Lão Đại Là Nữ Lang
La Thanh Mai
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 39: Bản đồ
Phó tứ lão gia rất thích bản đồ này, gọi nó là bản đồ dẫn đường.
Càng trải qua nhiều việc, nàng càng hiểu được những người gia thế bình thường,khôngcó ai chống lưng mà muốn thành côngtrêncon đường công danhthìkhó khăn thế nào, cũng dần dần có thể hiểu đượcsựlựa chọn trước kia của Thôi Nam Hiên.
Đám người hầu cũng vội vàng theo sau, mọi người còn có thể nghe thấy tiếng cười sang sảng của Chung Đại Lang. Lúc này, Phó Vân Chương mới day day ấn đường, người bỗng đổ về phía trước, suýt nữa ngã xuống đất.
Y cũngkhôngmuốnnóinhiều về Chung Đại Lang nữa, "Tứ thúc, nhờ tứ thúc chuẩn bị mấy món đặc sản, ngày mai cháu manganhtỷ nhiđigặpmộtngười."
(Tuyền = suối)
Phó Vân Chương lắc đầu, khẽnói: "khôngsao ạ, Chung Đại Lang cũngkhôngkhó gần."
Phó tứ lão gia cũngkhôngbiết tính nếthắnngười này nênkhôngcố nài ép, cẩn thận tiễnhắnra ngoài.
Phó tứ lão gia hơi cau mày, suy nghĩmộtlát, đặt sổ sách trong tay xuống, "Ừ, tứ thúc cũng nghĩ vậy, nhưng màkhôngtặng lại cái gìthìlại làkhônghiểu lễ nghĩa..."
đá Buộc Ngựa. [1]
Bà tử vâng vâng dạ dạ rồi xuống bếp chuẩn bị.
"Nhị ca ca về rồi!"
[1] Chỉ có hai cái tên Phục Hổ với Trác Đao là văn vẻ nên editor để nguyên, hai cái còn lại cực kỳ dân dã nên đổi về thuần Việt.
Tách nhau ra ở trước hành lang xong, Phó Vânanhđidọc hành lang, thấy thư phòng Phó tứ lão gia vẫn sáng đèn, nghĩ ngợimộtchút rồi lại rẽ sang hướng thư phòng.
mộtnét cười thoánghiệnratrênmặt Phó Vân Chương, ykhôngnói, chỉ tiếp tục húp canh cá.
Phó tứ lão gia khựng lại, gãi gãi đầu, ôngkhônghiểu chuyện vẽ bản đồ, cứ tưởng chỉ cần mở sách ra đọc rồi vẽ vài nét theo như mô tả trong đó là xong. Ai dè...
Nghĩ tới Phó Vân Chương, nàng đặt sách xuống,đivề phía cửa sổ, hỏi nha hoàn, "Nhị thiếu gia tối qua về lúc nào?"
Phó tứ lão gia ưỡn ngực, cườinói, "Làm sao như thế được?khôngthể làmkhôngcông cho người khác. Đám đồng sinh trong huyện viết thư, đọc thư thuê, mở miệng mấy cái như thế còn lấy tiền nữa là. Ta bảo với bọn họ muốn bản đồ cũng được, mỗi cái mười lượng bạc.”
"Bọn họ muốn bản đồ khác." Mặt ônghiệnlên vẻ xấu hổ, ngheanhtỷ nhưnói, vẽ bản đồ có vẻkhôngphải là vạch vạch vài đường là xong, "Tại tứ thúc nhanh mồm nhanh miệng,khôngsao, để tứ thúc tìm cớ từ chối họ."
Phó tứ lão gia bỗng nhớ tớimộtchuyện, lật tìm trong đống sổ sách, tìm mãikhôngthấy tấm bản đồ kia liền nhảy xuống sập, cầm đèn dầu lạc vội vàngđira bàn sách phía trước cửa sổ lật tung lên mới tìm được bản đồ Phó Vânanhđưa cho ông lần trước. Trở lại gian ngoài, ông vỗ vỗ lên bản đồ,nói, "Lần trướcđira ngoài mở nó ra xem, có mấy người nhìn thấy cũng muốn cómộtcái cho bằng được!"
Tới khi Phó tứ lão gia tiễn Chung Đại Lang về xong, Phó Vân Chươngđãthaymộtbộ quần sạchsẽ,đangtựa vào thành giường húp canh cá.
Người nọ nghe xong vâng vâng dạ dạ.
Chung Đại Lang chân nam đá chân chiêu, đứng cũngkhôngđứng được cho ra hồn nhưng lại nhất quyếtkhôngchịu để cho người hầu đỡ, xua tay cườinói: "khônguống trà! Lần sau lại đến!"
Phó Vân Chương dường nhưđãsay khướt, bước chân loạng choạng, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng. Chung Đại Lang thi thoảng lại quay đầu lạinóichuyện với y, y chỉ gật đầu, cười màkhôngnói.
Đối vớisựkhen ngợi của ông, Phó Vânanhcũngkhôngtỏ ra khấn kích, "Nếu là vẽ lại bản đồ này, con có thể vẽ lại, cũngkhôngmất đến nửa tháng. Nhưng nếu họ muốn bản đồ khácthìphải xem họ muốn bản đồ vùng nào con mới tìm tài liệu trong sách được."
Phó gia lại lo người trong nhà oán trách nàng chuyện Chung gia nên mới gạt chuyện này quamộtbên.
Phó Vânanhnghiêm túcnói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trời tối dần, trong những bồn hoa ngoài hành lang, tiếng muỗi vo ve rầm rĩ, Vương thúc dẫn mấy người qua lắp thêm chắn cửa, trong phòng lại càng tối.
Nơi khác này người nọkhôngnóirõnhưng Phó Vânanhcũng đoán được.
"Được rồi, tasẽchỉ đưa đệ tới đây thôi, Vân Chương, lần tới chúng ta lại uống tiếp!"
Ví dụ như vải vócthìvẽ hình cuộn vải, lá tràthìlà hình lá cây, quạtthìlà hình tròn có nét sổ thẳng bên dưới.
Mãi tới khi mặt trời chuẩn bị xuống núi, trước cổng mới vang lên tiếng bánh xe ngựa cán lên mặt đường lát đá, Chung Đại Langđãtự đưa Phó Vân Chương về tới nhà.
Đêm đó Phó Vân Chươngkhôngvề nhàthật. Gã sai vặt được sai trở về báo tinnóibọn họđitừ Hoàng Hạc Lâu xuống xong cònđinơi khác uống rượu tiếp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phó Vânanhđứng dưới bóng cây thất thầnmộtlát, nàngđãquen với việc chăm sóc người say.trênquan trường phải xã giao nhiều, dù là Ngụy Tuyển Liêm hay là Thôi Nam Hiên,điuống rượu về cũng gần như chắn chắn là chưa ăn no,trênbàn tiệc miệng lưỡi như dao,nóiramộtchữ cũng phải cân nhắc, dù trước mắt toàn của ngon vật lạđichăng nữathìmấy ai nuốt trôi được?
"Đúng rồi, bản đồ lần trước con đưa tứ thúc..."
"Con thấy sao?" Phó tứ lão gia hơi lúng túng, "anhtỷ nhi, có phải miễn là trong sách có, con đều có thể vẽ ra đượckhông? Bọn họkhôngbiết chữ, mấy cái quyển connói"năm sáu" gì đó họkhôngđọc được, họ chỉ thích cái này."
Phó tứ lão thấy nàngnóiđùa với mình như thế cũng vỗ tay phụ họa, cười cười nháy mắt với nàng, "Nhị ca con kết bạn với quý công tử, tứ thúc cũng được thơm lây mà,nóicho cùng vẫn là tứ thúc được lợi."
Phó Vân Chương vẫn chưa làm quan, nhưng rồisẽcó ngày y cũngsẽđitrêncon đường giống như Thôi Nam Hiên.
"Con vẽ thêm mấy tấm là được ấy mà." Phó Vânanhnói. Tham khảo bản đồ của ngườiđitrước, kết hợp với lời miêu tả của thủ thủy trong đoàn thuyền của Phó gia, nàng chỉ cần sửa chữamộtchút, hoặc đơn giản lấy bản đồ có sẵn chú thích lại cho cẩn thậnthìkhôngcần phải tự mìnhđiđến những nơi đó cũng có thể vẽ được.
"Tứ thúc, tứ thúc đồng ý cũngkhôngsao." Nàngnói, "Nhưng mà phải nâng giá lên mới được, mười lượng bạc chỉ là tiền sao chép thôi, nếu họ chi hai mươi lượng, con có thể dựa theoyêucầu của mỗi người bọn họ để vẽ ramộttấm bản đồ mà chỉ mình người đó hiểu."
Người đời sau bày tỏ lòngyêukính với Quan Công nênđãdựng lênmộtngôi chùa để thờ thanh bảo đao của ngài, gọi là chùa Trác Đao Tuyền.
Phó Nguyệt đau lòng, "Người Chung gia kiathậtkhôngra gì, bắt Nhị ca ca uống nhiều rượu như thế."
Phó tứ lão gia cóđichùa Trác Đao TuyềnthậtkhôngPhó Vânanhkhôngbiết nhưng chuyện cái quẻ tốt kia chắc chắnkhôngphảithật.
Ăn sáng xong, mấy người quen biết với Phó tứ lão gia lục tục tới thăm, hỏi thăm chuyện đại công tử Chung giađingựa làm bị thương tôi tớ Phó gia.
Phó Vân Khải và Phó Vân Thái đương nhiên vẫn sợ Chung Đại Lang ra mặt, chỉ dám tụt lại sau cùng, hậnkhôngthể đeo chặt vào người Vương thúc.
Phó tứ lão gia nào dám cứ để gãđinhư thế, vừa gọi người hầu kẻ hạ tới đỡ gã, vừa giữ khách: "Trời nóng bức thế này mà lại để đại công tử đưa Vân Chương về, uống ly trà rồiđivẫn chưa muộn."
Rối loạnmộthồi, người hầu kẻ hạ cũng chuẩn bị xong nước để hầu hạ Phó Vân Chương rửa mặt.
Nàng tin những người bạn làm ăn của Phó tứ lão gia cũng biếtmộtcái bản đồ chứa những ký hiệu đặc biệt có ý nghĩa với việc làm ăn của họ như thế nào. Nhận bản vẽ về, họ có thể tự sửa ký hiệu,sẽkhôngliên quan gì đến người vẽ là nàng nữa.
Lễ vật Chung gia đưa tới kể ra còn nhiều hơn lễ vật Phó giađãmang tặng Chung giamộtít, Phó tứ lão gia vừa bất ngờ vừa khó xử nên lúc ăn tốiđãbàn bạc với quảnsựxem liệu có nên chuẩn bịmộtphần lễ khác mang tới Chung gia.
Nàng vừa thức dậy,đangngồi đọc sách, nhìn thấymộtđống hổ lốn trước mặt chỉ biết lắc đầu, bảo Phương Tuế và Chu Viêm sắp xếp lại.
Phó tứ lão gia quay lại nhìn Phó Vânanh, cườinói, "Nhị thiếu gia phen này có thể kết bạn với đại công tử Chung gia coi như lần này chúng ta tới đây cũng đượcmộtviệc! Hôm qua tứ thúc đưa Khải ca nhi và Thái ca nhiđichùa Trác Đao Tuyền bái Phật, còn rút được quẻ tốt, hóa ra ứng nghiệm ở chỗ này!"
"Hay là đưa ít sơn tra, đài sen qua bên đó. Con nghe Nguyệt tỷ nhi và Quế tỷ nhinóiđài sen ở phủ Võ Xươngkhôngtươi, chúng ta tặng họ mấy thứ này có khi còn hơn tơ lụa gấm vóc, dù saothìcũng là đặc sản huyện Hoàng Châu, của ít lòng nhiều."
Nghenóithời Tam Quốc, Quan Vũ từng đưa binh mã tới Võ Xương,trênđườngđicómộtcon hổ trắngđãthành tinh nhảy ra chặn đường, Quan Vũ dũng mãnh chiến đấu với nó, diệt nó trừ hại cho dân, đao cắm xuống đất, từ dưới đất nước ngầm phun lên tạo thànhmộtdòng suối. Người đời sau gọi nơi ngài từng đóng quân là núi Phục Hổ, còn suối này là suối Trác Đao. Ngoài nơi Quan Công từng tắm cho ngựa cũng được đặt có tên là phố Tắm Ngựa, có người cònnóinơi Quan Công buộc ngựa xưa kia có hòn đá gọi là
Phó Vânanhnhớ tới cái đêm Phó Vân Chương tình cờ gặp được Lý Hàn Thạch ở bến tàu cũng uống rượu say, y có vẻ cũng dễ say.
Nàng chép lại "Nhất thống lộ trình đồ ký" và "Khách thương tân khắc lái khán tỉnh mê thiên hạ thủy bộ lộ trình" ở chỗ Phó Vân Chương xong liền bắt tay vào việc vẽ bản đồ cho Phó tứ lão gia. Do gấp gáp, nàngkhôngcó thời gian mô tả tỉ mỉ toàn bộ trạm dịch đường thủy và đường bộ, chỉ căn cứ vào hành trình của Phó tứ lão gia để vẽ ra sơ sơ vị trí các trạm dịch, khách đ**mtrênđườngđi, ghirõnhu cầu hàng hóa của từng địa phương và giá cả tham khảo, ghi chú nơi nào cần chú ý đạo tặc. Phó tứ lão giakhôngbiết nhiều chữ, nhiều chỗ nàngkhôngthể viết ra cho ông hiểu nên đành vẽ vài kí hiệu đơn giản.
Lần này vốn Phó Vân Chương chỉ định đưa nàng tới phủ Võ Xương, còn Phó tứ lão gia đưa mấy chị em Phó Nguyệt, Phó Quế tới đây làđichơi, chuyện thợ thủ công chuyên về ươm tơ gì kia chỉ là cái cớ thôi. Vậy nên nếu lần này Phó giathậtsựđắc tội với người Chung gia, nàng chắc chắnsẽáy náy.
Phó Vânanhkhẽ cau mày.
Phó tứ lão gia làm việc rất năng suất, tối hôm trước mớinóivới Phó Vânanhchuyện vẽ bản đồ, ngày hôm sauđãsai ngườiđikhắp các cửa hàng xung quanh mua giấy, bút, mực, keo, thước, các loại thuốc màu, thượng vàng hạ cám cái gì cũng mua rồi sai người đưa tới phòng Phó Vânanh.
"Được!"
Phó Vânanhcười. Mười lượng bạc là đủ tiền cho nàng sống cả năm, tứ thúcthậtbiết cách hét giá.
"Canh gà ngấy quá, nấu canh cáđi, nấumộtnồinhỏlà được rồi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong tay ông chính là bản đồ Phó Vânanhđãvẽ cho ông.
Rồi ông quay đầu sang dặn người hầu, "Sáng mai ngươi qua cửa hàngnóivới chưởng quầy để ông ta ra bến tàu xem có thuyền hàng từ huyện Hoàng Châu tới, nhà nào cũng được, thấy có đặc sản nào chất lượng tốtthìmua hết, bảo ông ta lựa chọn cho cẩn thận để ta còn biếu người ta."
Chùa này được dựng lên để tưởng niệm Quan Công nên dù cảnh quankhôngthể nào so sánh với chùa Quy Nguyên, chùa Bảo Thông Thiền nhưng nhờ vàosựkính trọng Quan Công của người đời, chùa Trác Đao Tuyền vẫn hương khói nghi ngút, du khách nườm nượp.
Còn sớm, mấy người bạn của Phó tứ lão gia vẫn chưa đề rayêucầu, hơn nữa sách còn ở trong thư phòng của Phó Vân Chương, giờ nàng muốn vẽ cũngkhôngvẽ được.
"Tứ thúc rút quẻ cơ mà, làm sao ứng lên người nhị ca được?" Phó Vânanhcườinói.
Ông gõ gõ ngón tay vào bản đồ, kiêu ngạonói: "Ai bảo nhà họkhôngcó cháugáithông minh hiểu chuyện nhưanhtỷ nhi nhà chúng ta chứ! Đâu còn cách nào, chỉ có thể nhờ vả tứ thúc con thôi."
Phó tứ lão giađangngồi dưới giàn hoa tường vi ăn dưa ướp lạnh nghe thấy thế cũng giật nảy mình, vội vã về phòng thay chiếc đạo bào đẹp nhất, mũ mão chỉnh tề, dẫn hai đứa nhóc nhát c·h·ế·t là Phó Vân Khải và Phó Vân Thái ra cổng đón.
Kiếp trước, nàng từng biết rất nhiều người như Chung Đại Lang, những người như thếmộtkhiđãkết bạn với những kẻ thân phậnkhôngbằng mình, họkhôngquan tâm đến tài năng của người nọ, chỉ cần thấy có duyên, hợp mắt là được, nếu quá chú trọng vào phần lễ nghĩasẽkhiến họ bực mình.
Giọng Phó Quế vang lên bên tai Phó Vânanh.
oOo
Trời nóng, tấm bình phongđãđược xếp lại. Từ bên ngoài có thể nhìn vào trong phòng, Phó tứ lão giađangngồi xếp bằngtrênsạp, cúi đầu xem sổ sách.trênbàn có đến mấy chồng sổ sáchđangchờ ông xem xét.
Chung gia ở phủ Võ Xương hoành hành ngang ngược, danh tiếng Chung Đại Lang cũng chẳng tốt lành gì.
Dệt hoatrêngấmthìdễ, đưa than ngày tuyết mới khó [1]. Những người quen biết, có người mới vừa nghe được tinđãlập tức chạy tới an ủi Phó tứ lão gia, giúp ông nghĩ cách; nhưng đa phần trong số họ biết ông gặp chuyện cũng chỉ đứng nhìn, nghenóiChung gia tặng lễ cho Phó gia mới tới đây hỏi thăm tin tức, muốn nhân cơ hội này kiếm chút quan hệ với Chung gia.
Phó Vânanhbước vào thư phòng, chậm rãi tới trước sập, "Tứ thúc, nhà chúng ta định tặng lễ cho Chung gia lần nữa ạ?"
"khôngphải gặp rồi à?" Phó tứ lão gia sửng sốt, ông cho rằng lần này Phó Vân Chương tới phủ Võ Xương là để đưaanhtỷ nhiđibái kiến đạo nhân ở Trường Xuân Quan.
Phía hành lang bên kia vọng tới tiếng bước chân.điđầu là Phó tứ lão gia vàmộtngười mặc áo gấm, phía sau hai người là đám người hầu kẻ hạ, Liên Xác đỡ Phó Vân Chươngđiở giữa.
Khi vẽ bản đồ này, để đề phòng bản đồ của Phó tứ lão gia bị người ngoài lấy mất, biết được những bí mật làm ăn của Phó gia, nàngđãvẽtrênđó những kí hiệu đặc biệt mà chỉ có Phó tứ lão gia hiểu. Người khác nhìn vào cũngsẽchỉ hiểu được tuyến đường mà thôi.
"Vân Chươngkhôngsao chứ?" Phó tứ lão gia nhìn kỹ sắc mặt y, "Có bị đại công tử Chu gia kia làm khó dễkhông?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đương nhiên, hiểu được chỉ là hiểu được mà thôi. Việc khiến nàng đau lòng thất vọng cũngkhôngphải chuyệnhắnkhoanh tay đứng nhìn.
Phó tứ lão gia há hốc mồm kinh ngạc, ông còn tưởng cháugáimìnhsẽgiống những người đọc sách khác, coi thường của cải, thấy tiền bạc là dơ bẩn,khôngmuốn quan tâm đến chuyện này, ai ngờ nàng cũng biết tính toán như thế.
Đêm hè nhiều muỗi, người hầu trong phòngđangngồi trong góc tường đốt thảo mộc đuổi muỗi, trongkhôngkhí cómộthương thơm ngào ngạt đến mức hơi gay mũi.
Ông khó kiềm chế đượcsựhưng phấn, đập đánh bốpmộtcái lên bàn, cái bàn rung lên, mấy chồng sổ sáchtrênđó đổ xuống ầm ầm.
Phó tứ lão gia đưa mắt ra hiệu cho người hầu kẻ hạ, ý bảo họ lấy ghế từ phòng bên cạnh sang cho Phó Vânanhngồi.
Phó Vânanhcònđangnghĩ tới mười lượng bạc, nàng hy vọng có thể lớnthậtnhanh, như thế có thể sớm báo đáp được cho những người xung quanh, cũng có thể thoát khỏi trói buộc nhanh hơn, vẽ bản đồ kiếm tiền tốt hơn làm khăn lưới nhiều.
Giờ nàng mới hiểu Phó tứ lão gia sau khi về tới nhà tỏ ra ung dung,khônghề lo lắng như thế chắc chắn chẳng phải do ôngkhôngsợ người Chung gia mà làkhôngmuốn khiến nàng áy náy mà thôi.
Liên Xác thảng thốt, mấy người bên cạnh vội vàng bước lên, may mà đỡ kịp Phó Vân Chương.
Bà tử hỏi: "Buổi sáng nhà bếp nấu canh gà rừng nấm hương giờ vẫn còn, hâm nóng mang lên đượckhôngạ?"
[2] Khi ta gặp chuyện tốt đẹp, có nhiều người hùa vào là bình thường; lúc ta gặp khó khăn, có người giúp đỡ mới là hiếm có.
Phó Vânanhngồi đằng sau bình phong với Phó Nguyệt và Phó Quế, nghe tới đóthìđôi đũađangđưa ra, định gắp miếng ngó sen xào cũng khựng lạimộtchút. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Mau đưa Nhị ca ca về phòng." Phó Quế vộinói.
Người hầu kẻ hạ nhân ra Chung Đại Lang sợ hãi vô cùng, ba chân bốn cẳng chạy vào viện thông báo.
Văn nhân tụ hội với nhau cũng chỉ có vài loại địa điểm, hoặc là danh lam thắng cảnh, hoặc là đền chùa miếu mạo, còn lại chính là nơi yên hoa.
Phó tứ lão gia tiếp khách cả buổi, mặt cũng sắp tê cứng vì cười. Ông muốn chạy ra ngoài né tránh mấy người này như Phó Vân Khải và Phó Vân Thái vẫn sợ đến mức chỉ dám ru rú trong nhà, Phó Vân Chương lại chưa trở về nên ông đành phải chôn chân ở nhà chờ tin.
Phó Vânanhgọi bà tử tới, "Chuẩn bị canh rã rượu, thêmmộtbát canh dễ tiêu hóa nữa."
Chương 39: Bản đồ
Ăn xong, Phó Nguyệt và Phó Quế trở về phòng ngủ.
Chung Đại Lang vỗ bàn tay to như cái quạt lên vai Phó Vân Chương rồi lảo đảo ra về
Phó Vânanhchậm rãinói, thân thểnhỏbé ngồi lên ghế, mũi chân chỉ vừa đủ chạm đất.
Phó tứ lão gia vừa ngẩng đầu tìm bàn tínhđãthấy có ngườiđangtừ phía hành langđivề phía này, nheo mắt lại nhìn chorõ, ông pháthiệnra là cháugáimìnhđangđicùng nha hoàn, cườinói, "Sao con lại qua đây thế này?"
Biết ngườiđãchèn ép Phó tứ lão gia và hai cậu emnhỏnhà mình là Chung Đại Lang tới đây, Phó Nguyệt, Phó Quế cũngkhôngăn dưa nữa, kéo nhau nép vào bên bụi hoa rậm rạp, lén nhìn ra cửa.
"Chuẩn bị xong rồi, ngày maisẽmang qua đó."
"Tứ thúc, người như đại công tử Chung gia rất sĩ diện, người nọ tặng lễ cho chúng ta, chúng ta tặng lại, người ta chưa chắcđãvui vẻ, chúng ta làmkhôngkhéo có khi còn đắc tội người ta."
Người hầu kẻ hạ vào phòng thắp đèn, ánh đèn lờ mờ tạo thànhmộtkhoảng sáng trước sập.
Khi vẽ bản đồ cho Phó tứ lão gia, nàngđãphải hỏi Vương thúc và mấy người khác xong mới vẽ ra được, tôi tớ trong nhà biếtrõmỗi lần Phó tứ lão gia xuống phía nam làđinhững đâu, nàng mới có thể căn cứ vàoyêucầu thực tế mà vẽ nhanh như vậy. Nếu muốn vẽ lại toàn bộ đường xá miêu tả trong sách lại còn chú thích cẩn thận như thế, có khi vẽ cả năm cũngkhôngxong.
Nha hoàn trả lời: "Nhị thiếu gia còn chưa về ạ."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.