chủ động xuất hiện, vậy mà cô hoàn toàn không tìm thấy được.

Thi Cảnh nhướng mày: “Tôi còn đút ai nữa?”

Tiết Nhất Nhất đi thang máy xuống sảnh lớn, vừa nhìn đã thấy Văn Hổ.

Xem điện thoại.

Thi Cảnh ngồi trên ghế, liếc mắt nhìn Tiết Nhất Nhất, tiện tay kéo chiếc ghế bên cạnh lại gần mình hơn một chút. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ví dụ như bây giờ.

Đặt ly xuống.

Người ta nói Ma Cao là thiên đường mua sắm, quả nhiên danh bất hư truyền.

Tiết Nhất Nhất nghĩ đến chuyện khác, vội né ánh mắt đi, uống một ngụm trà trong nhà hàng: “Ồ.”

Chỉ có thế này?

Thi Cảnh có một loại khí chất.

Tiết Nhất Nhất đi tới ngồi xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mầm rau ngâm canh cá, mầm rau non đến mức không tưởng…

Thi Cảnh khẽ nhíu mày rồi lại giãn ra: “Ngon không?”

Tiết Nhất Nhất lại đi dạo một lúc, liền nhìn thấy một quán trà sữa nổi tiếng.

Văn Hổ cũng nhìn thấy Tiết Nhất Nhất, bước tới hỏi: “Cô Nhất Nhất, cô muốn tôi đi gần cô một chút hay xa một chút?”

Đi chưa được mấy bước thì Văn Hổ nhận một cuộc điện thoại.

Chương 147

Tiết Nhất Nhất cười với Văn Hổ một cái rồi bước vào quán trà sữa: “Anh uống gì?”

Điện thoại ngắt máy.

Thi Cảnh: “Ăn từ từ.”

Không phân biệt được anh có đang cố ý hành hạ người khác hay không.

Văn Hổ: “Bàn chuyện hợp tác kinh doanh với thủ lĩnh của ‘Hồng Xã’.”

Thi Cảnh tự hiểu: “Tôi không có ở đây nên em thấy chán à?”

Tiết Nhất Nhất dạo quanh khắp nơi nhưng không mua gì.

Thi Cảnh cong khóe môi: “Buổi tối có tiết mục, không để em chán đâu.”

Thực ra cũng có thứ cô thích, nhưng nghĩ lại không phải đồ thiết yếu, lại phải mang về một quãng đường xa nên không mua nữa.

Tiết Nhất Nhất: “Vậy thì càng không cần, để tôi mời anh uống.”

Cô quay người lại nhìn khắp nơi.

Tiết mục?

Nhưng cơn buồn ngủ của Tiết Nhất Nhất đã tan biến hết, hoàn toàn không ngủ được, cứ trằn trọc mãi.

Tiết Nhất Nhất: [Tôi muốn ra ngoài dạo một chút.]

Dưới quảng trường nhạc nước, từng cột nước dưới ánh đèn chiếu rọi thay đổi màu sắc, uốn lượn nhảy múa.

Khách sạn nối liền với trung tâm thương mại, tập hợp mua sắm, ăn uống, giải trí làm một, hoàn toàn không cần phải ra khỏi tòa nhà.

Tiết Nhất Nhất ngăn lại: “Không cần anh trả tiền đâu.”

Làm nũng cái gì!

Tiết Nhất Nhất đợi vài giây, không nhận được hồi âm, ngẩng đầu lên thì thấy Văn Hổ đã đi về phía mình.

Trà sữa của Ma Cao quả nhiên danh bất hư truyền.

Heo sữa quay giòn sốt trứng cá muối, một lớp bánh bao, một lớp thịt heo sữa, một lớp da heo sữa giòn, một lớp trứng cá muối, bốn lớp hương vị hòa quyện vô cùng độc đáo.

Trong phòng có một chiếc bàn tròn lớn.

Văn Hổ rất sảng khoái cất ví đi: “Được.”

Tiết Nhất Nhất đi theo Văn Hổ, giọng tò mò: “Lần này anh ấy đến Ma Cao làm gì vậy?”

Giống hệt ly trong tay Văn Hổ.

Buổi tối?

Cà chua bi ngâm xí muội đá, đáy lót thạch ăn được, bên trên là cà chua bi đã lột vỏ, cắn một miếng là mọng nước, thanh mát giải ngấy.

Văn Hổ đã trả lời tin nhắn.

Tiết Nhất Nhất lấy điện thoại ra: [Anh có uống trà sữa không?]

Thi Cảnh nheo mắt nhìn cô, những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng chậm rãi gõ hai cái lên bàn: “Tôi nếm thử.”

Tiết Nhất Nhất đeo máy trợ thính, thay một bộ quần áo khác, chỉnh trang lại bản thân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sủi cảo phỉ thúy ngọc long, vỏ bánh màu xanh làm từ nước hẹ bọc nhân tôm hùm xanh và tôm biển trộn lẫn, thanh thơm ngọt tươi.

Bây giờ đã hơn năm giờ chiều.

Đã đến đây rồi thì đương nhiên phải thưởng thức các món đặc sản nơi đây.

Các món ăn lần lượt được dọn lên.

Văn Hổ đáp một tiếng ‘được’ rồi chủ động lấy ví ra.

Serum chống nắng Vaseline

Thi Cảnh l**m nhẹ khóe môi, vị sữa ngọt ngào tinh tế còn vương lại.

“Không phải.” Văn Hổ giải thích, “Đây đều là tiền của Nhị gia.”

Tiết Nhất Nhất cười gật đầu.

Địa điểm dùng bữa cũng ở trong tòa nhà này.

Miếng má bò trong miệng còn chưa nuốt hết, thịt gà lại được gắp tới, tiếp theo là thịt cá…

Con sói mắt trắng nhỏ này càng ngày càng biết quan tâm người khác. Thi Cảnh tùy ý gật đầu: “Thuận lợi, sao vậy?”

Sàn nhà hàng bằng đá cẩm thạch, tường dát vàng lá, trần nhà treo những chiếc đèn chùm pha lê độc đáo.

Lúc này, bên ngoài cửa sổ sát đất bừng lên ánh đèn rực rỡ.

Tiết Nhất Nhất lên tiếng trước: “Anh ấy về rồi à?”

Thi Cảnh thấy Tiết Nhất Nhất cứ ăn mầm rau mãi, bèn gắp cho cô một miếng má bò.

Gà đi bộ nấm truffle đen, thịt gà được hun khói bằng gỗ cây ăn quả, lớp da giòn rụm khóa chặt nước thịt mềm ngọt, ăn kèm với nấm truffle đen thái lát tại chỗ, hương vị phong phú.

Không còn cách nào khác, vóc dáng của anh ta cộng thêm hai cánh tay đầy hình xăm, thực sự quá nổi bật giữa đám đông.

Chiếc giường này rất lớn, lớn đến mức năm người như cô ngủ trên đó vẫn còn thừa chỗ.

Tiết Nhất Nhất liếc lại Thi Cảnh một cái, không do dự nhiều, khom người tới hôn lên môi người đàn ông một cái.

Tiết Nhất Nhất: “Cũng bình thường.”

Rồi cô ngồi lại, đặt ly trà sữa lên bàn, tiện thể tháo chiếc túi đeo chéo nhỏ trên người xuống.

Xấu xa!

Thi Cảnh không đút nữa, lấy khăn lau tay.

Tiết Nhất Nhất: [Anh có biết tôi đang ở đâu không?]

Tiết Nhất Nhất lắc đầu, tỏ ý không có gì.

Văn Hổ nghĩ lại lời dặn của Thi Cảnh: “Vậy cô cứ tự nhiên dạo phố, tôi sẽ đi theo cô.”

Tiết Nhất Nhất ngẩn người trước câu hỏi đột ngột: “Sao… sao cũng được.”

Khung cảnh hoành tráng, khí thế hùng vĩ.

Tiết Nhất Nhất ôm ly trà sữa bước ra khỏi quán: “Hay là anh cứ đi cùng tôi đi.”

Đầu Hổ: [Tôi đợi cô ở sảnh lớn.]

Thi Cảnh đặt một phòng riêng, Văn Hổ đưa Tiết Nhất Nhất vào phòng xong, vừa uống trà sữa vừa rời đi.

Nệm rất thoải mái, chăn cũng rất mềm mại.

Má bò sốt om ăn kèm bánh hành lá, dai giòn thơm ngậy.

Thi Cảnh gọi rất nhiều món, Tiết Nhất Nhất mỗi món nếm một miếng là gần no, cuối cùng chỉ ăn rau.

Cuối cùng, Tiết Nhất Nhất ngồi dậy, tiện tay cầm lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho Văn Hổ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 147