Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 32: Lựa Chọn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32: Lựa Chọn


Bắc Ninh thành yên bình làm hắn quên mất thế giới này bản chất siêu phàm, mặt tối bên dưới tài nguyên tranh đoạt cùng lợi ích v·a c·hạm.

Phạm Nhân vốn muốn sớm hơn đi gặp đứa cháu họ Trần kia của mình, nhưng vừa xuống bến tàu liền bị thông báo kế hoạch xuất hiện ngoài ý muốn, làm hắn không thể rút ra thời gian.

Ngồi trong con hẻm ngước nhìn trên bầu trời đã tối, ánh đèn bắt đầu sáng lên, bên ngoài đường người qua người lại thưa thớt, bóng đen mang hắn che giấu nửa người lại nửa người ở dưới đèn.

“không, không, không phải xa lạ linh hồn.” Mệnh sư lắc đầu phủ định, lại hai mắt đảo đảo suy nghĩ tìm từ mới nói.

“Thế giới song song làm sao có thể! Ngài tiểu thuyết xem nhiều đi!.” Nếu nói là nào đó đại năng hoặc thần linh âm mưu hắn còn tin chút, mang linh hồn xuyên qua song song thế giới cho dù là KaZaRi thần minh đều làm không được, này cần cỡ nào to lớn năng lượng.

Trần Ân chưa bao giờ cảm thấy mình đến gần c·ái c·hết như vậy, đời trước vì say rượu té mương mà c·hết căn bản không cảm thấy gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phạm Nhân ngẩng đầu lên nhìn lấy đang tại bị mình một tay b·óp c·ổ nâng lên Trần Ân giãy dụa khó khăn hít thở, hắn hai mắt sát khí nồng đậm tựa như thực chất bắn ra ngoài không gian khiến xung quanh không khí càng thêm nặng nề, hàm răng gần như nghiến lại với nhau.

Mà hiên tại chỉ cần nghĩ đến ban nãy chính mình sống c·hết chỉ ở đối phương một ý niệm bên trong, Trần Ân cảm thấy chưa bao giờ hận mình nhỏ yếu như lúc này.

“Ồ.” Trên bầu trời ông lão nhìn thấy đột nhiên biến mất tại chỗ Trần Ân lẫn nhau ồ một tiếng, không nghĩ người trẻ tuổi này còn có thiên phú hiếm thấy như vậy, lấy bọn họ cảnh giới tự nhiên nhìn ra Trần Ân mới chỉ cấp một nguyên lực, cho nên khiêu động không gian chỉ có thể dựa vào thiên phú.

“Ý ngài là…” Phạm Nhân quay đầu nhìn xuống đã không một ai trên sân thượng, nhăn nhăn cái trán. “…là ta đứa cháu này linh hồn cùng một cái xa lạ linh hồn dung hợp?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thật vất vả mới rảnh rỗi liền tìm đến chung cư, vừa hay nhìn thấy Trần Ân khoác áo ra ngoài đi dạo, vì muốn trước tiên xem chút đứa cháu này là người ra sao liền một đường đi theo phía sau, lấy hắn tu vi Trần Ân dĩ nhiên không chút nào phát hiện ra.

“Tại ta trong mắt thiếu niên kia một cái càng lớn linh hồn là cùng với một cái nhỏ linh hồn là đồng nguyên, không có bản chất khác nhau, lại không biết vì sao bị phân ra rồi lại bị lực lượng nào đó dung hợp. Hẳn là đến từ thế giới song song linh hồn…?”

Lấy trong ngực ra một miếng khăn lau trên mặt vết bẩn vì ban nãy bị quăng trên sân thượng, Trần Ân loạng choạng đứng lên, hít sâu một hơi lấy một đi không trở lại tư thái bước ra con hẻm nhỏ, tiến về nhà mình đi đến.

Người kia vừa gặp liền nói ra tên mình, hắn là ai, làm sao biết tên mình, đã gặp qua ở đâu sao?

Chờ chút…lẽ nào là loại nào đó nhìn xuyên linh hồn thiên phú, nhìn ra mình linh hồn không phù hợp thân thể này?

Khục khụ…khụ… bị quẳng xuống sàn đất Trần Ân ho khan, tham lam hít thở không khí, không kịp quan tâm đối phương vì sao phát điên t·ấn c·ông mình rồi lại bỗng nhiên biến mất, cũng không quan tâm bại lộ thiên phú nguy hiểm, hắn lập tức đem nguyên lực bao bọc toàn thân, không gian uốn éo ba giây sau thân thể hóa hư vô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đứng tại tầng mây bên trên, thở dài không biết làm sao.

“Cái gì?” Phạm Nhân gương mặt chấn kinh, há to mồm không thể tin được mình vừa nghe cái gì.

Chương 32: Lựa Chọn

“Ta mặc dù không biết người thiếu niên kia là gì của Nhân đội trưởng, nhưng tại ta nhìn thấy thì hắn không phải là đoạt xá như ngươi tưởng, mà là so với đó càng phức tạp cùng tinh tế linh hồn dung hợp bản chất.”

Thiên phú: [Chân Thật Tầm Nhìn lv.6]

Phạm Nhân muốn phát điên, người chị kia của mình sớm q·ua đ·ời chỉ để lại một đứa con nối dõi duy nhất, nếu ngay cả đứa con này cũng sớm bị kẻ nào đó chiếm đoạt thể xác, hắn làm sao sau này dưới suối vàng giải thích với chị. Trước kia vì bảo vệ Trần Ân, hắn không có mang đứa bé về Đông Hà thành mà để cho ông lão Trần Hành nuôi dạy, hy vọng hắn có thể bình yên lớn lên.

“Xem như vậy đi, trước quan sát một thời gian.” Mệnh sư nhún vai, hắn cũng mới gặp trường hợp này lần đầu, không biết giải thích làm sao, nếu rảnh hắn cũng muốn nghiên cứu nhưng hiện tại thật sự không có thời gian, lần này bọn họ tại gần đây vá bí cảnh, bị khí tức Phạm Nhân làm cho kinh động nên mới nhìn xem là ai đám tại trong thành không kiêng nể giải phóng khí thế.

Khả năng cao là thân thuộc họ hàng quan hệ với nguyên chủ nhân thân thể này? Là bên nào nội hay ngoại?

Bóng ma hư vô Trần Ân từng bước nhanh chóng chạy khỏi tháp cao.

Đứng bên cạnh thành chủ Phùng Hải từ đầu đến cuối không lên tiếng, hắn một không rành linh hồn lĩnh vực hai không biết đầu đuôi chuyện này, ba không quá quen thuộc Phạm Nhân không tốt xen vào.

Ông lão gọi mệnh sư kia mở ra bình rượu uống một hớp to, mới nhìn về phía Phạm Nhân nói.

Đứng tại trong một con hẻm tăm tối Trần Ân giải trừ hư vô trạng thái, lưng dựa vách tường, trong đầu thôi diễn lại toàn bộ tình cảnh khi nãy.

Lúc này xem ra là mình sai rồi…

Ông nội không có người thân khác, mình ở mười năm chưa nghe nói qua ông nội có anh em gì, như vậy…

Phạm Nhân nghe thấy đối phương truyền âm liền hơi do dự, một hồi quay đầu nhìn bầu trời rồi lại nhìn Trần Ân, đôi mắt cụp xuống tắt đi ánh sáng lam.

Lần đầu gặp mặt vừa hay tại trên sân thượng vắng người, vì càng tốt thành lập ấn tượng ban đầu, Phạm Nhân dự định sử dụng mình thiên phú cho thằng cháu này một lần xem xét tổng quát thân thể trạng huống.

“Hừ!” Phạm Nhân tức giận bàn tay buông xuống gần muốn ngất xỉu vì thiếu khí Trần Ân, bóng người lập tức phi thẳng lên bầu trời nơi hai ông lão đứng.

Phạm Nhân đứng tại tầng mậy bên trên, sắc mặt lãnh khốc không b·iểu t·ình, nhướng mày sử dụng [chân thật tầm nhìn] muốn xem Trần Ân trốn đâu rồi, lại bất ngờ không thấy bất cứ dấu vết nào, a, có chút không gian dao động, là loại nào đó không gian thiên phú. Hắn tâm tình phức tạp, một bên không quá tin lời mệnh sư nói, một bên lại muốn tin Trần Ân vẫn còn là chính mình.

“Cho nên, ta đứa cháu này vẫn là chính hắn nhưng linh hồn lại có một ký ức khác?” Phạm Nhân đối linh hồn lĩnh vực không quá rõ ràng, còn hơi mơ hồ không biết liền hỏi.

“Khụ khụ…đại khái đi, to gan suy đoán cẩn thận nghiệm chứng nha.” Mệnh sư ông lão cũng cảm thấy mình suy đoán quá không thể tưởng tượng, liền lấy ra bình rượu ngửa đầu uống che giấu xấu hổ.

Nghĩ đến người đàn ông đầu đinh kia, nghĩ đến chỉ là đối phương phóng ra khí tràng đã đủ khiến mình vô lực hành động, dễ dàng để đối phương s·iết c·ổ nhấc lên. Có cao như vậy cảnh giới lại bỗng nhiên như cái người điên hướng mình ra tay, Trần Ân đôi mi rũ xuống, trong mắt sát cơ từng luồng mà ra.

Lập tức Phạm Nhân liền nghĩ ngay đến là nào đó người có đặc thù đoạt xá thiên phú, c·ướp lấy thân thể của cháu mình.

Hắn tầm nhìn không những có thể khuy phá ảo cảnh cùng mệ trận, còn có thể xem thấu người khác nền tảng căn cơ, di chứng bệnh tật…thậm chí cả linh hồn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mà khi Phạm Nhân phạm vi gần quan sát Trần Ân linh hồn hắn liền thấy trong đó huyền cơ.

Hắn lúc này đã bình tĩnh suy nghĩ đến tình huống vừa nãy.

Bỗng nhiên Phạm Nhân quay đầu nhìn về phía phương xa bầu trời, tầm mắt xuyên qua tầng mây nhìn thấy trên trời cao phía trên đang đứng lơ lửng hai người.

Thiên phú là có thể đào móc cùng phát triển đấy, Phạm Nhân dựa vào thiên phú này không biết bao nhiêu lần tìm sống trong chỗ c·hết, hắn đã đem nó khai phát tới một mức độ tương đối cao.

Là hai tóc trắng ông lão, một ông lão đôi môi khẽ nói, dù cách thật xa Phạm Nhân vẫn có thể nghe hiểu, âm thanh như truyền vào bên tai.

Cảm giác cả người từ trong ra ngoài như bị nhìn thấu không còn bí mật không thể nào là của mình ảo giác, là đối phương thiên phú sao? Vậy đối phương đã nhìn ra cái gì?

Vậy vì sao lại đột nhiên ra tay? Vì sao đối phương cảm xúc mất khống chế? Là người quen với mình?

Mà lần này cũng cho Trần Ân một lần cảnh tỉnh, đây là thế giới chân thật mạng sống chỉ có một, chuyện gì cũng có thể bất ngờ xảy ra, kẻ thù sẽ không xếp hàng chờ đợi ngươi cảnh giới tăng lên bằng mình mới đến kiếm chuyện, bất cứ lúc nào đều khả năng gặp phải không thể đối phó cường địch, đối phương liền như lúc này không cùng ngươi nói lý. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Là người cậu đã nói mấy tháng trước kia ?

Nhưng này không trở ngại hắn ghi nhớ người trẻ tuổi kia.

“Mệnh sư, thành chủ hai người vì sao lại có rảnh rỗi theo dõi ta này tiểu bối.” Phạm Nhân tâm trạng không tốt vừa gặp mặt liền hỏi thẳng, hắn không cần vấn đề này đáp án, vì ban nãy chính mình thả ra khí thế của một vị cấp sáu nguyên lực sư chắc đã kinh động đến hai vị này.

Linh hồn là có tuổi thọ đấy, tại hắn trong mắt Trần Ân linh hồn tuổi thọ hoàn toàn không phù hợp với thân thể chỉ mới mười sáu tuổi này.

Trần Ân thói quen suy nghĩ tự bẻ khớp ngón tay phát ra tiếng rắc roắc âm thanh, hắn cảm thấy thiên hạ to lớn không nơi để về. Trần Ân hiện tại không dám về nhà, sợ gặp phải đối phương đang đợi trong nhà nhưng một bên lại lo lắng cho ông nội, nếu đối phương là cái ngang ngược người liệu có gây bất lợi cho ông nội.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32: Lựa Chọn