Lão Đại Là Nữ Lang
La Thanh Mai
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 130: Mật đạo
Việc gì chứ?
Trong sân hòm xiểng chồng chất, che khuất cảmộtbức tường, bên cạnh là những gánh quà tặng, đồ ăn đồ dùng, củi gạo tơ lụa, cái gì cũng có.
Nàng từ chốikhôngchịu.
Hoắc Minh Cẩm vươn tay đẩy bàn đu dây cho nàng, làm nàng từ từ bay lên, chăm chú nhìn sườn mặt trơn bóng như ngọc của nàngmộtlúc.
Thực ra còn có nguyên nhân sâu xa hơn.
Ngày hôm đó, ngựa xe của khách khứasẽlấp kín đường phố, khiến cho nửa kinh thành bị tắc nghẽn giao thông.
Cung điện bị thiêu hủy ở Nam Vũ còn chưa tu sửa xong, các đại thần đề nghị Chu Hòa Sưởng chuyển sang Tây Uyển ở.
Mấy hôm trước Phó Vânanhgiật dây Công Bộ thị lang dâng sớ, kiến nghị Chu Hòa Sưởng hủy bỏ chế độ tượng tịch [6].
hắnmặt dày mày dạn, giả vờ nhưkhônghiểu những điều các đại thầnnói, từ đầu đến cuối vẫn luôn đeo bám những đại thần phản đối để hỏi bọn họ có thượng sách gìkhông?
Trước hết cứ bắt đầu từ tượng hộ.
Hoắc Minh Cẩm bật cười, buông nàng ra, để nàng quay lại ngồitrênbàn đu dây.
khôngngờ vị Thiên tử trẻ tuổi này lại là người nhân hậu, quan tâm quần thần, tuy rằng sau khi lên ngôiđãdựa vàosựgiúp đỡ của những người tâm phúc, dướisựủng hộ của Hoắc Minh Cẩm, loại bỏ ba vị Nội Các đại thầnmộtcách nhanh chóng, dứt khoát đến mức người kháckhôngkịp trở tay nhưng cách thức vẫn rất ôn hòa.
Nhưng từ cái khí chất trầm tĩnh vững chãitrênngười chàng, người ta vẫn có thể nhìn ra những dấu vết của tháng năm.
Luân lý và tông pháp [4]đãtrở thành nền tảng trị quốc của triều đại này,khôngthể bị lay độngmộtcách dễ dàng.
Cứ tưởng rằng chàngsẽđưa thuộc hạđicùng, ngồi xuống đó,khôngnóimộtlời, dùng khí thế oai hùng của mình làm cho Phó tứ lão gia sợ hãi tới mức phải gật đầu đồng ý cơ chứ!
Hơn nữahiệngiờ hoàng quyềnđangsuy yếu. Từ khi tiên đế băng hà cho tới lúchắnvào cung, Nội Cácđãkhống chế chặt chẽ chuyện triều chính, tất cả mọi chuyện đều được xử lý gọn ghẽ,sựvận hành của triều đình cũngkhôngcần tớisựquản lý sát sao củamộtvị tân quân nhưhắn,hiệngiờ thứhắncó chỉ là vị trí Hoàng đế này mà thôi.
Nhưng chàngkhôngthể đắc ý, làm quá, nhỡ khiến nàng sợ hãi chạy mấtthìsao.
Quan viên Lễ Bộ và Công Bộ đương nhiên lại nịnh nọt luôn mồn, cả đám người khóc lóc ỉ ôi, "Hoàng thượng tiết kiệm thương dân, chúng thần hổ thẹn!"
Phó Vânanhnghĩ ngợi nhưngkhôngđáp mà hỏi lại: "Ngài có tính toán gìkhông?"
Các vị đồng liêu rủ rê nàng mở tiệc rượu ở nhà, nàng lấy cớ lắm công nhiều việc, trong nhàkhôngcó bà chủ quán xuyến việc gia đình để qua loa cho có lệ.
Phó Vânanhtrợn trừng mắt.
Chàng kéo tay nàng, nắm lại trong lòng bàn tay mình.
Suy nghĩ của Phó Vânanhcàng lúc càng bay xa.
"VậythìHoàng thượng muốn vi thần thăm dò gì đây?" Nàng hỏi
Trong Tây Noãn Các ở cung Càn Thanh, Chu Hòa Sưởng ngồi tựa vào giường đất [2], hỏi Phó Vânanh.
Đôi mắt chàng sáng ngời, nhìn Phó Vânanh.
Phó Vânanhchắp taynói: "Hoàng thượng, những cái kháckhôngnói, chức vụ Đông Cung tiến sĩ này..."
mộtthứ xúc động khiến chàng gần như muốn khóc.
Hoắc Minh Cẩmsẽkhôngngồi chờ c·h·ế·t.
Phó Vânanhnhanh chóng chạy vội ra ngoài.
Nàng quay đầu sang hỏi chàng: "Chàngnóichuyện gì với tứ thúc thế?"
Như vậy có nghĩa là sau nàyhắnsẽkhôngtruy cứu việc quan viên Thẩm đảng kết bè kết cánh nữa.
Phó Vânanhmở chồng hồ sơ chất caotrênbàn ra xem,khôngđể ý tới chàng.
Ở Giang Nam, kinh tế phát triển phồn vinh. Ở Chiết Giang, Phúc Kiến, Quảng Đông, Nam Trực Lệ, giao dịch buôn bán mở rộng. Lấy phủ Dương Châu, phủ Tô Châu, phủ Tùng Giang làm ví dụ, trong dânđãxuấthiệnrất nhiều xưởng thủ công nghiệp, hàng hóakhôngchỉ bán chạy khắp cả nước mà còn thông qua đường biển để được bán ra nước ngoài.
Khoanđã, chàng xây từ lúc nào mới được chứ? Phó gia nhiều người như thế mà chẳng pháthiệnra bất cứ manh mối gì là thế nào?
Trước mắt Chu Hòa Sưởng chỉ làmộtđứa trẻ tập tễnh học bướcđi, đầu tiên phải nỗ lực đứng vững trướcđã, sau mới nghĩ tới chuyện khác được.
Vậy tránh ra, đừng cản đường, để những người biết còn làm.
Chu Hòa Sưởng còn chưa nạp phi, Đông Cung ở đâu ra cơ chứ!
Cẩm Y Vệ cũng giống như Yêm đảng, đều là những thủ đoạn để khống chế triều đình, có tác dụng nhưng cũng có tác hại.
Trong mắt Phó Vân,hắnhoàn toàn là người xa lạ.
Hoắc Minh Cẩmđãcạo râu, mày kiếm mắt sáng, khí thế hiên ngang, đương nhiênsẽcó vẻ hăng hái sôi nổi, nhưđãtrẻ ra vài tuổi.
khôngcó tộithìkhôi phục chức quan.
Hoắc Minh Cẩm lắc đầu, nhìn về phía nàng, khóe mắt cũng nheo lại theo nụ cười, "Ôngnóirất nhiều chuyện về nàng khi cònnhỏ."
Vậy điều kiện đầu tiên là phải cho dân chúng cơ hội kiếm tiền.
Có đấm cũng phải có xoa.
Thấyhắnđãquyết như vậy, Phó Vânanhkhôngnóigì nữa.
Những người phụ nữ đónóikhôngchừngsẽcònnóinàng xen vào việc của người khác, họkhôngthích thưa kiện, cho rằng việc xuất đầu lộ diện chốn đông người là đồi phong bại tục,khôngquan tâm chuyện bản thân mình có quyền tố tụng haykhông.
Nhưng đối mặt với "y",hắnluôn cómộtcảm giác hụt hơikhôngthể miêu tả bằng lời.
Người gác cổng bảo với nàng nhà có khách quý tới chơi, Phó tứ lão gia và Phó Vân Chươngđanguống trà với khánh quý ở chính đường.
Cuối cùng họ cũngđãcó thể thở phàomộthơi.
Ngoài miệngthìnịnh hót Chu Hòa Sưởng nhưng trong lòng thầm tiếc nuối: Thế làđitongmộtcơ hội chấm m*t rồi.
Còn những xung độtnhỏ, ví dụ như phụ nữ lôi nhau lên nha môn huyện vì chuyện nhà người này ăn trộm mất gà nhà người khác,khôngnằm trong phạm vi quản lý của Đại Lý Tự.
Trái tim như thể bị người khác nắm trong tay siết lạimộtchút, đau đớn nhưng rồi lại đượcsựấm áp dịu dàng an ủi.
Phó Vânanhnhìn chàng.
hắnngập ngừngmộtlúc, hạ giọng, "Cha ta bảo người này thâm sâu khó lường, trong vòng ít nhất là mười nămkhôngđược động vàohắn, nhất định phải ổn địnhhắn... Giờhắnbảokhônglàm chỉ huy sứ nữa có phảiđangthử takhông?"
Chu Hòa Sưởng đề cập tới người mẹ mất sớm của mình, lấy chữ hiếu làm đầu,nóilinh tinhmộthồi, các đại thần đưa ra mấy đề xuấtnhỏrồi nhanh chóng chấp nhận.
Gió đưa nhènhẹ, hoa rụng rựcrõ,trênnền đá xanh phủmộtlớp hoa rụng đo đỏ và những phiến lá khô vàng.
Tiếng hít thở bên cạnh càng lúc càng gần, Hoắc Minh Cẩm kề sát lại, xem nàngđangviết cái gì.
Sau đó, đối với những người như Vương các lão, Chu Hòa Sưởng cũng hào phóng ban chomộtchức quan hữu danh vô thực,mộtchức quan chưa đủthìhai cái, kiểu như Thái tử thái sư, Thái tử thái phó, liên tục rơi xuống đầu các vị đại thần, dù sao cũng chỉ là danh hiệu mà thôi.
Nàng cảm thấy có lẽ là do mình nghĩ quá lên,khôngnhìn lên nữa, ánh mắt chiếu về phía cặp chân dài của chàng, tự nhiên bật cười.
Tóm lại, chỉ có năm chữ: Ngươi biết ngươinóiđi! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
[3] Đường Minh Hoàng dùng cụm từ này để miêu tả Dương quý phi.
Chàng nhíu mày.
Cả nhà họ Phó chuyển tới nhà mới ở phố dài Tây Thành.
Bên người truyền tới tiếng ghế dựa bị kéo ken kéttrênmặt đất, nàng liếc nhìn sang bên cạnh.
Nàng thíchkhônggian thoáng đãng rộng rãi, thư phòng, phòng ngủ, gian phụ đều thông với nhau, ở giữa chỉ dùng tấm chắn và bình phong để ngăn cách.trênbình phòng, bóng cây ngoài cửa sổ phủ lên, tựa như những bức họa tinh tế.
Chu Hòa Sưởng nhìn nàng, thànhthậtnói: "Cũngkhôngcần thăm dò gì cả, ta chỉ muốn biết thái độ củahắn."
Bàn tay nối thẳng vào tim, dường như qua nụ hôn này, chàng muốn khắc ghi những hứa hẹn đó vào tim nàng.
Nếunóilà châu chấu đá xe hẳn cũng chẳng phải lànóiquá.
Hoắc Minh Cẩm mỉm cười, cúi đầu nhìn nàng, trong mắt lấp lánh ý cười, "Ta muốn xin cưới nàng, tứ thúc đồng ý rồi."
Hoắc Minh Cẩmnóiđược làm được,đãnóisẽkhôngquấy rầy nàngthìthựcsựkhôngquấy rầy nàng.
Hoắc Minh Cẩm nhìn quanhmộtvòng rồiđira ngoài.
Ngoài rahắncòn sai người nhặt xác cho vợ chồng Thẩm Giới Khê, hậu táng hai vợ chồng họ.
Mềm nhũn cả người.
khôngcòn aithậtlòng vui mừng chohắnnữa.
Nàngkhôngphải người cởi mở nhưngmộtkhiđãthựcsựnguyện ý đón nhận aithìsẽtoàn tâm toàn ý đối xử tốt với người ta. Chàng biết rấtrõđiểm này. Mấy hôm nay được nàng đối xửmộtcách dịu dàng, chàng gần như điên đảo cả tâm hồn, như si như say, thời thời khắc khắc chìm đắm trong niềm vui vô hạn.
Chu Hòa Sưởng lấymộttấu chương ra, đưa cho nàng, "Hoắc chỉ huy sứ dâng sớ, muốn từ chức chỉ huy sứ."
Nàng cườithậtđẹp, y như thời hai người họ cònnhỏ.
Đây là Phó gia, chàngkhôngđịnh bế nàng về phòngthật, cố ý trêu chọc nàng mà thôi.
Thân phận của vị khách quý kia cũngkhôngcần đoán nữa rồi.
Khi nãy Hoắc Minh Cẩmkhônghềnóiđùa.
Chàng làm như thểđanghỏimộtcâu bâng quơ.
Cáchmộtbức tường viện, nàng cũng có thể nghe thấy tiếngnóihào hứng của Phó tứ lão gia.
Nhưngsựthậtnóicho ông ta hay tân quânkhôngngốc nghếch như thế.
"Được rồi,khôngquấy rầy nàng nữa."
Phó Vânanhnhìn chàng, quyết định trước tiênkhôngso đo với chàng làm gì,nóivới chàng về những tính toán của Chu Hòa Sưởng.
Nàng quay đầu sang, mày hơi nhíu lại, trách chàng quấy nhiễu suy nghĩ của mình.
khôngđược chứ gì?
Nàngkhôngquan tâm, đọc hồ sơ xong, trải giấy ra, bắt đầu chuẩn bị bản thảo.
Chỉmộtthị trấnnhỏven sông mà mà còn có nhiều hộ giàu hơn cả phủ thành của phủ Võ Xương.
Tựa nhưmộtđóa hải đường ngủ giữa mùa xuân [3], trongsựkiều diễm lại lộ ra nét quyến rũ.
Trong vài trường hợp khác, phụ nữ phạm tội bị giam giữ mà trong nhàkhôngcó tiền lo lótthìrất có thểsẽbị ngục tốt làm nhục.
...
Hoắc Minh Cẩm lấymộtchiếc ghế dựa tới, đặt bên ghế của nàng, ngồi xuống cạnh nàng.
Nàngkhôngnóithêm bất cứ lời đao to búa lớn gì cả, chỉ lẳng lặng làm. Nếu làm đượcthìhãy làmmộtsố việc mà khả năng của mình cho chép.
Được rồi, nếukhôngVân ca nhisẽmệt c·h·ế·t mất.
Chu Hòa Sưởng còn chưanóimuốn hủy bỏ chế độ tượng tịch, chỉ sửa chữa từng bướcmột, giải phóngmộtphần lao dịch cho tượng hộ, các đại thầnđãkhôngvui, tìm mọi cáchkhôngphản đối.
Công việc biên soạn sách ở Hàn Lâm Việnkhôngkhó làm,hiệngiờ bên cạnh nàng có phụ tá,khôngphải việc gì cũng cần phải tự tay làm lấy.
Sau đó Binh Mã Tư phải đưa quân tới mới thông được đường.
Tựa như bão táp.
"Khoanđã, ta..." Chu Hòa Sưởng ai damộttiếng, gọi cái người vừa xin phép ra ngoài là nàng quay lại. Đúng lúc này, thái giám lại bưng đồ ăn trưađivào,hắnsửa miệng, "Trẫm quênkhôngnóicho ngươi, trẫm kiếm cho ngươi mấy việc để làm."
Vương các lão vui mừng khôn xiết, đế vương có lòng thương người là cái phúc của triều thần, cũng là cái phúc của dân chúng đấy!
(Sơn Tây và Thiểm Tây)
Trong khi đó, ba người Diêu Văn Đạt, Phạm Duy Bình và Uông Mân trở thành Văn Uyên Các, Đông Các đại học sĩ, cùng với Lễ Bộ thượng thư Mã Thượng Nho và Lại Bộ thị lang Thôi Nam Hiên gia nhập Nội Các.
Lúc thái giám của Tư Lễ Giám tuyên đọc ý chỉ, trong lòng Thôi Nam Hiên cũngkhônggợn lên được bao nhiêu sóng gió.
Nhìn nàng lớn lên, lớn tuổi hơn nàng quá nhiều nên chàng liên tục dùng rất nhiều thủ đoạn khác nhau để khiến nàng thuộc về mình, có trực tiếp, có uyển chuyển, có quang minh chính đại, cũng có đê tiện xấu xa, chàng đều dùng cả, chỉ làkhôngthể để nàng biết mà thôi. Nhưng bên cạnh đó, chàng cũngyêuthương lo lắng cho nàng như người lớn chăm chút cho trẻnhỏ, đương nhiên có thểnóichuyện hợp cạ với Phó tứ lão gia.
Vậy nên cho dùng biết chính bản thân mình có lẽkhôngphải lựa chọn tốt nhất, chàng cũngsẽkhôngbuông tay.
Hoắc Minh Cẩm thầm tự nhủ phen nàykhônghay rồi,khôngchỉkhôngthể lấy lòng nàng mà còn làm người ta tức giận!
Thời tiết mát mẻ dần nhưng ban ngày vẫn cứ oi bức.
"Hôm nay nàngđigặp Hoàng đế hả?"
[2] Giường bằng đất sét, có đốt củi ở dưới cho ấm, phổ biến ở phía bắc TQ do có thời tiết giá lạnh.
...
Chu Hòa Sưởng là người thống trị ôn hòa, còn Nội Các đại thần do Vương các lão đứng đầu đềukhôngphải những người thích gây chuyện thị phi. Những kẻ có tham vọng khác thường đềuđãbị Hoắc Minh Cẩm diệt trừ nhân lúc xử trí Thẩm đảng, mấy kẻ kiêu ngạo ngang ngược tạm thờikhôngdám ló mặt ra, những đại thần khác đa phần là mềm yếu. Từ quân vương đến thần tử đều hướng tớisựổn định, trongmộtkhoảng thời gian ngắn, quốc thái dân an, vua tôi hòa hợp.
Chuyện cấm biển liên quan tới lợi ích của rất nhiều bên, tạm thời Phó Vânanhsẽkhôngđộng vào nhưng trước hết có thể nghĩ cách hủy bỏ chế độ tượng tịch.
Về mặt lý luận mànói, dù là tố cáo, kiện tụng, làm chứng trong toàn bộ quá trình truy tố, khiếu nại, tham dự tố tụng, phụ nữ và nam giới có quyền lợi như nhau, cũngsẽbị xử phạt ngang nhau. Nhưngtrênthực tế, phụ nữmộtkhi dính dáng tới chuyện kiện tụngthìsẽphải gánh chịu áp lực từ mọi hướng và những ánh mắt khác thường, thường xuyên phải chịu kết cục thê thảm.
Chàng sợ nàng vất vảmộthồi nhưng vẫnkhôngnhìn thấy hy vọngsẽđau lòng nản chí.
nóithìnóithế nhưng đôi mắt vẫn cứ dính chặt vào đôi môi mọng của nàng, ánh mắt khao khát.
Vậy như thế nào mới được đây?
Hoắc Minh Cẩm gật đầu, "khôngsao, ta biết hết rồi,khôngcần lo lắng cho ta."
Phó Vânanhtiếp túc đuđidu lại.
hắntỏ ý rằnghiệngiờ quốc khố thiếu tiền,khôngcần chi ngân sách tu sửa cung điện làm gì,hắnkhôngchê cung Càn Thanh, chuyển sang Tây Noãn Các ở là được rồi, chờ sửa xong Nam Vũthìdọn về sau.
Tới khi nàng cầm được thánh chỉ mà Cát Tường đưa tới trong tay, khóe miệng nàng run run.
, bản thân Hoắc Minh Cẩm lại từ chối."
Chỉ cần chàng muốn thế.
Những việc mà giờ Phó Vânanhđanglàm thựcsựgiống như việc cầmmộtchiếc gáo, đứng bên cạnh đại dương mênh mông vô bờ, liên tục múc nước nước đổ ra ngoài, vậy tới khi nào mới có thể múc hết nướctrênbiển rộng bây giờ?
Cầu ngườikhôngbằng cầu mình, nắm chặt trong tay mình mới có thể yên lòng.
Triều vua mới,khôngkhí mới.
Dịu dàng nhưng lại mạnh mẽ,khôngcho người khác cơ hội kháng cự.
Vương các lão trở thành thủ phụ, những đại thần trong nội các khác mấy tháng nữasẽlục tục cáo lão, Diêu Văn Đạt, Uông Mân và Phạm Duy Bìnhsẽvào Nội Các...
Nàng đành phải quay lại.
[6] Dưới triều Nguyên, triều Minh, cư dân phân thành "dân hộ", "quân hộ", "tượng hộ", những người làm thủ công nghiệp là tượng tịch. Tượng tịch và quân tịch có địa vị thấp hơn so với dân tịch,khôngđược ứng thí, đồng thời phải kế thừa nghề của đời trước. Việc thoát khỏi hộ tịch ban đầu là khó khăn, cần phải được Hoàng đế đặc chỉ phê chuẩn.
Chàng lẳng lặng nhìn nàng, thấy hai má nàng ửng hồng, lông mi dày đan vào nhau, ánh mắt đờ đẫn, hình nhưđãbuồn ngủ, khẽ gọi nàng: "Vânanh?"
Ba ngày sau, Phó Vânanhđệ kiến nghị sửa chữa quyền tố tụng của phụ nữ lên.
Nhưng chế độ tượng tịchhiệntại xuấthiệnquá nhiều vấn đề, vậy nên làm gì bây giờ?
Nàngđiquá dứt khoát, Chu Hòa Sưởng vẫnđangcân nhắc có nên cho nàng thêmmộtchức vị nữa haykhôngđành phải từ bỏ.
Khóe miệng Hoắc Minh Cẩm hơi cong lên, chàngnóirõràng từng câu từng chữ: "Vânanh, nàngkhôngmuốn suốt ngày phải chôn mình trong nội trạch, muốn tiến lên phía trướcmộtbước, thậm chí muốn leo tới vị trí cao nhất cũng đều được cả, tasẽluôn ủng hộ nàng. Khi nào nàng mệt rồi, muốn cómộtcuộc sống yên bình, ta cũngđãchuẩn bị xong đường lui. Nàngkhôngcần băn khoăn về quan hệ giữa ta và Hoàng đế, dù là tiến lên hay lùi xuống nàng cũngkhôngphải lo sợ gì cả, ta ở đây rồi."
Đầu tiên,hắnlàm mình làm mẩy với mấy vị lão thần.
Tuy vậy trong triều vẫnđangtranh cãi có nên giải trừ chính sách cấm biển haykhông.
Nàng viết xongmộtđoạn, gác bút, khe khẽnói: "Minh Cẩm ca, trước triều Tùy, thiên hạ có rất nhiều thế gia. Ai muốn ra làm quanthìnhất định phải xuất thân từ thế gia, nếukhôngtài năng có cao đến đâuđichăng nữa cũng chỉ có thể ở dưới người khác, làm mưu sĩ cho thế gia. Xuất thân quyết định vận mệnh, dù có chí lớn nhưng sinh ra ở gia đình bình thường chỉ có thể ôm hận đến c·h·ế·t. Từ khi chế độ khoa cử được lập ra, trải qua bao nhiêu triều đại con cái nhà nghèo mới có thể ra làm quan bằng chính tài năng của mình?
Trước kia từng cómộtvị Hoàng để nhận thức được điều này, xóa bỏ Cẩm Y Vệ, nhưng sau đó để đàn áp Yêm đảng, cân bằng triều đình lạikhôngthểkhôngkhôi phục chế độ cũ.
Ngọn đèn mờ mờ giữa màn đêm kiađãtắt phụt từ lâu.
Nàng cuộn thánh chỉ lại,đangđịnhđithìChu Hòa Sưởng lạithìthầmmộtcâu: "Ban cho đệ mãng bào rồi nên việc thăng quan chỉ có thể thăng chút chút, tự thừa ở Đại Lý Tự mới là chính ngũ phẩm, phẩm giai như thế có thấp quákhông?"
Nhìn đôi mắt nàngđãlại sáng ngời, Hoắc Minh Cẩm nhếch môi, lập tức để nàng xuống đất.
Thủ phụ đại nhânđãquyết định như thế liền chuẩn bịmộtkế hoạch giảng bàisẽlàmhắnsốngkhôngbằn c·h·ế·t.
Sau khi an tâm về việc này, ông ta lại cómộtnỗi sợ hãi khác, nếu vị quân vương trẻ tuổi này cũng ghét hận quần thần như tiên đế, đặt toàn bộ tâm tư vào việc chống lại các đại thầnthìphải làm thế nào bây giờ?
Đáng tiếc quá, vốn dĩ định đưa nàng sang thăm tòa nhà bên cành.
Phó Vânanhkhẽ cắn môi.
khôngnhững thế, cứ coi như nàngsẽthành côngđithìcũngsẽchẳng có ai cảm ơn nàng.
Nàng cườinói: "khôngngờ chàng lại có thểnóichuyện hòa hợp với tứ thúc như thế." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ là bỗng nhiên cảm thấykhôngcòn hứng thú, tâm trí trống rỗng.
Toàn bộ quan viên theo Chu Hòa Sưởng vào kinh đều được ban thưởng,khôngsótmộtai. Trong đó Phương trường sử được ban thưởng hậu hĩnh nhất.
Phó Vânanhcũng kiêm nhiệm, nàng cũng tới dạy Chu Hòa Sưởng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, cùng im lặng.
Lần thi hội nàykhôngbiết Hồ Quảng có thể có được bao nhiêu tiến sĩ? Trong những tiến sĩ đó, có bao nhiêu người có thể góp sức cho nàng?
Công Bộ thị lang đệ tấu chương lên, dẫn tớisựtranh luận của các triều thần.
Vậy về sau Hoắc Minh Cẩm là đốc sư à?
Kinh sư dân cư đông đúc, nhà cửa san sát, hai nhà cạnh nhau chỉ cách nhaumộtcái khe hẹp tầmmộtthước,
Phó Vânanhkhôngmuốn bị mấy tên ngự sửđangnóng lòng thành danh nên chỉ biết cắn người lung tung đó nắm được nhược điểm.
Chỉmộtlát sau,đãtới giờ ăn, Chu Hòa Sưởng bảo nàng ở lại dùng bữa vớihắn.
Đương nhiên những vị đại thần đókhôngđưa ra được ý kiến gì, căn bản họkhôngquan tâm tới cuộc sống của tượng hộ, chỉ biết đánh Thái Cực [7],nóinhư thế nàykhôngđược, như thế kia cũngkhôngđược, tóm lại sửa thế nào cũngkhôngđược.
mộtlát sau, nàng mới hiểu ra.
Lúc này, bản tấu về quyền tố tụng của phụ nữ được Phó Vânanhđưa lên cũngkhôngthu hút quá nhiềusựchú ý.
Dù cho kết quả là chỉ cómộthai người phụ nữ được hưởng lợi từ việc làm của nàngthìcũngkhôngcoi như là phí công.
Ngồitrênđùi chàng, để chàng ôm hônmộtlúc, nàng cúi đầu,nóikhẽ: "Ta muốn chơi đánh đu."
Các đại thần ấp úng.
Cáchmộtbức tường viện mà nàng vẫn nghe thấy tiếng cười hào sảng của Phó tứ lão gia thi thoảng cất lên, tiếngnóicủa Hoắc Minh Cẩm trầm thấp dày dặn, nàngkhôngnghe thấy chàng cười nhưng lúcnóichuyện, giọngnóidường như vương tiếng cười.
Đúng là chuẩn bị kĩ càng rồi mới tới.
Lúc Hoắc Minh Cẩm đảm nhiệm chức vụ chỉ huy sứđãcảm nhận đượcmộtcáchrõràng khả năng uy h**p của Cẩm Y Vệ đối với triều thần. Về lâu về dài, đâykhôngphải chuyện tốt.
[4] Luân lý là những qui tắc ứng xử, những tập tục, những giá trị phổ quát được công nhận ở trongmộtxã hội haymộtnền văn hóa nào đó để giúp cho người ta biết phân biệt đúng sai. Lâu ngày, những qui tắc này trở thànhmộtthứ luật lệ bất thành văn. Những hành viđingược lại với luân lý bị gọi là đồi phong bại tục, trong khi những hành vikhôngđếm xỉa đến luân lýthìbị gọi là phi luân lý. Tông pháp là chế độ quy định tôn titrêndưới trong gia đình, ví dụ như đích trưởng tử là người thừa kế, vợ lẽ phải tôn trọng vợ cả, em phải kính trọnganh...
Tòa nhà bên cạnhđãđược sửa soạn xong xuôi, chàng chuyển tới nhưng đương nhiênkhôngtiết lộ ra ngoài. Hôm nay tới bái phỏng Phó tứ lão gia, chàng còn cố ý vòng đường xa,đitừ ngoại thành vào xong mới tới nhà.
Đương nhiên người tốt chưa chắcđãcó thể làm Hoàng đế tốt.
hắnnhìn haianhem họ, haianhem họ cũng cảm nhận được ánh mắt củahắnnhưngkhôngthèm nhìn tớihắn, sóng vaiđikhỏi đó.
Nàngkhôngsang bên đó quấy rầy bọn họ, tự ăn cơm trong phòng mình, ăn xongthìđọc sách, thấy bên kia hẳnđãnóixong câu chuyện, nàng mớiđisang viện của Phó tứ lão gia.
Thấy nàng thựcsựbực mình, Hoắc Minh Cẩm vẫnkhôngthểkhôngmỉm cười, đại khái là do quá thích nàng, nhìn nàng tức giận cũng vẫn thích.
Rồi cứ vậyđi,hắnlại còn cho nàngmộtcái chức vị ở Đông Cung...
Chàngnói: "Ta chuyển nhà tới đây rồi."
Chỗ này được thiết kế hết sức tinh tế, từ bên ngoài nhìn vào, hoàn toànkhôngnhận ra được phía sau giá bác cổ cònẩngiấumộtnơi như thế.
Sắc mặt chàng vẫn bình thường.
Tới khi Diêu Vặt Đạt già rồi, aisẽtiếp nhận vị trí của ông ta đây?
Trước cửa sổ cómộtbình hoa, thục quỳ, hoa lựu và cành trúc, tươi xanh thanh nhã. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Hòa Sưởng tiếp tục giả ngu, hỏi lại: "Ơ thế ái khanh có thượng sách gìkhông?"
Hoắc Minh Cẩm đứng dậy, cúi người bế Phó Vânanhlên.
Phó Vânanhđiqua hành lang, nhìn thấy tùy tùng đứng chờ bên ngoài, người nào người nấy cao to vạm vỡ, lưng hùm vai gấu, đao bên hông lóe lên những tia sáng lạnh lẽo.
khôngcần phải có những thay đổi quá lớn, chỉ cần có thể đảm bảo trong toàn bộ quá trình tố tụng, phụ nữ có thể thểhiệnmong muốn kiện tụng của bản thân mìnhmộtcáchrõràng, trực tiếp,khôngbị người khác lừa gạt.
Vương các lão bèn hạ quyết tâm, nhất định phải dạy dỗ tân quânthậtnghiêm chỉnh,khôngmong tân quân phải văn thao võ lược, rạng danh thiên cổ nhưng ít nhất cũng phải làmộtvị vua có thể gìn giữ được những gìđãcó!
...
Từ đó dần mở ra cục diện mới khi người đọc sách và quân vương cùng nhau quản lý đất nước.
Khách quý à?
Tuy rằng có cắn cũng chẳng làm đau được nàng, nhưng nàngkhôngthích phiền toái, hơn nữa đúng là bậnthật, tạm thờikhôngmuốn mâu thuẫn với ngự sử.
Chàng mặc áo bào gấm bó tay, chân dài vai rộng, thắt lưng nạm ngọc bên hông siết chặt, khiến thân hình càng trở nên thanh thoát. Chẳng biết có phải do ảo giác của nàng haykhông, hôm nay trông chàng trẻ trung hơn hẳn.
"Ta nghenóiđệ có quan hệ tốt với Hoắc Minh Cẩm, đệ giúp ta dò hỏi ý tứ củahắnxem thế nào?"
Sau đó, Chu Hòa Sưởng lại gọi Phó Vânanhđến hỏi làm thế nào để ổn định Hoắc Minh Cẩm.
Về phần con cháu của các vị đại thần, ai có công danhthìthăng quan,khôngcó công danhthìthưởng tiền bạc.
Có mấy vị đại thần vừa mới thăng quan mà trong nhà lại làm đám cưới là y như rằng đókhôngphải là đám cưới màđãtrở thành đại hội tặng quà. Quà cáp từ trời nam biển bắc ùn ùn đổ tới như nước chảy, khiến người hầu trong nhà bận tới mức sống dở c·h·ế·t dở.
Ai phản đối, Chu Hòa Sưởng liền hỏi, "Ái khanh có thượng sách gìkhông?"
Phó Vânanhmỉm cười, cũng chẳng khó đoán Phó tứ lão gianóinhững gì, đơn giản là khoác lác về nàng.
Chương 130: Mật đạo
Phó Vânanhngước mắt lên, trong mắt như có sóng nước long lanh, lại giống như sương mù trần ngập.
Trongmộtkhoảng thời gian ngắn, cả triều đình vang động tiếng ca tụng công đức.
Chu Hòa Sưởng vừa mới đăng cơ, chưa hiểu được việc triều chính, mỗi ngày cần phải bỏ ra hai canh giờ để nghe các thầy giảng kinh. Các thầy dạy này đương nhiên chính là do đại thần trong triều kiêm nhiệm.
Chu Hòa Sưởng nhíu mày suy tưmộtlát, chậm rãinói: "Đúng lúc này chức vị Binh Bộ thượng thưđangtrống, ngoài biên ải gần đây cũngkhôngyên, phía Liêu Đông, Vệ Nôđangrục rịch, Từ Đỉnh liên tục dâng sớ đòi binh đòi lương. Nếu Hoắc chỉ huy sứ thông thạo về quânsựthìhay là chuyển đổimộtlần, đểhắnnhậm chức Binh Bộ thượng thư, kiêm nhiệm tả đô ngự sử ở Đô Sát Viện, tổng đốc quân vụ Sơn Thiểm
Giọng điệu bình thản, tựa như toàn bộ thiên hạ đều nằm trong lòng bàn chàng, nằm trong tính toán của chàng.mộtkẻ đủ mạnhsẽkhôngcần phải lo lắng nữa.
Nỗ lựcmộthồi, cứ coi nhưkhôngcó tác dụngđi,thìít nhấtsẽkhôngtiếc nuối.
Nàng tập hợp hồ sơ toàn bộ các vụ án mà thủ phạm là phụ nữ trong gần ba mươi năm qua rồi tìm ra những vụ án mà phụ nữ nhờ người thân của mình thay mặt thưa kiện rồi bị hãm hại hoặc lừa gạt, lấy đây làm căn cứ để kiến nghị sửa chữa quyền tố tụng cho phụ nữ.
"Quyền tố tụng của phụ nữ?"
Sau đó, các vị đại thần lại bắt đầu lấy lại tinh thầnmộtlần nữa, cãi cọmộtchặp vì chuyện cải cách chế độ tượng tịch.
Đúng là chẳng mấy khi.
Hôm nay Phó Vânanhthúc đẩy việc sửa chữa quyền tố tụng của phụ nữ. Trongmộtkhoảng thời gian ngắnsẽkhôngnhìn thấy được bất kỳ ảnh hưởng gì, trong vòngmộttrăm năm cũngkhôngcó ảnh hưởng, nhưng hai trăm năm, ba trăm nămthìsao?
Sau mấy trăm năm thay đổi triều đại, liên tục gầnmộttrăm năm loạn cát cứ, những thế gia từng dám sáng ngang với bậc đế vương mới dần dần xuống dốc.
hắnnhất định phải xác nhậnmộtchuyện.
Nhưng nếu nhưhiệntại mà xóa bỏ Cẩm Y Vệthìcũngkhôngthể được, chỉ có thể từ từ mưu tính.
Quá bất ngờ,khôngkịp đề phòng.
Nàng ngồitrênbàn đu dây, nghe tiếng cười tiếngnóivọng từ bên kia lại, trong lòng thầm khâm phục Hoắc Minh Cẩm.
Tất cả những hồ sơ mà Phó Vânanhnhờ Lục chủ bộ lọc ra đều là những vụ án hìnhsựlớn liên quan tới tính mạng.
Sau khi Chu Hòa Sưởng đăng cơ, Vương các lão bắt đầu lo lắng sợ hãi.
Phó Vân học hành, lớn lên, làm quan, phò tá tân quân, từng bước từng bướcmộttăng cường thực lực của bản thân, "y" tự trưởng thành như thế, tất cả vui mừng, tức giận, buồn đau hay thích thú cũng chẳng liên quan tớihắn.
Tây Noãn Các cũng lát gạch vàng, trong điện bày biện xa hoa, những thứ trân bảo quý hiếm nhấttrênđời đều xuấthiệnở đây. Tất cả gỗ trong điện ngoài điện đều là kim ty nam, dùkhôngđốt hương nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi hương nồng đậm trongkhôngkhí.
Chu Hòa Sưởngkhôngmuốn làm căng với quần thần, cứng quáthìgãy. Tuyhắnlà Hoàng đế nhưng cũng chỉ là người phàm,khôngthể nào đơn độc thống trị cảmộtquốc gia, cần phải cósựphò tá của các đại thần.
Nhìnthìlạnh như băng mà giờ có thể ngồinóinóicười cười với Phó tứ lão gia,thậtđãlàm khó chàng rồi.
Vua tôi đánh cờ với nhau, thoạt nhìnthìvua là người nắm giữ cuộc chơi nhưng thực rakhôngphải là như vậy.
Hoắc Minh Cẩm thầm chấn động.
Làn khói mù bao phủtrênđầu quan viên và dân chúng ở kinh sư mấy tháng nay tức khắcđãtan biến.
Khóe miệng Hoắc Minh Cẩm hơi cong lên,đitới bên cạnh nàng, khom người ngồi xuống bàn đu dây trống bên cạnh.
Vương các lão cho rằng cứ an phận là tốt nhất, dân chúngkhôngchịu đựng nổi thay đổi.
Việc buôn bán với nước ngoàiđangphát triểnkhôngngừng, dần trở nên phồn vinh.
Nàng biết tất thảy những việc này đều nằm trong kế hoạch của Hoắc Minh Cẩm, chàng là người nguy hiểm, vị trí cũng nguy hiểm nhưng lại cựu kỳ điềm tĩnh, trấn định bình thản,khôngbiết Sở Vươngđãngầm thỏa thuận gì với chàng.
Tốt nhất là trở thành vế sau bởi nếu như là vế trướcthìđiều này có nghĩa là tân quânsẽkhôngan phận. Tân quânkhôngan phậnthìcó thểsẽdẫn tới việc hao tài tốn của, dẫn tớisựrung chuyển của triều đình.
Giống như uống rượu độc giải khát, nguy hại vô cùng.
Rung động, từng đợt sóng to gió lớn dấy lên trong lòng.
Ánh sáng chiếu xuyên qua những cành lá đan vào nhau, hắt xuống mặt hai người.
Tới lúc lấy lại tinh thần, nàngđãngồitrênđùi Hoắc Minh Cẩm, cánh tay săn chắc của người đàn ông nàyđangvắt ngang hông nàng, khuôn mặt chôn vào trước lồng ngực nàng.
Chu Hòa Sưởngđangdùng bữa, thấy nàng quay lại, mỉm cười, vẫy tay với nàng, "Dùng bữa với trẫmđi, có mầm dương xỉ đệ thích đây này."
Biểuhiệntrênmặt Hoắc Minh Cẩm dần trở nên nghiêm túc hẳn lên. Những chuyện như vậykhôngphải chưa từng có ai làm nhưng thường xuyênkhôngđạt được hiệu quả.
Bởi vậy những người phụ nữ bình thườngsẽkhôngtham gia quá trình tố tụng, đa phần là nhờ người thân ra mặt.
trênđường lên kinh, nàng và Phó Vân Chươngđãở phía nammộtthời gian. Suốt dọc đườngđi, haianhem vừa vẽ bản đồ, thăm danh lam thắng cảnh, đồng thời cũng quan sát kỹ càng cuộc sống người dân và kinh tế của những thị trấn hai bên bờ Vận Hà, bị ấn tượng sâu sắc bởisựphát triển giao thương vàkhôngkhí toàn dân tích cực tham gia sản xuất ở địa phương.
Đu đưamộtlúc, tiếngnóisau bức tường viện dần lắng lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chế độ khoa cử dưới triều Tùy vẫn chưa đủ hoàn thiện, hơn nữa còn nhanh chóng bị thế gia phản bác. Triều Đường tính rađãvô cùng tiến bộ nhưng thế gia vẫn chiếm hết địa vị cao.
, có thể qua lại giữa kinh thành và biên cương."
Hồi ở Giang Thành thư viện, hai người ở trong cùngmộtviện,hắnthường xuyên sang chỗ Phó Vânanhăn, đem đồ ăn mà đầu bếp của Vương phủ chuẩn bị sang phòng của Phó Vânanh, tranh chỗ ngồi cạnh nàng với Viên Tam và Phó Vân Khải nên đương nhiên là biết nàng thích ăn gì.
Nụ hôn lần nàynhẹnhàng êm ái,khôngmạnh mẽ nồng nhiệt như mấy lần trước.
Phó Vânanhđangđu đưa chầm chậm bỗng lại bị người đàn ông bên cạnh ôm eo, bế lên.
Lương thực đầy kho, con người hiểu biết, mọi người đều trở nên giàu có, cuộc sống mới có thể dần trở nên thoải mái.
...
Vô cùng thànhthật.
"Đừng sợ, ta sai người canh gác bên ngoài rồi."
Rất có dấu hiệu hưng thịnh.
Phó Vânanhvẫn cònđangsợ hãi, hai mắt nhìn chằm chằm giá bác cổ.
Trải qua mấy trăm năm, chế độ khoa cử mới thựcsựđến được với những nhà dân bình thường.
[1] Điển cổ Lã Vọng buông cần hay Thái Công câu cánóivềsựkiên nhẫn, đợi thời cơ của người làm việc lớn. Thời bấy giờ, Cơ Xương nuôi chí lật đổ nhà Thương,đikhắp nơi tìm kiếm người hiền tài.mộthôm, lên núi Bàn Khê thấy Khương Tử Nha ngồi câu cá vớimộtlưỡi câu thẳng. Thấy lạ, Cơ Xương mới hỏi: "Ông lão, sao câu cá bằng lưỡi câu thẳng thếthìcâu sao được?". Khương Tử Nha mới trả lời: "Lưỡi câu bình thường chỉ câu được cá, lưỡi câu này mới câu được minh chủ." Trong truyện ýnóiHoắc Minh Cẩm kiên nhẫn đợi thời cơ, bởi chàng có thực lực nên “cá”sẽtìm đến với chàngkhôngcần lưỡi câu, mồi câu gì cả.
Nàng cúi đầu, khẽ mím môi, đọc kỹ lại bản thảo vừa được viết ra, lẩm nhẩm từng câu từng chữ để xe có còn chỗ nào cần sửa chữa haykhông.
Nàng kinh ngạc, nhìn quanhmộtlượt theo bản năng.
Hoắc Minh Cẩm làm việc chẳng có nguyên tắc gì. Chính bởi nguyên nhân này nên chẳng ai đoán được rốt cuộc người nàyđangnghĩ gì nữa.
Chân Hoắc Minh Cẩm dài, ngồitrênbàn đu dâykhôngthoải mái lắm.
Cát Tường hiểu ý, đặt giỏ óc c·h·ó xuống, khom người lui ra ngoài. Những tiểu thái giámđangđứng hầu bên ngoài cũngđira xa.
Gió ấm thổi qua, bàn đu dây đu đưa, Phó Vânanhdần trở nên lơ mơ, mơ màng sắp ngủ nhưng vừa bị chàng bế lên, chạm phải khuôn ngực rắn chắc của chàngđãtỉnh táo lại ngay.
Bởi bình thường suốt ngày phải ra ngoài, ăn ngon ngủ ngon, nàng phát triển khá tốt, cao gầy đĩnh đạc, cao hơn đại đa số những người congáikhác, cơ mà đương nhiên vẫnkhôngthể so sánh với Hoắc Minh Cẩm.
Nhận ra niềm vui bất ngờ mình dành cho nàngđãkiến nàng kinh hãi, Hoắc Minh Cẩm vội vàng giơ tay, nhanh chóng đóng giá bác cổ lại.
nóikhôngchừng có thể tạo ramộtchút tác dụng.
Phó Vânanhkhép bản tấu lại, cúi đầu đáp: "Hoàng thượng, Hoắc chỉ huy sứ biết đánh giặc, có tài điều binh khiển tướng, mong muốn cả đời là được trấn thủ biên cương, chí hướngkhôngnằm ở triều đình."
Đôi bàn tay giấu trong tay áo của Thôi Nam Hiên siết chặt.
"Ưm?"
Lúc này nàngkhôngmuốn động đậy, vẫn cứ ngồi đu đưatrênbàn đu dây.
Dân chúng cũng dần chấp nhận vị tân quân. Họkhôngquan tâm phiên vương lên ngôi hay là hoàng tử đăng cơ, chỉ cần đối xử tốt với dân chúng là được.
Nàng về đến nhà, hôm nay là ngày nghỉ, Phó Vân Chương ở nhà, đáng lẽ ra nàng cũng ở nhà, nhưng tự nhiên lại bị Chu Hòa Sưởng gọi vào cung.
Bàn đu dây đung đưa nhènhẹ,âmthanh kẽo kẹt cựcnhỏvang lên từng đợt, tựa như sóng nước dập dềnh.
Ông ta lo tân quânsẽnóira những lời lẽ ngây thơ đến mức khiến người ta dở khóc dở cười kiểu như "saokhôngăn thịt" [5].
"Tứ thúc coi nàng như congáimình, ta nhìn nàng lớn lên... cũng chẳng khác gì nuôi congái, cũng có thể hiểu đượcmộtchút suy nghĩ trong lòng tứ thúc, vậy nên coi như cũng hợp nhau."
nóixong chínhsự, biết nên trả lời Chu Hòa Sưởng như thế nào, Phó Vânanhđira thư phòng ở gian ngoài, ngồi xuống. Bởi vẫn bực bội chuyện mật đạo, nàngkhôngthèmnóichuyện với Hoắc Minh Cẩm.
khôngđợi nàngnóihết lời, Chu Hòa Sưởngđãnói: "Hóa ra là vì cái này, chuyện này cũng chẳng có gì, đầu tiên cứ xếp chỗ cho đệ trước, sau nàynóisau. Đệ yên tâmđi, những đại thần khác cũng kiêm nhiệm chức quan ở Đông Cung, chỉ là cái chức suông thôi mà."
Chàng rótmộtchén trà rồi đưa về phía nàng, "khôngvui à?"
Cát Tường ngồi bên cạnh tách vỏ óc c·h·ó, trong tay cầmmộtcái kìm, bópmộtcái, tiếng răng rắc vang lên.
Đây là lễ vật do Hoắc Minh Cẩm mang tới.
Phó Vânanhkhôngbiểuhiệngì.
Thân hình chàng cao lớn, rất có uy, ngồimộtcách đàng hoàng nghiêm túc, cho dùkhôngtạo thành bất cứâmthanh nào nhưng vẫn tạo ra cảm giác tồn tại mạnh mẽ,khôngthể nào bỏ qua.
Cứ giữ nguyên nhưhiệntại thôi.
Ít ra là trước mắt là như vậy.
Hoắc Minh Cẩm đưa Phó Vânanhvề phòng, bảo tùy tùng ở bên ngoài canh gác, dẫn nàng tới cạnh giá bác cổ, chỉ cho nàngmộttấm ván gỗ bị giấu ở chỗ tối,nhẹnhàng nhấnmộtcái rồi lại gạt sang hai bên mỗi bên mấy cái.
Rồi lại dần trở về trạng thái gió êm sóng lặng.
Hơn nữa, ởmộtvài vùng, nếu phụ nữ ra làm chứng, lời khai của họ cần phải có cha, chồng hoặcanhem trong họ cùng kí tên mới có hiệu lực.
mộtlát sau, nàng mỉm cười hỏi: "Có phải tứ thúc lại khoác lác gì rồikhông?"
Chu Hòa Sưởng cầm ruột óc c·h·ó trong bát lên ăn, cân nhắc hồi lâu rồi nghiêm túcnói: "Ta có thể đăng cơ thuận lợi như thếkhôngthểkhôngnhắc tớisựủng hộ của Hoắc chỉ huy sứ.khôngcóhắn, chưa chắcđãđến lượt ta được chọn. Giờ ta chẳng có căn cơ gì, đương nhiên định trọng dụnghắn, nhưng mà takhônghiểuhắnnghĩ sao."
Có tiếng máy móc vang lên, giá bác cổ dần tách ra hai bên, lộ ramộtcon đường bí mật thông ra sau tường viện.
Nếukhônglàmthìsẽhoàn toàn chẳng có gì thay đổi hết.
Sau khi đăng cơ đương nhiên là phải ban thưởng dựa theo công trạng.
Tội lỗikhôngthể thathìcũngkhôngchém đầu, dựa theo luật pháp để xử trí.
hắnkhônghối hận.
Chu Hòa Sưởng nghĩ mãikhôngthông, khe khẽ hỏi: "Tại sao Hoắc chỉ huy sứ lại muốn từ chức chỉ huy sứ nhỉ?"
Chàngkhôngquan tâm ai làm Hoàng đế, chàng có thể nâng đỡ Chu Hòa Sưởng đăng cơ, cũng có thể kéohắnxuống.
Hoắc Minh Cẩmkhônglên tiếng đả kích nàng nhưng Phó Vânanhcó thể nhìn thấysựlo lắng của chàng từ cặp mày nhíu chặt.
Trước đó Phó Vânanhđãphái người điều tra kĩ càng tình trạng bị áp bức của tượng hộhiệntại, từng mặt từng mặtmột, từ việc mỗi tháng tượng hộ cần phải chi tiêu bao nhiêu, làm bao nhiêu việc, có thể lấy được bao nhiêu thù lao, chi phí ăn mặc củamộtnhà mấy người trong vòngmộtnăm, ăn bao nhiêu lương thực, dùng mấy thước vải, củi gạo mắm muối, từ chuyện lớn tới chuyệnnhỏđều được ghi lại trong bản tấu, đồng thời đưa ra kiến nghị giải quyết cho từng vấn đề.
Bản tấu khiến cho các triều thầnkhôngbắt lỗi nổi.
Tiếp theo,hắndựa theo danh sách mà Phó Vânanhđãtổng kết, tỏ ra khoan dung, giảmnhẹhình phạt cho những quan viên bị liên lụy trong vụ án mưu phản của Thẩm Kính Đức và người nhà của bọn họ.
Đúng là kiếm cho nàngkhôngít việc.
Hoa quế hình như bắt đầu nở rồi, trongkhôngkhí thoang thoảng mùi hương ngọt ngào.
Cố ý đánh trống lảng.
Những năm đó nàng làm gì chàng đều biết cả. Nhưng mà nghe thuộc hạ báo cáo làmộtcảm xúc, nghe người thân bên cạnh nàng dùng giọng điệuyêuthương chiều chuộng kể lại về cuộc sống của nàng từng chút từng chútmộtlại làmộtcảm xúc khác.
[7] Ýnóibác bỏ quan điểm của người khácmộtcách uyển chuyển nhưngkhôngđưa ra ý kiến có tính xây dựng, mang tính trốn tránh nhiều hơn.
nóixong, chàng cúi xuống hôn lên tay nàng.
[5] Câunóicủa Tấn Huệ Đế. Ông này nổi tiếng ngờ nghệch, lúc nghe tin dân bị đói, đến gạo cũngkhôngcòn để ăn, Huệ đế lại buột miệng hỏi: "Dânkhôngcó gạo ăn, saokhôngăn thịt?"
Trong lòng nàngđãxác định được người được chọn từ lâu, nhưng mà vẫn chưa hỏi xem người kia có đồng ýkhông.
Nàng duỗi chân mình ra so với chân chàng, mỉm cườinói: "Minh Cẩm ca, chân chàng dài quáđi."
Bên cạnh đó, Chu Hòa Sưởng hạ lệnh cho Hàn Lâm Viên biên soạn sách, nàng cũng có tên trong đó.
Nhất là lúchắnnhìn thấy người mới được thăng chức lên thành viên ngoại lang là Phó Vân Chương và Đại Lý Tự thừa Phó Vânnóinóicười cười cùng nhauđiqua hành lang, lònghắnlạnh lẽo vô cùng.
Đối với Phó Vânanh, những chuyện khi cònnhỏở kiếp trướcthậtsựđãquá xa xăm, nàngkhôngthể nhớ hết được từng câu mà mìnhđãnóira.
Bên cạnh tường cómộtgiàn hoa tường vi, bên dưới đặtmộtbàn đu dây. Hoa tường viđãtàn, chỉ còn cành lá rậm rì, um tùm, tỏa bóng mát.
(thắt lưng đính ngọc của quan lớn)
Phó Vânanhnhận lấy bản tấu, đọcthậtkỹ, nàng vẫn nhớ nét chữ của Hoắc Minh Cẩm, đây thựcsựlà bản tấu do chàng tự tay viết.
Đầu tiên nàng về phòng thaymộtbộ quần áo vẫn thường mặc ở nhà, áo bào cổ chéo màu thiên thanh, dùng khăn lưới và vải gấm vấn tóc.
Phó Vânanhnheo mắt, ngẩng đầu nhìn chàng.
Nhưng nàng vẫn còn nhớ mình từng ngồi chơi đánh đu với Minh Cẩm ca ca, kể lể những chuyện tủi thân của mình với chàng.
Ánh nắng chiếu từ giàn hoa rập rạp xuống, hắt lên người nàng, trôngthậtấm áp.
Phó Vânanhđồng ý.
Phó Vânanhvẫn cứkhôngđể ý tới chàng, trong lòng cân nhắc cách dùng từ đặt câu, viết từng chữmộtlên giấy.
Những lời này chàngnóiramộtcách tự nhiên, dường như chẳng có vấn đề gì nhưng chẳng hiểu sao lại có vẻ nhưđangtrêu ghẹo.
Tội lỗikhônglớnkhôngnhỏthìđuổi về địa phương hối lỗi.
Hơn nữa Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ nhìnthìoai phong đấy nhưng thực ra luôn phải nhìn trước ngó sau, lo lắng đề phòng, tới lúc người ngồitrênngai vàng cảm thấy người nọkhôngcòn giá trị lợi dụngthìchắc chắnsẽđẩy người nọ ra để bình ổn lửa giận của đại thần trong triều.
Nàng đu đưamộtlúc, dần cảm thấy buồn ngủ.
Phó Vânanhđisang đó nhưngkhôngngồitrêngiường đất như lờihắnnóimà lấymộtchiếc ghế đẩu ra ngồi.
Suốt ngày bận rộn, tự nhiên lại có lúc được nhàn nhã,hiệngiờ nàng thả lỏng, thoải mái,khôngchút đề phòng.
Thanhâmnhonhỏ, nũng nịu, dịu dàng, có cảm giác tủi thân như thểđangăn uống ngon lành mà lại bị người khác quấy rầy, thậm chí còn có chút hờn dỗi.
Toàn bộ triều đình từtrênxuống dưới tiếp tục ca tụng công đức.
Ra ngoài sân, Vương Đại Lang tớinóivới nàng, Phó tứ lão gia và khách quýnóichuyện hăng say, giờđãchuyển sang viện của ông uống rượu rồi.
Hoắc Minh Cẩmnói, giọng khàn khàn, ngẩng đầu, hônnhẹlên môi nàng.
nóixong,hắnbổ sung thêmmộtcâu, "Ông già còn bảo muốn gia phong Hoắc Minh Cẩm là Thái tử thái bảo, ban ngọc đái
Chu Hòa Sưởng ngồi thẳng dậy, bảo Phó Vânanhngồi xuống vớihắn, "Đệ lại đây, bọn họ canh giữ bên ngoài hết cả rồi, người kháckhôngvào được đâu."
Sau khi khuấy cho nước đục, làm ầm ĩmộttrận làm khiến cho người người kinh sợ, người này tự nhiên trở nên yên tĩnh, ngồimộtbên làm Lã Vọng buông cần [1].
mộtcâunóibâng quơ nhưng lại làm cho Hoắc Minh Cẩm ngẩn người hồi lâu.
Nhiều thế hệ tượng hộđãphải gánh chịusựbóc lột tầng tầng lớp lớp của các tầng lớptrên, ngoại trừmộtphần lớnđãchạy trốnkhôngđề cập đến nữa, những người còn lại trở nên tiêu cực, bỏ bê công việc, làm qua loa cho xong, hiệu suất công việc rất thấp.
Ngày hôm sau liền có người buộc tội mấy quan viên kia, Chu Hòa Sưởngkhôngnóinăng gì.
hắnnhớ tới Diêu Văn Đạt từngnói: Sớm muộn gì cũng cómộtngày, ngươisẽhối hận.
Đạt được tâm nguyện, vốn hẳn là phải vui mừng khôn xiết mới đúng nhưng mặt màyhắnvẫn bình lặng, những lời chúc mừng của đồng liêu xung quanhhắncũng chẳng nghe lọt được câu nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng cũngkhôngbiết bản thân mình nênnóigì bây giờ, mấy tiếng này cũng chỉ thuận miệngnóira mà thôi.
Cái cảm giác được đối xửmộtcách nghiêm túc, đầy tôn trọng này rất quen thuộc.
So với phụ nữ ở những nơi khác, phụ nữ vùng Tô Hàng tự do hơn nhiều bởi chỉ cần nuôi tằm dệt vải là bọn họ có thể kiếm tiền nuôi sống mấy người.
Sau đóhắnphải trấn an các vị lão thần, phong thưởng cho họ, đồng thời phong thưởng cho tâm phúc của mình, đưa họ vào các vị trí trong triều.
Phó Vânanhtỏ vẻ nghi hoặc.
nóixong lời này,hắnphẩy tay.
Nhưng những phụ tá đó đa phần là người của Sở Vương,khôngphải tâm phúc của bản thân nàng.
Góc nhìn của Phó Vânanhcũng đu đưa theo bàn đu dây, nàng nhìn thấymộtđôi giày cổ cao quen thuộc, đưa mắt lêntrênlại đối mặt vớimộtđôi mắt sâu hun hút.
Chu Hòa Sưởng chẳng có căn cơ gì, tạm thờikhôngđao to búa lớn đòi cải cách, đầu tiên là đại xá thiên hạ, giảm bớt thuế hóa, đề phòng thiên tai, chỉnh đốn việc phòng thủ của quân đội.
Ánh sáng mông lung, tạo thành những mảnh ánh sáng dịu dàng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.