Lão Đại Là Nữ Lang
La Thanh Mai
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 41: Đạo lý
oOo
Nàng đứng dậy đón y, mắt nhìn y chăm chú.
Phó Vân Chương cảm ơn lão bộc, vừa dùng trà vừa khéo léo hỏi lão tình hình ăn uống sinh hoạt hằng ngày của Diêu Văn Đạt.
"Nhị ca."
Bốn mắt nhìn nhau, chớp chớp mấy cái, y chợt cười, ánh nắng cuối hạ phủ lên gương mặt tuấn tú của ymộttầng lấp lánh, đường néttrênmặt vốn ôn hòa bỗng trở nên sắc nét hơn hẳn ngày thường.
Phó Vân Chương tiếp tục im lặng.
trênbàn sách, đồ đạc được phân loạirõràng, xếp đặt ngay ngắn chỉnh tề. Sách vở và giấy xếp gọn gàngđãđành, đến chặn giấy, nghiên mực, bát đựng nước rửa bút bằng sứ cũng được sắp xếp ngăn nắp, ngay cả búttrêngiá bút cũng xếp thànhmộthàng theo thứ tự từnhỏđến lớn.
khôngbiết Liên Xácnóicái gì mà lão bộc gật đầu lia lịa, luôn miệng cảm ơn.
Mắng mỏ hồi lâu, Diêu Văn Đạt trầm mặcmộtlát, đứng dậyđimộtmạch về phía thư phòng,khôngthèm quay đầu lạinóivới Phó Vân Chương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai con lừa của Phó giađangđứng ngay chỗ ngoặt ở đầu ngõ, gã sai vặt đáng ra phải trông lừa trốn vào nơi râm mát, tựa lưng vào tường đá ngủ gật, nghe thấy tiếng người rathìgiật mình úp vội mũ rơm lên đầu chạy ra đón.
Lão bộc hỏi gì đáp nấy, ám chỉ với Phó Vân Chương về chuyện Diêu Văn Đạt sống quá kham khổ.
Phó Vân Chương nhìn thấy bài văn của mìnhđangđược đặt riêng bên phải bàn sách.
Chỉmộtbữa cơm mà Diêu Văn Đạtđãchâm chọc Phó Vân Chương đủ đường.
Phó Vân Chương đáp: "Kinh sư đất lành chim đậu, tới kỳ thi hộianhtài trong thiên hạ đềusẽhội tụ về đó, học sinh đương nhiên là muốnđi, dù là trải nghiệm việc đời thôi cũngđãlà tốt lắm rồi."
Lão bộcđira, lúng túngnói: "Phó tướng công..."
Ngữ khí của lão bộc nàythậtgiống Diêu phu nhân. Diêu phu nhânkhôngbiết chữ. Chồng bà suốt ngày bắt bẻ người này người kia, đắc tội với bao nhiêu người. Bàthìxởi lởi, dễ gần, lần nào nhìn thấy bà cũng làmộtlần thấy nụ cườitrêngương mặt.
"Ngươi đọc mấy bài văn của những người khác xem." Diêu Văn Dạt tựa lưng vào chiếc ghế bành duy nhất trong phòng, chỉ vào chồng giấy bên trái.
Nhìn Diêu Văn Đạt phất tay áo bỏđinhư thế, người ngoài có thể tưởng ông tađanggiận dỗi điều gì nhưng lão bộcđitheo hầu hạ ông ta nhiều năm,đãhiểurõtính nết của ông ta lại hiểurõnếukhôngphải là người ông ta cực kỳyêuthích, nhất địnhkhôngthể được phép bước vào thư phòng của ông tamộtbước.
Phó Vânanhkhẽ gật đầu.
Lão bộc vui mừng, cười ngây ngô.
Cả phòng im phăng phắc,khôngkhí nặng nề.
"Thẩm thủ phụmộttay che trời, nắm quyền lực trong tay, nhìnthìcó vẻ hào nhoáng như thế nhưngthậtra lạiđangđứng trước nguy cơ rất lớn." Diêu Văn Đạtnóitới đâythìnheo nheo mắt, vuốt râu mỉm cười, đến nếp nhăntrênmặt cũng giãn ra, "Chỉ huy sứ mới nhậm chức Hoắc Minh Cẩm và ông ta ở thế như nước với lửa, vừa nhậm chứcđãđộng vào tâm phúc của Thẩm thủ phụ, Hoàng thượng cũngkhôngquan tâm, ngầm chấp thuận cho Hoắc Minh Cẩm điều tra Thẩm thủ phụ. Như thế có thể thấy Thẩm thụ phụđãmất thánh tâm. Cứ cho là cuối cùng Hoắc Minh Cẩm thuađithìThẩm thủ phụ cũng chưa chắc có thể an toàn."
"khôngsao,khôngquấy rầy tiên sinh nữa vậy."
Ông tađãcố ý chế giễu Phó Vân Chương nhiều lần như thế, nếu như là những cử nhân trẻ tuổi khác, dù là người khiêm tốn kính cẩn đến thế nàođichăng nữa chắc cũngđãuất ức mà nổi đóa lên rồi, người này từ đầu đến cuối vẫn giữ được thái độ ôn hòa trầm tĩnh, vân đạm phong khinh.
nóicách khác, dù là Thẩm Giới Khê hay Thôi Nam Hiên làm quan chủ khảothìcũng là điều bất lợi đối với học sinh Hồ Quảng.
Trời dần về chiều, lão bộc của Diêu gia bê ghế tựa bằng trúc đặt dưới bóng cây, mời Phó Vânanhngồi xuống dùng trà.
Đối diện với người quang minh lỗi lạc lại căm ghét thói đời như Diêu Văn Đạt, quả nhiên là thẳng thắn thành khẩn vẫn là hơn.
Phó Vân Chương nhíu mày suy tưmộtlát, mỉm cườinói: "Tiên sinhđãdốc hết gan ruột với học sinh như vậy, học sinhkhôngthể nàokhôngcảm kích.nóirakhôngsợ tiên sinh chê cười, học sinhkhôngcó tham vọng ấy, chỉ mong thể thi đỗ, đạt được công danh, làm rạng danh dòng tộc, vậyđãlàkhôngsống uổngmộtđời rồi."
Phó Vânanhkhẽnói: "Ta ngưỡng mộ tài năng và nhân phẩm của tiên sinh, chỉ hy vọng có thể giúp đỡ tiên sinh. Tiên sinh là người phóng khoáng, sao có thể để tiên sinh phải lo lắng vì mấy việc tầm thường như thế? Sau này nếu trong phủ có gì khó khăn, ta nguyện giúp chút lực để giúp đỡ tiên sinh."
Hoặc là y là kẻ lòng dạ thâm sâu, có thể nhẫn nhịn giỏi hơn người khác.
Lúc này Liên Xác bỗng tiến lại, kéo lão bộc ra ngoàinóichuyện.
"Nhưng muội nào có thể tham gia kỳ thi nào đâu." Phó Vânanhtrầm mặcmộtlát, khẽ khàng, "Sao nhị ca lại dạy muội những điều này?"
"Nhưng mà cũngkhôngthểkhôngtính toán gì." Phó Vân Chươngnóitiếp, "Bởi vì học đài là Diêu đại nhân, ta mớikhôngthay đổi văn phong. Nếu học đài làmộtvị quan khác, dựa theo sở thích của ông ta, sử dụng loại văn phong khác với văn phong của bản thân mình mới là cách làm đúng, nếu chỉ chăm chăm giữ lấy văn phong của bản thânthìkhôngthể tiến xa được. Tóm lại, phải biết tùy cơ ứng biến." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Y dịu dàngnói.
Dù là loại nàothìngười này tương lai chắc chắc tiền đồ vô lượng.
Chương 41: Đạo lý (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phó Vânanhyên lặng dùng trà,khôngnóilời nào.
"Trăm sông đổ vềmộtbể, cứ là đạo lýthìđều như nhau cả, rồisẽcómộtngày, muộisẽdùng tới thôi."
Khóe môi Phó Vân Chương khẽ cong lên.
Hoặc là y trời sinh tao nhã rộng lượng, phóng khoáng, là người quân tửthậtsự.
Diêu Văn Đạt trừng mắt, cười khẩynói: "Đừng có giả ngu nữa, ngươiđãcó thể trụ đến cuối cùng, saokhôngbiết bọn họ sai ở đâu được?"
"Lần này quan chủ khảo có thể là Thẩm thủ phụ, tính ra hai người coi như là đồng hương đấy." Nhắc tới Thẩm Giới Khê, Diêu Văn Đạt cười khinh miệt,nóitiếp, "Người như Thẩm thủ phụ giỏi nhất là làm bộ làm tịch, vì tránh người đờinóiranóivào, lần này học sinh Hồ Quảngsẽkhó mà nằm trong mười người đứng đầu. Nếu quan chủ khảokhôngphải Thẩm thủ phụthìlại có lợi hơn cho ngươi, giám khảo trong kỳ thisẽtìm mọi cách để lấy lòng Thẩm thủ phụ, ví dụ như cho thêm vài học sinh Hồ Quảng vào danh sách đỗ. Còn cómộtkhả năng nữa, gần đây Hoàng thượng nhiều lần tán dương Lễ Bộ thị lang Thôi Nam Hiên,hắnta còn trẻ nhưng lại do Hoàng thượng tự mình đề bạt, có khi Hoàng thượng tính đểhắnchủ trì kỳ thi lần này cũng nên,hắncũng là người Hồ Quảng."
Phó Vân Chương cúi đầu, búngnhẹmộtcái lên trán nàng, nhấn mạnh từng chữmột.
Phó Vân Chương đứng lại, bế Phó Vânanhđặt lên lưng lừa, hơi cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào mắt nàng.
Mười năm gian khổ, chong đèn thâu đêm, vùi đầu trong sách vở,khôngphải đểmộtngày kia có thể thăng quan tiến chức hay sao?
Ông ta thuận miệngnóira chuyện cơ mật của triều đình, có vẻ như hoàn toànkhôngsợ Phó Vân Chươngsẽtố cáo ông ta, chậm rãinói, "Thẩm thủ phụkhôngcòn kiêu ngạo được mấy năm nữa. Ngươi là đồng hương với Thẩm thủ phụ,mộtkhi đỗ tiến sĩ, người khácsẽtự động coi ngươi là người của ông ta, vậythìngươi càngkhôngnênđithi bởi ngoài việc nguyện trung thành với ông ta ngươikhôngcòn còn con đường nào khác. Ngươi còn trẻ, nếu như là vì Thẩm thủ phụ mà tiền đồ bị phá hủy, chẳng phải là đáng tiếc hay sao? Lần này thi hội có thi haykhôngcũng chỉ đến vậy mà thôi."
Lão bộc nhanh chóng bưngmộtly trà lúa mạch tới, "Mời Phó tướng công dùng trà."
Phó Vân Chương cúi đầu, lui ra phía saumộtbước, "Học sinh vốnkhôngmuốn giấu giếm tiên sinh nên giờ mớinóira suy nghĩthậtcủa bản thân, mong tiên sinh lượng thứ." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Diêu Văn đạt liếc nhìn ymộtcái, ánh mắt dừng lạitrênkhuôn mặt y trong chốc lát, chỉ muốn lấy tập giấytrênbàn đập vào đầu y để xem y có còn giữ được cái thái độ khiêm tốn cung kính giả dối này haykhông. Đáng tiếc người này lại là người duy nhất có thể qua được lần khảo nghiệm này của ông ta, so bó đũa chọn cột cờmộthồi cuối cùng lấy được mình y, trong đám học sinh Hồ Quảng tham gia thi hội lần này có thể có tiến sỹ haykhông, Đề đốc Học chính là ông ta có thể nhân cơ hội này nổi danh haykhông, tất cả chỉ có thể hy vọng vào mình y thôi. Nếu giờ đánh cho y thành đần độn hoặc là sợ quákhôngdám tiếp tục học hành nữa, đám đồng liêu ở Hàn Lâm Viện ngày xưa chẳng phảisẽcười vào mặt ông ta hay sao?
Thư phòng Diêu Văn Đạt sạchsẽngăn nắp, bày biện đơn giản,khôngcó mấy thứ đồ tao nhã kiểu như bình phong hoa lá, trong phòng chỉ có hai kệ sách,mộtchiếc bàn sách,mộtchiếc ghế bành bằng gỗ thông. Ông ta thích yên tĩnh, mỗi lần đọc sách bị làm ồnthìchắc chắnsẽchửi bới ầm lên, người hầu kẻ hạ trong nhà hằng ngày đều cố gắng cách thư phòng càng xa càng tốt, thàđiđường vòng qua nhà bếp còn hơnđitới cạnh cửa sổ thư phòng.
Nàng từng đề nghị Phó Vân Chương bắt chước văn phong của người khác để lấy lòng Diêu Văn Đạt nhưng y vẫn quyết trung thành với lối hành văn của chính mình. Qua thái độ của Diêu Văn Đạt đối với y vừa rồi, xem rasựquyết tâm của yđãcó kết quả. Phó Vân Chương đưa nàng tới Diêu gia hẳn là vì chuyện nàngđãnóivới y trước đây. Y lo nàng có ngày ham cái lợi trước mắt mà lầm đường lạc lối.
"điđường tắt nhiều khi cũng đỡ đượcmộtcông nhưng nếu gặp phải người như Diêu học đài,điđường tắt lại phản tác dụng."
Phó Vân Chương chắp tay thưa vâng, tiến lên mấy bước, nhanh như gióđãxem xong bài thứ nhất rồi lại cầm bài thứ hai lên. Tầmmộtkhắc sau, yđãxem xong tất cả những bài văn đó,nói: "Thànhthật, ngắn gọn, có trọng tâm, hành văn trôi chảy, học sinhkhôngbằng bọn họ."
điđược môt đoạn, Phó Vânanhmớinói: "Nhị ca, muội hiểu rồi."
Phó Vân Chương quay về hướng thư phòngnóilời từ biệt rồi dắt Phó Vânanhra cổng.
Cuối cùng cũng cómộtcử nhân khiến cho đại nhân thấy thuận mắt! Hơn nữa người này giàu có, tiền bạckhôngthiếu, lại là người có học, biết đối nhân xử thế, thường xuyên mang đồ qua biếu tặng đại nhân. Sau nàykhôngcần lo lắng có ngày đại nhân tiêu hết bổng lộc,khôngcó tiền mua gạo nữa rồi.
Y mỉm cười, đưa tay xoa đầu nàng.
Phó Vânanhnhìn ly trà lạnh trước mặt tới mức ngẩn ngơ, bỗng có tiếng cọt kẹt, cửa thư phòng mở ra, Phó Vân Chương cũng chậm rãi bước ra ngoài.
"Ngươi vào thư phòng với ta."
Phó Vân Chương ôn hòa, mỉm cười nghe ông ta quở trách, thi thoảng còn lễ phép vâng dạ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Y vừa dứt lời, mặt Diêu Văn Đạtđãbiến sắc, đứng bật dậy, đưa tay chỉ thẳng vào mặt y, gân xanh nơi thái dương cũng nổi lên, nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi!"
"Được lắm!"
Uống trà xong, Phó Vân Chươngnóilời cáo từ, Diêu Văn Đạtkhôngra tiễn y, lão bộcđivào thông báo, từ trong thư phòng vang lênmộttiếng quát, "Cút!"
Diêu phu nhân thích trà lúa mạch.
Giằng co như vậymộtlúc, Diêu Văn Đạt bỗng bật cười, "Nếu ngươiđãkhôngthích công danh lợi lộc, thi lần nào chẳng giống nhau."
"Được rồi, chẳng rào trước đón sau với ngươi nữa. Lần tới thi hội, ngươi có tham giakhông?" Ông ta cố kiềm chế ý muốn đánh người, hỏi.
Diêu Văn Đạt mặt mày cau có, ấn đường nhăn lại.
Lão bộc vui mừng ra mặt, cườinói: "Phó tướng công, mờiđibên này."
Phó Vân Chương hơi cúi đầu, tỏ vẻ chăm chú lắng nghe, "Mong tiên sinh giải đáp."
Trà ở Diêu gia cũngkhôngphải lá trà như bình thường, nhắc nắp lên có thể thấymộtvầng màu nâu vàng dưới đáy ly.
Mặt Diên Văn Đạt lộ vẻ kinh ngạc, mở to mắt nhìn chằm chằm y hồi lâu, thấy ykhônghề giả vờ, hơi cao giọngnói, "Ngươikhôngmuốn làm quanthậtsao?"
trênPhó Vân Chươnghiệnramộtnụ cười nhưđangcảm thán "Quả nhiên như thế", đưa mắt ra hiệu cho Phó Vânanh, ý bảo nàng ở lại đó chờ rồiđitheo Diêu Văn Đạt.
"Học sinh hổ thẹn, tuy rằngđãđọc qua loa vài quyển sách nhưng lạikhôngbiết kinh bang tế thế, học hành âu cũng chỉ vì sở thích của bản thân, cảm thấy mình khó có thể đảm nhận trách nhiệm trở thành quan phụ mẫumộtphương, chỉ mong có thể đỗ thi hội để báo đáp công ơn gia mẫu."
Lão bộc đứng bên cạnhnói: "Phó tiểu thư nếm thử trà nhà chúng tađi, trà này sao từ lúa mạch chín, tuy rằng hơi thô nhưng mà thơm lắm."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.