Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 131: Đạo văn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 131: Đạo văn


Dưới hàng lang treo mấy trăm chiếc đèn lồng, nhìn sáng như ban ngày.

Hai người vẫn tỉnh bơ nhưkhông, lấy lời khai của những quan viên bị hạch tội.

Kiều Gia theo sát nàng.

Nàng cười cười, vẫn chưa lên tiếng trả lời, bên cạnhđãvang lênmộtgiọngnóikhó chịu.

Lão Sở Vương cười cợt, "Ai da! Ngươi cũng tới rồi này!"

Tất cả đều vô dụng.

mộtnhóm ngườiđingang qua cạnh bọn họ, bướcđivội vàng, nhìn đầy vẻ nôn nóng.

Nàng và Phó Vân Chương làm việc yên ắng, đóng cửa từ chối tiếp khách, ban ngày ở nha thự thẩm tra so sánh hồ sơmộtcách cẩn thận, xong việc về nhà lại tiếp tục bàn bạc về những điểm đáng ngờ, từ sáng tới tối, bậnkhôngkịp thở.

Chu Hòa Sưởng bảo tiểu thái giám ra ngoài, cầmmộtquả quýt lên đưa cho Phó Vânanh, "Quy Hạc đạo trưởngđiđâu rồi? Lúc ta thành thân, ông ấy có thể tới xem lễkhông?"

hiệngiờ chủ nhân của Trường Sinh Quan là Lão Sở Vương. Mấy ngày nữa Trương dạo trưởng cũngsẽchuyển lên núi ở.trênnúi thanh tĩnh, rất thích hợp cho việc tu đạo.

Người hầu kẻ hạ nhanh chóng tới báo tin, Quy Hạc đạo trưởngđiĐông Phường.

Chương 131: Đạo văn

Chu Hòa Sưởng ngồi thẳng thớm, tinh thần sáng láng, nghiêm túc nghe Vương các lão giảng giải sách sử chohắn.

mộtngười có tính cách như vậy, thủ đoạn như thế, cũng chỉ có mấy ông già đó là cảm thấy Phó Vân hiền hòa chất phác.

Giờ Chu Hòa Sưởng trẻ tuổi, khoan dung với mọi người nên các đại thần lại bắt đầu khó tính như cũ.

Chu Hòa Sưởng có thể dùng Thôi Nam Hiên, chuyệnhắnvào Nội Các nằm trong dự kiến của Phó Vânanh, đây là kết quả đạt được sau khi bọn họ thỏa thuận với nhau, Hoắc Minh Cẩm cũng biết việc này, tuy rằng khi ấy chàngkhôngtỏ thái độrõràng.

Ra đề tiệt đáp có thể phòng ngừa đạo văn nhưng đáng tiếc là gộp mấy câukhôngliên quan lại với nhau cho thí sinh phân tích, giải thích thựcsựquá gượng ép nên triều đình cũngkhôngcổ vũ quan viên ra đề tiệt đáp.

Những việc này chắckhôngtính là chất phác chứ hả?

Đám quan viên há hốc mồm, niềm vui tới quá nhanh, quá bất ngờ, đờ ra hồi lâu vẫn chưa thấy có phản ứng gì.

Phó Vânanhôn hòanói: "Cũng chỉ là việc phải làm mà thôi."

Ánh đèn vàng ấm ám chiếu lên khuôn mặt nàng, đôi mắt trong trẻo ướt át, ánh mắt thu hút.

Nàng về phòng cởi quan phục ra, thaymộtchiếc áo trực thân cổ chéo tay áo bó màu tím nhạt bằng lụa Hàng Châu, ra ngoài tìm lão Sở Vương.

Diêu Văn Đạt đứng bên cạnh hừ lạnhmộttiếng, "Mấy thứ xấu xa này vốn nên xử lý sạchsẽtừ lâu rồi mới phải!"

Viên Tam nghiêm túcnói, ngẩng đầu nhìn Phó Vânanh, do dựmộtlát, bỗng nhiên lại có vẻ xấu hổ ngượng ngùng.

mộtkẻ thô lỗ nhưhắnkhôngbiết dùng lời lẽ nào để miêu tả, chỉ cảm thấy muốn mang những thứ tốt đẹp, quý giá nhấttrênthế gian này tới trước mặt "y", chỉ cần "y" vui.

"Nhị ca, muội phảiđitìm Quy Hạc đạo trưởng."

Ngày tiếp theo, Phó Vânanhsắp xếp cho ông tađigặp tú nữ.

Mấy người như Vương các lão cho rằng chuyện phong hậu cho Khổng thị là lẽ đương nhiên, cơ mà Chu Hòa Sưởng vẫn chưa thành thân nên bọn họ cũng mắt nhắm mắt mở, đểhắntự lựa chọn.

Buổi tối, ăn cơm xong, Phó Vânanhsai Vương Đại Langđigọi Viên Tam tới.

Trong kinh có lời đồn rằnganhem nhà họ Phó mặt như ngọc tạc, phong độ hơn người, hơn nữa cả hai đều chưa thành thân. Người làm quan ai cũng viết thơ làm văn ca ngợianhem họ.

Cùng lắmthìVương các lão cũng chỉđangthử nàng thôi chứkhôngphải hỏi vậy để làm khó nàng vậy nên nàngkhôngcần trả lời. Nếu những quan viên khác mà hỏi như vậythìnhất định làđangđòimộtđáp án chính xác, dù nàng có khéo léo đẩyđicũngkhôngđược, sau đó nhất định họsẽnóivới Chu Hòa Sưởng rằng nàng ngu dốt vô dụng.

khôngthể ngăn chặn làn sóng đạo văn, giám khảo chỉ có thể tìm đường khác, vắt óc nghĩ ra đề mới, đề lạ.

Đủ thứ quan lạiâmthầm phân chạy đua với nhau, bà mối sắp giẫm sập ngạch cửa Phó gia tới nơi rồi.

Theo quy định, sau kỳ thi hương, quan phủsẽkhắc và in Trình văn bao gồm những bài văn xuất sắc nhất trong kì thi và tác phẩm của giám khảo để các sĩ tử cùng đọc. Cuối cùng có người pháthiệnra trong các thí sinh ở Chiết Giang, cómộtngười viết ramộtbài văn giống hệt với văn bát cổ được bán ở hiệu sách, từ phá đề, thừa đề, khởi giảng cho tới tiểu kết chẳng khác chữ nào. Cả bài văn mà thí sinh này viết ra trong kì thi đều là đạo văn!

Về chuyện tính tình, nhân cách của các tú nữ ra sao, ông ta lắc đầu, "Bọn họ ai cũng lịchsựvăn nhã,nóinăngnhỏnhẹ, takhôngnhìn ra được.

Saumộthồi khuyên bảo, mọi người mới lưu luyến rờiđi, trước khiđicòn trịnh trọng chắp tay thi lễ với nàng.

Vào ngày điển lễ sắc phong, Chu Hòa Sưởngnóivới Phó Vânanh.

Thà cứđihọc thuộc văn còn hơn.

Đập mạnh đường mộc

Đây cũngkhôngphải là điều đáng sợ nhất, mắt nhìn người của Lão Sở Vương rất tốt, Phó Vânanhcó thể làm bạn bè, làmanhem, làm thần tử của Chu Hòa Sưởng, cái nào cũng tốt cả.

Lễ quan tỏ ra khó xử,nói: "Ban nãy Vạn tuế gianóisau bữa tiệc muốn gặp Đại Lý Tự thừa, dặn dò nô nhớ giữ ngài ấy lại... Ngài ngàn vạn lần đừngđixa đấy."

Tiên đế băng hà, ngày thi hương, thi hội đều bị đẩy lại.

Nàng cảm thấy so với Phó Vân Chương, bản thân mình còn quá chất phác, quá chính trực, vẫn còn chưa đủ thủ đoạn.

Phó Vânanhkhôngbiết trong lòng Viên Tamđangdiễn thử cảnh sau nàyhắnsẽtranh cao thấp với Tô Đồng như thế nào, còn tưởnghắnđangcăng thẳng vì kì thi hội, quan sáthắnkỹ càng từ đầu đến chân, thấy dường nhưhắnđãgầyđimộtchút, cầm chiếc đĩa có chân bằng sứ men xanh đựng lê trắng lên, đưa về phíahắn, "Cũng đừng vất vả quá, sức khỏe là quan trọng. Với tài năng, học vấn của ngươi, nhất định có thể thi đỗ.

Haianhem kinh ngạc, nếu như kì thi hương ởmộttỉnh có vấn đềthìcũngkhôngcó sao, năm đó Uông Mânđithi, trường thi từng bị lũ lụt quét qua, còn có lần trường thi bị cháy.

Trước khiđivào, nàng dừng lại trước bậc thềm nghỉ chân, nhìn về phía Đại Lý Tự.

Nàng lập tức hỏi lại.

Viên Tam gãi đầunói: "Lão đại, lần này ta nhất định có thể đỗ tiến sĩ! Đợi ta ra làm quan là ta có thể giúp đỡ ngươi rồi."

Làm gì có chuyện đơn giản như thế, xử trí mấy thí sinh là chuyệnnhỏnhưng chuyện khoa cử thựcsựquá nhạy cảm, hơi sơ sảymộtchút là có thể gây nguy hiểm cho căn cơ thống trị của triều đại.

Vân ca nhi của chúng ta làm sao có thể là loại người như thế cơ chứ! Thằng bé hiền lành thế này!

Phó Vânanhvà Uông Mân nhìn nhau,khôngnóigì.

Những quan viên đó từng nhờ vả bạn bè thân thiết giúp mình giải oan nhưng mà khi đó Thẩm đảng vẫn nắm giữ việc triều chính, bọn họ đắc tội với Thẩm đảng, xửđixử lại kết quả vẫnkhôngthay đổi.

hắncó cùng phẩm cấp với Triệu Bật,mộtngười là tả thiếu khanh,mộtngười là hữu thiếu khanh, xưa nay bất hòa.

Đoạn thời gian này nàng vẫn luôn bận lên bận xuống, gần nhưkhôngcó thời gian nghỉ ngơi. Tối hôm qua, nàng còn bị cái ngườiđangthấp thỏm lo lắng trước ngày thành hôn là Chu Hòa Sưởng ép phải nghehắnlải nhải những hai canh giờ. Bây giờ uống mấy chén rượu, nàng dần dần có cảm giác say, đầu óc chuếnh choáng.

Phó Vân Chương gật đầu đồng ý,đivề phía hành lang, nhìn khắp xung quanh, thấykhôngcó người liền bế luôn Phó Vânanhlên.

"Takhôngghét ai cả, cũng chẳng cực kỳ thích ai. Nhưng mà dù saothìvẫn hơn lúc còn làm Thế tử, đến việc chính phi của mình là ai cũngkhôngđược tự quyết định." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bìnhsựnghe xong cũng rùng mình sợ hãi.

"Phiềnanhquan tâm."

Về đến nhà, họ lập tức phải người ra ngoài dò la.

Khắp nơi khắp chốn giăng đèn kết hoa, dưới mặt đất trải thảm dạ, kê bàn thấp,trênbàn có đủ thứ sơn hào hải vị.

hiệngiờ Phó Vânanhvà Phó Vân Chương thẩm vấn bọn họ lần nữa, bọn họ thấy mình chẳng có hy vọng gì, thà chửi mắng vài câu cho sướng miệng.

Mí mắt nàng giật giật.

Hôm nay, sau khi trình danh sách giải tội lêntrên, nàng ra ngoài hành lang tìm Phó Vân Chương lãnh giáo.

Trong mắt nàng, nhị ca luôn làmộtngười dịu dàng khoan dung, mãi tới gần đây khi cùng làm việc với Phó Vân Chương, tận mắt nhìn thấy y chỉ cần dăm ba câuđãbuộc phạm nhân phải tựnóithậttrong khi bản thân những phạm nhân đó còn chưa kịp nhận ra.

Phó Vânanhnhíu mày, lui ra sau mấy bước, quay sang hỏi Thạch Chính: "Đây là?"

Phó Vânanhcũng biết ông ta sợ cái gì, cả hai người đều hiểurõtrong lòng nhưngkhôngnóira.

Đôi sư tử đá trấn trạch trước cửa uy phong trang trọng, dường như có thể khiến cho tất thảy mọiyêuma quỷ quáitrênđời đều phải khiếp sợ.

Nhưng kì thi hương năm nay lại có chuyện người viết bài đạo văn cũng đỗ cử nhân, giám khảo kì thi hộikhôngcòn lựa chọn nào khác, chỉ có thể ra loại đề này.

Có người nóng tính chỉ thẳng vào mặt nàng chửi mắng ầm ĩ.

Vụ nào cũng có chứng cứrõràng.

Đại đa số sách tham khảo về văn bát cổ hoàn toàn là đoán đề, nghĩ đề rồi sau đó đưa bài văn chuẩn mực hoàn chỉnh. Sau khi các học sinh mua những cuốn sách này,khôngquan tâm phương pháp sáng tác ra gì, ý tưởng phá đề ra sao, chỉ học thuộc lòng từng câu từng chữ, tới lúc tới trường thi, nếu như may mắn, gặp đúng đề nàythìsẽviết ra bài văn mìnhđãhọc thuộc, đó chính là đạo văn.

đãlâu rồi nàng mới dùng loại giọng điệu này đểnóichuyện với y,thậtgiống trẻ con.

Nàng nghĩkhôngsai, tới tối nàng xong việc về nhà, quản gia tới báo, Quy Hạc đạo trưởng tới chơi,đangtrò chuyện vui vẻ với Trương đạo trưởng.

Công đường thẩm tra xử lý việc giải tội cho quan viên đặt ở Hình Bộ, nàng tới Hình Bộ.

Viên Tam cầm quả lê trắng, ngẩng đầu ưỡn ngực, "Takhôngmệt tí nào!"

Lúc tiên đế còn tại vị, quan hệ quân thần căng thẳng, các đại thần sợ hãi nênkhôngchú ý việc này.

Khổng thị và mấy vị khuê tú vừa được tuyển chọn qua kì tuyển tú lần này giờđangở ngoài cung. Mấy ngày nữa, thái giám tuyển hônsẽđưa bọn họ vào cung để Chu Hòa Sưởng quyết định sắc phong ai là Hoàng hậu.

"Ngươi sợ tasẽquấy rối à?" Lão Sở Vương bóc quýt, cười hề hề, "Yên tâm, ta có chừng có mực."

Lão Sở Vương được phong là Quy Hạc đạo trưởng. Sau khi tới kinh sư, ông ta dạo chơimộtthời gian, sau đó dẫn tùy tùng vào Trường Sinh Quantrênnúi Hạc Đài để ở.

Còn có mấy người già cả, con cái bị c·h·ế·t oan, tan cửa nát nhà, họ may mắn sống sót, cuối cùng cũng chờ được tới ngày điều tra rasựthật, chọn được mấy gánh đặc sản quê nhà, trèo đèo lội suối, từ ngàn dặm xa xôi lặn lội lên tận kinh thành cầu xin nàng nhận quà.

Phó Vânanhrất khiêm tốn, nàng cảm thấy bản thân mình vẫn chưa được gọi là xảo trá, vẫn còn phải tiếp tục học tập.

Mỗi lần nghe những quan viên lớn tuổi khen Phó Vân, những quan viên trẻ tuổi như Triệu Bật, Chu Thiên Lộc đều giật giật mí mắt.

Sau đó họ mừng quá bật khóc.

Nam nữ già trẻ chen chúc xô đẩy.

Lão Sở Vương giật mình ngồi dựng dậy, mặt đầy vẻ ghét bỏ, "Lấy quýt tới đuổi tađihả!"

Lý Xương kinh ngạc bàng hoàng, cúi đầu xuống,khôngdám nhìn nhiều.

"Lão đại, tasẽchăm chỉ luyện."

Những quan viên bị bỏ tù đương nhiên được thả ra ngay lập tức, đầu tiên là phải trấn an, trả lại chỗ ở, ban vàng bạc.

"Nhị ca, muội đau đầu quá."

"Phó đại nhân tới rồi!"

Thí sinh ở Chiết Giang ồ lên.

Editor: Có thể bạnđãquên, Trình văn là cuốn sách bao gồm những bài văn của thí sinh thi đỗ trong kì thi và bài làm mẫu của giám khảo.

Ngoại trừ các buổi lễ quan trọng như đại triều hội, đại điển đăng cơ, nghi thức tế trời, thông thường, lúc yết kiến Hoàng đế, quan lại các cấpkhôngcần phải quỳ, mấy người bọn họ lại là người làm thầy nên càngkhôngcần quỳ, hơn nữa còn có thể ngồi giảng bài.

Phó Vân lặng lẽ đưamộtdanh sách lên. Ngày hôm sau Hoàng thượng hạ lệnh cho Cẩm Y Vệ dựa theo danh sách đóđibắt người, từ kinh sư tới địa phương, ai cần bắtthìbắt, ai cần giếtthìgiết, những kẻ ăn hối lộ, làm việc trái pháp luật chẳng ai thoát nổi.

Chân mày nàng vẫn cứ nhíu chặt, yên lặng nằm trong vòng tay Phó Vân Chương, khuôn mặt xinh đẹp khiến người tayêuthương.

Chu Hòa Sưởng ngồi lên giường, uốngmộtngụm trà, thở dài thườn thượt, "Thi hương ầm ĩmộttrận như thế, thi hộikhôngthể cósựcố gì xảy ra nữa."

Vậy nên cứ làm vua tôiđi.

hiệntượng này có cấm cũng chẳng ngăn chặn được, trước kia cũng từng xảy ra nhưng chưa bao giờ có cảnh trong cùngmộtkỳ thi mà mấy tỉnh liền đều có những bài văn đạo văn được giám khảo đánh giá cao.

Kiều Gia biết Phó Vânanhlà nữ, vô cùng cảnh giác bènnói: "Ta thấy công tửkhônggiống say rượu lắm, hình như là ăn phải thứ gì khác."

Thạch Chính và mấy vị bìnhsự, tư trực khác biết Phó Vânanhtớithìcũng tập hợp lại chờ nàng dặn dò.

Sau khi đoàn người của họ rờiđi, dân chúng trong ngõ bàn tán với nhau, "Cậu em tuấn tú khi nãy là công tử nhà nào thế? Sao trước đây lại chưa gặp bao giờ nhỉ?"

Nàng vừanóivừa đưa mắt ra hiệu cho người bên cạnh, đám hộ vệ lập tứcđitới, khách sáoyêucầu mọi người tảnđi.

Lúc ngục tốt đưa những quan viên đầu bù tóc rối đó lên công đường, haianhemđãcó thể ngửi thấy được mùi hôi khai gay mũi.

Uông Mân nháy mắt với Phó Vânanh, "Hóa ra ngươi cũng cẩn thậnthậtđấy."

Ai mà to gan lớn mật tới vậy, dám xuống tay với nàng ngaytrêncung yến?

Nếu như trong những bài thi trong kì thi hội cũng cómộtđống văn đạo văn, học sinh trong thiên hạ có khi tạo thànhmộtlàn sóng bỏ học.

Với tính cách như thế, nếu như vào cung, chắc chắn nàngsẽkhiến Bảo Nhi bảo sao nghe vậy,nóikhôngchừngsẽcòn bắt chước Võ thị triều Đường, thay đổi triều đại.

Ngườinóicâu này làmộtbìnhsự.

Chu Hòa Sưởngkhôngmuốn lập Khổng thị, quần thần cũng chẳng có ai nhảy ra phản đối.

Thấy nàng hình nhưđãtức giận, Lão Sở Vương tỏ vẻ ngượng ngùng, cũng bước lênmộtchiếc xe ngựa phía sau dướisựhộ tống của tùy tùng.

Hai má Phó Vânanhửng hồng, chân mày hơi nhíu lại, ngẩng đầu nhìn y.

Buổi sáng, Phó Vânanhngủ dậy, đọc sáchmộtlát,đangngồi ăn sáng ở đại sảnh với Phó Vân Chươngthìcó người hầu tới báo,khôngthấy Quy Hạc đạo trưởng đâu cả.

Hôm nay là ngày đại hôn của tân quân, nếu có tin truyền ra ngoài rằng nàng uống rượu say làm bậy, có thểsẽbị ngự sử nắm được điểm yếu để buộc tội.

Nàng gác đũa xuống, dặn dò quản gia cứ phái người ra ngoài thử tìm trước xem sao, xem ra hôm nay chỉ có thể xin nghỉ.

Trước khi ra ngoài nàngđãsai ngườiđixin nghỉ, Lục chủ bộ còn tưởng hôm nay nàngkhôngtới được, thấy nàng vẫn tới,hắnkinh ngạcnói: "Thựcsựcó việc gấpthìnghỉmộtngày cũngkhôngsao, sao lại phải vất vả vậy chứ."

Cổng lớn sơn son, uy nghiêm sừng sững.

Đĩnh đạc tuấn tú, phong thái sáng láng.

"Thếthìngài cũngkhôngthể nào lén lút trà trộn vào trong chứ,nóivới tamộttiếng là được, ta đưa ngàiđigặp tú nữ."

Thôi Nam Hiên nhìn về phía họ, nhiều tùy tùng theo sauhắn.

đãtừ khi nào, nàng tuyệt vọng bất lực, đứng giữa trời tuyết lớn, hy vọng có người ra mặt thay cho Ngụy gia, cầu xin cho Ngụy gia...

Thứ hai, cómộtsố đại thần cho rằng Hoàng đế gọi thẳng tên đầy đủ làkhôngtôn trọng triều thần. Đặc biệt là với những vị quan lớn thuộc hàng Cửu Khanh, nếu nhưkhôngmắc sai làm lầm lớn mà lại bị Hoàng để gọi thẳng tên đầy đủ, những người thẳng tính có khi còn giận dỗi từ quan.

Lý Xương quản lý trị an trong kinh sư.

Chỉ trong mười mấy ngày ngắn ngủi, mười quan viên bị chèn épđãđược giải tội.

Phó Vân Chương kể cho Phó Vânanhnăm đó từng cómộtthí sinh người Phúc Kiếnđithi hương, nhờmộtbài văn đạo văn nên mới đỗ cử nhân. Sau đó cũng có người báo lêntrênnhưng như thếkhôngbị coi là phạm pháp, người này tiếp tục tham gia thi hội, cuối cùng trở thành tiến sĩ, được đề têntrênbảng vàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Rồi người nọ tất tảđimất.

Trước khiđichàng còn làm ra vẻ thànhthật, tới hỏi nàng có muốn lấp mật đạo haykhông.

rõràng là Phó Vânanhđãsay.

Hai người còn định hỏi kỹ hơn nhưng người kiađangvội, phảiđingay, chỉ bỏ lạimộtcâu: "Xong việcsẽnóichuyện với hai cậu sau."

Do khi nãyhắnvừa nhắc tới Hồ Quảng, Phó Vân Chương và Phó Vânanhlại lo lắng cho Phó Vân Khải và những người mà họ quen biết.

Cuối cùnghắncũng hiểu được vì sao Nhị gia lạiyêuthương người ta sâu đậm như thế, nhìn phong thái lúc người ta nhắm mắt ngủ say, chẳng khác gìmộtđóa hải đường dưới trăng, đẹpkhôngnóinên lời.

Diêu Văn Đạt và Uông Mân là người ủng hộ Vương các lão, Phạm Duy Bìnhkhôngcó nhiều kinh nghiệm như bọn họ, Thôi Nam Hiên tập trung cải cách,khôngquan tâm tới chuyện tranh chấp giữa các đảng phái trong triều đình.hiệngiờ thoạt nhìnthìcó vẻ như Nội Cácđangnằm dướisựkhống chế của Vương các lão.

Phó Vân Chương bật cười, gõ lên đầu nàng, "Lạinóilinh tinh, ta làm sao có thể đọc được suy nghĩ của người ta. Chỉ là thửmộtchút rồi suy đoán thêm thôi, người bình thường làm sao có thể thoái khỏi ảnh hưởng của thất tình lục d·ụ·c, quan sát thêmmộtchút là có thể đoán ra đượchắncónóidối haykhông."

Vương các lãođangđivào bên trong. Qua khóe mắt, ông ta nhìn thấy Phó Vânanhđanglẳng lặng đứng đó, cũng ngạc nhiên, ông ta hỏi: "Chuyện đoán đề, nghĩ đềđangrộ lên trong dân chúng, học vấnđixuống, mưu đồ xấu xa, ngươi cảm thấy nên làm thế nào?"

Y vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần, bước chân Phó Vânanhđãloạng choạng.

Uông Mân thở dài, khẽnói: "Tiên sinh cũng hỏi ta, đây thựcsựlàmộtvấn đề nan giải. Nếu như phạtthìphạt ai? Nếu như phạtthậtthìcó còn phải thi lại haykhông? Những người còn lại có têntrênbảng cũng phải thi lại sao? Toàn bộ bài thi của các thí sinh chẳng lẽ đều phải kiểm tra kỹ lại? Thi cử nào phải trò đùa,nhẹkhôngđược, nặng cũngkhôngxong."

Nhưng thực rathìkhôngphải vậy.

Phó Vânanhcúi đầunói: "Gia đình bình thường thôi, người đó cũngkhôngở kinh sư."

Đúng là có chừng có mựcthật.

Phó Vânanhnói: "Lão tiên sinh khoan dung, độ lượng, phóng khoáng nên ta mới dám làm như vậy."

Lúcđingang qua trường bắn, y đứng bên cạnh nhìnmộtlát.

Tuy thanh danh của thí sinh người Phúc Kiến kiađãnát bét nhưng đối mặt với công danh lợi lộc, đại đa số mọi người có coi thể diện là gì đâu.

Rồi ông ta lại hỏi: "Ai là Hoàng hậu thế?"

Bản thân Vương các lão cũng hiểu được điều này, bản thân ông ta cũngkhôngphảikhôngmuốn thâu tóm quyền lực nhưngkhôngphải cứ muốn là được, chuyện gì thỏa hiệp đượcthìthỏa hiệp nên trước mắt triều đình vẫn sóng yên biển lặng.

Chỉmộtlát sau, Kiều Gia và Lý Xươngđãtới.

sựghen tuông của đàn bà còn đáng sợ hơi tranh đấu chốn triều đình.

Chuyện này cũng dễ, nàng lấy cớ để Trương đạo trưởng tới bắt mạch cho các vị tú nữ, Lão Sở Vương làm tùy tùng.

Chi Hòa Sưởng do lão Sở Vương nuôi lớn, nênkhôngcó quan niệm dòng dõi, nghe vậy cũng gật đầu, vốn định hỏi kỹ hơn nhưng thấy nàngkhôngmuốnnóinhiều, sợ hỏi nhiều nàng lạikhôngvui liềnnói: "Đệ thích là được. Ta còn tưởng đệkhôngđể ý chuyện này, định chọn cho đệ mấycôcongáithế gia. Nếu đệđãđính hôn rồithìthôi vậy."

[2] Đây đều là các loại đề văn bát cổ. Đề tiệt đáp là đề thi gồm hai câu trở lên ở hai nguồn khác nhau trong Tứ thư, Ngũ kinh ghép lại, tạo thànhmộtđề. Đề khẩu khíthìđề thi là cảmộtphần rộng trong sách, tương đối mở. Đề khô quẫnthìngược lại, chỉ gồm hai hoặc ba chữ.

Chỉmộtlát sau, người hầu trở về bẩm báo, năm nay kì thi hương được ông trời phù hộ, khắp mọi nơi đều có thời tiết tốt, mát mẻ nắng ráo. Năm nay Chiết Giangkhôngcó lũ lụt, phía Nam Trực Lệ cũngkhôngbị cháy, trong toàn bộ quá trình thi hươngkhôngxảy ra chuyện gì.

Trương đao trưởng cũngkhôngbiết thân phận của lão Sở Vương, hoặc là ông ta biết, chỉ giả vờ nhưkhôngbiết.hiệngiờ Chu Hòa Sưởngđãsuôn sẻ đăng cơ, Lão Sở Vương có c·h·ế·t haykhôngchết cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Còn tưởng rằnghắnmuốn bàn chuyện chínhsự,khôngngời là định làm mai làm mối.

"Nhị ca, hay là huynh có thể đọc được suy nghĩ của người ta?"

Phó Vânanhthân thiết với Triệu Bật nên đương nhiên bị Tề Nhân coi là cái đinh trong mắt. Trước kia chức quan của nàng thấp, rất ít khi có tiếp xúc với Tề Nhân nhưng giờ nàng dần dần thăng quan tiến chức, vị chính tự mà Tề Nhân đánh giá cao cũngđãbị nàng đẩy xuống phía sau, Tề Nhân lại càng ghét nàng.

Phó Vân Chương quay đầu nhìn sang Phó Vânanh, trông nàngthậtlạnh lùng.

Mí mắt Phó Vânanhgiật giật, câu hỏi kiểu này, nàng nhất địnhkhôngthể trả lời trước mặt mọi người.

Phó Vânanhlạnh mặt, kéo ông ta về, khẽ hỏi: "Ngài tới đây làm gì?"

Phó Vânanhđưa chohắnmấy bộ văn bát cổ mới mới xuất bản, "Đề thi hội năm nay nhất địnhsẽtránh ra vào những phần quen thuộc, dễ dàng, chọn phần khó để ra, những đề hay thi mấy năm trở lại đây nhất địnhsẽkhôngthi vào nữa. Rất có thểsẽthi vào đề tiệt đáp, đề hiếm thấy, đề khẩu khí, đề khô quẫn [2], ngươi để ý những chương mới lạ trong sách, những cuốn sách này gồm những đề tiệt đáp trong mấy năm gần đây, nội dung tương đối kì quái, ngươi luyện trướcđi."

Mọi người cứ tưởng rằng đây lànóiquá, hôm nay gặp được ngườithậtmới biết tin đồnkhôngphải là giả.

Chuyện đạo văn nàykhônggiống với việc gian lận, làm rối loạn kỷ luật trường thi, cũngkhôngđược tính là phạm pháp.

Chuyện này đối với Viên Tam thực ra lại là chuyện tốt, suy nghĩ củahắnrất đa chiều, gặp những đề quái lạ kiểu này thường đưa ra được những giải thích làm người đối diện phải sáng cả mắt.

Phó Vânanhlắc đầu, đáp: "Hoàng thượng, vi thần đính hôn rồi."

Viên Tamđangđọc sách ở trong phòng mình,hắnlà loại người lúc chơithìchơi hết cỡ, lúc nghiêm túc học hànhthìnghiêm túc tới mức có thể hoàn toàn đắm chìm trong đó. Sắp tới kì thi hội, ngày nàohắncũng đóng cửa tập trung ôn tập.

Uông Mân làmộtngười chịu tra tấn nhiều nămtrêntrường thi, ôn hòa hơn Diêu Văn Đạt, ông ta cho rằng chuyện nàykhôngnên làm ầm lên nếukhôngsẽlàm lòng dân hoang mang.

Trong đó có người quen của bọn họ.

Đặc biệt là khi ở trước mặt những văn hào ở thi xã, nàng lúc nào cũng giữ tác phong khiêm tốn cẩn thận, cho dù nàngđãđược ban mãng phục nhưng vẫn tình nguyện để các vị văn hào sai khiến như cũ.

Phó Vânanhchuyển những lời này của ông ta đến cho Chu Hòa Sưởng.

Phó Vân Chương gật đầu, y cũng nghĩ như thế. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngày hôm sau, lúc Phó Vânanhđangđứng trước đườngđivào điện Văn Hoa để chờ triệu kiến, nàng lại nghe thấy mấy người Vương các lão, Diêu Văn Đạt và Uông Mân bàn luận chuyện thi hương.

Y quá rành rẽ việc gài bẫy phạm nhân.

Sau Trung thu, Hình Bộ và Đại Lý Tự chịu trách nhiệm giải tội, khôi phục chức quan cho quan viên.

Còn cóhiệntượng bài thi của mấy thí sinh giống y như nhau.khôngcần hỏi làm gì, họđãmua cùngmộtquyển sách về văn bát cổ.

"Lão tiên sinh nghĩ sao ạ?"

Lão Sở Vương mới rời phòng của Trương đạo trưởng, mặcmộtbộ đạo bào mới tinh, ngồi tựa vào thành giường La Hán ngủ gà ngủ gật.

khôngkhó khăn làm sao có thành tựu. Làm tốt công việc lần này,hắnsẽthăng quan tiến chức,sẽkhôngsợ các vị đại thần làm khóhắnnữa.

Trước cửa người người chen chúc xô đấy, từ xa nhìn lạiđãthấymộtmảnh đen khịt toàn đầu là đầu.

Những người khác vội vàng hùa theo, đòi làm nha hoàn, làm nô bộc cho nàng.

Đa số quan viên vẫn giữ được phong độ, biện bạch cho bản thân,nóinăngrõràng, rành mạch.

Mắt lão Sở Vương đảo liên hồi, nhìn nhưđangsuy nghĩ điều gì.

Phó Vânanhtự rót cho mìnhmộtchén trà, uốngmộtngụm, chậm rãinói: "Đến ngày Hoàng thượng thành thân, ngài và Trương gia gia cùng vào cung xem lễ nhé."

Nhưng nàng lại có cảm giác mình lại biết thêmmộtmặt hoàn toàn khác của Phó Vân Chương.

Phó Vânanhbiết chừng mực, lúc xét xửthìcố gắng hết sức để giải quyết nhanh chóng dứt khoát, những lúc khácthìluôn ôn hòa khiêm nhường.

Phó Vân Chương biết nàngkhôngbao giờ bỏ bê công việc màkhôngcó lý do nênkhônghỏi nhiều.

Nếu có ngày nào đó Bảo Nhi thay lòng đổi dạ... Phó Vânanhcũngsẽkhôngtha cho nó.

Lấy lui làm tiến, đúng là cố ý.

Người kia nhìn thấy bọn họ bèn dừng lại, chào hỏi bọn họ rồi cau mày thở dài, "Năm nay kì thi hương ở Chiết Giang, Nam Trực Lệ, Giang Tây, Hồ Quảng có chuyện rồi."

Nhiều khi quái lạ tới mức các thí sinh nhận được đề thi xong đều chẳng hiểu gì, oán thán rầm trời.

Nàng tập luyện rất nghiêm túc, Hoắc Minh Cẩm cũng dạy rất nghiêm túc,khônggiống như bình thường lúc nào cũng nghe lời nàng.

Thạch Chính đáp: "Đại nhân, họ là người nhà và thân thích của những quan viên được giải tội kia đó." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Kiều Gia nhíu mày trầm tư.

Phó Vânanhkhôngnóigì, ra ngoài đầu ngõ, Kiều Gia dắt ngựa ra đón, nàng nhảy lên lưng ngựa.

Buổi chiều, về tới nhà, ông ta vui vẻnói: "Ai cũng xinh đẹp như ai, người nào người nấy đẹp như tiêntrêntrời, Bảo Nhi đúng là có diễm phúc rồi đây!"

Phó Vânanhlắc đầu, "Hoàng thượng vẫn chưa quyết định, đợi gặp mặt xong mới sắc phong."

Nàngkhôngchịu nhận, những người đó cũngkhôngmuốnđi, quỳtrênmặt đất, níu chặt quan bào của nàng, "Phó đại nhân, ngài cứ nhậnđi! Đây là tấm lòng của chúng ta thôi,khôngđáng bao nhiêu tiền đâuthậtmà."

Chỉ có tự nắm lấy quyền lực trong taythìmới có thể bình tĩnh đối mặt trong những lúc nguy cấp.

Phó Vânanhnhíu mày, các tú nữhiệngiờđangở Đông Phường, vậy là Lão Sở Vương địnhđixem mặt con dâu phảikhông?

Tân quân đại hôn, khắp nơi vui mừng.

Cũng có quan viên điên điên khùng khùng hoặc ngơ ngơ ngẩn ngẩn, nhất quyếtkhôngcho Phó Vânanhlấy lời khai, hỏi gì cũngkhôngđáp.

Sợ cung tên, nàng chuyển sân chơi bóng thành trường bắn. Lúc Hoắc Minh Cẩm ở kinh sư, ngày nào cũng tới dạy này bắn cung, bất kể gió mưa.

Nhìn thấy nàng xuấthiện, cả đám người kích động hẳn lên, xô hết về phía trước.

Nếu như xử lýkhôngtốt, làm rối loạn kỉ cươngsẽkéo theo rất nhiều người, rất dễ làm ảnh hưởng tới toàn bộ triều đình.

Phó Vânanhtới nơi, cảm tạ Lý Xương rồiđitới trước mặt Lão Sở Vương.

Là con cái, Chu Hòa Sưởng hy vọng lúc mình thành thân, Lão Sở Vươngsẽcó mặt, đó là việc thường tình ở đời.

hắncòn chưa dứt lời, những người dânđangchờ trước cổngđãquỳ rạp xuống trước mặt nàng.

Rồihắnlạinóichuyện hậu cung củahắn.

Các vị đồng liêu đều cười haianhem nhà này đềuthậtđáng sợ,rõràng mặt đẹp như tranh, thanh tú tuấn dật, danh tiếngđãvang vọng khắp kinh sư mà tới khi xử án, ngườianhtrong bông có kim, người em sắc bén chính xác, chẳng lẽ cả hai người đều có hỏa nhãn kim tinh [1] cả hay sao!

Năm đó Thẩm đảngtrêndưới cấu kết với nhau, tạo thành nhiều vụ án oan.hiệngiờ Thẩm đảng rớt đài, đương nhiên cần phải giải tội cho những người bị oan năm xưa.

Trực giác mách bảo cho yanhtỷ nhi quen biết Thôi Nam Hiên, hơn nữa còn từng quen biết rất lâu, trước cả khi gặp y.

Nhưng đa sốthìkhôngcó ý muốn bán mình, chỉ dập đầu tạ ơn nàng.

Phó Vânanhnhìn bìnhsự, lãnh đạmnóirồiđithẳng.

Vương các lão cố ý dọa nàng cũng bởi bỗng nhiên nổi hứng muốn trêu đùa nàng, thấy nàng cảnh giác như thế, mỉm cười, bước lên hành lang.

Mọi người kinh ngạc ồ lên, hóa ra là vị Phó đại nhân đó à!

Thứ nhất, quá gần gũi, những triều thần khácsẽghen ghét.

Mặt mày Phó Vân Chương lạnh lẽo dần.

Lão Sở Vương thích những dịp đông vui như thế, con trai thành thân, sao ông ta có thể văng mặt.

Phó Vânanhđiào, nhét quả quýtđangcầm trong tay vào ngực ông ta, "Biếu ngài."

Quan trọng nhất là người ta còn giỏi giang nữa chứ!

Người bên cạnh cười đáp: "Đó là Đại Lý Tự thừa Phó đại nhân, Đan Ánh công tử đất Hồ Quảng, tuổi còn trẻ nhưng tiền đồ vô lượng, còn là thầy của Hoàng thượng cơ đấy!"

Haianhem họ coi nhưkhôngcó việc gì,đithẳng.

Môi đỏ da trắng, vừa thanh cao lại vừa diễm lệ.

So với lão đại hồi đó mất ăn mất ngủ,hắncòn kém xa lắm đấy!

Đại Lý Tự thiếu khanh Tề Nhân.

Thiên điện là chỗ chuẩn bị tiệc, thái giám, cung nữ trong đóđanguống rượu, đánh bài.

"Sổ tay chế nghệ" mà Phó Vânanhbiên soạn cũng làmộtbộ sách tham khảo nhưng nàng chủ yếu dựa vào những bài văn của các học sinh khác nhau để phân tích kỹ thuật làm văn.

Đây là lần thi hội đầu tiên kể từ khi Chu Hoa Sưởng đăng cơ,hắnthựcsựrất coi trọng.

Phó Vân Chương để Phó Vânanhngồi tựa vào ngực mình, nhận lấy chiếc khăn mà cung nữ đưa đến, lau mặt cho nàng, động tácnhẹnhàng.

Biếttrênquan trườngkhôngtránh khỏi xã giao, ở nhà, nàng thường xuyên luyện tửu lượng,khôngthể nào uống mấy chénđãsay.

nóivề việc làm tùy tùng cho lão đại,hắnmới là người có kinh nghiệm nhất, nhất địnhkhôngthể để Tô Đồng lay chuyển vị trí của mình được!

Đương nhiên Phó Vânanhkhôngthể nhận quà của họ. Nàngkhôngthể nhận người, cũngkhôngthể nhận tiền bạc, quà cáp.

Vấn đề lại nằm ở khi công bố bài thi.

Ainóikhôngtốt về thằng bé đều là lũ ghen tỵ!

"Phó đại nhân giờ khác xưa rồi, cần phải cẩn thận giữ gìn nha."

Nàng rất biết nhường nhịn người bên cạnh.

Hai người vừanóichuyện vừa từ từ bước xuống bậc thang, nhận ramộtánh mắt trong trẻo lạnh lùng từ đầu hành lang bên kia.

Chuyển sang thiên điện, nội quan dâng trà thơm và điểm tâm lên.

Hoàng đế xưng hô với quan lại các cấp, chỉ có thể gọi chức quan, hoặc là khanh, hoặc như với những người như Vương các lão, tôn xưng là lão tiên sinh, thườngkhôngthể gọi thẳng tên đầy đủ.

Phó Vân Chương nhanh chóng suy nghĩ, đáp lời: "Xá đệ uống rượukhôngtốt, ta dẫn đệ ấyđithiên điện nghỉ ngơi."

Sau khi biết được ý nghĩ này của nàng, mấy người Lục chủ bộ, Thạch Chính há hốc miệng: Đại nhân, lúc ngài dùng mưu kế để lấy lời khai hình như cũngkhôngchất phác cho lắmthìphải.

Giám khảokhôngpháthiệnra điều này nênđãxếphắnđứng thứ ba.

Trong buổi tiệc mọi ngườinóicười, ăn uống linh đình.

Bảo Nhi rất thích nàng.

Thằng nhãi Tô Đồng kia trước đâyrõràng chẳng quen thân gì với lão đại, thế mà giờ lại thành đồng liêu của lão đại! Lão đại lại còn đánh giáhắnrất cao nữa chứ, Viên Tam càng nghĩ càng bực.

Chuyện cải cách chế độ tượng tịch cứ tiếp tục giằng co như thế.

Chính vì lý do này, Lão Sở Vươngsẽkhôngtiết lộ thân phận của nàng, lại còn cố gắng hết sức để che giấu giúp nàng.

, Phó Vânanhkết luận quan viên bên dưới vô tội, được thả.

Vương các lão nghe vậy, mặt mày lập tức biến sắc, đứng dậy chắp taynói: "Sao Hoàng thượng có thể gọi thẳng tên Phó Vân như thế?"

Về phần chức quanthìphải chờmộtthời gian, gần đây trong triều có nhiều biến động, những chức vị đó đềuđãcó người làm cả rồi.

Phó Vânanhmỉm cườinói: "Con trai ngài cho."

Chuyện tượng hộ, Phó Vânanhđể Công Bộ thị lang và Tô Đồng đứng ra.

Đương nhiên nàng vẫn tới muộn.

Hai người bọn họ,mộtngườiđãđược Chu Hòa Sưởng chomộtchức quan chính thức, chuyên ở bên cạnh bảo vệ cho Phó Vânanh,mộtngười hôm nay phụ trách việc thủ vệ trong cung. Hoắc Minh Cẩmkhôngở kinh sư, bọn họ sợ Phó Vânanhgặp phải chuyện gì, phái người liên tục quan sát. Nghenóinàngđãrời bữa tiệc, họ liền lập tức đích thân tới xem thế nào.

Ra tới cửa cung, xe ngựa tới đón bọn họ xuấthiệntừ phía xa.

Chu Hòa Sưởng kinh ngạc lắp bắp, "Sao lại chưa bao giờ nghe đệ nhắc tới chứ? Là thiên kim nhà ai thế?"

"Chẳng phải là do ta nhàn rỗikhôngcó việc gì làm,đidạomộtchút thôi sao."

Bìnhsựlà cấp dưới, bình thườngkhôngdám bất kính với Phó Vânanh, hôm nay lại lên tiếng cười nhạo nàng như vậy, ắt là ỷ vào việc Tề Nhânđangở đó, hơn nữa đúng là nàng đến muộnthật.

Đợi mấy người Vương các lão, Uông Mân giảng bài xong rồi lục tục ra về,hắngiữ Phó Vânanhlạinóichuyện.

Công Bộ thị lang hết sức nhiệt tình, thứ nhấthắnbiết đây là cải cách ích nước lợi dân, thứ hai Chu Hòa Sưởng đích thân lên tiếng cổ vũhắn,hắnsao dámkhôngcố gắng chứ!

Đương nhiên chỗ ngồi phải hạ xuống, nhất địnhkhôngthể cao hơn Chu Hòa Sưởng.

Cuối cùng ông tanóivới Phó Vânanh, nếu Chu Hòa Sưởngkhôngcực kỳ thích aithìvẫn cứ lập Khổng thị làm hậuđi, dù saothìcũng danh chính ngôn thuận.

Hơn nữa, chưa cầnnóichuyện tính nết vội, chỉ tính tướng mạo thôi, nàng cũng rất xinh đẹp, nhan sắc hoàn toànkhôngthua kém mấy vị tú nữ kia.

Phó Vânanhtáchmộtmúi quýt, trấn anhắn: "Ông ấysẽtới."

Mới vừađiđược mấy bước, lễ quan bên cạnh bước xuống bậc thang, tới trước mặt họ, "Đại nhân, có gìkhôngổn sao?"

hắnnhìn Phó Vânanh, lòng lại nghĩ tớimộtchuyện, cười hỏi: "Vân ca nhi, trong các khuê tú ở kinh sư, đệ có để ý tiểu nương tử nàokhông?"

Lão Sở Vương hào hứng ra ngoài với Trương đạo trưởng.

hắnđivào phòng, cười hỏi."

Trong những người thầy của Hoàng đế,khôngcòn nghi ngờ gì nữa, nàng chính là kẻ khác biệt nhất, bình thường nếu có thểkhôngmở miệngthìchắc chắnsẽkhôngmở miệng, nếukhôngsẽlại mang tiếng là nôn nóng,khônglễ phép.

Phó Vân Chương làm nhưkhôngcó chuyện gì.

Tề Nhân nhìn theo bóng Phó Vânanhđixa dần, nheo mắt.

Sợ càng lúc càng có nhiều người tụ tập, Phó Vânanhkhôngdám dừng lại lâu, rảo bướcthậtnhanhđivề phía Hình Bộ.

Đây là cung yến cơ mà.

Nàng sửa soạn xong mọi thứ, bảo Thạch Chínhđivới mình rồi ra khỏi Đại Lý Tự.

Khổng thị được sắc phong làm Hoàng hậu, bốn tú nữ khác được phong phi.

Phó Vânanhkhôngthưcsựquan tâm tới việc người khác thấy mình thế nào.

Nhưnghiệntượng thí sinh dựa vào những bài văn đạo văn để được đề tên lên quế bảng trong phạm vi lớn như vậy gây ảnh hưởng quá xấu, khiến học sinh trong thiên hạ bàn tán sôi nổi. Nếukhôngxử lý cho tốtthìsau này ai còn chịu đọc sách viết vănmộtcách trung thực nữa.

Vương các lão là người cẩn trọng, dùnóicái gì cũng có thể liên hệ tới chuyện trị quốc, lúc nghỉ giữa giờ cũngkhôngbuông lỏng, chuyện đối nhân xử thế của Chu Hòa Sưởng chỉ cần có chút nàokhôngổn ông ta phải khuyênhắnngay.

Tô Đồng lại càngkhôngbiết sợ là gì.hắncòn trẻ, có khát vọng, có nhiệt huyệt, tuy những khó khăn trong quá khứđãmài giũahắn, khiến tính tình trở nên ôn hòa nhưng chúng lạikhôngthể nào dập tắt tham vọng thiêu đốt hừng hực trong lònghắn.

Bọn họ ai cũng bất bình thay cho nàng, cảm thấy những lời đồn đãi lưu truyền khắp nơi rằng nàng là ngọc diện sát thần đều là do những kẻ xấu xa bịa đặt ra cả!

nóicho cùngthìchuyện này cũng có liên quan tới việc gia thế của Khổng thịkhônghiển hách, mấy đời tổ tiên đều là quan võ cấp thấp.

Lão Sở Vương vung phất trần lên, tỏ vẻ tiên phong đạo cốt,đibên cạnh nàng, khe khẽ trả lời: "Bảo Nhi là người trọng tình cảm, sắc phong Hoàng hậu cũng nên chọnmộtngười nó thích, làm gì có ai hiểu con bằng cha, ta tới đây xem mấy tú nữ kia thế nào, giúp nó chọn cho tốt."

Lão Sở Vương há hốc miệng, vội vàng nhặt quả quýtđãvăng xuống đất lên, nâng niu trong lòng bàn tay, khen: "Quả quýt to căng bóng, vỏ đỏ thế này, đây là quýt cống đấy!"

Sau khi gặp mấy tú nữ, Chu Hòa Sưởng cân nhắc hồi lâu rồi lệnh cho Tư Lễ Giám nghĩ chỉ.

Nhị ca thích giải tội cho những người bị oan.

Cũng may bản thân nàngđãnhận ra, thấykhôngổn liền lập tức tới tìm y.

Vương các lão nghe ý kiến của hai người họ xong lại nhíu mày trầm tư.

Đưa Lão Sở Vương về nhà xong, Phó Vânanhthay quan phục, vội vàng tới Đại Lý Tự.

Tỷ như việc Chu Hòa Sưởng bình thường vẫn ngầm gọi Phó Vân là Vân ca nhi, trước mặt các vị đại thần cũngkhôngdám, đành gọi nàng là Phó Vân.

Trái tim Phó Vân Chương đột nhiên đập mạnh, hoảng hốt, lập tức ôm lấy bả vai nàng, để mặt nàng úp vào người mình, nửa ôm nửa đỡ đưa nàng ra khỏi đó.

Ban đêm, gió bắc đột nhiên nổi lên,mộttrận mưa lớn đổ xuống, hoa quế trong viện tàn hết cả, phủmộtlớp màu vàng nhạttrênmặt đất.

Trong đình, Giáo Phường Tư trình diễn ca múa, có đàn có trống.

Lão Sở Vương cả đời phong lưu, cảm thấy con trai cũng giống mình, tuy thương hương tiếc ngọc nhưng chẳng dài lâu, Hoàng hậu của nó có thểkhôngthông minh nhưng nhất định phải hiền huệ an phận.

"Lão đại, ngươi tìm ta à?"

Cuối cùng cũng đuổi kịp Lão Sở Vương, vây chặt ông ta lại trước khi ông ta kịp tiếp cận mấy tú nữ.

Nàng đặt chén rượu xuống,nóivới người bên cạnhmộttiếng, đứng dậy ra ngoài, tìm tới Phó Vân Chương ở bàn bên cạnh, giậtnhẹống tay áo y.

Thực ra nếunóivề nhân phẩm tính cách, trong mắt Lão Sở Vương, Phó Vânanhlà người thích hợp để lựa chọn nhất.

Sau đó, ở Nam Trực Lệ, Giang Tây, Hồ Quảng cũng lần lượt xuấthiệnnhững bài văn đạo văn nhưng lại được giám khảo đánh giá cao,mộtsố thí sinh thi đỗ bằng cách học gạo.

Mạch nước ngầm nơi đáy mắt Phó Vân Chương cuộn lên.

Ông ta còn sống ngày nàothìngày đó ông tasẽkhôngcho phép Bảo Nhi cưới nàng.

Bị Phó Vânanhlôi về Phó gia, dù da mặt Lão Sở Vương có dày như tường thànhđichăng nữa cũng phải cảm thấy ngại ngùng, ngoan ngoãn hẳn.

Đối với những người như thế, Phó Vânanhvẫn đối xử bình đẳng, cứ kệ cho bọn họ mắng.

Phó Vânanhkhôngbiết bìnhsựkia nhưng mà nàng biết ngườiđangđicạnh bìnhsự.

Phó Vânanhđứng ở trước đườngđi, nhìn chằm chằm xuống đất,khôngnóimộtlời.

Kết quả là sĩ tử trong thiên hạ đua nhau bắt chước, sách về bát cổ văn bán còn chạy hơn.

Phó Vân Chương ngẩn người, đứng dậy, nhìn về phía nàng.

Nhà họ Hoắc...

Phó Vân Chương về thư phòng sắp xếp lại hồ sơ, Phó Vânanhđigặp lão Sở Vương.

Chu Hòa Sưởng tốt tính nhưng dù sao cũng xuất thân là Thế tử của Vương phủ,đãquen với việckhôngbị gò bó, giờ lại nghe Vương các lão và mấy người kia suốt ngày đứng bên cạnh khuyên cái này, can cái kia, cảm thấythậtrách việc.

Những đại học sĩ khác biết nàng từng cứu Chu Hòa Sưởng, trước kia cũng từng làm thầy củahắn, tuy rằng nàng vẫn chưa đủ tư cách để làm đế sư nhưng Chu Hòa Sưởng lại lấy chuyện "tôn sư trọng đạo" làm cớ để khăng khăng đòi như vậy, bản thân bọn họ là đế sư, đương nhiênkhôngthể phản bác, chỉ có thể ngầm đồng ý.

Diêu Văn Đạt cực kỳ căm ghét chuyện thí sinh học tủ ăn may, đề nghị xóa bỏ công danh của những thí sinh kia, ngoài ra còn phải điều tra học sinh, giám khảo ở những vùng đó. Cùngmộtkỳ thi mà có nhiều bài đạo văn như thế, học chínhkhôngthể thoái thác tội lỗi của mình được!

Phải biết rằng tất cả các đại thần trong triều đều được tuyển chọn từ các kỳ thi hoa cử, trong đó cũng cókhôngít người thi đỗ dựa vào trí nhớ và khả năng học thuộc lòng. Nếukhôngcẩn thậnthìsẽrất dễ đắc tội rất nhiều quan viên.

Trong buổi cung yến, Phó Vânanhbị đồng liêu rủ rê uống mấy chén rượu.

Ông ta là Quy Hạc đạo trưởng, binh sĩ rất tôn trọng ông ta,khônglàm khó ông ta.

[1] Mắt của Tôn Ngộkhông, nhìn thấu mọiyêuma quỷ quái.

Phó Vânanhvà Phó Vân Chương phụng mệnh chủ trì xét duyệt lại vụ án, các quan viên khác của Đại Lý Tự và Hình Bộ chịu trách nhiệm hỗ trợ.

Chuyện nàyđãthểhiệnưu điểm của việc duy trì mối quan hệ hòa hợp với quần thần. Tiên đế bất hòa với quần thần, muốn phế Hoàng hậu, văn võ bá quan kiên quyết phản đối, liều c·h·ế·t cũng phải bảo vệ Hoàng hậu, làm tiên đế tức giận đến mức nôn ra máu.

"Phó đại nhân!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

mộtngười đàn ông mặt chữ điền đẩy những người khác ra, quỳ xuống dưới chân Phó Vânanh, cất cao giọngnói: "Phó đại nhân giải oan cho gia phụ, tiểu tửkhôngcó gì báo đáp, nguyệnđitheo đại nhân, để đại nhân sai khiến!"

Hoắc Minh Cẩm từ chức chỉ huy sứ, giờ trở thành tổng đốc quân vụ, qua lại giữa kinh sư và biên ải, mấy hôm trước vừa lãnh binhđiSơn Tây.

Trong đó, đại đa số quan viênđãbị oan mà c·h·ế·t, còn phải nghĩ cách tìm được con cháu của bọn họ.

Phó Vânanhbật cười, "Ngươi làm sao thế?"

Vào trong điện, nội quan đứng hầu mời mấy người họ vào chỗ ngồi.

Thủ phụ đại nhânyêuquý haianhem họ, định chọn cả hai làm con rể. Các vị thượng thư, thị lang làm sao chịu, chọnmộtngườithìkhôngsao, nhưng nếu đòi cả hai đều làm con rể nhà ông ta, đời làm gì có lắm chuyện tốt như thế chứ!

Ồn ào tới độ nàng đầu váng mắt hoa.

Nàng lập tứcđivề hướng Đông Phường để đuổi theo ông ta, đồng thời dặn tùy tùng tới chỗ Lý Xương báo tin để xem có thể ngăn Lão Sở Vương lạikhông.

Phó Vânanhngẩng đầu nhìn về phía Phó Vân Chương, Trương đao trưởngđangở Phó gia, gần đây khí sắc của yđãtốt hơn nhiều.

Phó Vân Chương bước vào, khe khẽ th* d*c, đặt Phó Vânanhxuống trường kỷ bên cạnh cửa sổ.

Nàng cứ sợ cái gì là y như rằngsẽphải luyện cái đó.

Bởi phạm vi, phương thức thi cử đềuđãcố định, hơn nữa chuyện đề thi bị lặp lại mấy lần cũng là chuyện bình thường, cũng chẳng còn bao nhiêu nội dung có thể đem ra để làm đề mới, số lượng đề mà giám kháo có thể ra càng ngày càng ít,trênthị trường thường xuấthiệnhiệntượng đoán đề, nghĩ đề văn bát cổ cho các thí sinh tham khảo.

Chuyện này rất đáng ngờ.

khôngchỉ có thế, ngài còn phái tùy tùngẩnnúp theo dõi, thậm chí lẩn vào nhà bên cạnh nhà người ta để nghe lén, đến vợ chồng người ta nửa đêm tâmsựcái gì cũng phải nhớrõtừng lời, dùng đủ loại thủ đoạn để điều tra manh mối...

...

(miếng gỗ quan lại đập lên bàn lúc xử án)

Nhưng mà làm vợ ấy à?

Nhưng nếu như bốn tỉnh có chuyện cùngmộtlúcthìắtkhôngphải việcnhỏ!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 131: Đạo văn