Lão Đại Là Nữ Lang
La Thanh Mai
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 106: Vụ án đầu tiên
Phó Vânanhtừng nghe Phó Vân ChươngnóiĐại Lý Tự chỉ cómộtngười họ Lục, đảm nhiệm chức chủ bộ, chuyên quản lý con dấu, công văn, sổ sách, hồ sơ liên quan đến các vụ án. Phẩm cấp của chức vụ chủ bộ này từng nhiều lần thay đổi. Về lý mànói, chức vụ này hẳn là đồng cấp với chức tư trực của nàng nhưng địa vị của hai người thực ra rất khác biệt.
Nếu Chu Thiên Lộckhôngnóirasựthật, người bên ngoài ai cũngsẽnghĩ là Cao Minh bị chính vợ mình và gian phu g**t ch*t. Nếu so sánh chuyện này với chuyệnhắnthích Long Dươngthìcó khác nhau là mấy đâu, cả hai đều chẳng phải chuyện vinh quang gì.
Hôm đó nàng cuối cùng cũng thỏa mãn được mong muốn dạy dỗ người khác của mình, mỗi lần đánh đều khiến bóng rơi thẳng vào lỗ,khôngchệch chút nào.
Huynh ấy cười màkhôngnói.
, sương đọng lại đầu những phiến lá lớn, ánh trăng chiếu xuống những giọt sương ấy, sương đêm loang loáng.
[2] Văn thơ khó nhận xét, tùy quan điểm của mỗi người mà thấy văn hay dở thế nào nên rất khó phán định thứ tự.
khôngđợi Phó Vânanhnóimấy câu khiên tốn, người nọ đột nhiên hỏi: "Đại nhânđãkết hôn chưa?"
Lục Chủ bộ cười, "khôngcó gì đáng ngại, cậu vớihắncũng chẳng phải bạn học hay thi cùngmộtkhóa thi,khôngcần phải tránh." Ngừng lạimộtchút,hắnlạinóitiếp, "Tađangcó việc muốn nhờ cậu làm đây. Đại Lý Tựđãthẩm vấn Chu Thiên Lộc, hỏi tới hỏi lui nhưng chẳng hỏi được gì cả. Nếu cậu có quen biết vớihắn, qua bên đó thử hỏi xem sao."
...
Người của Hình Bộ căn bảnkhôngmuốn nhận vụ án này cho lắm, bởi vụ này thựcsựcó vấn đề, rất có thể có người muốn đối phó với Chu thượng thư nhưngkhôngtìm thấy sai lầm của ông ta nênđãcố tình xuống tay với thằng cháu thích gây chuyện thị phi của ông ta. Nếu Hình Bộ xử lýkhôngtốtthìdễ đắc tội với người ta.
Y lại vô cùng bình tĩnh, cứ theo trình tự mà làm, cẩn thận tra xét lại vụ án.
Ra khỏi Đại Lý Tự, Phó Vânanhđợi hồi lâu mới chờ được Phó Vân Chương.
Xét cho cùng, bàn về tài năng văn thơ,khôngai chịu phục ai, chẳng phải là văn vô đệ nhất [2] hay sao, nếu vô ýmộtchútthìrất có thểsẽđắc tội vị quan lớnnhỏnhen nào đó, hoặc là bị người khác nhận xét là nịnh nọt. Nhưng chuyện diện mạothìkhác, chẳng có gì đáng tranh cãi cả, đẹp là đẹp thôi, khen tướng mạo là ổn thỏa nhất. Đến Hoàng thượng còn thích chọn những đại thần có vẻ ngoài ưa nhìn, phong độ xuất chúng hơn nữanóichuẩn tiếng phổ thông ở lại kinh sư nhậm chức nữa là, bọn họ làm thế cũng là bình thường.
Lục chủ bộ chờ Phó Vânanhở bên ngoài, thấy nàng ra ngoài bèn tới hỏi, "Sao rồi? Chu Thiên Lộcnóigì?"
Chương 106: Vụ án đầu tiên
Phó Vân Chương đứng chờ nàng ngoài cửa, thấy nàngđira, tay chắp sau lưng,khôngthể nàokhôngmỉm cười.
Hình Bộ phụ trách xét xửnóichung, Đô Sát Viện phụ trách tra xét để duy trìsựcông bằng, Đại Lý Tự phụ trách kiểm tra và sửa sai. Bất cứ vụ án lớn nào, nếu chưađiquasựphúc tra xét duyệt của Đại Lý Tự, dù là Hình Bộ hay Đô Sát Viện cũngkhôngđược tự ý thi hành.
Phó Vânanhbật ramộtcâu hỏi: "Việc nàythìliên quan gì tới Chu Thiên Lộc chứ?"
Phó Vânanhtrầm mặcmộtlát, cái tên Chu Thiên Lộc này thực ra cũng là kẻ đa tình, thà để chính mình bị oan, cũngkhôngmuốn làm việc có lỗi với Cao Minh.
Triệu Bật xua tay, quan sát nàngthậtkỹ, thở dài khe khẽ.
Phó Vân Chương mỉm cười, phe phẩy chiếc quạt trong tay, "Muội phải nhớthậtkỹ, dù là Đại Lý Tự hay là Hình Bộđichăng nữa, chức trách chủ yếu thực rakhôngphải là điều tra vụ án."
Sáng sớm ngày hôm sau, nàng ngủ dậy, rửa mặt chải đầu, thay quan phục, đội mũ ô sa, cầm gương tự soi mình vào trong đómộtlần.khôngphảinói, sau khi mặc quan phục vào, khí độ thựcsựđãthay đổi rất nhiều.
Khóe miệnghắnnhếch lên, tạo thànhmộtnụ cười đầy châm chọc, nhưnghắnkhônghề lảng tránh,đithẳng tới bên cạnh bọn họ rồi lướt qua.
Chỉ khổ cho Hồ thị và cả nhà Cao gia, chẳng qua cũng chỉ là quân cờ để người khác lợi dụng nhằm hãm hại Chu Thiên Lộc mà thôi.
Xe ngựa dừng lại, hai người lần lượt xuống xe, hẹn trướcsẽcùng về nhà.
Thái tửkhôngcần quan tâm chân tướng, cái gọi là trả lạisựtrong sạch cho Chu Thiên Lộc, thực ra là phải chứng minh Chu Thiên Lộc vô tội rồi thảhắnra. Chu Thiên Lộc là người của Đông Cung. Hơn nữa nửa năm trở lại đây, người trong kinh ai chẳng biết Thái tử rất thíchhắn. Nếuhắnbị kết tội, Thái tử biết để mặt mũi ở đâu nữa?
. Người khác có cái gì, ông ta cũng có cái đó. Thái tử điện hạ kì vọng rất lớn ở ngươi, ngươi là người từ Đông Cungđira, cần phải luôn ghi nhớ vị trí ban đầu của mình. Nếu ngươi dám làm xấu mặt Đông Cung, ta nhất địnhsẽkhôngtha thứ cho ngươi!"
Bởimộtbênđãtrở nên đuối lý, tình thế xoay chuyển ngay lập tức.
Phó Vânanhlà quan mới nhậm chức, liên tục mấy ngày chỉ giúp Lục chủ bộ sao chép văn kiện, sắp xếp hồ sơ, từ từ làm quen với trình tự công việc.
Chẳng lẽ Phó tứ lão gia thựcsựnóiđúng rồi, Hoắc Minh Cẩm đơn độcmộtmình, định nhận nàng làm con nuôi chăng? Vậy nên mới khoan dung, đối xử tốt với nàng hơn hẳn người bình thường?
Chu Thiên Lộc vô tội, được thả ra, Thái tử rất vừa lòng, Chu thượng thư cũng vui mừng khôn xiết.
nóimộthơi,khôngchờ Phó Vânanhđáp lời, Triệu Bậtđãlạinóitiếp: "Tất cả những vụ án được đưa tới Đại Lý Tự, đầu tiên bìnhsự, tư trựcsẽđưa ra đánh giá, sau đósẽnộp lên cho Đại Lý Tự chính tự để xem đánh giá như vậyđãđúng chưa, nếukhôngcó chỗ nào nghi vấn hay cần sửa chữasẽphê chuẩn, ký tên, đóng dấu, ghirõngày tháng rồi lại nộp lên cho Đại Lý Tự tự thừa, Đại Lý Tự thiếu khanh kiểm tramộtlần nữa. Phẩm cấp của cậu tuy thấp nhưng trách nhiệm lạikhôngnhỏ, cần phải làm việc cho cẩn thận."
. Gian phu kia cũng phải bị xử tội đồng lõa, c·h·ặ·t· ·đ·ầ·u.
Chu Thiên Lộckhôngtrả lời, giật mình, nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, cười tự giễu.
Tiểu thái giám gật đầu,nóilời cáo từ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dường như cái nhíu mày nghiêm túc của nàng khiến chohắnvui vẻ, Chu Thiên Lộc ôm bụng cười lớn, tiếng cười vừa dứt,sựđau buồnđãxuấthiệntrêngương mặt,hắnlẩm bẩm: "Cả nhà Cao Minh đều c·h·ế·t rồi... Là do ta hạihắn, người nọ sĩ diện, đến c·h·ế·t cũngkhôngchịu thừa nhậnhắnái mộ ta, là ta éphắnmà thôi...hiệngiờhắncũng c·h·ế·t rồi, ta nợhắnquá nhiều,khôngmuốn lại khiếnhắnmất hết danh dự."
"Thế nào, có phải thấy rất cảm độngkhông?" Chu Thiên Lộc nằmtrênđống cỏ lạnh lẽo ẩm ướt, nháy mắt với nàng, đôi mắt đào hoa chớp chớp, đầy vẻ phong lưu, "Vân ca nhi, ta có ý định nghiêm túc với ngươi. Từ ngày gặp được ngươi, ta chưa từng ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt! Cao Minh là nợ phong lưu ngày trước rồi, giờ người ta thích chính là ngươi."
Thảo nào Nhị gia lại có nhiều lần biểuhiệnkhác thường như thế, còn tốn công tốn sức đưa "y" vào Đại Lý Tự,yêucầuhắnphải đích thân để ý, quan tâm, giúp đỡ "y". Người này thanh tú tuấn dật, cử chỉ điệu bộ ung dung, nho nhã, như thể trời quang trăng sáng, đếnhắnnhìn vào còn thấy sáng cả mắt, Nhị gia thích "y" cũng có lý do cả.
Triệu Bậtkhôngđích thân ra mặt, Lục chủ bộ và Phó VânanhđiHình Bộ, bên đóđãchuẩn bị sẵn toàn bộ hồ sơ và lời khai của vụ án này, chỉ đợi bọn họ tới nhận công văn chuyển giao. Người trong Hình Bộ vui mừng khôn xiết, cuối cùng cũng đẩy được cái vụ án dễ đắc tội với người nàyđirồi! Mừng quáđimất!
Rất nhiều vụ án vô cùng đơn giản, nguyên nhân kết quả ra sao chỉ cần liếc mắtmộtcái là có thể làm sáng tỏ, vụ án này có chứng cứrõràng, vụ án kia có oan khuất, điều tra rất dễ dàng.
Tiếngnóivang lên ngay bên tai nàng. Lúcnóira, hơi nóng vờn quanh mỗi tấc da thịttrêncổ nàng, tê dại từng cơn.
...
Phó tứ lão gia vui mừng khôn xiết, mua pháo về nhà đốt ăn mừng, chuẩn bị mở tiệc, cười tươi hơn hớn dẫn nha hoàn bà tử tới mấy nhà hàng xóm tặng bánh chưng.
Nàng lắc đầu, nhìn về phía mảnh trời xanh ngắttrênbức tường cung màu son.
Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Lúc Phó Vânanhcòn ở Đông Cung, ngày ngày Chu Thiên Lộc vẫn bám riết lấy nàng, chọc ghẹo nàng, hôm nay tặngmộthộp bút lông Hồ Châu, ngày mai lại tặngmộtkhối ngọc. Cung tỳ trong Đông Cung xinh đẹp kiều diễm, trong đó có hai ngườirõràng có ý vớihắn, thường mượn cớ dâng trà để tiếp xúc vớihắn,hắnlại chẳng thèm để ý, đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn bọn họ.
(gần như tiến sĩ danh dự bây giờ)
(hoa lay-ơn)
mộtngười diễn vai mặt đỏ,mộtngười diễn vai mặt trắng. [1]
Phó Vânanhthầm thở phàonhẹnhõm, đưa mắt nhìn về phía tay chàng,trêncổ tay là miếng giáp bằng da, dường nhưkhôngcó dấu vết của băng gạc.
nóixong, chàng lại bổ sungmộtcâu, "khôngcần phải tới ngự tiền tạ ơn."
Thực ra nàngkhôngtức giận, biết huynh ấy nhường nàng nên khi ấy mới chưanóirasựthật, cài hoa nhung cho huynh ấy xem.
Nàng trả lời: "khôngdám, ta mới đến, đây vốn là chuyện nên làm."
"Hữu tự thừa ở Đại Lý Tự Triệu Bật là người của ta.hắnsẽnhanh chóng được thăng chức thành Đại Lý Tự thiếu khanh. Có chuyện gì khó khăn, có thể tìmhắn." Hoắc Minh Cẩm nhìn nàng nhận giấy bổ nhiệm, từ từnói.
Căn phòng kia rất yên tĩnh, ngoài cửa sổ có mấy chiếc lu lớn bằng đá, trong lu thả đầy hoa sen, hoa senđangnở rộ, che kín cả mặt nước.
"Làm phiền ngươi rồi." Nàng kéo tay áo lên, đích thân dọn dẹp phòng.
Tóm lại, vụ án ở địa phương, đầu tiênsẽdo quan lại địa phương xét xử, gặp phải tội lớn phải xử trảm, hoặc vụ án lớn, nếu ở kinh thànhthìsẽdo Tam pháp tư trực tiếp xử lý, nếu ở tỉnh khácthìTam pháp tưsẽxét duyệt lại lần nữa. Với những vụ án quan trọng, Hoàng thượng thườngsẽra lệnh cho Hình Bộ, Đô Sát Viện, Đại Lý Tự cùng thẩm tra xử lý, gọi là "Tam tư hội thẩm". Nếu ngay cả "Tam tư hội thẩm" cũngkhôngcó kết quả, cuối cùngsẽdo đích thân Hoàng đế ra quyết định.
"Đại nhân, Hoắc chỉ huy sứ gần đây như mặt trời ban trưa, đừng nên xung đột trực diện với ngài ấythìhơn."
Hồ thị g·i·ế·t người Cao gia ở Sơn Tây, Chu Thiên Lộc ở tận kinh sư, việc này chắc hẳn chẳng có quan hệ gì tớihắnmới phải? Hơn nữa g·i·ế·t ngườithìđền mạng, Hồ thị đa bị phán xử trảm, người Cao gia vốn nên vỗ tay vui mừng mới phải, tại sao phải kiện cáo lên tận kinh thành?
Nàng ngừng bước, nhận ra người kia là người của Đông Cung.
Thực ra trước mặt người này, Phó Vânanhchưa từng câu nệ, bởi căn bản là nàngkhônghề đề phòng huynh ấy.
Triệu Bật nghĩ vậy, nỗ lực ép cái cảm giác kì quái trong lòng xuống, chậm rãinói: "Tam pháp tư và địa phương tư đều quản lý chuyện xử án. Tam pháp tư gồm Hình Bộ, Đại Lý Tự và Đô Sát Viện, địa phương tư bao gồm các cơ quan chịu trách nhiệm điều tra, xét xử và thi hành án ở địa phương, tỷ như hai cấp phủ, huyệnthìcó tri phủ, tri huyện, vân vân. Hình Bộ soạn thảo, quyết định các loại luật pháp, xét duyệt các vụ án do các nơi đưa tới Hình Bộ, kết hợp với Cửu Khanh để thẩm tra xử lý những trường hợp "bị giam chờ" tử hình và trực tiếp thẩm tra xử lý những vụ án quan trọng ở kinh đô và vùng lân cận. Đại Lý Tự quản lý việc hành hình, giam giữ, thẩm tra những phán quyết của Hình Bộ, nếu vụ án có "tình tiếtkhôngrõràng hoặc có người khiếu kiện"thìcó quyền bác bỏ phán quyết của Hình Bộ,yêucầu bàn luận thêm. Đô Sát Viện là cơ quan giám sát, quản lý, có mười ba ngự sử giám sát, hằng năm thay phiên nhau ra khỏi kinh thành tới các tỉnh tuần tra, gọi là "tuần án ngự sử", "thay Thiên tửđikiểm tra", tuy rằng cấp bậckhôngcao nhưng lại có quyền "việc lớn mới phải báo lêntrên, việcnhỏđược toàn quyền quyết định"."
Phó Vânanhtrở về phòng, tiếp tục sao chép hồ sơ vụ án.
Có người đưa ra ý kiến.
"Hóa ra là Lục chủ bộ, thất kính rồi." Nàng ôm quyền chào hỏi Lục chủ bộ.
"Cách đâykhônglâu ở Chiết Giang cómộtvụ án oan, Hình Bộ căn bản biếtrõvụ án có điểm đáng ngờ nhưng vẫn giữ nguyên phán quyết ban đầu, đơn giản là do người xử án trước kia là học trò cưng của Thẩm thủ phụ, giờđãlà kẻ quyền cao trức trọng, nếu lật lại vụ án nàysẽtác động tới rất nhiều bên, có thểsẽkhiến toàn bộ triều đình rung chuyển..." Phó Vân Chương thở dài.
Họ ở bên cạnh Thái tửđãhơn nửa năm, ai cũng hiểu Thái tử là người như thế nào. Thái tử rất giống chahắn, luôn nỗ lực để trở thànhmộtngười kế thừa ngôi báu ôn tồn lễ độ, hiền lành rộng lượng, nhưnghắnlại quá nhạy cảm, đa nghi, sớm nắng chiều mưa, thay đổi thất thường. Lúchắnthíchmộtngườisẽchỉ hậnkhôngthể cho người đó toàn bộ vinh sủng, nhưngmộtkhi người kia khiếnhắnthất vọng,hắnsẽlập tức trở mặt. Lúc thích càng dung túngthìkhi ghét lại càng hà khắc, hà khắc tới độ chỉ muốn xóa bỏ hoàn toànsựtồn tại của người kia.
Tối hôm đó, về đến nhà, Phó Vân Chương gọi Phó Vânanhvào thư phòng.
Tóm lại đây thực ra chỉ làmộtchức quannhỏnhưng vẫn có quyền lực nhất định.
Nàng tới gần tiểu thái giám, ghé vào taihắnnóimấy câu, cuối cùng kết luận: "Tốt nhất là người Chu gia phải ra mặt làm việc này."
Chu Thiên Lộc ngồi trong góc, ngước lên, nhìn về phía nàng, nhận ly rượu mà nàng vừa đưa tới, khoái chí uốngmộtngụm, "Ngươi lo cho ta sao?khôngcần đâu! Tuy ông nội ta thường xuyên trách phạt ta nhưng cũngkhôngđến nỗi ngồi nhìn ta bị người ta hãm hại tới c·h·ế·t, huống hồ ta có làm gì đâu cơ chứ, tuyệt đốisẽkhôngbị xử trảm."
Hoắc Minh Cẩm nhìn xuống, lần theo ánh mắt nàng, nắm tay phải hơi siết lại, "Cũng tạm ổn rồi... Vết thươngtrênlưng vẫn chưa lành hết."
mộtngày trước khiđiĐại Lý Tự, thái giám được Thái tử tín nhiệm nhấtđãchủ động gọi Phó Vânanhtới, "Ngươi là người bình tĩnh, vững vàng, sau khi tới Đại Lý Tự cần phải tiếp tục phát huy, cố gắng nghe trưởng quan ở Đại Lý Tự dạy bảo. Tuy rằng công danh của ngươikhôngbằng những người khác nhưng Hoàng thượng lạiđãnhớ tên ngươi, đừng nôn nóng, hấp tấp. Trước kia cómộtvị Hộ Bộ thượng thư, ban đầu cũng chỉ làmộtcử nhân, từ từ tích lũy kinh nghiệm, sau này được tiên hoàng trọng dụng, cuối cùng được làm quan lớn, triều đìnhđãđể ông ta đảm nhiệm chủ khảo kì thi hội, trao cho danh hiệu tiến sĩ cập đệ
Chu Thiên Lộc sửng sốt.
Mặt y nặng nề, nàng gọi y mấy lần y mới trả lời.
Lục chủ bộ đưa Phó Vânanhđidạomộtvòng, làm quen với từng nơimột, gặp gỡ từng người trong Đại Lý Tự. Đương nhiên đó đều là những người có phẩm cấp hơi thấp hơn nàngmộtchút hoặc quan viên đồng cấp với nàng. Những người ởtrênbận việc, nếu chẳng có việc gìthìhọ cũngkhôngnên quấy rầy.
Sau đó Thái tử triệu kiến nàng,khônghề nhắcmộtlời nào về chuyện Đại Lý Tự, chỉ ôn hòa cổ vũ nàng mấy câu, ban thưởng cho nàng nhiều đồ quý giá.
Nghe vậy, Phó Vânanhbàng hoàng.
Lục chủ bộ hơi cau màu,nóichuyện với nàng mấy câu rồi tới báo cáo với Đại Lý Tự thiếu khanh.
Nhưng mà nàng vẫn nhớ phải khiêm tốn, khen huynh ấy, "khôngphải ta dạy giỏi, là biểu ca thông minh, học rất nhanh."
Cao ngự sử lập tức tự bào chữa nhưng Chu thượng thưđãchuẩn bị từ trước, đưa chứng cứ về việc nhận hối lộ của Cao ngựsựmà ông tađãthu thập được trong suốt hai ngày nay ra, khiến cho Cao ngự sử phải câm nín,khôngnóiđược lời nào.
Mặt Phó Vânanhkhôngthểhiệnbất cứ cảm xúc gì, nàng nhìn xuống Chu Thiên Lộcđangnằm ngả ngớn ở đó. Lát sau, khóe môi nàng hơi nhếch lên, "Cao Minh là đàn ông có vợ,nóicho cùng, việc này thựcsựcó liên quan tới ngươi, cũngkhôngoan lắm đâu."
Chu Thiên Lộc là cháu trai của Chu thượng thư, được hưởng những đại ngộ đặc thù nhất định, dẫu bị giam trong ngục vẫn luôn có người mang rượu và đồ ăn ngon tới đây hầu hạhắnhằng ngày.đãlâukhônggặp,hắncó vẻ mệt mỏi uể oải nhưng khí sắc vẫn tốt.
Hoắc Minh Cẩmkhôngnóigì nhưng Phó Vânanhcó thể cảm nhận được cả người Hoắc Minh Cẩm bỗng cứng lại trong nháy mắt, dường nhưkhôngthích ngườiđangđitới.
Cómộtcái danh hiệu là người của Đông Cung, căn bản cũngkhôngcó ai làm khó Phó Vânanh.
Phía bên kia, Thôi Nam Hiên và mấy người bên cạnh nhìn thấy họ từ xa, hai bên nhìn nhau.
Người kia cười ha hả, giới thiệu bản thân, "Ta họ Lục, Triệu đại nhân lệnh cho ta chờ ở đây đón cậu."
Sau này nàng mới biết huynh ấy biết chơi chủy hoàn, nàng ảo não hồi lâu, cảm thấy mình múa rìu qua mắt thợ,thậtmất mặt.
Phó Vânanhnhìnhắn,thìthầm, "Vậy nếu Đông Cung nhúng tay vàothìsao?"
thìra là thế.
Đêm ấy, đèn trong thư phòng y sáng cả đêm.
Phó Vânanhngồi bên bàn chép hồ sơ, chẳng mấy chốcmộtcanh giờđãtrôi qua, bỗng nhiên cảm thấy trước cửa sổ dường như cómộtcái bóng phủ xuống, nàng đặt bút xuống, ngẩng đầu lên nhìn.
Chuyện nàyrõràng là có người sau lưng thúc đẩy, phía saukhôngbiết liên lụy tới bao nhiêu người nên chi tiết nào cũng phải suy xét cho kĩ càng.
Hồ thị làmộtngười phụ nữ ở phủ Thái Nguyên, Sơn Tây, muamộtbao thuốc bột từmộtgã lang trung giang hồ, trộn vào mì, cho người chồngđanglâm bệnh nặng là Cao Minh ăn, đầu độc Cao Minh. Cao Minh c·h·ế·t, Hồ thị còn châm lửa đốt nhà, thiêu c·h·ế·t năm người nhà họ Cao.
Phó Vânanhtừng nghe Chu Thiên Lộc kể Hoắc Minh Cẩm bị người của Lý Bách Lương bao vây ởmộtngọn núi trong tầm khoảng ba ngày, cuối cùngmộtmình liều mạng lao ra phá vây, lúc đám thuộc hạ tới nơi, thi thểđãlấp kín đường lên núi.
nóicho cùng, dẫu có nhiều người biết Chu Thiên Lộc bị oan nhưng nếu họ muốn kéo Chu thượng thư xuống đài, họ nhất địnhsẽcố gắng định tội Chu Thiên Lộc cho bằng được.
Nhưng bên Sơn Tây nào dám tới tận kinh sư bắt Chu Thiên Lộc cơ chứ, vậy nên đành quyết định xử cho có lệ. Người Cao giakhôngcam lòng, cho rằng gian phu Chu Thiên Lộc cũng nên bị trừng trị, bẩm báo lên thẳng kinh sư.
Ngày tiếp theo, thái giám ở Đông Cung lại tới tìm gặp nàng, truyền đạt mệnh lệnh của Thái tử, lần này giọng điệu kiên quyết hơn trước rất nhiều. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàngkhôngnhúc nhíchthật.
Phó Vânanhnhíu mày,nói: "Nhưng Hồ thịđãxác nhận ngươi là gian phu của thị..."
mộtthanh niên mặt trònđangđứng ngoài hành lang, chăm chú quan sát nàng,khôngbiếtđãđứng nhìn nàng bao lâu.
Ngày Chu Thiên Lộc được thả ra,hắnhỏi Phó Vânanh, "đãthất vọng với Đại Lý Tự và Hình Bộ rồi sao?"
Nàng ngồi bên cạnh cửa sổ, giở hồ sơ những vụ án trước kia ra xemmộtlượt, xác định được cách thức trình bày, dùng từ rồi mới bắt đầu sao chép. Sau khi chép xongmộtbộ, nàng tự mangđitìm Lục chủ bộ để xác nhậnkhôngcó sai sót gì rồi mới trở về tiếp tục cắm cúi sao chép.
Nàng ngẩng đầu, đối diện vớimộtđôi mắt đen thâm thúy.
Vợ g·i·ế·t chồng, theo lẽ thườngthìphải xử trảm làm gương, nhưng nếu người vợ thông gian với người khác nên trong lòng mới sinh ra suy nghĩ độc ác, g**t ch*t chồng mìnhthìphải phán tội nặng hơn, phải chịu hình phạt lăng trì
Chức trách của Đại Lý Tự, Hình Bộ, Đô Sát Viện được tham khảo từ nhiều nguồn, cómộtphầnkhônggiống với lịch sử.
Phó Vânanhchào hỏi, đối đáp với mọi ngườimộtphen, ai ai cũng khen nàng tướng mạo hơn người.
Trong cung chỉ cómộtvị hoàng tử, địa vị của Thái tử vững vàng như núi, cho dù có là Thẩm Giới Khêđichăng nữa cũngsẽkhôngvô duyên vô cớ đối nghịch với Thái tử, Thái tử phi chính là congáiThẩm gia.
Nàng bước vào Đại Lý Tự, Lục chủ bộ cũng vừa mới đến,hắnnhìn nàng, bước về phía nàng,nói: "Vụ án Hồ thị ở Sơn Tây liên lụy tới quá nhiều người, Cao ngự sử buộc tội Hình Bộ bao che cho Chu Thiên Lộc, giờ vụ án nàyđãđược chuyển giao sang cho Đại Lý Tự. Triệu thiếu khanh thẩm vấn Chu Thiên Lộc, ngươiđiHình Bộ lấy lời khai và hồ sơ vụ án với tađi."
Hai ngày sau đó, trong khi Đại Lý Tự và Đô Sát Viện vẫnđangtranh cãi xem rốt cuộc Chu Thiên Lộc có mắc tội thông gian haykhông, Chu thượng thưđãtố giác Cao ngự sử nhận hối lộ của người trong tộc họ Cao ở Sơn Tây ngay trước triều đình.
Trong viện rất an tĩnh, dù sao cũng là nha môn, là địa điểm quan trọng, quan viên trong đó đều là người có thân phận hơn người, mọi ngườinóichuyện với nhau cũngnhỏnhẹ, khẽ khàng.
Mấy quan văn phía sau cắn răngđitheo, nhưng lúcđingang qua Hoắc Minh Cẩm, họkhôngdám ngẩng đầu, chỉ thiếu nước che mặt chạy mất.
Chu Thiên Lộc kiên quyếtkhôngthừa nhận việc dan díu với Hồ thị. Nhưng đúng là lúchắnở Sơn Tây thường xuyên tới Cao gia uống rượu, có đôi lần còn ngủ lại ở Cao gia, như vậy có nghĩa là có quan hệ thân thiết. Người trong gia tộc họ Cao từng thấyhắnxuấthiệntrong phòng Hồ thị, quần áokhôngchỉnh tề, nhìn dáng vẻ có thể thấy là vừa mới h**n ** với người khác. Hơn nữa ở Cao gia, họ từng tìm thấy mấy phong thư do Chu Thiên Lộc tự tay viết, đó là thư tìnhhắnviết cho Hồ thị.
hắnmỉm cười: "Tam tư hội thẩm, cùng lắm là phán cho ta tội thông gian,sẽkhônglấy mạng ta. Chu gia nhà chúng ta có nhiều cách lắm, mấy năm sau là ta lại có thể tiếp tục bay nhảy rồi."
khôngphải đối mặt với cái gương mặt kia của Thôi Nam Hiên, Phó Vânanhthở phàonhẹnhõm, giải thích: "Tuy Thôi thị lang là thầy của vãn bối nhưng cũng chỉ gặp mấy lần trong thư viện mà thôi, vẫn chưa từng có liên hệ riêng."
Nhưng mà Cao ngự sử lại như hổ rình mồi, chỉ cần Hình Bộ dám bao che, ông ta lập tức cũngsẽtố cáo Hình Bộ, vì thế Hình Bộ chỉ có thể nhận vụ án.
Điển lại há hốc miệng, định ngăn cản nhưng lạikhôngdám.hắntên là Thạch Chinh, chuyên làm mấy việc vặt thiên về tạp vụ, tương đương với vị trí trợ thủ của Phó Vânanh.
Mặt Chu Thiên Lộc biến sắc,hắntức giận lườm nàngmộtcái, lật người,khôngthèm nhìn nàng nữa...
Cảm tạ Lục chủ bộ xong, nàng trở về phòng làm việc của mình, bên trongđãđược quét dọn sạchsẽ,khôngcómộthạt bụi.
Viết tới viết lui cũng chỉ cómộtý: Thẩm đại nhân ơi, ở đâykhôngcó ai đẹp được như cậu.
"Hôm nay Triệu đại nhânkhôngcó ở đây,điHình Bộ rồi, hôm nào đưa cậuđibái kiến ngài ấy sau vậy."
Triệu Bật ừmộttiếng, cảm giác kì quái trong lòng càng lúc càngrõràng nênkhôngdám nhìn Phó Vânanhnhiều, nhanh chóng rời khỏi đó.
Nàng biếtsựthậtnhưng nếu Chu Thiên Lộc khăng khăngkhôngchịu thừa nhận, cónóira cũng vô dụng.
Tay nàng vừanhỏvừa mềm, ngón tay mập mạp như những búp măng mùa xuân, bàn tay huynh ấy gần như to gấp đôi tay nàng. Tướng quân trẻ tuổitrênchiến trường lại bị nàng chỉ đạo hết cái này đến cái khác nhưngkhônghề bực bộimộtchút nào.
Bình thườnghắnvẫn hay ra vào nam phong quán, thích thiếu niên thanh tú, mấy gã sai vặt hầu hạhắnngười nào cũng đẹp. Mỗi lần giáo phường giới thiệumộttiểu quan tuấn tú nào mới,hắnchắc chắnsẽlà người tích cực rải tiền nhất.
Nàngnói: "Thực ra cómộtcách có thể cứu được Chu Thiên Lộc, nhưng mà takhôngtiện nhúng tay vào."
Những ý nghĩ quay cuồng trong đầu nàng. Tự nhiên nàng lại nhớ tới khi cònnhỏ, nàng cứ tưởng rằng huynh ấykhôngbiết chơi chủy hoàn, xung phong nhận việc dạy huynh ấy. Nàng ấn chiếc gậy đánh bóng vào lòng bàn tay huynh ấy, giúp huynh ấy điều chỉnh tư thế, chậm rãi đẩy cánh tay huynh ấy lên, "Biểu ca, huynh đừng nhúc nhích, đầu tiên muộisẽdạy huynh đánh bóng như thế nào nhé, rất đơn giản, huynh họcmộtlát là biết ngay."
Mấy năm nay Nhị gia đơn côi lẻ bóng, khó khăn lắm mới gặp đượcmộtngười khiến ngài ấy để mắt tới... "Y" là nam hay nữthìquan trọng gì, chỉ cần Nhị gia vừa lòng là được.
Phó Vânanhđứng sững tại chỗmộtlúc, đưa mắt nhìn xung quanh, thấy mấy bóng ngườiđanglén lút trong chỗ tối. Thấy nàngđangnhìn về phía mình, mấy người kia giật mình, vội vàng tránhđichỗ khác.
"Muộiđãđọc rất nhiều hồ sơ vụ án ở Đại Lý Tự, thấy sao rồi?" Phó Vân Chương đưa cho nàngmộtbát nước vải ướp lạnh rồi hỏi.
Nàngđivề phía y, bắt chước dángđicủa y. Từ khi cònnhỏnàngđãbắt đầu bắt chước điệu bộ cử chỉ, lời ăn tiếngnóicủa y, tuykhôngphải hoàn toàn giống nhưng cũng phải giống tới năm sáu phần. Diêu Văn Đạt và những người khác vẫn thườngnóihai người họ tuy chẳng phảianhem ruột nhưng trông còn giống nhau hơn cảanhem cùng mẹ sinh ra.
Ví dụ như vụ án Cao Minh này, quan trọng nhấtkhôngphải là tìm kiếm thủ phạm, cũngkhôngphải xác định rốt cuộc có ai xúi giục Hồ thị g·i·ế·t người haykhôngmà là những mâu thuẫn về lợi ích giữa quan viên địa phương ở Sơn Tây, Binh Bộ thượng thư, Cao ngự sử, Đông Cung Thái tử và các phe phái khác.
Nhưnghiệngiờ tiếp xúc nhiều hơn, đặc biệt là khi có tùy tùng của huynh ấy ở bên cạnh, nàng pháthiệnra thực ra huynh ấykhôngphải vẫn luôn dễ tính như thế. Lúc huynh ấykhôngnóilời nào, đám tùy tùng im thin thít, dù có phải đứng cứng đờ cả buổi cũngkhôngdám hé răng.
Về đến nhà, Phó Vân Chương chẳng buồn cơm nước gìđãvề phòng đọc lời khai của nhân chứng mà bên Sơn Tây đưa tới, muốn xemmộtchút xem liệu có thể tìm được điểm nào bất hợp lý haykhông.
Phó Vânanhnhìn xung quanhmộtlượt, lên tiếng: "Vụ án càng kéo dàithìcàng có lắm chuyện nảy sinh, sao ngươi lạikhôngnóithậtra chứ? Thư tình được tìm thấy sau khi lục soát ở Cao gia là ngươi viết cho Cao tú tài phảikhông?"
xử lý, công văn, hồ sơ, việc dẫn giải tù nhân đều do Đại Lý Tự quyết định. Trí khanh, tả hữu thiếu khanh, tả hữu tự thừa, mỗi chức vịmộtngười, dưới quyền họ nhiều công tào, ngũ quan, chủ bộ, lụcsự, Tư Vụ Thính có hai tư vụ, Tả Tự và Hữu Tự mỗi bên cómộtchính tự, hai phó tự, bốn tả bìnhsự, tám hữu bìnhsự.
Chu Thiên Lộc làmộtkẻ đoạn tụ,hắnsao có thể thông gian với Hồ thị.
Trong xe có sẵn trà, Phó Vânanhrót cho ymộtchén trà hoa quế, "Nhị ca, có phải ở Hình Bộ có người làm khó huynhkhông?"
Cái khó của việc phá ánkhôngphải là tìm ra hung thủ mà xử lý cho tốt những vấn đề liên quan xung quanh vụ án.
Phó Vânanhkhôngnhìn tiếp, vô thức giật lùi về phía saumộtbước, sau lưng bỗng có cảm giác ấm áp xuyên thấu qua lớp quần áo mỏng, giống như vừa đụng vàomộtbức tường cứng rắn nhưng ấm nóng. Nàng pháthiệnra bước lùi nàyđãkhiến nàng rơi vào lồng ngực của Hoắc Minh Cẩm. Hoắc Minh Cẩm cao lớn nên lại khiến nàng có cảm giác cánh tay người nàyđangbao vây lấy cả người nàng, vội vàng né tránh, Hoắc Minh Cẩm đưa tay,nhẹnhàng giữ lấy bả vai nàng.
Đương nhiên, nếu như huynh ấy lên tiếng đề nghị, nàngsẽkhôngtừ chối.
trênđường về nhà, Phó Vân Chươngnóivắn tắt chuyện vụ án.
(cắt thịt đến c·h·ế·t)
Kiều Gia vẫn luônđitheo Phó Vânanh.hắnlà người phương bắc, sau khi tới kinh thànhđãtrở nên trầm mặc hơn hẳn so với lúc còn ở phủ Võ Xường. Nhiều khi Phó Vânanhcòn quên mấtsựtồn tại củahắn.
Chu Thiên Lộc thở dàimộthơi, khuôn mặt trở nên nghiêm túc hẳn, "Nhưng nếu như thếsẽlộ ra chuyện ta qua lại với Cao Minh... Thôiđivậy..."
Hoàng thượng biết việc này có đào sâu cũngkhôngcó ý nghĩa gì nên cũngkhôngphạt nặng Cao ngự sử, chỉ phạt ông ta mấy tháng bổng lộc, lệnh cho ông ta đóng cửa ở nhà, tự hối lỗi về việc làm của mình.
Trong vụ án Cao Minh này, Chu Thiên Lộc là gian phu, dù rốt cuộc việc Hồ thị g·i·ế·t người có phải dohắnxúi giụcthậthaykhôngthìxét theo suy nghĩ thông thường,hắnkhôngthể thoái thác được tội lỗi của mình. Xét về mặt luật pháp,hắnchính là kẻ đồng lõa.
nóimộtcách đơn giản, Đại Lý Tự chuyên xét duyệt, Hình Bộ chuyên xử án, Đô Sát Viện chuyên đôn đốc.
Phó Vân Chương lại quay cuồng với vụ án Cao Minh. Quan viên địa phương ở Sơn Tây, Chu thượng thư, Cao ngự sử, Đông Cung Thái tử, và những người ủng hộ bọn họ liên tục gây áp lực với Hình Bộtrêntriều đình. Hình Bộ thượng thư chỉ muốn tìm người gánh trách nhiệm, lấy cớ vụ này có liên quan tới đồng liêu thân thiết nên cần phải tránhđicho phải phép, giao toàn bộ vụ này cho Phó Vân Chương xử lý.
Tác giả có lời muốnnói:
đivào bên trong, Lục chủ bộ giới thiệu cho nàng đâu là phòng xét xử, đâu là nơi thẩm vấn phạm nhân, đâu là chỗ làm việc của Đại Lý Tự khanh và thiếu khanh, Đại Lý Tự chính tự, cuối cùng chỉ về phíamộtphòng ở phía góc hành lang, "Đó là nơi làm việc của cậu."
Đại thần trong triều bắt đầu ủng hộ Chu thượng thư.
Hoắc Minh Cẩm đích thân xin lỗi nàng, muamộttráp hoa nhung Tô Châu làm quà nhận lỗi.
mộtđiển lạikhôngcó phẩm cấpđangngồi lau dọn bên trong, vừa thấy nàngđivào,hắnsửng sốt, đứng dậy bái chào nàng, "Phó đại nhân."
Y là chủsựSơn Tây Tư.
Tới lúc tan việc, Triệu Bật nghe Lục chủ bộ kể cảmộtngày Phó Vân liên tục sao chép hồ sơ, là người bình tĩnh, thận trọng, gật đầukhôngnói.
Phó Vânanhnghẹn lời.
Thôi Nam Hiên vẫnkhôngthểhiệnbất cứ cảm xúc nào, nhìn về phía Phó Vânanh. Từ góc nhìn củahắn, Hoắc Minh Cẩm hơi cúi đầu,đangthìthầm gì đó với nàng, tư thế cực kỳ thân mật, thân hình cao lớn tráng kiện dường nhưđangáp vào lưng nàng. Nàngkhônghề giãy giụa hay tỏ ra sợ hãi, nhìn có vẻ nhưđãquen vớisựgần gũi này của Hoắc Minh Cẩm.
[1] Trong kinh kịch, vẽ mặt đỏ là vai chính diện, mặt trắng là vai phản diện.
Hai người lên xe ngựa, mỗi người mởmộtcuốn sáchthậtdày ra đọc, thi thoảng mớinóimộthai câu.
khôngkhítrênquan trường vốn là như vậy. Ai viết thơ hay, người khác cùng lắm cũng chỉ khen mấy câu, nhưng nếu có ai trông đẹp đẽ tuấn tú là y như rằng các vị đồng liêusẽchẳng tiếc lời khen ngợi, hơn nữa còn có nhiều ngườisẽlàm hẳn thơ để biểu đạt tấm lòng, vô cùng sến súa. Tỷ như hồi Thẩm thủ phụ còn trẻ, các vị đồng liêu rời kinhđinhậm chức ở nơi khác, tới nơi ai cũng viết thơ về ông ta.
Phó Vânanhbảo ngục tốt và những người khác ra ngoài, rót chohắnmộtly rượu,nóithẳng: "Chu thượng thư là thượng thư, chức quan caothìcaothậtđấy nhưng đôi khi cũng có lúc phải chịu thua. Vụ án này của ngươi liên lụy tới quá nhiều người, chỉ riêng ở Sơn Tây thôiđãcó hai mươi ba quan viên bị kéo vào cuộc. Ngươi nghĩ rằng lần này ông nội ngươi có thể bảo vệ được ngươi sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
mộtnhà có tận hai người làm quan, Phó tứ lão gia vui mừng chẳng để đâu cho hết, mời người may quan phục, báo tin vui này cho những người quen biết khắp nơi, chuẩn bị tiền thưởng, vô cùng bận rộn.
Trong đó, Đại Lý Tự tư trực chuyên phụng mệnhđixuống các địa phương phúc thẩm những vụ án phức tạp, bắt đầu từ việc xét duyệt công văn được đưa tới Đại Lý Tự. Nếu trong Đại Lý Tự có vụ án phức tạp, còn nhiều nghi vấn, chưa quyết định đượcthìtư trực cũng có thể được tham gia bàn bạc.
Chu Thiên Lộc ngửa người vào đám cỏ khô, hai tay đan vào nhau, gối đầu lên đó, vắt chân này lên chân kia,nói: "Khác nhau chứ, ta hiểu Cao Minh."
Hình Bộ, Đại Lý Tự, Đô Sát Viện, Thái Thường Tự ở gần nhau, Phó Vân Chương và Phó Vânanhhằng ngày có thể ngồi cùngmộtchiếc xe ngựa tới nơi làm việc.
Hoắc Minh Cẩm trầm mặc trong chốc lát rồinóitiếp: "Giờ ngươiđãlà Đại Lý Tự tư trực rồi, về sau gặp takhôngcần câu nệ như thế nữa. Về sau ta gọi ngươi là Vân ca nhi, đượckhông?"
Phó Vânanhkinh ngạc. Chu Thiên Lộc có chỗ dựa lớn, nghenóicó xích mích với người ta, đánh c·h·ế·t người nhưng hình như cũng chẳng bị làm sao, trốn bên ngoài mấy thángđãvề kinh tiếp tục bay nhảy. Người nhưhắnmà cũng bị bắt vào tù hay sao?
Án sơ thẩm phán quyết xử trảm, nhưng người trong tộc của chồng Hồ thịkhôngphục, bèn đưa cả nhà vào kinh đưa đơn kiện. Có vị Cao ngự sử cũng là người phủ Thái Nguyên, Sơn Tây, hơn nữa có quan hệ họ hàng với Cao Minh, người nhà họ Cao tới nhà ông ta nhờ giúp đỡ.
Phó Vânanhcuối cùng cũng hiểu.
đãcó người đứng chờ trước cánh cửa lớn sơn son của Đại Lý Tự từ trước, người này mặc bộ quan bào màu xanh lá, đeo thắt lưng đen, chânđiủng, vừa nhìn thấy Phó Vânanhđãtươi cườinói: "Từ lâuđãnghenóiĐan Ánh công tử tuấn tú xuất chúng, hôm nay gặp được, quả nhiên phong thái hơn người."
(thuộc bộ Binh)
Tiểu thái làm gì cần nàng phải trả lời gì,nóidứt lời làđiluôn.
Theo luật pháp, vợ g·i·ế·t chồng, xử trảm. Cao Minh làmộttú tài trong vùng, mở lớp học dạy vỡ lòng cho trẻnhỏ, bình thường luôn thích làm việc thiện, hay giúp hàng xóm láng giềng đọc thưkhônglấy tiền nên rất được dân trong vùngyêuquý. Hồ thịkhôngchỉ g·i·ế·t chồng mà còn g·i·ế·t cả nhà chồng, tội ác tày trời, tạo nênmộtlàn sóng phẫn nộ trong vùng.
...
Ánh mắt của những người xung quanh dành cho nàng trở nên kính sợ hơn. Trước kia người hầu kẻ hạ còn dám ngẩng đầunóichuyện với nàng, giờ vừa nhìn thấy nàngđãkhom người xuống, lúc trả lời cúi đầu, cung kínhkhôngđể đâu cho hết.
"Vết thương của ngài lành rồi sao?"
Nàng nghĩ tới điều gì, đứng dậy ra khỏi phòng.
Dù là kiếp trước hay kiếp này, Phó Vânanhvẫn luôn cảm thấy Hoắc Minh Cẩm rất ôn hòa, làmộtngườianhlớn, tuy trầm mặc ítnóinhưng vẫn luôn quan tâm săn sóc đến nàng.
Thực ra vụ án này rất đơn giản, cũng chẳng liên lụy tới ai, nhưng thân phận của Chu Thiên Lộc lại quá nhạy cảm, thu hútsựchú ý của đủ mọi phe phái nên mới khó xử lý.trêntriều đình, Cao ngựsựvà Chu thượng thư vẫn luôn chỉ trích lẫn nhau, quan viên Sơn Tây dâng sớ tự bào chữa, ba bên đều có những người quen biết ủng hộ, giúp đỡ, tranhđicãi lại, tranh cãi mãi cũng chẳngđitới kết quả, Hoàng thượng nhức đầu bèn dứt khoát chuyển vụ án này cho Đại Lý Tự.
Nha hoàn, bà tử đứng bên cạnh góp vui, khen nàng dạy tốt.
Trùng hợpthật, Thái tử vừa mới dặn dò nàng phải tùy cơ ứng biến, giúp Chu Thiên Lộc thoát tội, vụ án nàyđãrơi vào tay Đại Lý Tự.
Lý do ban đầu để Đại Lý Tự được thành lập là do quyền lực của quan lại địa phương quá lớn, có thể tự quyết định việc tử hình phạm nhân, tạo thành nhiều vụ án oan, do vậy Đại Lý Tự trở thành cơ quan phúc thẩm, chuyên đưa ra các quyết định xử phạt cuối cùng. Án sơ thẩm do Hình Bộ, Đô Sát Viện phủ trách, án phúc thẩm do Đại Lý Tự phụ trách. Tất cả những vụ án được Hình Bộ, Đô Sát Viện, Ngũ Quân Đoạnsự
Biểuhiệntrênmặt thanh niên nọ phức tạp, đôi mắt nhìn về phía nàng có chứasựkhen ngợi, lại có đề phòng, còn cómộtchút cảm giác bừng tỉnh, như thể mới hiểu ra điều gì, "Cậu chính là Phó Vân đấy hả? Ta là Triệu Bật."
Ngườikhôngbiếtthìchẳng lo lắng gì, Phó tứ lão gia cứ oang oang như thế, nỗi lo lắng trong lòng của Phó Vânanhcũng được buông lỏng.
Ai cũng toát mồ hôi thay cho Phó Vân Chương, chỉ cần sơ sẩymộtchút, chức quan có khi cũng khó giữ. Củ khoai lang nóng bỏng tay này, ykhôngmuốn nhận cũng phải nhận.
Các quan viên ở Sơn Tây và người của Đông Cung Thái tử đương nhiênsẽkhôngbỏ qua cơ hội này, lập tức tát nước theo mưa.
Phó Vânanhđáp: "Chu Thiên Lộc chưa từng thông gian với Hồ thị,hắnthựcsựbị hãm hại, vu oan nhưng màkhôngcó chứng cứ."
Đôi khi nàng nghĩ Phó tứ lão gia cũngkhôngphải ngườikhôngbiết nặngnhẹ. Ôngkhônghề lo lắng chuyện thân phận của nàng bị bại lộ chắc hẳn là do Sở Vươngđãhứa hẹn gì đó với ông, hoặc là ông cố ý tỏ ra như thế để nàngkhôngphải suy nghĩ nhiều.
Thái tử hận nhát là ngườihắnđượchắnyêuquý lại khiếnhắnmất mặt trước quần thần. Nếu Chu Thiên Lộc bị kết tội thông gian với Hồ thị, với tính cách của Thái tử, cho dù Chu Thiên Lộckhôngbị xử trảmthìcũngsẽchẳng có được kết cục tốt.
"Đại Lý Tự khanh cũng là người của Thẩm thủ phụ, tuy bình thường vẫn che chở cho Thẩm đảng nhưng thực ra cũngkhôngphải người xấu. Còn Thẩm thiếu khanhthìnghenóisắp bị điềuđichỗ khác." Phó Vân Chương nhờ người quen hỏi han tình hình nội bộ của Đại Lý Tự rồinóivới Phó Vânanh.
Sắc mặt tiểu thái giám lập tức thay đổi,khôngtiếp tục tỏ thái độ hất hàm sai khiến như ban đầu nữa, hỏi nàng: "Cách gì cơ?"
Người vừa tới mặc bộ quan bào đỏ thẫm, thắt lưng to bản gắn vàng, bên hông đeo thẻ bài, khuôn mặt thểhiệnsựđiềm tĩnh đạm nhiên, có bốn năm viên quan vănđangđixung quanhhắn, khe khẽnóicười.
Hóa rahắnchính là người vừa mới được thăng chức lên thành Đại Lý Tự thiếu khanh Triệu Bật,mộttrong những tâm phúc của Hoắc Minh Cẩm.
Chỉ chốc lát sau, Lục chủ bộ sai người mang những hồ sơ vụ án cần được sao chép tới phòng của Phó Vânanh, bảo nàng chép lại.
Phó Vânanhnhận nước vải, uống hai ngụm, nghĩ ngợi rồi trả lời: "khônggiống với tưởng tượng ban đầu của muội."
Nàng lậtmộttrang sách, cườinói: "Nhị ca, huynh đừng lo, muội chỉ là tư trực thôi,khônggặp nổi Đại Lý Tự khanh." Rồi nàngnóitiếp, "Mà dù gặpthìcũngkhôngphải sợ ông ta, muội vốn là người bên cạnh Thái tử điện hạ,khôngnể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật chứ, làm gì có ai dám làm khó muội."
Do Phó Vânanhquen biết với Chu Thiên Lộc, nàng hỏi Lục chủ bộ: "Ta có cần phải tránhkhông?"
Cuối cùng, Hoàng thượng nhận định Cao ngự sử lấy việc công trả thù riêng để đối phó với Chu thượng thư. Vụ án của Chu Thiên Lộc lập tứcđiđến hồi kết,khôngcó chứng cứ chứng minhhắnxúi giục Hồ thị g·i·ế·t chồng, tất cả đều là do mình Hồ thị làm, đến chuyện thông gian cũngkhôngai thèm tin. Tóm lại, phán quyết ban đầu được giữ nguyên.
Chu Thiên Lộc hiểu đượcsựám chỉ của Phó Vânanh, trầm mặc.
Phó Vânanhmặtkhôngđổi sắc.
Chứng cứđãrõrành rành, Chu Thiên Lộc vẫn phủ nhận.
Phó Vânanhngạc nhiên, trả lời: "Chu Thiên Lộc khá bất cần, thích chơi bời nhưng vẫn là người có nghĩa khí, cái gìhắncũng biếtmộtchút, Thái tử rất thíchhắn."
...
Phó Vânanhmỉm cười, thưa vâng.
Giọng điệu nghi vấn.
Tới khi bọn họđãđixa, Hoắc Minh Cẩm mới từ từ thu tay lại, "Thôi thị lang là người Hồ Quảng,hắntừng làm thầy của ngươi phảikhông?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
...
Tóm lại là bọn họkhôngthân.
Cao Minh là người dạy học, được học sinh tôn kính. Khihắncòn sống,hắnđãtừng đau khổ cầu xin Chu Thiên Lộckhôngtiết lộ chuyện phong lưu giữa hai người họ ra ngoài.hắnđọc nhiều sách, đọc tới mức lú lẫn, coi thanh danh còn quan trọng hơn cả tính mạng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng mỉm cười đồng ý.
Nàng làm ra vẻ khó xử,khôngtrả lời.
Phó Vânanhđồng ý.
"khôngdám, về sau còn phải nhờ vả cậu nhiều." Lục chủ bộ cũng giống Uông Mân, mặt mày hiền hòa, dẫn nàngđivào trong, "Triệu đại nhânnóiđầu tiên cứ để cậuđitheo ta trướcđã, làm quen với chuyện xuất nhập văn kiện ở Đại Lý Tự. Thực ra chuyện này cũngkhôngnằm trong phạm vi chức trách của cậu nhưng chuyện xét duyệt vụ án trong Đại Lý Tựkhôngcho phép đám thuộc hạ nhúng tay vào, cậu vừa mới đến,đanglúc nhàn rỗi, chi bằng học sắp xếp hồ sơ. Những việc này vốn chẳng được người ta ưa thích, cậu đừng chê buồn tẻ là được rồi."
Phó Vânanhhành lễ vớihắn.
Hôm nay, như thường lệ, Phó VânanhđiĐại Lý Tự làm việc,mộttiểu thái giám bỗng dưng xuấthiện, cản nàng lại, "Phó tư trực."
Vừa hay lâu nay Cao ngự sử lại có hiềm khích với Chu Thượng thư. Để nâng cao địa vị của mình trước mặt người trong tộc, nhân tiện còn có thể đánh cho đối thủ lâu nămmộtđòn, ông ta lập tức dâng sớ buộc tội Chu thượng thư cấu kết với tri phủ Sơn Tây, bao che cho cháu trai mình.
đangdo dự địnhnóicái gì, bỗng có tiếng bước chân truyền tới, cáchkhôngquá xa, có ngườiđãtới ở đầu bên kia của cầu trúc.
Nàng quyết định dĩ bất biến ứng vạn biến.
Phó Vânanhnhớ tới người cháu trong tộc của Thẩm Giới Khê mà hôm đó nàng gặp ở quán trà, khi đó ông ta là Đại Lý Tự thiếu khanh,hiệngiờ Triệu Bậtđãđược thăng chức thành thiếu khanh, cháu của Thẩm Giới Khê bị điềuđiChiết Giang,khôngbiết câu chuyện bên trong gay cấn tới mức nào.
Nếu thựcsựlà thế, thực ra cũng có chút khó xử bởi trong lòng nàng vẫn luôn coi huynh ấy như người cùngmộtthế hệ.
Phó Vân Chương khẽ đáp: "Chu Thiên Lộc từngđiSơn Tây thăm người thân, ở lại phủ Thái Nguyên tầmmộttháng, trong lúc đóđãdan díu với Hồ thị. Theo lời khai của Hồ thị, Chu Thiên Lộcđãxíu giục thị mưu sát chồng mình, còn hứa hẹn sau khi việc này thành côngsẽcưới thị làm thiếp."
"Đừng nhúc nhích."
Phó Vân Chương lắc đầu, nhận chén trà, nhấpmộtngụmnhỏ, "Hôm nay nhận đượcmộtvụ án ở Sơn Tây, hơi khó giải quyết, liên quan tới Binh Bộ thượng thư Chu đại nhân. Muội biết Chu Thiên Lộc, bình thườnghắnlà người như thế nào?"
"Ta có cách để chứng minh ngươikhôngcó gian tình với Hồ thị." Phó Vânanhnói.
Phó Vânanhcúi đầunói: "Hạ quan ghi nhớ lời dạy của đại nhân."
Hoắc Minh Cẩm àmộttiếng,trênmôihiệnlên nụ cười nhàn nhạt nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt.
Mấy ngày sau, ý chỉ bổ nhiệm Phó Vân Chương cũng tới, chủsựSơn Tây Tư ở Hình Bộ, chủ yếu quản lý những vụ án ở Sơn Tây.
Thạch Chính vội vàng chuẩn bị giấy bút mực viết, còn rót cho nàngmộtly trà lạnh.
Thời tiết nóng bức, ban ngày thư phòng mở rộng cửa sổ thông gió, đến tối muỗi và côn trùng rất nhiều, Liên Xác ngồi ngoài hành lang đốt ngải thảo để xua đuổi côn trùng. Trong phòng cómộtmùi hương nhàn nhạt. Ngoài cửa sổ có mấy cây kiếm lan
Phó Vân Chươngnói: "hắnbị bắt."
Bữa tiệc kết thúc, nàng trở về nhà, ý chỉ bổ nhiệmđãđược đưa tới nhà.
Người của Đại Lý Tự thấy dường nhưhắnđangche giấu điều gì.
Tiểu thái giám khe khẽnói: "Vụ án của Chu Thiên Lộc phức tạp, chưa được quyết định, Thái tử điện hạ rất quan tâm tới an nguy củahắn, lệnh cho ngươi trợ giúp người của Hình Bộ, tra xét ra manh mối vụ này, phải trả lạisựtrong sạch cho Chu Thiên Lộc."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.